"Cha, Cha." Tá Đằng Tỉnh Sinh cầm đao chém tới, ôm chặt lấy Tá Đằng Thái Thần. Nhưng căn bản không ai thấy được cánh tay cứng rắn của hắn đang dùng sức bẻ gãy cổ ông bố. Mắt trợn trừng, máu vẫn tuôn ra nhưng Tá Đằng Thái Thần đã chết, đây là chết không nhắm mắt.
Có lẽ ngoại trừ ông ta sẽ không có ai biết, ông ta chết trong tay con của mình. Thân hình Sư Tông hơi đổi, nhưng không hề dừng lại. Khí kình như lôi điện thoáng cái quét đến, Tá Đằng Tỉnh Sinh ngăn cản nhưng thân hình bị đánh bay ra mấy thước, phun máu, ngất đi. Diễn quá hay. Xác Tá Đằng Thái Thần rơi vào tay Sư Tông
Nhưng không phải là đánh xác tiết hận, mà chỉ là lục sót Thần Khí trên người ông ta. "Ha ha ha..." Cầm chuỗi vòng do sáu hạt châu màu đen tạo thành, Sư Tông không nhịn được cười phá lên. Chuyến đi Nhật Bản đã thành công. Bát Kì Thần Khí không ngờ có thể lấy được một cách dễ dàng như vậy.
Bắt được cũng không nhất định thuộc về hắn. Sư Tông cả người bị thương nhưng vì lục phách nó vẫn không sợ chết mà công kích. Tiêu Thu Phong vất vả chống đỡ. Quái vật này khí lực như vô tận. Cho dù máu không ngừng tuôn ra nhưng nó vẫn rất kiên quyết.
Chẳng qua khi Tá Đằng Thái Thần chết đi, Bát Kì Đại Xà rõ ràng đã phân tâm. Làm cho Tiêu Thu Phong có chút kỳ quái chẳng lẽ quái vật này lại có nhân tính sao, hình như không phải. Khi Sư Tông cầm Thần Khí cười vang, Bát Kỳ Đại Xà bị phân tâm bởi vì trong lòng đang không yên. Giờ phút nàyTiêu Thu Phong hiểu được, cái này chính là Thần Khí.
Mà Thần Khí này là vật khống chế Bát Kỳ Đại Xà. Nếu không như nó sao lại nghe lệnh của một thằng Tá Đằng Thái Thần nhỏ bé chứ. Tiếng cười còn chưa dứt, Tiêu Thu Phong đã nhào tới. Chỉ trong nháy mắt chuỗi hạt đã rơi vào trong tay hắn. Sư Tông kinh hải, Bát Kỳ Đại Xà càng gấp hơn. Tá Đằng Thái Thần đã chết.
Mà giờ phút này chỉ có Sư Tông biết tác dụng của Thần Khí này. Tiêu Thu Phong thực ra cũng không rõ. Hắn cũng chỉ thử một lần nhưng thật không ngờ lần thử đó lại thành thật. Thấy vẻ mặt sợ hãi của Bát Kỳ Đại Xà, xem ra vòng hạt này có chỗ ảo diệu.
"Là nó giết Thái Thần, giết chết nó..."
Không biết từ lúc nào, Tá Đằng Tỉnh Sinh đã tỉnh lại, có lẽ hắn căn bản chưa từng hôn mê. Lúc này phát hiện Tiêu Thu Phong đã cướp lấy Thần Khí không thể nào khống chế được nữa. Đây là tín vật ký kết hiệp ước giữa hắn và Hắc Dạ, đương nhiên không thể để người khác cướp lấy.
Tốc độ Sư Tông càng nhanh hơn, trong nháy mắt đánh tới. Sư Tông còn sợ mất Thần Khí hơn cả Tá Đằng Tỉnh Sinh. Nếu không lúc về sẽ bị trừng phạt thành phế nhân.
"Rắc"
một tiếng. Tiêu Thu Phong bóp nát một hạt châu. Trên bầu trời đêm lập tức truyền ra tiếng kêu thảm thiết thê lương. Bát Kỳ Đại Xà phun ra một ngụm máu. Lực lượng bá đạo làm cho đám võ sĩ bên cạnh nó chết đi rất nhiều. Mặt nó trở nên buồn bã, lập tức quỳ xuống.
"Thần Long, tôi nguyện coi người là chủ. Xin người đừng huỷ hồn phách của tôi."
Sư Tông đang rất tức giận, lạnh lùng quát:
"Ghê tởm."
Đến lúc này, hắn mới biết được, Thần Khí kia không ngờ lại do hồn phách của Bát Kỳ Đại Xà luyện thành, có thể khống chế sống chết của nó. Bảo sao Cảnh Trưởng lại muốnchiếm lấy như vậy.
Tiêu Thu Phong mừng rỡ, thật không ngờ Bát Kỳ Đại Xà chỉ là một con rối. Mà khống chế con rối này chính là chuỗi hạt. Con mẹ nó, sớm biết như vậy thì cũng không cần tốn công tốn sức như vậy. Thấy người đeo mặt nạ bằng đồng đang đầy sát khí,
Tiêu Thu Phong lạnh lùng quát: "Giết nó."
Những lời này đương nhiên là lời nói với Bát Kỳ Đại Xà. Bát Kỳ Đại Xà không dám nói một câu, không kịp suy nghĩ đã đứng lên, không muốn sống lao về phía Sư Tông. Lục phách đã mất một, mặc dù tu vi không thể đề cao thêm nữa nhưng ít nhất có thể giữ được tính mạng.
Nếu như năm phách còn lại mất đi, nó sẽ hồn phi phách tán. Không có tư cách luân hồi. Sư Tông tức giận nghiến răng nghiến lợi. Mà Tá Đằng Tỉnh Sinh ở bên cạnh cũng rất sợ hãi. Bát Kỳ Đại Xà vừa là bạn nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến thành kẻ địch. Bản chất hung ác cùng với thân thể đầy máu như một ác ma địa ngục.
"Tất cả võ sĩ nghe lệnh, giết nó."
Tá Đằng Tỉnh Sinh lớn tiếng hét lên. Hơn trăm võ sĩ đều đã vây xung quanh Bát Kỳ Đại Xà. Mà Sư Tông cũng không thể nào buông tha cho Tiêu Thu Phong, nhanh như chớp đã lao tới, thề muốn đoạt lại Bát Kỳ Thần Khí. Mặc dù đeo mặt nạ nhưng vẫn có thể cảm nhận được cơn phẫn nộ trong lòng hắn.
Bị hai đại cao thủ vây công, trong cơ thể lại tiêu hao quá lớn, Tiêu Thu Phong không dám tham chiến. Hơn nữa đám võ sĩ đang vây quanh, thật sự không thể cứ tiếp tục như vậy. Mà Bát Kỳ Đại Xà hung tính đại phát, cả người đầy máu đồ sát đám võ sĩ, cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Nhưng đối mặt với cảnh tượng thê thảm này, trong mắt Tiêu Thu Phong loé lên một tia nhìn kinh dị. Khẽ cười với Sư Tông đang lao tới, Tiêu Thu Phong xoay người bay ra, Ảnh Tử tâm pháp chợt hiện rồi biến mất. chiếm lấy như vậy. Tiêu Thu Phong mừng rỡ, thật không ngờ Bát Kỳ Đại Xà chỉ là một con rối. Mà khống chế con rối này chính là chuỗi hạt.
Con mẹ nó, sớm biết như vậy thì cũng không cần tốn công tốn sức như vậy. Thấy người đeo mặt nạ bằng đồng đang đầy sát khí,
Tiêu Thu Phong lạnh lùng quát: "Giết nó."
Những lời này đương nhiên là lời nói với Bát Kỳ Đại Xà. Bát Kỳ Đại Xà không dám nói một câu, không kịp suy nghĩ đã đứng lên, không muốn sống lao về phía Sư Tông. Lục phách đã mất một, mặc dù tu vi không thể đề cao thêm nữa nhưng ít nhất có thể giữ được tính mạng.
Nếu như năm phách còn lại mất đi, nó sẽ hồn phi phách tán. Không có tư cách luân hồi. Sư Tông tức giận nghiến răng nghiến lợi. Mà Tá Đằng Tỉnh Sinh ở bên cạnh cũng rất sợ hãi. Bát Kỳ Đại Xà vừa là bạn nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến thành kẻ địch. Bản chất hung ác cùng với thân thể đầy máu như một ác ma địa ngục.
"Tất cả võ sĩ nghe lệnh, giết nó."
Tá Đằng Tỉnh Sinh lớn tiếng hét lên. Hơn trăm võ sĩ đều đã vây xung quanh Bát Kỳ Đại Xà. Mà Sư Tông cũng không thể nào buông tha cho Tiêu Thu Phong, nhanh như chớp đã lao tới, thề muốn đoạt lại Bát Kỳ Thần Khí. Mặc dù đeo mặt nạ nhưng vẫn có thể cảm nhận được cơn phẫn nộ trong lòng hắn.
Bị hai đại cao thủ vây công, trong cơ thể lại tiêu hao quá lớn, Tiêu Thu Phong không dám tham chiến. Hơn nữa đám võ sĩ đang vây quanh, thật sự không thể cứ tiếp tục như vậy. Mà Bát Kỳ Đại Xà hung tính đại phát, cả người đầy máu đồ sát đám võ sĩ, cảnh tượng vô cùng thê thảm. Nhưng đối mặt với cảnh tượng thê thảm này, trong mắt Tiêu Thu Phong loé lên một tia nhìn kinh dị.
Khẽ cười với Sư Tông đang lao tới, Tiêu Thu Phong xoay người bay ra, Ảnh Tử tâm pháp chợt hiện rồi biến mất. Đại Xà và Tá Đằng Thái Thần đều mạnh hơn hắn đã chết. Bây giờ người đàn ông họ Tiêu này cũng đã bị thương nặng. Chỉ cần giết Tiêu Thu Phong, hắn vẫn là người mạnh nhất.
Tiêu Thu Phong cười lạnh một tiếng: "Chỉ bằng mày sao?""Tao cảm thấy rất kỳ lạ. Trên đời này sao còn nhiều thằng ngu như vậy.
Hơn nữa càng ngu lại càng cảm thấy mình thông minh. Cảnh Trưởng nuôi nhiều tên ngu như phế vật bọn mày, không biết đã tiêu tốn bao nhiêu tiền.
" Khí thế Sư Tông tăng lên, tay sắt phát ra một vầng sáng trong đêm tối âm u, quát: "Hy vọng lực lượng của mày cũng như miệng lưỡi của mày, có thể chịu được đến cuối cùng."
Sư Tông nóng lòng thể hiện mình, căn bản không nói nhiều lời để cho người đàn ông này có thời gian nghỉ ngơi. Thân hình nhảy dựng lên, mang theo một loại lực lượng rất bá đạo trong nháy mắt đánh tới. Bờ biển cạnh dậy sóng, khí thế rất kinh người. Thân hình Tiêu Thu Phong đã động.
Thực ra tối nay ít nhiều cũng là nhờ người áo đen này giúp đỡ. Nếu không phải Sư Tông ngăn cảnh Tá Đằng Thái Thần, hắn có lẽ không trốn được một kiếp. Nhưng thật không ngờ người này lại là Hắc Dạ. Bọn họ muốn cướp Thần Khí nên trong lúc vô ý đã giúp cho hắn.
Nhưng Hắc Dạ là kẻ thù của Tiêu Thu Phong, ngay từ đầu đã vậy. Chằng qua người của Hắc Dạ xuất hiện càng lúc càng nhiều, Tiêu Thu Phong có cảm giác bí mật của Hắc Dạ càng lúc càng đến gần mình. Đao Tâm đã phát ra. Đến lúc này lực lượng đã dung hợp, hắn càng thêm hoàn mỹ khống chế Đao Tâm. - https://truyenfull.vn
Gần như không cần ngưng tụ, tiện tay vung lên đã phát ra được. Sư Tông cũng khá mạnh. Hai tay phát ra làn cương khí màu đen hộ thể. Đao vô hình kia đã chạm vào tay hắn. Không biết bao tay đó làm bằng chất liệu gì. Mặc dù thân hình bị ép lùi sáu mét nhưng vẫn bị hắn chặn lại.
"Đao Tâm..." Đao Tâm là lực lượng tiên thiên của chân khí. Cho dù là Sư Tông cũng mới nhập môn mà thôi. Nhưng thật không ngờ người đàn ông này tiện tay có thể phát ra. Tiêu Thu Phong đã chém ra đạo đao khí thứ hai.
Thấy Sư Tông kinh ngạc, cười nói: "Yên tâm, vì mày đã giúp tao nên sẽ không giết mày. Nhưng tao muốn phế mày." Chữ mày vừa phát ra, đao khí đã tới. Sư Tông nhảy dựng lên, toàn lực chống đỡ. Một chân đã lún vào trong đất nửa mét, chiếc áo trên người không gió mà bay. Dường như cũng biết đao khí này rất sắc bén. Nhưng dù là như vậy, một chiêu này cũng không phải cao thủ như Sư Tông có thể thừa nhận. Hoặc là trận chiến này, Tiêu Thu Phong đã một lần nữa bay vọt về chất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...