Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Không nói một câu, Lâm thái gia chỉ hừ lạnh một tiếng với sự vô lễ của Tiêu Thu Phong, quay đầu rời đi. Bố con Lâm Bắc Dân đương nhiên rất vui mừng. Có Thái gia duy trì, bọn họ đã có chỗ dựa. Như vậy đối phó với Tiêu gia cũng dễ dàng hơn nhiều.

Lâm Bắc Cường lại rất lo lắng, thậm chí ba người kia rời khỏi phòng khách, ông ta còn đi chậm một bước: "Tiểu Phong, mặc dù chú biết bởi vì quan hệ với Tiểu Nhã nên cháu mới đối tốt với mình. Nhưng chú có một việc muốn xin cháu, dù cạnh tranh trên thương trường đến mức nào, chú cũng hy vọng cháu không nên có sát ý"

Tiêu Thu Phong nghe thấy nhưng chỉ lắc đầu: "Cháu ghét nhất chính là ruồi bọ, suốt ngày bay tới bay lui bên tai. Cho nên biện pháp tốt nhất chính là đập chết. Thế giới sẽ yên tĩnh hơn"

Lâm Bắc Cường trầm xuống. Chuyện thật sự đã không thể cứu vãn. Ai, tiếp theo tuyệt đối không phải là điều Lâm gia muốn thấy. Thái gia cố chấp như vậy sẽ hại rất nhiều người.

Thấy vẻ mặt lo lắng của Lâm Bắc Cường, Tiêu Thu Phong cười nói: "Lâm thúc, chú không nên lo lắng. Lần này cháu chỉ muốn kết thúc sản nghiệp của Lâm gia ở Đông Nam, và không muốn thấy bố con Lâm Bắc Dân nữa. Cháu không nghĩ sẽ diệt trừ Lâm gia. Chẳng qua Thái gia lại tự cho mình cao cả, cháu sẽ cho ông ta một bài học"

"Thu Phong, thực ra mỗi người lui một bước có phải tốt hơn không. Cháu việc gì phải làm lớn chuyện như vậy chứ?"

"Lâm thúc, chú là bố của Tiểu Nhã. Có một số việc cháu cũng không dấu chú. Ở Đông Nam, cháu không hy vọng thấy bất cứ lực lượng nào có thể uy hiếp đến Tiêu gia. Hơn nữa Lâm gia nhà chú đã suy bại. Chú không nghĩ là cần phải cắt xương cắt thịt để chữa thương sao?"

Lời này Lâm Bắc Cường có thể hiểu, khẽ gật đầu. Ông ta cũng không nói nữa, bởi vì chuyện đã đến nước này ông ta thực sự không thể khuyên giải. Thiếu gia và Lâm gia, ở Đông Nam giống như hai con hổ vậy, chỉ có thể một con còn sống sót.


"Thay chú xin lỗi bố cháu một tiếng, hôm nay không thể ở lâu. Sau này có cơ hội chú sẽ đến nhà xin lỗi" Lâm Bắc Cường nói xong cũng rời đi, đuổi theo Thái gia. Mặc dù biết chuyện này Thái gia xử lý không thỏa đáng. Nhưng Lâm Bắc Cường tốt xấu gì cũng là người Lâm gia. Dù cho không thể giúp được gì nhưng ít nhất cũng muốn gánh chịu cùng gia tộc.

Mấy người rời đi, Tiêu Viễn Hà và Điền Phù đã từ trong đi ra. Lâm Thái gia đến nhà nói chuyện, đương nhiên không phải chuyện đùa. Cho nên Điền Phù rất tò mò, liền kéo Tiêu Viễn Hà nghe trộm.

"Tiểu Phong, con bây giờ làm lớn chuyện với Lâm gia, con định làm gì?" Tiêu Viễn Hà hỏi.

"Có gì chứ, binh đến thì ngăn lại, nước đến đắp đập. Nhìn cái vẻ tinh tướng của bọn họ, thật không thoải mái. Tiêu gia chúng ta tại sao phải sợ Lâm gia bọn họ. Tiểu Phong, dạy cho bọn họ một bài học, cho bọn họ biết sự lợi hại của Tiêu gia chúng ta"

Phụ nữ căn bản đều là như vậy. Tiêu Viễn Hà lắc đầu bất đắc dĩ. Mà Tiêu Thu Phong cũng đã quen với tính mẹ như vậy, cười nói: "Vẫn là mẹ hiểu biết, việc gì phải sợ Lâm gia bọn họ chứ" Đối với kinh doanh, Điền Phù không biết một chút nào. Nhưng nghe thấy con trai khen mình nên rất hưng phấn, vui vẻ nói: "Tiểu Phong, chờ Phượng Hề và Yên Nguyệt về, con bàn với hai đứa một chút. Mẹ làm món ăn ngon cho các con, phải có thể lực, không được thua Lâm gia"

Nỗi hận với Lâm gia đã tích lũy khá lâu. Lâm Thu Nhã bị Lâm gia đuổi khỏi nhà lại là con gái nuôi của bà, điểm này Điền Phù đương nhiên rất tức giận Lâm gia.

Điền Phù vào trong bếp, Tiêu Viễn Hà ngồi xuống. Ông nhìn Tiêu Thu Phong một cái, cười nói: "Tiểu Phong, con thực sự muốn đấu với Lâm gia sao. Lực lượng sau lưng bọn họ không nhỏ đâu, nghe nói..."


Tiêu Thu Phong giơ tay lên ngăn không cho Tiêu Viễn Hà nói tiếp: "Bố, bố không cần lo lắng. Điều con biết nhất định nhiều hơn bố. Bố yên tâm, việc này con sẽ xử lý ổn thỏa"

Tiêu Viễn Hà cũng không nói nhiều, gật đầu: "Được rồi, bố không làm phiền con. Bây giờ con đã hiểu chuyện, biết mình đang làm gì"

Lâm gia là vua trên thương trường Đông Nam, điểm này không có một ai nghi ngờ. Mà bây giờ đối mặt với vị vua đó Tiêu Thu Phong lại bình tĩnh như vậy, làm cho Tiêu Viễn Hà rất yên tâm. Mặc kệ thắng hay bại, khí thế chững chạc đó cũng đủ làm cho người khác bội phục.

Phượng Hề và Liễu Yên Nguyệt về, Tiêu Thu Phong đương nhiên cũng nói chuyện người Lâm gia đến cho các nàng biết. Điều này với các nàng mà nói cũng là một bài kiểm tra nho nhỏ.

"Lâm gia ở Đông Nam căn bản không duy trì lực lượng liên tục. Nếu như quả thực muốn liều mạng với chúng ta, chuyện đầu tiên khi Lâm thái gia về sẽ là điều động tài chính" Liễu Yên Nguyệt mở miệng nói. Mấy ngày nay nàng vẫn mật thiết chú ý tình huống của Lâm gia.

Hơn nữa nàng còn phái không ít người điều tra tin tức về Lâm gia.

Phượng Hề đảo đảo mắt, nhìn Tiêu Thu Phong đầy quyến rũ: "Ngoại trừ điều động tài chính, quan trọng nhất là kéo bè kéo cánh, thành lập đồng minh ở Đông Nam. Nhưng ông già này rất nhanh sẽ biết những mối quan hệ trước kia của mình, bây giờ đã không còn dùng được nữa"


Nếu đối phó người khác thì có lẽ có rất nhiều người giúp ông ta. Nhưng Tiêu gia hôm nay đã khác xa ngày xưa. Một khi tiếng gió lộ ra, rất nhiều người sẽ lựa chọn trung lập. Tiêu gia mấy lần rơi vào cơn giông báo vẫn đứng vững không đổ. Điểm này ngoại trừ may mắn đương nhiên còn có nguyên nhân mà người ngoài không biết.

Dù sao, không đến lúc bất đắc dĩ thì không ai muốn là địch với Tiêu gia. Tập đoàn Phong Chính đứng đầu Đông Nam không phải dễ chọc vào. Bạn đang đọc tại chấm cơm.

"Thời gian cho bọn họ đã tới, bắt đầu hành động theo kế hoạch. Có những người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ" Tất cả đã được lên kế hoạch từ trước. Nếu Lâm gia muốn xem nắm tay của hắn lớn như thế nào, vậy sẽ cho bọn họ thử một lần.

"Tiêu đại ca, Tiêu đại ca" Theo tiếng gọi đầy lo lắng, Thiên Nhan Duyệt đã chạy vào. Mọi hôm nàng mặc quần áo bình thường, hôm nay lại mặc váy biểu diễn, hào quang tỏa ra bốn phía mang theo vẻ đẹp thanh xuân.

"Tiểu Duyệt, em không phải đang diễn thử sao. Còn hai ngày nữa là biểu diễn sao lại khẩn trương như vậy, có chuyện gì sao?"

Phượng Hề mở miệng hỏi trước. Bởi vì thân phận của Thiên Nhan Duyệt lúc này đã khác xưa, cho nên ngoại trừ tám vệ sĩ là đám người A Cầm và A Lan, Phượng Hề còn âm thầm an bài không ít người, phải đảm bảo buổi biểu diễn này được an toàn. Những người đó còn có tác dụng hơn đám cảnh sát giữ trật tự của Tôn Khánh Dục nhiều.

"Không phải, không phải. Tiêu đại ca, bố em, bố em tự tử không thành. Bây giờ đang nằm trong bệnh viện cấp cứu. Xin anh, anh cứu bố em" Thiên Nhan Duyệt sắp khóc đến nơi. Nàng đương nhiên biết bố làm như vậy đều là vì một ngàn hai trăm triệu điều động từ tập đoàn đã thua lỗ hết. Mà Lâm Bắc Dân lại vô tình trở mặt, không ngờ lại nói không biết ông ta. Làm cho người đàn ông luôn luôn cao ngạo này giận đến mức ngất xỉu.

Khó khăn lắm mới về được đến nhà, nhưng lại suy nghĩ miên man, nên uống một vỉ thuốc ngủ. Nếu như không phải Thiên mẫu kịp thời phát hiện có lẽ bây giờ đã về Thiên Quốc.

Tiêu Thu Phong cũng hoảng hốt. Thật không ngờ gia chủ Thiên gia lại nhu nhược đến vậy, không hề có trách nhiệm. Phạm phải sai lầm lại không có dũng khí gánh vác. Nếu như ông ta mà chết, thì hậu sự sẽ đặt lên vai mẹ con Thiên Nhan Duyệt.


"Lâm Bắc Dân xấu xa kia sẽ chết không được tử tế. Tiểu Duyệt em không cần lo lắng. Bố em nhất định không có việc gì đâu" Liễu Yên Nguyệt luôn luôn dịu dàng nhưng lúc này cũng không nhịn được mà mắng Lâm Bắc Dân: "Phong, đây là tờ chi phiếu mà anh bảo em viết. Anh cầm lấy rồi cùng với Tiểu Duyệt đến bệnh viện. Nếu như không giải quyết được tâm bệnh của chú ấy. Thì dù chú Thiên có được cứu sống cũng sẽ tiếp tục tự tử"

Nhìn vẻ ai oán đáng thương của Thiên Nhan Duyệt, Tiêu Thu Phong thật sự là rất tức lão già Thiên phụ. Ngoan cố, lại uổng là một người đàn ông, muốn cho vợ và con đau khổ.

"Được rồi, đến bệnh viện. Tiểu Duyệt, em không cần lo lắng. Anh sẽ khuyên chú"

Có lời của Tiêu Thu Phong, Thiên Nhan Duyệt dần bình tĩnh lại, trên mặt hiện lên vẻ yên tâm. Trong lòng nàng, người đàn ông này không gì không làm được. Nếu như hắn đã đáp ứng, vậy nhất định sẽ làm được. Điểm này nàng rất tin.

Trong bệnh viện, Thiên phụ đã được rửa dạ dày, lúc này đã tỉnh lại. Nhưng đang nhắm mắt, ông ta như một người đã chết, không rên một tiếng, chỉ mong sớm được chết.

Một ngàn hai trăm triệu, đây là tâm huyết cả đời ông. Trong vòng ba ngày lại bị thua sạch không còn một mảnh. Thiên Phát sắp phải tuyên bố đóng cửa, ông ta không dám đối mặt với thảm cảnh này, cũng không có mặt mũi đối mặt với người đời, càng không có mặt mũi nhìn thấy vợ con.

Hôm đó khi vợ biết chuyện này đã ra sức khuyên can, nhưng ông ta lại tát vợ một cái, tức giận rời đi, không nghe khuyên bảo mà mạnh mẽ điều động tài chính được ăn cả ngã về không. Vốn tưởng rằng có Lâm gia bảo đảm, có thể làm cho Thiên gia tiến thêm một bước. Nhưng đâu biết rằng đó chỉ là một âm mưu. Bây giờ tất cả đã biến thành nước, xong hết rồi.

Mặc dù bị ủy khuất như vậy, vợ vẫn không hề oán giận chăm sóc cho mình, không hề nói gì, không hề mắng chửi. Tất cả làm cho Thiên phụ vô cùng đau đớn. Giờ phút này, ông ta rốt cuộc mới biết thế nào là hối hận, là ai mới tốt với mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui