Tiểu biệt thắng tân hôn, một đêm này bù đắp cho ba tháng tương tư chờ đợi của Liễu Yên Nguyệt. Sau cơn giao hoan tưởng chừng như vô tận, tâm linh lâng lâng bay bổng, vô cùng dễ chịu, vốn tâm tình có chút sa sút giờ này đã thay đổi hẳn, khiến cho người ta có cảm giác như có thay đổi rất lớn, trở nên vô cùng xinh đẹp.
Phụ nữ khi được "yêu" sẽ thay đổi như vậy. Sáng sớm ngày thứ hai, khi gặp chị mình, Liễu Yên Hồng cũng cảm nhận được loại thay đổi này.
Không khỏi thở dài trong lòng, chị mình đây là bị tẩu hỏa nhập ma rồi…Lúc không có người đàn ông này, mỗi ngày đều có chút buồn phiền. Giờ thì tốt rồi, hắn ta vừa mới về, lập tức bừng bừng sức sống, vẻ mặt bừng sáng, thậm chí có thể thấy rõ trên mặt viết hai chữ: Hạnh Phúc
Sau bữa sáng, Liễu Yên Nguyệt đang ôm chặt bên người hắn dường như cảm thấy chưa đủ, đưa miệng lại gần, hôn một cái thật kêu lên mặt Tiêu Thu Phong, cười nói:"Phong, anh đi Lâm gia cùng chị Thu Nhã, nhất định phải khách khí một chút. Trước hết nên cùng lão gia tử của Lâm gia thương lượng đã, không nên tùy ý nóng giận, tránh cho chị Thu Nhã phải khó xử.
"Yên tâm, anh rể sẽ biết phải làm thế nào, nếu như người của Lâm gia giống tên ngày hôm qua, vậy thì tức giận cũng tốt, cho bọn chúng mỗi người một hai cái bạt tai, đảm bảo bọn chúng sẽ trở nên biết điều hơn một chút, có những loại người, không bị đánh thì không biết lễ độ"
Liễu Yên Nguyệt ở một bên ôn nhu an ủi, khẽ lẩm nhẩm…cái cô em gái này thật là, còn phải sợ Tiêu Thu Phong thiếu bản lĩnh đàn ông chắc…
Lườm em gái một cái, Liễu Yên Nguyệt nói:"Chị Thu Nhã, chị trông chừng Phong giúp em với, anh ấy là người nóng tính, đừng để anh ấy gây phiền toái quá lớn. Nói thế nào thì chị cũng là người Lâm gia, nếu gây ra căng thẳng quá, sau này chị trở về cũng khó khăn đấy"
Lâm Thu Nhã gật gật đầu, kỳ thật trong lòng nàng cũng biết, người này trời sinh đã hay gây chuyện, chỉ cần có hắn ở chỗ nào, thì chỗ đó chắc chắn sẽ không yên tĩnh. Nhưng lúc này đây dù sao nàng cũng hi vọng người đàn ông này… "làm loạn" càng tốt, bởi vì áp lực của gia tộc, nàng thật sự không còn cách nào khác.
Ai bảo nàng là người của Lâm gia, đây là vận mệnh của nàng.
"Yên Nguyệt yên tâm đi, chưa người nào có dũng khí "ăn" cô nàng này đâu, nhất định sẽ sớm trả lại cho em một ông chồng "khỏe mạnh" hoàn hảo, tuyệt đối không có chuyện gì đâu"
Tiêu Thu Phong cũng không có nói nhiều, cùng cha mẹ nói một tiếng rồi cùng Lâm Thu Nhã rời đi. Đông Nam Lâm gia, vốn là một trong những gia tộc mà Tiêu Thu Phong muốn tìm hiểu. Hắn thật sự muốn xem thử, có phải ai cũng giống như Lâm Khải Dược, đem cả Đông Nam không coi kẻ nào ra gì.
Ti Mã gia cùng Triệu gia cũng là Đông Nam đại gia tộc, nhưng đó chỉ là nói ở Đông Nam thôi, chứ không hùng mạnh sâu xa như Lâm gia. Vì vậy, từ tâm lý Tiêu Thu Phong cũng hi vọng có thể hòa bình giải quyết chuyện của Lâm Thu Nhã. Nói đi nói lại, suy cho cùng hắn cũng chỉ là người ngoài, thật sự không nên xen vào chuyện nhà người khác.
Chẳng qua mọi người ở Tiêu gia đều đặt hi vọng vào hắn, khiến hắn rất bất đắc dĩ, không muốn bọn họ thất vọng. Hơn nữa, Lâm Thu Nhã cũng giúp đỡ Phong Chánh thu được nhiều chỗ tốt, giúp nàng một lần, cũng hợp tình hợp lý.
Máy bay rất nhanh, chỉ một canh giờ sau đã bay từ Thượng Hải đến Dương Châu. Nơi này Tiêu Thu Phong cũng không lạ gì, ngày đó từng gặp qua Lâm Thu Nhã ở đây, hơn nữa còn cùng trải qua việc Thiết huyết minh dương đuổi giết, giờ phút này coi như là thăm lại chốn xưa.
Hai người không ai nói gì. Chỉ là lúc gần đến nơi, Lâm Thu Nhã liếc Tiêu Thu Phong một cái, nói:"Tiêu thiếu gia, kỳ thật chuyện này cùng anh không liên quan nhiều lắm, cho nên anh cũng không cần chịu thiệt nhẫn nhịn nhiều"
Tiêu Thu Phong "Ừm" một tiếng, hắn biết phải làm thế nào. Hắn cũng không phải loại rỗi việc đi gây sự không đâu với người khác. Lúc này hắn đến đây cũng không phải tìm Lâm gia để gây phiền toái, nếu không hắn cũng chẳng đến đây một mình. - .
Bay gần một tiếng, rồi ngồi xe lại gần nửa giờ, cuối cùng đến bên cạnh Tây Hồ, nơi phong cảnh đẹp nhất Dương Châu. Khu biệt thự của Lâm gia nằm tại đó, nhìn bề ngoài xem ra có vài phần cổ kính, hơn nữa màu sắc đơn điệu, dường như chỉ có hai màu đen và trắng.
Nhưng người nào hiểu biết lịch sử Dương Châu một chút đều biết, tòa nhà Lâm gia vốn là một khu lâm viên cổ đại được mua lại, sau đó bên trong thiết kế không ít kiến trúc mang phong cách cổ điển, tràn ngập một loại hương vị cổ kính, những ngôi nhà hiện đại cao cấp không thể nào sáng bằng.
Lâm gia có thể làm nên sản nghiệp to lớn như vậy, có lẽ có phần liên quan đến văn hóa cổ đại Trung Quốc. Nghe nói lão gia tử của Lâm gia là một nhà thư pháp nổi tiếng đương thời, mỗi một tác phẩm của ông đều được mọi người tranh nhau cất giấu, rất được giới thư pháp ngưỡng mộ, tôn kính.
Chỉ là thời gian trôi qua, loại nghệ thuật này đến đời Lâm Khải Dược một chút cảm thụ cũng không có. Người hiện đại cũng bị dòng chảy kinh tế ảnh hưởng dần, làm ô nhiễm cả tâm linh thuần khiết, thật là phí phạm báu vật.
"Nhã tiểu thư đã về, lão thái gia đang đợi cô, trước tiên hãy vào gặp mặt, tôi sẽ lập tức báo cho lão thái gia biết" Mở cửa là một lão nhân chừng bảy mươi tuổi, nhìn Lâm Thu Nhã tươi cười, cúi mình mời hai người vào trong.
"Ngũ bá, mọi chuyện gần đây tốt chứ?" Tứ đại đồng đường cùng ở một chỗ, bình thường gặp mặt nhau cũng không ít. Huống hồ hiện giờ chuyện Lâm Thu Nhã phản đối hôn sự, lại càng thành tiêu điểm của cả Lâm gia.
Ngũ bá nhìn quanh, nhỏ giọng nói: "Nhã tiểu thư, không tốt lắm. Hôm qua Khải Dược thiếu gia quay về,nghe nói là bị người đánh, lão thái gia rất tức giận, giờ cô hôm nay vạn lần đừng làm người tức giận thêm"
Lâm Thu Nhã khẽ gật đầu, không ai hiểu cuối cùng nàng đang suy tính gì, nhưng nàng cũng không nói thêm gì cả. Nàng từ nhỏ lớn lên ở đây, sau khi tiếp quản tập đoàn Hoa Phong, bởi vì không muốn đối mặt với những khuôn mặt luôn ganh ghét và nhòm ngó châm chọc nên nàng đã rời nhà ra ngoài từ rất sớm.
Nhưng giờ đây nàng không thể không đối mặt với Lâm gia một lần nữa, bởi vì đây là hạnh phúc cả đời nàng, nàng muốn tự mình có quyền làm chủ nó.
Tại phòng khách hiện tại đã ngồi sẵn vài người. Trong đó có một tên nhìn quen thuộc chính là kẻ hôm qua bị ăn hai bạt tai Lâm Khải Dược, trên mặt vẫn còn vết bầm đen, nhìn có vẻ chật vật. Khi nhìn thấy Tiêu Thu Phong đi vào, ánh mắt hắn bắn ra hai tia âm tà, phẫn nộ nhìn chằm chằm Tiêu Thu Phong.
Ngồi bên cạnh Lâm Khải Dược là một nam nhân rất trẻ tuổi, toàn bộ chú ý của người này đều dán lên người Lâm Thu Nhã, trong mắt tràn đầy dục vọng, quả là khiến người khác rất không thoải mái.
Nhưng Tiêu Thu Phong lại chấn động. Thật không ngờ, tên này cũng tới Dương Châu, nếu không nhầm thì hắn chính là đối tượng đến dạm hỏi Lâm Thu Nhã.
Kinh thành Bàng gia, quả là có tư cách này.
Bàng gia tam tử, mỗi tên đều thuộc loại không ra gì, đều một kiểu cậu ấm phá gia chi tử. Mặc dù chúng tự xưng là Bàng thị Tam Kiệt, nhưng sau lưng, mọi người đều chửi thầm chúng là Bàng thị Tam Tặc.
Mặc dù ba tên này rất ăn hại, nhưng bọn chúng có một ông cha tốt, coi như ngay cả kinh thành Bán Biên Vương, cũng phải cho Bàng gia vài phần thể diện.
"A, chị Nhã đã về. Hôm qua Khải Dược nói chị đang ở Thượng Hải, thế nào lại về nhanh như vậy. Không phải là biết có Bàng công tử đến cho nên vội vã chạy về gặp mặt đấy chứ?"
Ngồi cạnh Lâm Khải Dược là một nữ nhân trang điểm lòe loẹt. Thực ra dáng người không tệ lắm, cũng có vài phần tư sắc, nếu đem khuôn mặt tẩy trang sạch sẽ thì có lẽ Tiêu Thu Phong có thể miễn cưỡng liếc nhìn vài cái.
Nữ nhân này ăn mặc thật sự ít vải, một cái áo ngắn bó sát, bộ ngực cao vút trắng muốt, cũng không biết nàng như thế nào cải tạo đôi nhũ câu ngạo nghễ, dường như muốn hấp dẫn nam nhân tới phi lễ, cưỡng gian nàng đi.
Chính là Tiêu Thu Phong mới liếc nàng một cái đã chẳng còn chút hứng thú. Bất kể nàng thân phận ra sao, cái kiểu trang phục này so với Lưu Oanh ba trăm một đêm quả thật không hề thua kém.
Đây là em họ của Lâm Thu Nhã, mặc dù còn chưa có chồng, nhưng hành vi lại vô cùng phóng đãng. Đang học đại học thì bỏ dở bởi vì...không cẩn thận để bụng to lên, hơn nữa lúc Lâm gia muốn trừng phạt thủ phạm cái bụng to thì nữ nhân này lại kêu không biết ai là…tác giả cái bụng chửa.
Chuyện này khiến cho lão thái gia vô cùng tức giận, sớm muốn đem ả đuổi khỏi Lâm gia, nhưng bởi vì có cha ả, vốn cũng giống như đại bá của Lâm Thu Nhã, cũng là ứng viên trở thành gia chủ Lâm gia sau này, cho nên ả được yên ổn thoát tội, cũng không ai có dũng khí đả động đến nữa.
Lâm Thu Nhã quả thực không có hứng đâu khẩu đùa cợt cùng bọn chúng, nói:"Tôi trở về, là vì mọi người tìm tôi"
Lâm Khải Dược đứng lên nói:" Đây, Bàng đại công tử, tôi giới thiệu với anh một chút, đây là chị họ của tôi, là một trong Đông Nam tam hoa – Hoa Hồng, tên gọi là Lâm Thu Nhã, anh lại đây làm quen đi, trước hết cứ là bạn bè đã."
"Phải, phải, trước hãy làm bạn, trước hãy làm bạn." Bàng Binh Quyền đã vươn tay ra, thái độ nịnh nọt muốn lại gần Lâm Thu Nhã. Cô nàng này càng lớn càng xinh đẹp, hắn đã từng trải đàn bà vô số, nếu cùng nàng so sánh, trừ Nhất Mộng ở kinh thành, dường như không còn ai có thể sánh bằng.
Lâm Thu Nhã không thèm để ý, quay đầu lại nói với Tiêu Thu Phong:"Tiêu thiếu gia, anh ngồi đi, trước hãy uống chén trà đã, chờ ông nội tôi sắp đến rồi."
Lâm Khải Dược đã có chút bực tức quát:"Lâm Thu Nhã, Bàng đại công tử từ kinh thành xa xôi đến đây, là khách của Lâm gia, chị sao lại vô lễ như vậy?"
Lâm Thu Nhã liếc mắt nhìn tên bại hoại Khải Dược một cái, nói:"Đáng tiếc, anh ta không phải khách của tôi, nếu muốn tìm người chiêu đãi, tin rằng cô em họ yêu quý của tôi chắc sẽ rất sẵn lòng."
"A…Bàng đại công tử không nên tức giận, bà chị họ này của tôi tính tình luôn luôn cao ngạo, nếu anh muốn hái hoa hồng, phải cẩn thận. Hồng nào mà chẳng nhiều gai nhọn."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...