Ở một nơi nào đó của Đông Nam, Bàng Binh Quyền cầm chén rượu, trong mắt hiện rõ tia hận ý, thân thể rung động, tất cả đều do áp lực phẫn nộ.
"Anh Bàng, không cần phải tức giận, lúc này chúng ta đã mời người giúp đỡ, nhất định sẽ rửa hận giúp chúng ta. Bàng bá phụ quả thật rất có mặt mũi, loại cao thủ này, cũng có thể mời tới được"
Người nói chính là kẻ tự cho rằng mình tiêu sái, Hạng Phi Ca, lần trước trên đường bị đánh một trận, sỉ nhục này, cả đời hắn không thể quên được. Nguồn: https://truyenfull.vn
Bởi vì cho dù muốn quên, cũng không thể, bởi vì từ lần đó, hắn đã trở nên héo úa, mỗi lần đối mặt với đàn bà trên giường thì lại bị nhạo báng, tôn nghiêm đàn ông của hắn đã bị ô nhục vô hàn, cho nên hỏi sao mà hắn có thể quên được mối nhục này.
Bàng Binh Quyền cũng như thế, một đạp tại Lâm gia lần trước, cho đến bây giờ vẫn chưa bình phục hoàn toàn, suốt hai tháng qua hắn chưa chạm vào phụ nữ.
Hai người đàn ông có hoàn cảnh giống nhau tao ngộ, giờ phút này, mục đích đồng dạng, gom lại, cùng nhau đối phó với kẻ địch.
Tiêu Thu Phong, Tiêu gia, tập đoàn Phong Chánh, tất cả, bọn họ sẽ đem tất cả, hủy diệt hết.
Cửa mở ra, Lâm Khải Dược mang vẻ mặt nịnh nọt nô tài tiến vào, hướng về hai tên kia, nói lấy lòng: "Bàng thiếu gia, Hạng thiếu gia, tại hạ đã đem kế hoạch của hai người nói qua với gia phụ, ông sẽ phối hợp toàn lực, đả kích tập đoàn Phong Chánh, để cho Tiêu gia không cách nào ngốc đầu tại Đông Nam"
Bàng Binh Quyền cười âm hiểm: "Được lắm, Khải Dược, chúng ta là huynh đệ, sau này có phước cùng hưởng, có nạn cùng chịu, cả Đông Nam sẽ là của chúng ta"
"Không sai, Bàng huynh, trước kia Đông Nam có Tứ Đại Công Tử, hôm nay chúng ta có thể xưng là Đông Nam Tam Thiên Vương, chỉ cần tiêu diệt Tiêu gia, sau này tại Đông Nam, sẽ không người nào dám nói không với chúng ta!"
Ăn nói cũng rất cứng, mặc dù đã bị Tiêu Thu Phong giáo huấn một trận nhưng tính cách vẫn không thay đổi, Hạng Phi Ca vẫn là Hạng Phi Ca, nhất định không hối hận, có lẽ do lần giáo huấn trước vẫn còn nhẹ.
Lâm Khải Dược cười nói: "Đúng vậy, đúng vậy, có hai lão đại ngồi đây, Đông Nam còn dám ý kiến sao. Đúng rồi, còn có vị Tư Mã kia, hình như hắn cũng không tồi"
Trong triều có người, dễ làm quan, Tư Mã gia tại kinh thành cũng có chút địa vị, Đông Nam cũng là đại bản doanh của Tư Mã, Lâm Khải Dược có mấy lần đến nhà cầu việc, nhưng đều bị từ chối trước cửa. Giờ phút này lơ đãng nhắc đến, ý muốn mượn thế lực của hai người này để thay hắn trút giận.
"Lâm lão đệ nói không sai, tên Tư Mã này thật là một tên khốn kiếp, ngày nào đó ba người chúng ta sẽ làm cho hắn không thể sống khá giả được. Chỉ là tên Tư Mã này có chút thế lực, muốn đối phó với hắn, chúng ta cần phải tiến hành cẩn thận"
Hạng Phi Ca lập tức nhớ đến bữa tiệc chiêu đãi của Thiên Nhan Duyệt ngày trước, Tư Mã Lạc cũng không nể mặt hắn, đương nhiên còn những người đàn bà kia, hắn sẽ từng bước từng bước thanh toán.
Bàng Binh Quyền uông một ngụm rượu, áp chế nội tâm xúc động, nói: "Tư Mã gia cũng không có gì ghê gớm, chỉ cần đối phó Tiêu gia, tiêu diệt Tiêu Thu Phong thì cả Đông Nam sẽ là của chúng ta, lúc đó chúng ta muốn chơi đùa với những con điếm ấy như thế nào cũng được"
"Đúng, đúng, Bàng ca nói rất đúng, tiểu đệ kính một ly, chúc cho kế hoạch của chúng ta mã đáo thành công, Tiêu gia chết không có chổ chôn …"
Loại nịnh nọt lấy lòng vô sỉ này, quả thật rất khó tả, trong lòng Bàng Binh Quyền và Hạng Phi Ca đều rất thích, trong khoảng thời gian ngắn, ba người cứ kẻ cạn người zô, sau đó nhìn nhau, cười điên cuồng, tựa hồ như tất cả thù hận đều từ những cái này mà phát tiết ra.
Trong mười tập đoàn lớn của Đông Nam, tập đoàn Phong Chánh của Tiêu gia bài danh đệ nhất, giờ phút này nghe nói Tiêu gia và Liễu gia hợp tác, lượng tài chính trong tay, cơ hồ đã vượt qua tống số của chính tập đoàn kia.
Đương nhiên sự thật thì có chút khác biệt, nhưng dựa theo truyền thuyết, cho thấy tài lực của Tiêu gia rất lớn, làm cho Lâm Bắc Dân đỏ mắt.
Từ trong miệng đứa con biết được kế hoạch của Bàng Binh Quyền và Hạng Phi Ca, hắn đương nhiên sẽ không buông tha cơ hội này, đối với đám thanh niên kia, thì chỉ muốn hết giận, vãn hồi mặt mũi, nhưng đối với hắn mà nói, là hàng trăm ý nghĩa kiếm tiền, làm cho hắn mụ mẫn trong tiền.
Trên đời này, đếm tới đếm lui, cũng chỉ có hai loại người, một loại là vì danh, loại kia là vì lợi. Mà Lâm Bắc Dân trời sanh đã có hứng thú với tài phú. Tài phú của Lâm gia, hắn đã nắm hơn phân nửa trong tay, coi như là xa hoa vô tận, cả đời hắn dùng không hết, nhưng dục vọng của hắn vẫn không có chừng mực, mỗi ngày đều muốn theo đuổi sự gia tăng lợi nhuận.
Mà hắn cũng không phải chỉ là kiếm tiền, mà dục vọng trong lòng cũng có chút dị thường, theo đuổi tài phú đã trở thành mục đích sinh tồn của hắn, rời cái này ra, hắn chỉ là một cái xác không hồn, cho nên khi còn sống ngày nào, hắn sẽ không ngừng theo đuổi khoái cảm không có chừng mực ngày đó.
Trong quá trình này, hắn có thể vứt bỏ thân tình, vứt bỏ những gì gọi là đạo đức, gạt bỏ luôn cả những tiêu chuẩn, chỉ đề đạt được mục đích, hắn có thể hy sinh mọi cái.
Đuổi Lâm Thu Nhã ra khỏi Lâm gia, chính là bước đầu tiên, tiếp theo chính là thôn tính Tiêu gia, cũng là giấc mộng của hắn.
Điều vài nhân tài kinh doanh ở Đông Bắc đến Đông Nam, phối hợp với kế hoạch của hai đại thiếu gia kia, bắt đầu đả kích hạng mục kinh doanh của Phong Chánh, làm cho cổ phiếu của Phong Chánh rớt giá, sau đó thu mua vào với giá rẻ mạc, đây chính là kế hoạch của hắn.
Bọn Bàng Binh Quyền không động thủ trước, kế hoạch này, phải tiến hành từng bước, đả kích có chừng mực, khống chế phạm vi nhất định, bởi vì Lâm Bắc Dân không phải kẻ ngu, nếu không nắm được cơ hội thành công chắc chắn, hắn sẽ không làm việc ngu ngốc, càng không muốn vận dụng tài lực khổng lồ của Lâm gia, bởi vì nếu thất bại, sẽ tổn thất đến mấy tỷ, cho dù mất đi một đồng, hắn cũng không dễ chịu.
Mà Bàng Binh Quyền và Hạng Phi Ca cần đối phó không phải là Phong Chánh, mà chính là Tiêu Thu Phong, chỉ cần Tiêu Thu Phong ngã, Tiêu gia tại Đông Nam nhất định sẽ đổ. Còn người phụ nữ của Lâm gia kia, chúng sẽ làm cho nàng hối hận, hối hận vì lúc đầu đã cự tuyệt hắn.
Mấy ngày nay, Tiêu Thu Phong cũng lẳng lặng chờ đợi, Liễu Yên Nguyệt đem báo cáo hoạt động mỗi ngày đến cho hắn xem, sau khi được an ủi, đã đi làm bình thường trở lại, không còn sự khẩn trương nữa. Cũng phải nói thêm, Phượng Hề đã bố trí rất nhiều tại Đông Nam, hai mắt cứ nhìn chằm chằm Bàng Binh Quyền hay Hạng Phi Ca, bất cứ động tác nào cũng không thoát khỏi tầm mắt của Tiêu Thu Phong.
Liên tiếp vài ngày vẫn chưa có động tĩnh gì, Tiêu Thu Phong cảm thấy khó hiểu, với hai tên phế vật này, nếu lão nhân sau lưng không ra mặt, quả thật không có một tí khiêu chiến, chơi đùa nhiều ngày như vậy, mà lại chẳng có phản ứng gì.
Đối với đả kích của Lâm gia, càng không có tính khiêu chiến, trong kinh doanh, hắn có một đại bá xưng là thần, nên căn bản là không cần lo lắng, cũng chẳng buồn động đậy. Bởi vì đại bá đã nói qua, phải để cho chúng chơi vài ngày cho đã, rồi mới bắt đầu thu thập chúng, như vậy mới làm cho chúng biết thế nào là đau đớn.
Cho nên hắn đặt toàn bộ tinh lực lên người Bàng Binh Quyền và Hạng Phi Ca, hy vọng bọn chúng có thể chơi cho đã, sau đó mới tìm một lý do để giết chúng.
Tiêu gia ở Đông Nam không có phép bất cứ sự uy hiếp nào tồn tại, hai tên kia muốn chơi à, vậy thì cho chúng chơi đến chết, Tiêu Thu Phong thật sự không có nhiều thời gian lãng phí với chúng.
Vũ gọi điện thoại, giọng nàng mang một sự tưởng niệm thản nhiên.
"Phong, Vũ nhớ anh, nhớ nhiều lắm…"Tiêu Thu Phong lắc đầu cười khổ, nhưng vẫn không nói gì, Vũ nói thêm: "Phong, chuyện ở HongKhôngng, em cũng đã biết. Ngạo Thiên Minh, tên rất hay, em vừa nghe là đã biết do anh đặt"
Quả nhiên là người hiểu hắn nhất, không cần nghĩ cũng có thể đoán được, không hổ là người phụ nữ hắn yêu thương nhất.
"Vũ, anh cũng nhớ em, nhưng xin lỗi, bây giờ anh không thể đi gặp em"Vì không nắm giữ được tình huống trước mắt, hắn vẫn sẽ không đụng vào sự rắc rối khổng lồ kia. Nếu hắn không thể bảo vệ được chính mính, thì sẽ còn hại chết rất nhiều người.
Vũ thở dài, nói: "Phong, Vũ không trách anh, chỉ là nghĩ cho anh thôi. Quả thật rất khổ cực, yên tâm, Vũ chịu được, Vũ tin tưởng, rất nhanh sẽ có một ngày, anh sẽ đến kinh thành, khi đó, chúng ta sẽ không xa rời nhau nữa, có đúng không?"
Tiêu Thu Phong gật đầu nói: "Đúng, chúng ta sẽ không xa rời nhau nữa …"
"Phong, anh cần phải cẩn thận một chút, chuyện của anh đã có người lục soát, lật lại toàn bộ tài liệu về anh. Loại đãi ngộ này, quả thật không thấp nha!"
Mặc dù đang nói đùa, nhưng Tiêu Thu Phong biết, hắn làm ra rất nhiều việc, đã khiến cho người khác chú ý. Có lẽ lão gia này ẩn giấu đã lâu, bắt đầu hết kiên nhận, muốn động đậy rồi.
Tiêu Thu Phong đáp: "Biết, Vũ, anh sẽ cẩn thận, em cũng phải chú ý, nếu thật sự muốn anh, cho dù kinh thành là nơi long đàm hổ huyệt, anh cũng sẽ xông vào"
Có được an ủi này, tâm tình của Vũ cũng đã trở nên vui vẻ rất nhiều, lời nói nhỏ nhẹ êm ái cũng Tiêu Thu Phong trong khoảng thời gian ngắn đã làm cho nàng rơi vào khoảng không hạnh phúc.
"Phong, anh xem, người ta bị anh hấp dẫn, quên nói với anh chuyện nghiêm túc, lão Hầu đã đi Đông Nam …"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...