Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Lâm gia rút đi, Đông Nam xuất hiện một mảng trống rất lớn. Tiêu Thu Phong đương nhiên không bỏ qua cơ hội này, dù sao lúc này có lao động miễn phí là Trác Ngưng Tuyết, không dùng thì phí.

Tức thì tức, nhưng Trác Ngưng Tuyết ở Tiêu gia cũng đã học được rất nhiều điều. Hơn nữa trong tập đoàn Phong Chính cũng có quan hệ rất tốt với ba nữ thư ký. Đương nhiên cũng học được thuật ma nữ chỉnh người. Tiêu Thu Phong đương nhiên là người xui xẻo đầu tiên. Cô gái này to gan lớn mật, không ngờ nghe ba thư ký xúi bẩy, thừa lúc Tiêu Thu Phong đi tắm, trộm quần áo của hắn.

Tiêu Thu Phong còn tưởng rằng là Liễu Yên Nguyệt hoặc là Phượng Hề, sao có thể nghĩ nhiều như vậy. Cuối cùng chờ hắn quấn khăn tắm đi ra khỏi phòng tìm quần áo. Ngoài cửa đã có một đống người đứng đó. Hình như ngoại trừ Liễu Yên Nguyệt và Phượng Hề, tất cả các cô gái trong nhà đều đông đủ.

"Ồ, anh rể, cơ thể anh cường tráng thế, không nghĩ đến anh đã rèn luyện cơ thể?" Liễu Yên Hồng cũng không biết lấy đâu ra lá gan, đi tới bên cạnh Tiêu Thu Phong, đôi mắt như kẻ trộm nhìn đến xuất thần. Cô nữ sinh thuần khiết đã biến thành cô gái háo sắc.

Tiêu Thu Phong dở khóc dở cười: "Này, mấy người có thấy quần áo của anh đâu không?"

Lâm Ngọc Hoàn che miệng hình như muốn nói, nhưng bị Thi Diễm ngăn lại: "Không có, Tiêu thiếu gia, chúng ta là những cô gái thuần khiết. Khi anh cởi sạch ra mà tắm, có ai dám tiến vào phòng anh chứ"

Chiêu Tuệ cũng thề thốt: "Tuyệt đối không phải em cầm. Tiêu thiếu gia, anh thật cường tráng. Bây giờ mà anh đi thi người mẫu, nhất định sẽ hấp dẫn rất nhiều cô gái háo sắc"

Cho dù Tiêu Thu Phong háo sắc đến đâu, da mặt dày hơn tường, lúc này cũng đã không chịu nổi. Cởi quần áo trước mặt một cô gái đó là chiếm tiện nghi. Nhưng cởi quần áo trước nhiều cô gái như vậy, hình như hắn bị thiệt.

Cũng không biết Thiên Nhan Duyệt tại sao lại trở nên nghịch ngợm như các cô nàng kia. Lúc này đã đi đến bên cạnh Tiêu Thu Phong, đưa tay lên sờ ngực hắn, khuôn mặt xinh xắn đỏ hồng lên, nhưng lại ra vẻ nói: "Tiêu đại ca, anh mới có thân hình của một người đàn ông chân chính. Được anh ôm nhất định cảm thấy an toàn"


An toàn cái rắm, Tiêu Thu Phong bây giờ có cảm giác bị người hại.

"Này, mấy người không nói, anh sẽ cởi quần áo. Thôi, mọi người đã muốn chiếm tiện nghi vậy anh nhường một lần" Tiêu Thu Phong vừa nói, cau mày, tay run lên, đã kéo một góc khăn tắm, hình như muốn cởi khăn tắm ra.

Thiên Nhan Duyệt sợ đến độ lui về phía sau, Liễu Yên Hồng cũng sợ mà lui lại. Mà các nàng kia mặt cũng đỏ bừng, thật không ngờ Tiêu Thu Phong lại mặt dày như vậy, dám làm thế.

Trác Ngưng Tuyết bị đẩy lên trên cùng, tay chân luống cuống. Không cần hỏi, nàng nhất định là làm chuyện xấu, hơn nữa bị người ta bắt được, vẻ mặt khẩn trương đã bán đứng nàng.

"Đừng, đừng cởi, quần áo trong phòng em"

Dù là bị ba thư ký xúi bẩy, chuyện này nàng cũng không có gan làm. Nhưng nàng quá ngây thơ, tưởng rằng có mấy cô gái phía sau thì sẽ không có việc gì. Nhưng thật không ngờ lúc này mấy người đáng lẽ là chỗ dựa của nàng, lại đẩy nàng đến trước mặt người đàn ông này.

Nàng vốn đã sợ Tiêu Thu Phong, lúc này lại bị hắn nhìn chằm chằm, chân run lên, sao dám nói dối nữa.

"Em to gan nhỉ"

Tiêu Thu Phong vừa nói, Trác Ngưng Tuyết đã sợ hãi kêu lên: "Không phải em, không phải em, là bọn họ bảo em làm" Mà người đã trốn ra phía sau mọi người, chỉ thò cái đầu ra ngoài, thật đúng là sợ Tiêu Thu Phong nở nụ cười dâm đãng đối với mình. giờ phút này cũng khó trách nàng lại phản bội.


Tiêu Thu Phong đẩy cửa phòng Trác Ngưng Tuyết ra, quả nhiên quần áo đều ở hết bên trong. Không chỉ không thiếu thứ gì mà thậm chí còn nhiều hơn hai cái. Chờ hắn mặc xong quần áo, trong tay vẫn còn hai thứ.

Nhìn xem nào.

Quần lót màu trắng, ba mảnh của phụ nữ, trông rất gợi cảm, không cần hỏi, chủ nhân của chiếc quần này là Trác Ngưng Tuyết.

"Anh rể, anh không nên tức giận. Bọn em chỉ đùa với anh một chút thôi. Anh là đàn ông không nên nhỏ mọn thế chứ" Liễu Yên Hồng thấy Tiêu Thu Phong đi ra, liền nói. Trong mọi người, nàng nhỏ tuổi nhất, lại có quan hệ với Tiêu Thu Phong khác mọi người, nên lúc nói chuyện cũng phóng túng hơn.

Tiêu Thu Phong đầy phong độ cười nói: "Anh không dễ giận như vậy đâu. Nhớ sau này không nên cầm quần áo của anh. Nếu như mọi người thích nhìn vậy trực tiếp đi vào phòng tắm. Anh cam đoan không làm mọi người thất vọng, có thể nhìn thoải mái" Đương nhiên lúc nhìn hắn thì cũng phải công bằng một chút, để cho hắn nhìn lại.

Mấy nàng không khỏi nở nụ cười, có mấy cô đã gọi hắn là đồ háo sắc.

Tiêu Thu Phong đưa tay lên, mở ra, có chút khó hiểu nói: "Chiếc quần này hình như không phải của anh. Này mấy người có phải cầm nhầm không đó"

Tất cả mọi người đều thấy rõ, là một chiếc quần lót gợi cảm của phụ nữ, ba mảnh là mốt hiện nay, cũng là bí mật của phụ nữ. Nhưng thật không ngờ lúc này lại bị Tiêu Thu Phong cầm trong tay.


Không có ai dám mở miệng, mặt đỏ lên, xấu hổ không chịu được. Đây rõ ràng là đồ lót của chị em nào đó, không phải của hắn. Đàn ông có ai lại mặc đồ lót trong suốt gợi cảm như vậy chứ?

Trác Ngưng Tuyết vừa sợ, vừa xấu hổ chạy vọt ra. Người đàn ông này quá xấu xa, quần lót này là của nàng, lúc này lại bị hắn cầm ở trên tay, như một cuộc triển lãm để tất cả mọi người thấy.

"Chị Tuyết nhi, quần lót này là của chị, hình như không giống. Em còn tưởng rằng chị rất bảo thủ, thật không ngờ lại gợi cảm đến vậy" Người sợ thiên hạ không loạn mãi vẫn là Liễu Yên Hồng.

Trác Ngưng Tuyết không dám quay đầu lại, tức giận đến độ nước mắt sắp rơi ra, tay đưa ra đoạt lấy chiếc quần lót, tức giận nói: "Anh là đồ xấu xa, khi dễ tôi..." Nàng đưa chân lên đá thật mạnh, có lẽ là rất tức, đá vào đùi Tiêu Thu Phong.

Tiêu Thu Phong còn chưa cảm thấy đau, nàng đã chạy vào phòng, "Bịch" một tiếng đóng cửa lại.

Tiếng cười, lúc này không thể nhin được mà vang lên. Vẻ ủy khuất đáng thương của Trác Ngưng Tuyết quả thực làm cho các nàng cảm thấy buồn cười. Một chiếc quần lót có gì đâu. Nếu Tiêu Thu Phong thích tặng cho hắn mấy cái cũng còn được. Chỉ có cô bé Trác Ngưng Tuyết mới có vẻ như bị người chiếm tiện nghi.

Chỉ là các nàng không nghĩ đến, các nàng ở Tiêu gia lâu như vậy nên đã quen. Mà Trác Ngưng Tuyết mới bắt đầu mà thôi. Bạn đang đọc truyện được tại

Lúc ăn cơm tối, được hai bà chị Phượng Hề và Liễu Yên Nguyệt ra sức an ủi, Trác Ngưng Tuyết mới xuống ăn cơm. Chẳng qua nhìn hai mắt đỏ ửng của nàng, có lẽ đã khóc rất nhiều.

Tiêu Thu Phong không có cách nào, muốn cô gái này thích ứng với cuộc sống thường ngày trong gia đình, có lẽ không phải chuyện dễ dàng.

"Tiểu Tuyết, không có gì đâu. Tiểu Phong cũng không cố ý, con không nên giận. Mẹ vừa giáo huấn nó một trận. Nào mau ăn cơm thôi, con gầy như vậy, mẹ rất đau lòng đó"


Thực ra vừa nghe mấy cô nàng mồm năm miệng mười kể chuyện, Điền Phù không nhịn được cười. Mấy cô bé trong nhà đều có ý với con mình, không cần phải nói bà cũng có thể nhìn ra. Cầm nhầm một chiếc quần lót thôi mà, thực ra cũng không phải chuyện gì lớn. Nhưng giờ phút này nhìn vẻ đáng thương của Trác Ngưng Tuyết vẫn có chút đau lòng. Đối với một cô gái có tính cách trẻ con này, bà đương nhiên chỉ có thể lừa.

Bĩu môi, hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Thu Phong một cái. Trác Ngưng Tuyết hạ quyết tâm nhất định phải nói tất cả tội ác của hắn cho chị Thu Nhã biết người đàn ông này ghê tởm đến thế nào. Nàng vì lời hứa của bố nuôi, không thể nào thay đổi. Dù là lò lửa nàng cũng phải nhảy vào. Nhưng Lâm Thu Nhã tuyệt đối không được thích người đàn ông này.

Hắn quả thực là người xấu, không ngờ lại nhìn lén đồ lót của nàng, xấu đến mức biến thái.

Phượng Hề đã đi đến bên cạnh Tiêu Thu Phong, rất hấp dẫn nói: "Ông xã, nếu như anh muốn nhìn đô lót của các cô gái. Chị em bọn em cũng không khó khăn gì. Có cần em đưa cho anh mấy cái, nhét vào trong túi mang theo không"

Nói ra những lời này trước mặt đông người, Tiêu Thu Phong có chút chịu không thấu. Cũng may lão già không ở đây. Nếu không hắn sẽ rất khó làm kẻ câm điếc, không nghe thấy gì hết.

Có bà chị hào phóng này ở đây, khó trách mấy cô gái như Yên Hồng và Chiêu Tuệ đều biến thành người xấu.

Thiên Nhan Duyệt đang không nói gì, mặt đỏ ửng, xinh đẹp ướt át, cũng đi tới bên cạnh Tiêu Thu Phong, kề sát tai vào miệng hắn, nhẹ nhàng nói: "Tiêu đại ca, em cũng có một bộ đồ lót rất ngợt cảm. Tin rằng anh nhất định sẽ thích. Tối nay em mặc cho anh xem"

Thân hình vừa động, cái mông khẽ lướt qua cánh tay Tiêu Thu Phong. Sau đó nhìn hắn đầy quyến rũ, vẻ quyến rũ đó, cùng với dáng người nóng lỏng dường như đang phát ra yêu cầu với hắn.

Bộ đồ lót này, Thiên Nhan Duyệt đã chuẩn bị từ rất lâu, chính là vì muốn chon Tiêu đại ca thấy. Bởi vì nàng trong lúc vô tình nghe thấy Tiểu Cầm và Tiểu Phương nói chuyện, đàn ông thấy các cô gái mặc đồ lót ba mảnh đều bị hấp dẫn, không rời mắt.

Mà nàng muốn dùng phương pháp này để hấp dẫn người đàn ông mình yêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui