Nhìn Thanh Bình Nhi thiếu chút nữa đã bị ô nhục, người của Thanh Trúc bang vô cùng căm phẫn, những người trong lòng để ý đến Thanh Bình Nhi đã rút súng ra kê nòng vào tên khốn nạn đó, chỉ cần Thanh Ngọc Đường ra lệnh một câu, tên đó sẽ chết không có chổ chôn.
Tiêu Thu Phong lẳng lặng đứng nhìn ngoài cửa sổ, mặc dù tối nay không dò xét được tin tức nào, nhưng có thể cứu được người con gái này, coi như chuyến đi này cũng không tệ, giờ phút này, hắn mới nhìn rõ tướng mạo của cô gái đó, cỡ khoảng hai mươi tuổi, rất là xinh đẹp, có lẽ do xuất thân trong hoàn cảnh này, nên trên người có một cổ anh khí không thua kém đàn ông.
"Bang chủ, bọn họ rất quá đáng, một bên hợp tác với chúng ta, bên kia lại dám vô lễ với Bình Nhi tiểu thư, giết hắn …" Một tên đầu lĩnh đã không nhịn được, mở miệng kêu lên, phía sau lập tức hưởng ứng. Hợp tác với đám tiểu quỷ Nhật Bản này vốn đã làm bọn họ rất khó chịu.
Bọn họ sống trong hắc đạo, vốn không sợ chết, nhưng không chịu nổi sự sỉ nhục này.
Thanh Ngọc Đường cắn chặt hàm ra, không dám lên tiếng. Bởi vì hắn là người đứng đầu một bang, có một số việc, bản thân hắn hiểu rõ hơn ai hết. Kẻ này không phải người bình thường, nếu giết hắn, cả Thanh Trúc bang có thể sẽ bị tiêu diệt, hơn nữa từ khi đối địch với Miếu Nhai, hắn đã không còn đường lui.
Nhìn đám người bốn phía tức giận, Tá Đằng Biên đã rút lưỡi đao sắc bén ra, ánh mắt vẫn kiêu ngạo như cũ, quát: "Thanh Ngọc Đường, ông đừng quên vị trí của ông, giết ta, cả gia tộc Thanh Trúc hơn ba trăm người của ông, sẽ không còn ai sống sót"
Cánh cửa lại được mở ra, một đám võ sĩ đi vào, khoảng chừng mười mấy người, làm cho phòng ngủ này chật ních.
"Thanh bang chủ, xảy ra chuyện gì?" Người dẫn đầu là một võ sĩ trung nên, nhìn bước chân vững chắc của hắn, Tiêu Thu Phong quan sát rõ ràng, đã là một cao thủ hiếm có, giờ phút này đứng chắp tay phía sau, làm ra một loại uy nghiêm không thể xâm phạm, lùng lạnh liếc mắt nhìn mọi người, quát một tiếng. Nguồn: https://truyenfull.vn
Nhìn thấy người này, Thanh Ngọc Đường đã không thể không mở miệng: "Tá Đằng Mộc tiên sinh, thuộc hạ của ông dám lẻn vào phòng ngủ của tiểu nữ, ý đồ ô nhục tiểu nữ, xin ông cho chúng tôi một lời giải thích"
Người võ sĩ trung niên kia được gọi là Tá Đằng tiên sinh, vậy rất hiển nhiên, hắn cũng là thành viên của gia tộc Sơn Khẩu Minh.
Tá Đằng Mộc lạnh lùng: "Thanh bang chủ hiểu lầm, vừa nãy có kẻ đột nhập lẻn vào, ta vừa phái Biên Quân truy đuổi tung tích đến tận đây, có lẽ người vô lễ với con gái của ông chính là kẻ đột nhập kia chứ không phải Biên Quân, ông nhất định phải rõ ràng, Sơn Khẩu Minh chúng tôi luôn rất trọng danh dự, sao có thể làm ra những loại chuyện trộm gà trộm chó như vậy, chỉ có người Trung Quốc các ông mới có thể làm thế"
Lời này nói ra, đã có rất nhiều người biến sắc, đây là một lời xỉ nhục nhân cách trắng trợn.
Thanh Bình Nhi cũng không ngờ, những tên đồng bọn của Thanh Trúc bang lại vô sỉ đến thế, không thừa nhận hành vi phạm tội của thuộc hạ, lại còn biện bác đổ lỗi cho người khác.
"Ba, bọn họ cá mè một lứa, người đừng nghe bọn chúng nói hươu nói vượn, bắt hết bọn họ lại, để con giết người này"
Thanh Bình Nhi mặc dù chịu sỉ nhục rất lớn, nhưng vẫn còn đủ lý trí, chỉ vào Tá Đằng Biên Quân, phẫn nộ quát.
"Thanh tiểu thư, xin cô chú ý cách dùng từ của cô, dân tộc chúng tôi luôn thờ phụng chữ nhân, nhưng chúng tôi không chịu được khiêu khích này, Thanh bang chủ, ông nên về dạy dỗ lại con gái của mình, đối với khách nhân nên có thái độ tôn trọng cơ bản, nếu như đã không còn gì quan trọng, tôi nghĩ chúng tôi sẽ trở về nghỉ ngơi trước"
Mắt thấy bọn võ sĩ phải đi, hơn nữa còn mang Tá Đằng Biên Quân theo, rất nhiều người của Thanh Trúc bang đã vô cùng bất mãn, mà Thanh Bình Nhi còn tức giận hơn, nhưng mà, Thanh Ngọc Đường đã quát: "Để bọn họ đi, Bình Nhi, nếu con không có việc gì, thì việc này cũng đừng truy cứu nữa. Tá Đằng tiên sinh là khách nhân của chúng ta, có lẽ là hiểu lầm thật"
Thật ra thì … Thanh Ngọc Đường cũng biết, việc này tuyệt đối có thật 100%, nhưng, giờ phút này, hắn không thể đắc tội với Sơn Khẩu Tổ, bởi vì hắn đã ngồi lên chiếc thuyền này, chỉ có thể tiến, không thể lui.
Thanh Bình Nhi không ngờ cha của nàng lại nói như vậy, vẻ mặt trắng bệch, mặc dù biết Thanh Ngọc Đường là kẻ yếu đuối, nhưng giờ phút này, ngay cả con gái của mình cũng không bảo vệ được, không có một chút nào ra dáng đàn ông.
"Ba, người có phải là đàn ông không? Huynh đệ của Thanh Trúc bang, người nào có đủ lá gan giết tên súc sinh kia, Thanh Bình Nhi ta sẽ đáp ứng gả cho hắn, nếu không làm được, sẽ làm cho ta chết không tử tế"
Tá Đằng Mộc vừa nghe vậy, đã tức giận quay đầu lại, trong mắt hiện lên một sự giết chóc, tiếp theo lạnh lùng liếc Thanh Ngọc Đường một cái.
Thanh Ngọc Đường đã giữ chặt Thanh Bình Nhi lại, quát: "Bình Nhi, không được làm bậy, không nên đem phiền phức đến cho Thanh Trúc bang"
Tá Đằng Biên Quân liền trở nên đắc ý, cao ngạo nhìn người của Thanh Trúc bang, vẻ mặt rất khinh thị, thật sự là làm cho người khác hận không thể cho hắn một đấm, nhưng tiếc là không ai dám.
Tá Đằng Biên Quân vừa đi ra ngoài, Thanh Bình Nhi giờ phút này đứng dậy, vô cùng bi thương, nàng đã nhẫn nại rất lâu: "Kẻ nhu nhược, các người đều là kẻ nhu ngược, các người không phải đàn ông, Thanh Trúc bang không có đàn ông"
Những câu chửi này, làm cho mọi người nơi đây, kể cả Thanh Ngọc Đường, cũng cảm thấy xấu hổ.
Bọn họ quả thật đúng là kẻ nhu nhược, vì sự sinh tồn mà bất chấp sỉ diện.
"Chỉ là giết một tên súc sinh mà thôi, tôi giúp cô!" Một âm thanh rất lạnh từ ngoài cửa sổ truyền đến, Tiêu Thu Phong đã chứng kiến từ đầu đến đuôi, đối với những kẻ này đã hết hy vọng, ngay cả loại sỉ nhục này mà còn có thể nhịn được thì Thanh Trúc bang quả thật chỉ là phế vật.
Những con người như vậy, không xứng đáng làm đối thủ của hắn.
Mọi người đều kinh ngạc, nhưng chỉ có Thanh Ngọc Đường thất sắc, cúi đầu kêu lên một tiếng: "Tiêu thiếu gia …" Còn Thanh Bình Nhi mặt đầy lên ngẩng đầu lên, chỉ thấy cửa sổ bị gió làm cho lay động, không một bóng người.
Nhưng, dưới lầu, đã truyền đến tiếng hét chói tai: "Sát thủ, sát thủ đến …"
Thanh Bình Nhi vội bước ra, vọt đến bên cạnh cửa sổ, mọi người cũng vây lại đây, chỉ thấy một cái bóng nhanh như gió lao thẳng vào Tá Đằng Biên Quân, còn bên cạnh, Tá Đằng Mộc đã ra tay.
Trong đêm, những ánh sáng le lói của những vì sao, chợt hiện chợt mất, chỉ có một tiếng kêu thảm thiết vang lên giữa màn đêm yên tĩnh này.
Tên Tá Đằng Biên Quân vừa rất cao ngạo kia nãy đã bị một đao xẻ làm đôi, đầu và thân đã thành hai mảnh.
"Kẻ đến hay báo danh!" Thân ảnh như quỷ mỵ, làm cho Tá Đằng Mộc căn bản không thế nắm bắt được, đành phải lớn tiếng quát.
Trên mái nhà cao cao, một thân ảnh phiêu dật đang đứng đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Hai mươi lăm năm trước, Sơn Khẩu Tổ chịu nản hủy diệt, đến phút này vẫn chưa hối cải, tái khởi tham niệm. Loại bi kịch này, vẫn sẽ tiếp tục tái diễn, thay tao nói với lão quỷ Tá Đằng, kêu hắn rửa cổ cho sạch chờ tao đến lấy!"
Càng ngày càng có nhiều người đi vào, tiếng súng vang lên, nhưng thân ảnh của Tiêu Thu Phong như gió, ngự phong mà đi, rất giống với hùng ưng, biến mất rất nhanh.
Nhưng mà, Thanh Bình Nhi cứ nhìn chằm chằm vào thân ảnh kia, thật lâu sau vẫn chưa hồi phục tinh thần, có lẽ nàng không biết đây là ai, nhưng nàng biết chắc rằng, cả đời này nàng sẽ không quên người đàn ông đó.
Bởi vì nàng đã nói qua, chỉ cần có người giết tên súc sinh kia, nàng sẽ gả cho hắn.
Tiêu Thu Phong xem như không phải trở về tay không, mặc dù không biết vì sao Thanh Ngọc Đường phản bội, nhưng Sơn Khẩu Tổ gia nhập, chuyện này sẽ không còn kỳ quái. Sơn Khẩu Tổ, một trong ba tổ chức lớn của thế giới, muốn thu thập một Thanh Trúc bang nhỏ bé, cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Hơn nữa còn cứu một người con gái, giết đi một tên súc sinh, chuyến đi này không tệ.
Nhưng có điều hắn không biết là, chuyến đi này, hắn đã lấy đi trái tim của một người con gái, làm nàng cả đời không thể nào quên được tình cảm lưu luyến này.
Thanh Bình Nhi quay đầu lại, nhìn gương mặt tái nhợt của Thanh Ngọc Đường, nàng đã không còn một chút tình cảm, mẹ đã mất sớm, đều vì người đàn ông này say mê quyền lực, bởi vì mẹ ngăn cản hắn, nên lúc còn sống đã bị hắn ngược đãi cho đến chết.
Hắn đều nói là do bất đắc dĩ, nhưng mà hôm nay, nàng đã nhìn thấy rõ bộ mặt của hắn, nàng là con gái của hắn.
Nhưng nàng vô cùng thất vọng.
"Người đó gọi là Tiêu thiếu gia, là người mà Thanh Trúc bang phản bội?" Thanh Bình Nhi lạnh lùng mở miệng, mặc dù tuổi nàng không lớn, nhưng cũng là một người có cân lượng trong Thanh Trúc bang, nếu không phải bị ông cha trên danh nghĩa này áp chế, nàng đã sớm lật đổ đám tiểu Nhật Bản này.
Nàng không biết gì về người đàn ông kia, nhưng đã nghe rất nhiều truyền thuyết về hắn, đương nhiên là đều từ trong miệng của thành viên tham gia công chứng hội của Thanh Trúc bang.
Loại đàn ông có khí thế như thần, bao quát thiên địa, phải có một loại uy nghiêm như thế đấy, trong khoảnh khắc đó, lòng của Thanh Bình Nhi đã tràn đầy sự hiếu kỳ.
Nhưng, giờ phút này, loại tò mò đó, đã biến thành ái mộ.
"Tôi không thể không nói, người cha thân yêu của tôi, ông quyết định anh minh ghê, vứt bỏ một vị thần, lại còn biến thành ma quỷ. Có lẽ, bản thân ông đã chính là ma quỷ, là một con ma nhu nhược"
Trong lòng có một cơn đau, cơn đau này, làm cho nàng mơ hồ nhớ lại, tựa hồ như nhớ đến vẻ mặt căm tức trước lúc chết của mẹ. Bởi vì hắn nhu nhược, cho nên mới làm cho người vợ vô tội chết oan uổng. Giờ phút này, nàng thật sự hối hận vì đã có một người cha như hắn.
Nhưng nàng không cách nào nói ra được, chỉ có thể dùng ánh mắt để biểu đạt sự oán hận này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...