Hôm nay, tựa hồ như Liễu Yên Hồng có chút khác thường, hai người kia vừa bước đi, nàng đã đi đến gần hắn, hai tay kéo Tiêu Thu Phong lại, giọng nói mang theo phần làm nũng nói: "Anh rể, hai người đi đâu vậy, sao không cùng em trở về?"
Tư Mã Lạc nói: "Tiểu Hồng, chúng ta phải đi làm đại sự…..hắc hắc…..phải đi giáo huấn một tên bổng tử, em có muốn đi xem không?"
Tư Mã Lạc hoàn toàn không bận tâm Tiêu Thu Phong giết người thế nào, dụ dỗ: "Đánh với thằng kia thì có gì mà hay, xem anh rể của em giáo huấn một tên cao thủ bổng tử, như vậy mới đã nghiền"
Liễu Yên Hồng chỉ là một tiểu nha đầu, có thể giúp được gì đâu, nhưng mà nếu để nàng đi cùng, trước mặt cô em vợ này, Tiêu Thu Phong không thể để mất mặt được. Liễu Yên Hồng hơi bất ngờ hỏi: "Bổng tử, bổng tử là cái gì?"
"Chính là đám không nhận tổ tông đó, em đọc nhiều sách như vậy, mà cái này không biết sao!" Liễu Yên Hồng rốt cục đã hiểu được, trừng mắt liếc hắn quát: "Trung Quốc là một quốc gia rất văn minh, lễ nghi chi bang, nói chuyện với du khách mà gọi là bổng tử cái gì, như vậy rất thất lễ"
"Được được, bây giờ chúng ta phải đi giáo huấn cho cái tên Đông Phương Bất Bại kia, Liễu gia nhị tiểu thư có nghe rõ không, cái danh xưng bổng tử này cũng không phải do anh phát minh, cũng không liên quan đến anh" Tư Mã Lạc thân là người văn minh, luôn luôn ăn nói lễ phép, nhưng bây giờ lại bị tiểu nha đầu giáo huấn, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Nhưng mà, Liễu Yên Hồng lại càng kéo chặt tay của Tiêu Thu Phong, vui vẻ nói: "Đi, đi chứ, đương nhiên muốn đi. Lần trước anh rể một chọi một trăm, xem vậy mới đã ghiền. Hôm nay đương nhiên không thể bỏ lỡ"
Đã ghiền cái gì? Còn tưởng là đang chơi mạt chược sao? "Đây là chuyện của đàn ông, tiểu nha đầu như em chạy đến làm gì, mẹ còn đang lo lắng cho em, mau trở về đi, nơi đó không có chuyện của em" Tiêu Thu Phong rất không vui mở miệng, lúc làm việc, hắn không muốn kéo theo bên mình một cái phiền phức.
"Không được, anh đuổi người theo đuổi của em, làm cho em sau này không thể tìm được bạn trai trong học viện, món nợ này em không thể tính với anh. Anh nhất định phải mang em đi, nếu không, em sẽ hô cứu mạng!" Thật sự là…..làm ơn mắc oán, vừa giúp xong, bây giờ lại lôi theo một cái rắc rối, không thể đối tốt với tiểu nha đầu này được.
"Hoan nghênh, hoan nghênh, yên tâm, giáo huấn bổng tử xong, anh mời khách, Yên Hồng thích đi nơi nào ăn cũng được, anh đều trả tiền" Liễu Yên Hồng vỗ tay hoan hô, hình như còn lại không có việc của Tiêu Thu Phong. Ba người, đi đến khách sạn Thiên Nga Hồ Đại nổi danh nhất Thượng Hải, còn chưa tiến vào cửa lớn, đã bị một người bảo vệ vọt ra. - .
"Thiếu gia, tên Đông Phương Bất Bại kia lại la hét chửi mắng nữa, vô cùng khó nghe, các anh em đã không thể nhịn được nữa, đang muốn xông lên đánh người" Có lẽ mấy ngày nay,
Tư Mã Lạc bị mắng đến chai mặt rồi, cho nên chỉ cười nói: "yên tâm, không cần lo lắng, hôm nay tôi đã mời một cao thủ về, cam đoan không để cho tên khốn kia chạy. Thông báo các anh em, tập hợp trong phòng luyện tập"
Hắn cũng muốn thừa dịp này, để cho các tên bảo an của Tư Mã gia một khóa huấn luyện, cho dù không học được vài đường cũng có thể nhìn thấy cao thủ. Tên bảo vệ kinh hỉ chạy vào trong thông báo, còn Tư Mã Lạc đã dẫn hai người kia đi vào thang máy, trực tiếp đi lên tầng ba mươi sáu.
Tầng ba mươi sáu là một khu giải trí lớn, trừ phòng tập thể hình ra, còn có khu đánh bạc, cũng như khu chơi game, giờ phút này ba người vừa bước chân ra khỏi cửa thang máy đã nghe một âm thanh truyền đến: "Người Trung Quốc…..bệnh phu…..dân tộc đại Hàn Đông Phương Bất Bại….."
Nghe thấy ngữ khí này, giống y chang như tính tình của đám tiểu Nhật Bản, Liễu Yên Hồng vừa rồi còn mới giáo huấn Tư Mã Lạc xong, cũng đã tức giận nói: "Quả nhiên là bổng tử, vừa nghe đã biết"
Tiêu Thu Phong sửng sốt, nhưng Tư Mã Lạc đã không nhịn được che miệng cười. Cái loại người này, ai nhìn cũng thấy ghét rồi. "Không sao đâu, cứ để cho anh rể em đá hắn một cái, cam đoan là tức giận gì cũng tiêu tan"
Tư Mã Lạc vừa nói, Liễu Yên Hồng quả nhiên đã đi đến trước mặt Tiêu Thu Phong, làm ra vẻ rất chính khí nói: "Anh rể, anh nhất định phải giáo huấn hắn thật tốt, cái này liên quan đến vinh dự của dân tộc, liên quan đến tự tôn của người Trung Quốc, ngàn vạn lần đừng để cho người ta thất vọng. Cứ mở miệng ra là nói đại dân tộc gì gì đó, mà lại có thái độ như vậy, không coi người khác ra gì sao?"
Đi vào trong phòng, ở đây diện tích rất lớn, trừ cái góc tường là để "đồ chơi" ra, thì sàn nhà được lót bằng một tấm mỏng, xem ra, khách sạn này cũng biết kinh doanh, thật đúng là thú vị.
"Tư Mã tiên sinh, người Trung Quốc các người thật sự làm cho tôi thất vọng, dân tộc đại Hàn của chúng tôi mang thành ý đến, nhưng thật không ngờ, các người ngay cả người chiêu đãi cũng không có, làm cho tôi ngồi khổ ở đây ba ngày, cũng không có người tập luyện chung. Chẳng lẽ từ dân tộc đại Hàn truyền lưu võ thuật đến Trung Hoa nhiều năm như vậy, mà không có một chút phát triển, dậm chân tại chỗ?"
Quả nhiên là một tên tự cao thái quá, thằng khốn này quả thật không biết viết chữ SĨ như thế nào rồi. "Khốn kiếp, võ thuật Trung Hoa bát đại tinh thâm, mấy ngàn năm nay lắng đọng để uẩn, há để cho đám bổng tử nho nhỏ các người so sánh được sao? Khó trách vì sao trên thế giới người ta lại gọi quốc gia các ngươi là bổng tử không biết xấu hổ, cũng bởi vì những người như người, cực độ vô sĩ"
Một tiểu nha đầu luôn luôn văn nhã như vậy mà hôm nay lại nói ra một câu chính khí lẫm liệt như thế, từng câu từng chữ, thật sự là đả kích rất mạnh. Quả nhiên là nhìn người không thể nhìn dung mạo mà đoán tính được.
"Tiểu Hồng, không được vô lễ, Phác đại sư là kỳ tài luyện võ, là cao thủ nhất lưu tại đại Hàn, trên người đều là công phu, sao lại giống như em nói, em cứ thử đi rồi biết" Thời cơ tốt đã đến, giúp cho Tư Mã Lạc có cơ hội giáo huấn Liễu Yên Hồng. Chẳng qua, mấy thứ này chỉ là giả bộ thôi.
Người được xưng là Đông Phương Bất Bại, Phác Chánh Thụ, bây giờ vô cùng tức giận, thân mặc một bộ đồ Tae Kwon Do trắng, tức giận sắp bùng nổ, nhưng lại nghe Tư Mã Lạc nói như vậy, cảm thấy đắc ý, tựa hồ như không muốn tranh miệng với tiểu nha đầu kia, để khỏi bị mất mặt. Tiêu Thu Phong lắc đầu, mấy thằng bại não ngày nào cũng gặp, hôm nay thì đặc biệt hơi nhiều.
Nhìn thấy tên Phác đại sư thân hình khôi ngô, nhưng căn cơ không có, căn bản là không có học qua nội kình, chỉ bằng vào mấy chiêu đập bể đá này nọ, mà đã dương oai như vậy, thật sự là hiếm thấy.
Người như thế, trong mắt Tiêu Thu Phong, thật sự quá buồn buồn. Phác đại sư…..ha ha…..nên gọi là Phác đại cứt thì đúng hơn….. "Phác đại sư, hôm nay tôi có mời một người anh em đến, hắn sẽ tiếp người vài đường, không bằng mọi người làm quen"
Tư Mã Lạc nở một nụ cười hồ ly, bất quá lại ăn nói rất là cẩn trọng. Phác đại sư vẫn giữ thần sắc kiêu ngạo, không thèm liếc nhìn Tiêu Thu Phong một cái, nhìn thấy người đàn ông kia ngọc thụ lâm phong, cũng khá là tuấn tú lịch sự, nhưng dáng điệu uyển chuyển, căn bản là nhìn không giống như con nhà võ, có chút đắc ý nói: "Bổn đại sư luôn luôn ra quyền rất nặng, chỉ sợ làm bị thương đến bạn của ông, sẽ tổn hại đến phong phạm vũ giả của dân tộc đại Hàn chúng tôi"
Láo quá…..láo đến mức người ta không chịu được. Không biết vì sao, rõ ràng là một nước nhỏ như cái lỗ mũi, mà hết lần này đến lần khác cứ thêm chữ "đại" vào trong câu nói, có lẽ chắc là do bị tiểu Nhật Bản đồng hóa tư tưởng, cho nên không ngừng dùng chữ đại, tỏ vẻ tín niệm sinh tồn.
Tư Mã Lạc còn chưa kịp mở miệng, Tiêu Thu Phong đã nhẹ nhàng bước đến. "Ông không cần phải khách khí, chỉ bằng mấy cái công phumefo cào của ông, còn chưa thể đụng vào tôi. Tôi chỉ cần dùng một ngón tay, cũng đã có thể đánh ông chết" Người như vậy mà cũng xưng là đại sư, quả thật người trên đời này chết hết cả rồi.
Mấy người bảo ản đã che miệng cười rộ Len, cho dù tên kia là khách quý, cũng không cần phải nể mặt. Vì mấy ngày nay bị chọc tức đến điên máu, bây giờ đã có người chế nhạo hắn, làm sao mà không vui cho được. Sự đắc ý trên ặmt, đã trở thành nổi giận, hai ắmt nhìn trừng từung vào Tiêu Thu phong, bóp chặt hai tay, phát ra tiếng "răng rắc"
"Hôm nay tôi sẽ cho các người biết như thế nào là thực lực chân chính, Tae Kwon Do của dân tộc đại Hàn mới là chính tông" Phác Chánh Thụ bị chọc tức, chỉ dựa vào loại tu dưỡng tâm tình để học võ này, quả thật là một bại hoại trong võ học. Tư Mã Lạc lắc đầu, lui lại một bên, mấy ngày trước Phác Chánh Thụ kiêu ngạo đủ rib, nhiều người cũng đã chứng kiến, hôm nay cho dù bị đánh thê thảm, cũng là tự chuốc nhục, tin chắc rằng không ai thương hại hắn. Đánh thì đánh đi, tốt nhất là đánh cho má hắn nhìn không ra.
"Vậy ông còn chờ gì nữa, tôi muốn nhìn một chút, như thế nào mới là chính tông?" Tiêu Thu Phong khinh miệt nói, cái thứ này mà đại sư cái nỗi gì. Phác Chánh Thụ giận run lên, song chưởng hé ra, gào thét lên, vọt đến. Đối với mấy thứ đầu bò như vậy, Tiêu Thu Phong quả thật không có hứng thú, thậm chí còn chẳng cảm thấy hứng thú bằng giáo huấn Triển Liên Diệp khi nãy, một chút khiêu chiến cũng không có.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...