Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Trong lòng đã có nhận định, trên mặt liền xuất hiện kiều sắc đỏ bừng, cho dù đã lịch lãm rất nhiều, nhưng đây là cảm tình xuất phát từ nơi sâu kín nhất, cũng sẽ làm cho nàng sinh ra cảm giác ngượng ngùng vô lực.

"Bá mẫu, người thật sự rất tinh minh, không dám giấu diếm người, người nói không sai, quả thật con rất thích tên hỗn đản đó" Phượng Hề cuối cùng đã không chối bỏ, nàng đã xác định, cho dù chuyện này là sai, nàng cũng sẽ sai đến cùng, đây là cá tính của nàng.

Điền Phù cười, dù nghe người phụ nữ khác gọi con mình la hỗn đản nhưng bà không tức giận, bởi vì bà cũng đã từng gọi như thế, khi một người phụ nữ yên một người đàn ông, không cách nào quay đầu lại được, như vậy trong lòng sẽ sinh ra tâm lý bất đắc dĩ, thì sẽ mắng người đàn ông đó là hỗn đản.

Người phụ nữ đến bước này, đã không còn lựa chọn, con đường cả đời đã được sắp đặt.

"Tiểu Phong quả thật là hỗn đãn, nhưng không phải con thích bộ dáng hỗn đản của nó sao. Phụ nữ, kỳ thật ai cũng như nhau, bá mẫu cũng đã qua thời tuổi trẻ, Phượng Hề, khi nào có thời gian, cứ đến Tiêu gia ngồi chơi, việc này, cứ tùy duyên!"

Không cự tuyệt, cũng không đáp ứng, nhưng đây là cơ hội, trong lòng Phượng Hề đương nhiên hiểu rõ.

Nàng có chút cảm động gật đầu: "Con sẽ đến"

Liễu Yên Nguyệt đang ôm lấy Tiêu Thu Phong, cuối cùng cũng phải tách ra, trên mặt nàng không có nước mắt, nhưng trong con ngươi tuyệt mỹ kia đã nổi lên thủy triều, phỏng chừng khi Tiêu Thu Phong rời khỏi đây tối nay, nàng sẽ trốn trong chăn mà khóc.

"Phượng tiểu thư, đi, em sẽ tiễn chị"

Nhìn thấy người phụ nữ phong tình vạn chủng, cao ngạo lạnh lùng thế này mà lại cùng nói chuyện với mẹ rất lâu, quả thật làm cho Tiêu Thu Phong cảm thấy kỳ quái.


Nói một tiếng cáo biệt, Phượng Hề ngồi lên xe của Tiêu Thu Phong, chậm rãi rời khỏi nhà Tiêu gia.

Nhìn sau lưng chiếc xe, hai người phụ nữ, hai tâm tư khác nhau. Tiêu Viễn Hà cũng đã cảm thụ sự u sầu khi lỵ biệt này, đứng tại cửa lớn nhìn ra, con lão thật sự đã lớn rồi, cần phải tự mình cất cánh bay đi. Nguồn: https://truyenfull.vn

Trên xe, gương mặt của Phượng Hề mang theo một nụ cười rất đặc biệt, rất khác biệt so với nụ cười quyến rũ của ngày thường, tựa hồ như đã tẩy hết đi sự lãnh đạm trong đó, chỉ mang theo đúng nghĩa một nụ cười thuần khiết. Giờ phút này, nàng không phải là chị Phượng tôn kính, mà là một phụ nữ, là một mỹ nữ đang cười say lòng người.

"Có chuyện gì mà vui vậy?" Tiêu Thu Phong kỳ quái hỏi.

Phượng Hề xoay mặt qua, gương mặt tuyệt mỹ mang theo sự vui sướng, nghịch ngợm nói: "Cậu đoán xem, mẹ của cậu đã nói gì?"

Còn phải đoán nữa sao, tính cách của mẹ hắn không phải là không biết, khẳng định là đang làm bà Nguyệt, loạn điểm uyên ương phổ.

"Chị Phượng, thật xin lỗi, cái tính của mẹ em là thế, mỗi lần có phụ nữ đến nhà tìm em, là bà lại muốn lôi kéo để trở thành người của Tiêu gia, không có cách nào, em cũng không cản được. Thật ra thì em không cần đoán, chắc bà đã nhìn thấy chiếc nhẫn của chị, nên liên tưởng đến nhiều thứ, chắc là nói với chị những lời khó nghe!"

Phượng Hề lắc đầu nói: "Không có, chị cảm thấy mẹ cậu rất tốt, tốt hơn nhiều so với các bậc cha mẹ khác" Ngay cả nàng là một người phụ nữ lạnh lùng cũng đã cảm thụ được cảm giác đó.

"Thật ra thì … chị không cần phải để ý, người già nói hơi nhiều một chút thôi. Chị coi như không nghe cũng được. Khi nào có cơ hội, em sẽ giải thích với mẹ, để tránh bà hiểu lầm"

"Ồ, giải thích cái gì, bá mẫu không có nói gì sai cả. Cậu quả thật đã tặng cho tôi một chiếc nhẫn, nhìn xem, tôi vẫn đang đeo này" Bàn tay ngọc vươn lên, nhìn thấy một chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay, phát ra ánh sáng lấp láng, hấp dẫn ánh mắt người khác, cũng khó trách Liễu Yên Nguyệt chỉ liếc mắt là đã nhìn thấy.


Tiêu Thu Phong còn muốn nói tiếp, nói là đây chỉ là một lễ vật bình thường, những ngẫm lại không nói thì tốt hơn, tránh cho người phụ nữ này tức giận, dù sao nàng cũng không có cơ hội đi Tiêu gia nhiều, việc này, mẹ hẳn là sẽ từ từ quên.

Đến Hoàng Kim Thủy thành, mở cửa xe, nhưng Phượng Hề vẫn chưa bước xuống, cẩn thận ngắm nhìn Tiêu Thu Phong một cái, nói: "Tiêu thiếu gia, cảm ơn em đã tiễn tôi về … tôi vào đây …"

"Ừm, đến rồi, sau này có tin gì, em sẽ gọi điện thoại cho chị!"

"Tôi vào đây …"

"Ừm, tối nay ngủ ngon nha!"

Chờ đến vài giây sau mà thằng đàn ông này vẫn không có động tĩnh gì, Phượng Hề tức giận bước xuống xe, dùng sức đóng cửa cái "rầm"

Tiêu Thu Phong nhấn ga, chiếc xe phóng như bay, từ từ biến mất trước mặt Phượng Hề, hắn không phải phụ nữ, làm việc không do dự, mọi việc đang hỗn loạn, ngọn lửa chiến tranh tại HongKong đã phát lên, đang chờ hắn đến giải quyết.

Nhưng mà … Phượng Hề thì đang tức tối dậm chân, chửi: "Khốn kiếp, đồ khốn kiếp, xấu xa, ngu ngốc, hôn một cái cũng không được, ngu xuẩn, nếu sau này không chịu …" Nói được một nửa, đột nhiên cảm giác không đúng, người đàn ông này đi HongKong, nhất định sẽ gặp nguy hiểm, lời này không nên nói thì tốt hơn.

"Chờ ngươi trở về, lão nương sẽ tính sổ với ngươi" Nàng rất tin tưởng người đàn ông này sẽ sớm trở về, bây giờ, trong lòng đã vướng nhiều thắc mắc.


Nửa đêm, Tiêu Thu Phong đã đến sân bay quốc tế HongKong, khi hắn đến đây, không thông báo cho bất kỳ kẻ nào biết, hoặc trừ Phượng Hề, không người nào biết.

Cửu Long giờ phút này vẫn đông người như thế, vô cùng náo nhiệt, còn ở khu Miếu Nhai, đối với khách du lịch mà nói, nơi này đang sống vể đêm, và bây giờ mới bắt đầu.

Người đầu tiên Tiêu Thu Phong muốn gặp, đương nhiên là Thập Tam Muội, mặc dù không có nhiều giao tình, nhưng đối với cá tính của Thập Tam Muội, hắn cũng hiểu được chút chút, đối mặt với sự uy hiếp bá đạo của Trần Thông Lộ, nàng vẫn đủ dũng khí để chống lại, tin rằng nếu nói về vấn đề trung thành, nàng là một người như thế.

Nhưng rất kỳ quái là khi hắn đến khu Miếu Nhai, tất cả đã trống không, đồ vật thì nằm ngổn ngang, giống như là đi vội vàng, còn nhà thì bị đập phá.

Từ sau khi diệt trừ Trần Thông Lộ, HongKong đã là thiên hạ của hai người, một là Thập Tam Muội, hai là Thanh Ngọc Đường, bọn họ quản lý nam bắc, cũng là sự thu xếp của Tiêu Thu Phong, không cần tranh đấu địa bàn, bởi vì những gì họ có đã vượt qua sự tưởng tượng của họ, dục vọng khác không có khả năng xuất hiện.

Còn sự tồn tại của Bộ Xà, chính là để ổn định những nhân tố bất an tại HongKong, cũng là giám sát hai người kia, bởi vì một kẻ có quá nhiều quyền lực, trong lòng Tiêu Thu Phong sẽ cảm thấy không an toàn.

Lúc này, trong Miếu Nhai rất bừa bãi, tựa hồ như nói rõ, thế giới hắc ám tại HongKong đã phát sinh kịch biến, Tiêu Thu Phong biết, bản thân đã quá sơ sẩy.

Một loại sát khí đã truyền đến phía sau hắn, Tiêu Thu Phong bỗng nhiên cả kinh, trong cái đống đổ nát của Miếu Nhai này còn có cao thủ ẩn thân???

Lúc Tiêu Thu Phong bước vào vẫn chưa phát hiện ra, tất cả là nhờ vào sát khí đó, trên đời này có một loại người rất thích giấu đầu lòi đuôi, hơn nữa khả năng ẩn thân rất tốt, đương nhiên chỉ có một loại, đó chính là ninja.

Trong trí nhớ của Tiêu Thu Phong, Sơn Khẩu Tổ vẫn chưa xuất hiện, hoặc là chỉ ngẫu nhiên xuất hiện một hai người, rồi cũng rất nhanh biến mất, đương nhiên, điều này do đại bá nói với hắn, thân là một trong ba bang hội lớn nhất thế giới, Sơn Khẩu Minh, vì sao lại trở nên thảm hại như vậy, tất cả đều nhờ vào một tay của cha hắn.

Bất quá, lúc này, bốn tên xuất hiện, sát khí giết chóc hiện rõ, làm cho người khác cảm thấy rung động, sau hơn hai mươi năm nghỉ ngơi và xây dưng lại, Sơn Khẩu Minh muốn tái xuất???


Tiêu Thu Phong làm ra vẻ thản nhiên, không chút dị động, rồi vô lực thở dài một hơi, tựa hồ như không tìm được Thập Tam Muội mà ảo não, rồi từ từ xoay người chuẩn bị rời đi.

Trong bóng đem, lạng quang chợt léo, một thanh đao như một con độc xà, không tiếng động bổ tới. Nhưng đáng tiếc là, tên ninja này hình như không nghĩ rằng, kẻ phải chết, chính là hắn.

Đạo xuống, ảnh mất. Tiêu Thu Phong căn bản đã không đứng tại vị trí đó.

"Động tác của mày thật sự quá chậm!"Thời điểm Tiêu Thu Phong xuất hiện, là đã đứng sau lưng tên ninja, tiếng vừa vang lên, tay đã đến. Một quyền đấm vào sau lưng hắn. Cái này không gọi là đánh lén, vì hắn đã nhắc nhở rồi.

"Hự"một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, tên ninja này vẫn chưa chết, xem ra tu luyện cũng tốt, trong nháy mắt, ba tên ninja xuất hiện không tiếng động, cầm lấy đao thật dài, cuồn cuộn bổ xuống.

Thân hành Tiêu Thu Phong vừa động biến đổi, lực lượng triều dũng, từ sau cái đêm cùng Lâm Ngọc Hoàng tình hoan lược ái, đao khí màu vàng của hắn, không nháy mắt đã bốc cháy, một cổ áp lực lạnh lẽo, nhất thời làm cho ba tên ninja hoảng hốt, sức mạnh của người này, quả thật rất mạnh.

Nhưng cơ hội tự hỏi của chúng còn chưa dứt, quang mang đao tâm hoàng bạch đã đến, lao thẳng đến thân hình của chúng.

"Xoẹt … Xoẹt … xoẹt …"

Ba âm thanh khó nghe vang lên, tiếp theo, ba cây đao từ từ rơi xuống đất, ngay cả Tiêu Thu Phong cũng không ngờ, nội kình đao khí hoàng sắc này lại sắc bén như vậy. Ngay cả ba tên ninja liên thủ tấn công cũng không thể đỡ được một chiêu, giờ phút này ba đứa đã đi về nơi xa lắm.

Ninja bị thương thấy tình thế không ổn, một khắc cũng không dừng lại, thân hình như khói, trong nháy mắt biến mất, nhưng mà, loại khói này không có tác dụng với Tiêu Thu Phong.

Khói tán đi, tên ninja vẫn không đào tẩu, bởi vì đang bị đè dưới chân Tiêu Thu Phong, miếng vải đen trên mặt văng ra, một khuôn mặt khoảng ba mươi tuổi hơn. Tiêu Thu Phong không dẫm chết hắn vì còn muốn hỏi một chút tin tức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui