Bàng Binh Quyền tiến lên phía trước, liếc mắt nhìn Tiêu Thu Phong, khinh thường nói:"Lâm thái gia, không cần cùng hạng người như vậy dây dưa, tránh cho tiêm nhiễm tục khí của bọn chúng."
Nếu đã liên quan đến hôn sự của hắn, hắn là người trong cuộc, đương nhiên cần biểu hiện ra thân phận và ngạo khí của chính mình, thế mới không phải kẻ tầm thường.
"Lần này tới Dương Châu, cha tôi đặc biệt dặn dò nhất định phải thay mặt người vấn an lão thái gia, nói là nếu có dịp, mời người đến kinh thành làm khách, mong lão thái gia không từ chối."
Tiêu Thu Phong không hề nổi giận, còn Lâm thái gia lại cười cười, không tỏ thái độ gì. Chằng quá đối với lời nói vô lễ của vị Bàng công tử này, ông ta cũng không ngăn cản. Giờ phút này Bàng Binh Quyền cũng chưa tính là người của Lâm gia, nên ân oán của hắn với Tiêu Thu Phong chẳng liên quan gì đến Lâm gia cả.
Lâm thái gia sống lâu, trải qua mưa gió mấy chục năm, đương nhiên biết cái gì thì không nên nhúng tay can thiệp thì ông ta cũng tuyệt đối không để ý đến, như vậy sẽ giảm bớt nhiều phiền toái.
"Thái gia, hôm này là ngày tốt, không nên vì mấy chuyện vặt mà lãng phí thời gian. Người hãy nhanh tuyên bố chuyện tốt của Thu Nhã đi, để cho mọi người còn chung vui."
Lâm Bắc Dân lại mở miệng nhắc lão thái gia. Đây mới là chuyện quan trọng hôm nay, còn việc Tiêu gia chỉ là chuyện nhỏ, giờ phút này không đáng xét tới. Đợi khi hắn có thể tiếp quản Đông Nam, hắn nhất định sẽ cho Tiêu gia đẹp mắt.
Lâm Thu Nhã trong lòng chấn động. Đại bá vội vã như vậy, chắc chắn là về việc đám hỏi của nàng. Thấy sự kích động từ tay mẹ mình truyền tới, đã chứng minh suy đoán của nàng.
Có lẽ muốn cho Tiêu Thu Phong biết chuyện luôn, để sau này khỏi dây dưa đến Lâm Thu Nhã nên hai cha con Lâm Bắc Dân không ai mời hắn rời đi. Tiêu Thu Phong cũng chỉ chờ có vậy, chuyện của hắn đã giải quyết xong, còn lại là xem náo nhiệt thôi. Chủ yếu là xem quyết định của Lâm Thu Nhã, còn lại cùng hắn cũng chẳng có liên quan gì nhiều lắm.
Lâm thái gia rất hài lòng gật đầu, tuyên bố:"Lâm gia chuẩn bị đáp ứng lời cầu hôn của Bàng gia. Hôm nay Bàng công tử cũng đến đây, không biết có hài lòng về cháu gái của chúng tôi không?"
Bàng Binh Quyền không dằn nổi lòng vội vàng kêu lên:"Hài lòng, rất hài lòng. Nhã tiểu thư thiên kiều bá mị, khuynh quốc khuynh thành, Binh Quyền ngưỡng mộ đã lâu. Nếu lão thái gia thành toàn, cháu nhất định sẽ ba quỳ chín lạy, tuyệt đối không làm lão thái gia thất vọng.
Có ý kiến của Bàng Binh Quyền, lão thái gia rất đắc ý, lập tức cao giọng nói:" Đã vậy cứ quyết thế đi. Chúng ta hãy chọn ngày lành, cho cháu và Thu Nhã đính hôn."
Một chuyện vốn phải là một hôn ước đầy nhu tình mật ý, vậy mà tùy tiện theo miệng lão thái gia mà quyết. Từ đầu đến cuối, không ai thèm hỏi qua ý kiến của Lâm Thu Nhã. Trong gia tộc lớn, nữ nhân dù có được thương yêu đến mấy, cũng không có địa vị nhiều, hạnh phúc cả đời cũng chỉ thành công cụ để gia tộc mưu lợi. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Không ai lo lắng đến việc tương lai nàng có hạnh phúc hay không, dường như đó không phải chuyện của Lâm gia. Con gái gả ra ngoài, coi như là người nhà khác.
Lâm Thu Nhã nhìn không khí vui mừng khắp bốn phía. Nàng giờ này lại càng trở nên lạnh lùng. Giờ phút này nàng mới biết được, thì ra ở Lâm gia, nàng chẳng là cái gì cả, giờ phút này ngoại trừ cha mẹ nàng đang đứng cạnh, còn lại tất cả mọi người đều cao hứng, bởi vì sau cái hôn ước này, bọn họ có thể "mò" được rất nhiều lợi lộc.
Nàng đứng lên. Thật ra, trong thâm tâm nàng chỉ mong mọi người có thể thương lượng một chút. Nhưng giờ này xem tình hình trước mắt, căn bản không ai thèm để ý đến suy nghĩ của nàng. Nàng là người, không phải súc sinh, tưởng muốn đem nàng bán cho ai thì bán sao?
"Các người không hề hỏi qua ý kiến của tôi thì phải. Tôi có chút hoài nghi, đối tượng của hôn ước này hình như không giống tôi cho lắm? Xin lỗi ông nội, đám hỏi này cháu không đồng ý, cháu tuyệt đối sẽ không gả cho người kia"
Lão thái gia giận tím mặt, quyền uy của hắn tại Lâm gia không ai dám kháng cự, và không tha cho bất cứ kẻ nào mạo phạm quyền uy của hắn. Bởi vì hắn là gia chủ, cần phải có uy quyền tuyệt đối. Dù ngày thường thương yêu cô cháu gái này, nhưng cũng không cho phép nàng cãi lại mình như vậy.
Nhưng Lâm Bắc Dân đã mở miệng nói trước:"Tiểu Nhã, cháu không nên phụ lòng tốt của lão thái gia. Bàng gia tại kinh thành cũng là một trong ba đại gia tộc. Cháu vào nhà họ, tuyệt đối không thiệt thòi, sao cháu vẫn còn không thỏa mãn nữa?"
"Cha, nếu Tiểu Nhã đã không đồng ý, hôn sự này con cũng không tán thành. Cái này cùng thân phận của Bàng gia không liên quan, chỉ cần Tiểu Nhã thích, cho dù là một kẻ ăn mày, chúng con thân làm cha mẹ không muốn ép buộc con gái mình lấy người không thích"
Vì Lâm Thu Nhã nói ra, chính là mẹ của nàng. Làm người mẹ, có thể vì con gái mình mà làm hết thảy. Bình thường luôn yếu mềm cũng không phải vì bà sợ hãi mà là vì bà hiền tuệ, không muốn tranh cãi trong nhà.
Con gái duy nhất của bà, bà không muốn trở thành công cụ hy sinh cho gia tộc. Coi như là ích kỷ, bà cũng muốn vì con gái mà ích kỷ một lần.
Đến lúc này, Lâm Bắc Cường cha của Lâm Thu Nhã cũng mở miệng "Cha, chuyện này nếu như Tiểu Nhã đã phản đối, có lẽ chúng ta nên thương lượng lại…"
Lâm Bắc Dân lớn tiếng quát:"Lão Tam, có phải cậu càng sống lâu càng hồ đồ không, đây là chuyện tốt ngàn năm có một. Cậu về sau sẽ là bố vợ của Bàng gia, còn thương lượng cái gì nữa, đầu đất!"
Không khí trong nháy mắt căng thẳng đến cực điểm. Những người khác mặc dù không nói gì nhưng tất cả đều như đang xem kịch vui. Chuyện này bọn họ biết lão thái gia đã sớm quyết định, không cho phép bất cứ kẻ nào phản đối cả.
Quả nhiên lão thái gia đứng lên, lạnh lùng nhìn mọi người với những vẻ mặt khác nhau ở bốn phía, dùng một lời nói kiểu "không cho ai kháng cự" nói:"Đây là một chuyện vui lớn, cứ quyết vậy đi."
Bàng Binh Quyền đứng bên đã kích động không cách nào dùng bút tả xiết, nhưng Lâm Thu Nhã sắc mặt lại trở nên tái nhợt, nàng biết nàng đã không còn đường lùi.
"Ông nội, người đừng nên ép cháu…."
"Ép cháu, ta khi nào…Tiểu Nhã, uổng cho ta luôn luôn đối với cháu yêu thương. Vậy mà không ngờ đến, cháu đáp trả lại ta như vậy, thật khiến cho thái gia đau lòng"
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Lâm Thu Nhã đã đẫm nước mắt. Giữa tình thân và tình yêu, nàng liều mạng giãy dụa, như bị mắc kẹt trong tấm lưới, khiến nàng có tâm mà vô lực.
"Lâm tiểu thư, em không cần phải như vậy. Bàng Binh Quyền tôi xin thề, chắc chắn sẽ đối xử tốt với em, khiến cho em được hạnh phúc."
Kẻ như hắn lời nói cũng thối như vậy, thật sự không ai tin tưởng nổi, ít nhất chỗ này có Tiêu Thu Phong đầu tiên không tin, tên này tính tình thế nào, hắn biết rất rõ.
Lâm Thu Nhã nhẹ nhàng quay đầu lại, nhưng lúc này nàng chỉ nhìn thẳng về phía Tiêu Thu Phong vẫn bị mọi người coi như không tồn tại. Nàng đã không còn tự tin phản kháng nữa, muốn người này giúp nàng.
Đôi mắt trong suốt ướt đẫm lệ, khuôn mặt mềm mại tỏa ra vẻ buồn bã bi thương, ánh mắt mang theo khát vọng dựa dẫm, làm cho Tiêu Thu Phong bất đắc dĩ phải..thở dài.
Hắn có thể không nhìn phụ nữ cao ngạo, cũng chẳng quan tâm đến sự mạnh mẽ của các nàng. Nhưng đối với loại ôn nhu yếu đuối như nước thế kia, lại khiến hắn không cách nào cự tuyệt được.
Tiêu Thu Phong đứng lên, cầm tay Lâm Thu Nhã trước chốn đông người đang chú ý, khiến tên Bàng Binh Quyền vừa mới biểu đạt lời yêu đương mặt mày vô cùng khó coi.
Người con gái này vừa mới thuộc về hắn, giờ phút này tay ngọc lại bị thằng khác nắm lấy, tìm cách che chở. Trái tim đầy lửa ghen, khiến hắn muốn phát điên.
"Tiêu thiếu gia, xin chú ý hành vi của mình, đừng nên làm mất danh dự của Lâm gia chúng ta." Lâm Bắc Dân đã mở miệng, muốn lấy lại mặt mũi cho Bàng Binh Quyền.
Thái gia lúc này cũng đang giương mắt lạnh lùng nhìn, tự như biết hắn muốn nói ra suy nghĩ của mình.
"Thật ra chuyện hôn sự này, tôi cũng rất không đồng ý, các người cũng nên hỏi ý kiến tôi mới phải."
"Ngươi muốn làm gì, chuyện của Lâm gia, ai khiến ngươi quản. Họ Tiêu kia, nếu như bây giờ ngươi không biến ngay, đừng trách ta không khách khí." Bàng Binh Quyền đã tức giận không chịu nổi, chỉ thẳng tay vào mặt Tiêu Thu Phong. Người này lại một lần nữa phá vỡ chuyện tốt của hắn, thật sự không thể nhịn nổi nữa.
Tiêu Thu Phong cũng nghĩ giống hắn, không cần nhịn nữa, không nói một lời thừa thãi, một đá sút bay tên này ra ngoài cửa.
Một đá này không những nhanh mà chuẩn, hơn nữa lại tàn nhẫn, đá trúng ngay hạ bộ của Bàng Binh Quyền. Tên này bị đá bay đột ngột, "Bịch" một tiếng ngã lăn xuống nền nhà.
"A..A…A" đến lúc này Bàng Binh Quyền mới cảm thấy đau đớn, hay tay ôm hạ bộ, kêu khóc thảm thiết.
Lâm Bắc Dân phẫn nộ quát:" Người đâu, đem tên cuồng đồ này đuổi khỏi Lâm gia."
Trong chớp mắt, đại sảnh bốn phía xuất hiện bóng người, mười mấy hộ vệ bảo tiêu của Lâm gia đã tiến vào. Giờ phút này trong mắt Lâm gia, Lâm Thu Nhã cùng Tiêu Thu Phong đều đã trở thành kẻ địch, mọi người đều hằm hè nhìn đầy hận ý.
Không ai có thể kiêu ngạo như vậy ở Lâm gia, huống chi người hồi nãy đã được lão thái gia tuyển làm cháu rể.
Lão thái gia trên mặt càng tối sầm, hắn thật không ngờ tên Tiêu thiếu gia này lại to gan lớn mật như vậy, dám giở trò ngay trước mặt hắn. To gan đánh người ngay tại đám hỏi của Lâm gia, không cho Lâm gia chút thể diện nào.
"Tiêu thiếu gia, cậu thật sự quá kiêu ngạo. Đây là chuyện nhà của Lâm gia chúng tôi, cậu đừng có quản nhiều chuyện quá, việc trước tôi đã không truy cứu, còn bây giờ xin mời cậu đi"
Tiêu Thu Phong đã không còn là khách được Lâm gia hoan nghênh, lão thái gia cũng đã nổi giận, ý đuổi về rõ ràng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...