Đồ Thần là tổng bộ liên minh sát thủ của cả Châu Âu, ở trong thành phố Luân Đôn, chiếm diện tích gần trăm mẫu. Mà trại huấn luyện của nó là trên một ngọn núi phía sau tổng bộ, tùy ý có thể thấy được những hang động, bên trong chôn cơ quan. Không cẩn thận rơi vào, mặc dù không chết, nhưng ít ra cũng phải nằm trên giường năm đến bảy ngày.
Nhưng nơi này, Tiêu Thu Phong rất quen thuộc, Lý Cường Binh đi theo phía sau hắn. Từ sườn núi lẻn vào, thuận tay còn giải quyết hai người, nhìn vẻ thần bí của bọn họ, nên là người của Hắc Dạ.
Sau khi đi ra khỏi sườn núi, bóng người bắt đầu ít đi. Ở tổng bộ Đồ Thần ngoại trừ hơn ba nghìn người đang huấn luyện, trong này còn có hơn năm trăm người. Năm trăm người này là lực lượng trung kiên của Đồ Thần, bọn họ được Đồ Thần cung dưỡng, bởi vì bọn họ tuyệt đối cường đại.
Lý Cường Binh vừa đi vào đã cảm nhận một cỗ lực lượng áp chế, không khỏi thở dài nói: "Cao thủ nơi này đúng là không ít".
Tiêu Thu Phong chỉ cười nói: "Đồ Thần đúng là rất mạnh, nhưng Hắc Dạ nếu có dũng khí khơi mào chiến sự, nói rõ bọn họ nắm chắc phần thắng".
Không cần nhắc nhở thêm, Lý Cường Binh đã hiểu rõ. Lần này bọn họ muốn đối mặt là một thế lực cường đại. Nhưng hắn cũng không sợ. Giết chóc là con đường tiến bộ duy nhất, đối với Thần binh chiến đội mà nói điều này cầu còn không được.
Lý Cường Binh bại lộ thân hình, Tiêu Thu Phong cũng không ẩn mình nữa, rất nhanh có bốn cỗ khí tức đầy sát khí đã vây lấy bọn họ.
"Là anh...." Người xuất hiện đầu tiên chính là Lang Khuyến. Lang Khuyến có cái mũi trời sinh, có thể cảm nhận được nguy hiểm, cho nên lúc có người xông vào tổng bộ Đồ Thần, hắn là người biết đầu tiên.
Điều này không liên quan gì đến tu vi của hắn, chỉ là cảm ứng, không thể giải thích rõ.
"Không sai, là tôi. Xem ra gần đây cậu tiến bộ không ít, cái mũi càng lúc càng mẫn cảm" Tiêu Thu Phong từ từ bỏ khăn bịt mặt xuống, để lộ ra mặt thật. Từ lúc hắn đi vào nơi huấn luyện này, không có ai phát hiện ra dị trạng của mình, mà thiếu niên này vừa thấy mặt cũng đã cảm nhận được, đã nhận ra Tiêu Thu Phong.
Năng lực này, đúng là rất giỏi.
Lang Khuyển tiến lên vài bước, đi tới trước mặt Tiêu Thu Phong, rất hờn giận kêu lên: "Anh đến đây làm gì, Đồ Thần không chào đón anh. Nếu như không có việc gì, mời các anh lập tức rời đi. Nếu không tôi sẽ coi các anh là gian tế xử lý".
Lang Khuyển chỉ biết hắn gọi là Tiêu Thu Phong, cũng là người phương Đông như người mà hắn biết, hơn nữa cũng rất đáng ghét. Bởi vì tiểu thư Ruth bởi vì người phương Đông này là làm một ít chuyện khó hiểu, như nàng một mình mạo hiểm đi đến và ở lại Thượng Hải vài ngày, làm cho người của Đồ Thần rất lo lắng.
Tiêu Thu Phong khẽ cười, nói: "Chỉ bằng bọn họ, có lẽ còn không có cách nào đối phó chúng tôi. Sao không gọi "Dũng sĩ" của mấy người ra, hoặc là bọn họ có thể thử một chút".
Lang Khuyển kinh hãi, "Dũng sĩ" là vũ khí bí mật lớn nhất của Đồ Thần. Dù là bên trong Đồ Thần cũng không có mấy người biết. Người đàn ông này sao lại biết được chứ, chẳng lẽ là tiểu thư nói cho anh ta?
"Dũng sĩ" là một danh hiệu, là danh hiệu của một tổ. Trong tổ này chỉ có mười tám người. Mà mười tám người này đều là các cao thủ tuyệt đỉnh do một tay Thiên Mệnh huấn luyện ra. Mỗi một người đều là những kẻ biến thái lấy một địch trăm, cũng là lực lượng đắc ý nhất của Đồ Thần.
Nếu không phải người đàn ông này không có dấu hiệu chỉnh dung, Lang Khuyển đã sớm cho rằng hắn chính là người phương Đông kia. Nhưng điều này sao có thể chứ, lần này, đầu Lang Khuyển đang rất đau.
"Được rồi, đừng nghĩ nữa, tôi muốn gặp Ruth" Tiêu Thu Phong giải vây thay cho hắn, chuyện linh hồn dịch thể, cảm giác nhạy cảm đến đâu cũng không có khả năng cảm ứng được.
"Không được, người phương Đông các người đều không có ai là người tốt, Ruth tiểu thư không gặp?" Lang Khuyển tức giận kêu lên, một bộ dáng nếu Tiêu Thu Phong dám xông vào, hắn sẽ không khách khí. - https://truyenfull.vn
Một người trung niên thân thể gầy yếu từ từ đi ra, đi đến nơi này, giọng nói nhàn nhạt: "Để bọn họ vào đi, tiểu thư bây giờ cần được an ủi. Ba ngày qua, tiểu thư vẫn chưa từng nghỉ ngơi".
Nói xong, hắn đã xoay người đi. Lang Khuyển căn răng không phục lắm, nhưng hắn vẫn lui lại, nhường đường cho Tiêu Thu Phong. Ở chỗ này, trừ Ruth, người trung niên kia có quyền lực lớn nhất.
Tiêu Thu Phong đã gặp người này. Nghe Ruth nói, người này là quản gia của Đồ Thần, là thuộc hạ mà Thiên Mệnh tín nhiệm nhất.
Quản gia không nói gì nữa, chỉ là đi phía trước dẫn đường. Tiêu Thu Phong và Lý Cường Binh ở phía sau, từ từ đi theo. Rất nhanh đi qua sáu cánh cửa, dừng lại trong một căn nhà nhỏ được làm bằng gỗ.
Lý Cường Binh trong lòng âm thầm sợ hãi với lực lượng của Đồ Thần. Với lực lượng của hắn, muốn xông vào nhiều nhất cũng chỉ có thể lướt qua ba cửa, xem ra ngày thường mình quá tự đại.
Núi còn có núi cao hơn, người còn có người giỏi hơn, không muốn nói đâu xa, chỉ riêng Tiêu thiếu gia trước mặt, hắn dường như cho tới bây giờ chưa cảm nhận được lực lượng cực hạn của Tiêu Thu Phong.
"Tiêu thiếu gia, nơi này là biệt viện của Ruth tiểu thư, tôi không đi vào" Quản gia nhẹ nhàng mở miệng, mặc dù gặp phải kẻ thù Hắc Dạ cường đại nhất, hắn vẫn bình tĩnh như mặt hồ, không có một chút rung động, loại tu dưỡng này, quả thực không dễ dàng.
Tiêu Thu Phong đã đi nhanh về phía trước. Lý Cường Binh không đi, hắn đứng ở cửa, bởi vì quản gia yêu cầu hắn.
"Đi xuống nữa là đại quản gia của Đồ Thần, nếu như các hạ có hứng thú, ta có thể dẫn anh đi thăm nơi này một chút".
Mặc dù trên người đàn ông trước mặt không có một tia khí tức mạnh mẽ, nhưng Lý Cường Binh cũng không phải kẻ ngu. Đồ Thần là đại biểu cho vua của giới sát thủ, mà có thể làm quản gia của vua, vậy cần phải có uy tín như thế nào, tự nhiên không cẩn hỏi nhiều.
"Đương nhiên có hứng thú, quản gia quá khách khí, tôi tên Lý Cường Binh, quản gia cứ tùy tiện gọi là được" Lý Cường Binh không phải người câu nệ, nói khách khí như vậy cũng là vì mặt mũi của Tiêu thiếu gia. Chẳng qua Lý Cường Binh quả thực rất có hứng thú với Đồ Thần, đi thăm một chút, học tập kinh nghiệm, có thể trở về mô phỏng ở trong doanh trại lính đánh thuê, luyện thành đám cường giả lính đánh thuê chính thức.
Nơi này là chỗ ở của Ruth, từ trước Tiêu Thu Phong đã biết, nhưng chưa từng tiến vào, cũng không phải nam nữ khác biệt, mà bởi vì trong suy nghĩ của hắn thật là chưa từng coi Ruth là phụ nữ, nếu không hắn chắc chắn sẽ tiến vào nhìn một lần.
Mặc dù không nhất định có thể thấy Ruth tắm rửa, nhưng nhìn đồ lót gợi cảm cũng coi như đã chiếm tiện nghi.
Một căn nhà ba tầng khá nhỏ, chỉ khoảng năm sáu mươi mét vuông, bề ngoài rất khác biệt, nhưng vẻ sắc lạnh này lại làm cho Tiêu Thu Phong có cảm giác không thoải mái, phụ nữ mà, hẳn nên dùng một chút màu sáng.
Bên trong biệt viện có một ao nhỏ, bên trong ao có hòn giả sơn và cá, vài cây cỏ màu xanh biếc, đã dài ra ngoài, biểu hiện sức sống mãnh liệt.
Bên cạnh ao, Ruth đang ngồi xếp bằng ở đó, hai mắt nhắm lại, hình như là một phương pháp điều tức thổ nạp. Năm đó Thiên Mệnh từng nói qua, mình từng học được không ít thứ hữu dụng trong điển tịch võ học Trung Hoa, môn thổ nạp này có lẽ là một trong số đố.
Tiêu Thu Phong không có lên tiếng, nhẹ nhàng đi tới, nhưng Ruth mặc dù đang nhắm mắt, nhưng tai hơi động, có lẽ đã sớm cảm ứng được có người đi vào.
"Chuyện gì?" Người đến gần, Ruth đã lạnh giọng hỏi. Nơi này là cấm địa của Đồ Thần, ngoại trừ quản gia và Lang Khuyển, cũng chỉ có đội trưởng "Dũng sĩ" mới có thể tiến vào. Nàng đã phân phó muốn yên tĩnh, giờ phút này đến quấy rầy nàng, trừ phi là chiến sự với Hắc Dạ.
Tiêu Thu Phong mở miệng nói: "Không có gì, chỉ là đến gặp cô".
Lời nói vừa vang lên, đôi mắt trong suốt của Ruth mở ra, rõ ràng rất sửng sốt, tiếp theo quát: "Là anh, anh tới làm gì?"
Đột nhiên nghĩ tới vừa rồi Tiêu Thu Phong đã trả lời mình, cười lạnh một tiếng, nói: "Gặp tôi? Không cần, anh có thể đi".
Tiêu Thu Phong không mời mà đến, đã sớm nghĩ sẽ gặp phải vẻ mặt lạnh lùng của Ruth. Nàng không có gọi điện cầu cứu hắn, là bởi vì nàng không muốn hắn thấy vẻ chật vật này của nàng.
Ruth rất tức giận xoay người lại, Tiêu Thu Phong mới phát hiện trên tay nàng đang bị băng, miếng băng vẫn đỏ máu. Ruth dĩ nhiên đã bị thương, cô bé này thật mạnh mẽ, có thể làm nàng bị thương, chắc chắn là người càng mạnh hơn.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Thu Phong, Ruth hừ một tiếng nói: "Không có chuyện gì, chuyện của tôi, tôi sẽ tự mình xử lý. Không cần anh thương hại. Ở Hongkong, anh cứu tôi một lần, tôi cũng giúp anh một lần. Bây giờ chúng ta không ai nợ ai, lời hứa giết anh, vĩnh viễn có hiệu lực".
Sớm biết rằng cô gái này tâm tính kiên định, nhưng thật không ngờ lại ngang bướng đến nước này, đây chính là quan hệ đến sự sống còn của Đồ Thần, không thể sơ suất được.
Hắc Dạ đã toàn lực ứng phó, lần này là đánh nhau sống chết, dù cho Đồ Thần không bị tiêu diệt hoàn toàn nhưng bị thương nặng cũng sẽ làm Ruth không thể gánh nổi.
Phải biết rằng kẻ thù của Đồ Thần không chỉ có một mình Hắc Dạ, chỉ cần thế lực của Đồ Thần giảm đi, như vậy chưa tới một ngày khó có thể bảo tồn, điểm này không cần hoài nghi.
Tiêu Thu Phong có chút tức giận, lạnh lùng nhìn Ruth một cái, sau đó lạnh nhạt nói: "Cô đã không cần, tôi sẽ đi. Hy vọng tương lai, chúng ta còn có thể gặp nhau"
Xoay người, không nói gì nữa, chuẩn bị rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...