Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Hạng Phi Ca bỏ đi không gây được nhiều sự chú ý của mọi người. Việc ấy cũng do số người biết được thân phận của hắn cũng không nhiều, bởi sự thay đổi quyền lực trong quân đội ở Đông Nam được tiến hành hết sức bí mật.

Ngược lại, Tiêu Thu Phong lại là một nhân vật tầm cỡ ở Đông Nam, dù cho đi đến đâu cũng gây sự chú ý của nhiều người. Có người nói hắn phong lưu, có kẻ nói hắn kiêu ngạo,cho nên hắn rốt cuộc là người tốt hay là kẻ xấu Tiêu Thu Phong cũng không thèm để ý.

"Lão Tam,không phải chỉ có con gái yêu cậu mà ngay cả tôi cũng có chút thích cậu rồi đó" Tư Mã Lạc vừa dứt lời vừa cười lớn. Nhưng quả thật không thể phủ nhận, khí chất tiêu sái này không phải ai cũng có được.

Mấy ngày hôm nay phải chịu uất ức, Triệu Nhược Minh quả thật không thoải mái.

"Lão Tam, cậu nói đúng, là đàn ông phải dứt khoát, quyết đoán nếu không thật uổng kiếp làm đàn ông. Nhưng hôm nay lại để cậu gặp phải chuyện phiền toái này thật sự là có lỗi với cậu" Nếu trước kia không phải thì bây giờ Triệu Nhược Minh đã thực sự trở thành anh em với Tiêu Thu Phong.

Nhưng hắn lại không biết một chuyện, nếu xét trên quan hệ thì hắn phải gọi Tiêu Thu Phong là anh rể.

Lâm Thu Nhã cũng cười nói " Không sao, Tiêu thiếu gia nhà ta từ trước tới nay đều không phải là người sợ chuyện phiền toái, phải không?" Chính vì hắn có phần hào hiệp này làm nàng để ý tới hắn.

Lần trước ở lễ khai mạc điện ảnh học viện ở Bắc Hải học viện, hắn tức giận là vì người đẹp,lần này hắn tức giận là vì anh em. Tiêu Thu Phong, một công tử phong lưu là dạng người như thế nào, vì sao Lâm Thu Nhã tôi càng nhìn càng không thấu được anh?

Tiêu Thu Phong lắc đầu rồi sau đó vỗ vai Triệu Nhược Minh, xem như đó là một loại cỗ vũ, nhàn nhạt nói: "Một tên Hạng Hổ thì đã sao, Đông Nam cũng không phải do hắn quyết định, yên tâm đi trời không sụp được đâu."

Mà có sụp xuống thì cũng có người gánh.


Biểu hiện thong dong không có chút sợ hãi đó là bản chất cơ bản của người nam nhân, cũng là một loại mị lực riêng mà chỉ nam nhân mới có được. Ngày trước Ruth thích hắn cũng bởi bị mị lực này lôi cuốn.

Loại mị lực này trên người nam nhân đối với các cô gái mà nói đó chính là một loại hấp đẫn không thể cưỡng lại. Nhưng đối với người đà bà đã thành thục như Lâm Thu Nhã và Liễu Yên Nguyệt mà nói thì mọi hành động của nam nhân này đều làm họ cảm thấy cuốn hút rung động.

Bữa dạ hội hôm nay Tiêu Thu Phong nghiễm nhiên trở thành nhân vật chính.Bên cạnh hắn vốn đã có bảy nàng tiên bây giờ lại thêm Lâm Thu Nhã và Thiên Nhan Duyệt cùng tham gia. Quả là trên gấm thêu hoa, đẹp đẽ muôn phần, loại diễm phúc này nam nhân ai cũng mơ có được.

Đặc biệt là lúc trên sân khấu Thiên Nhan Tuyệt vì cảm tạ nam nhân này mà đã ngã vào ngực hắn mà ôm một cách tình tứ. Làm cho phía dưới mấy bình dấm chua đổ nghiêng ngả, khiến Tiêu Thu Phong trở thành công địch của toàn bộ đàn ông ở Đông Nam. Cũng bởi vì Đông Nam Tam Hoa có hai người đã là người của hắn thì không nói làm gì, ngay cả còn lại mỗi một tiểu minh tinh này thì dường như cũng có tình ý với hắn.

"Tiêu đại ca! Dù cho ở nơi nào. Tiểu Duyệt mỗi ngày đều nhớ anh, mỗi ngày nhớ anh mười lần." Thiên Nhan Duyệt nhỏ giọng nói ra lời hứa hẹn.

"Anh, Tiểu Duyệt không mong anh mỗi ngày luôn nghĩ tới em, nhưng mong anh mười ngày nghĩ đến Tiểu Duyệt một lần có được không?" Giọng nói của nàng mang theo sự khát vọng, thương tâm.Sau đó nàng dường như không còn sức lực,ngã vào lòng Tiêu Thu Phong.

Tiêu Thu Phong không muốn làm cho không khí nơi đây trở nên trở nên không vui,bèn cười nói:" "Tiểu Duyệt, anh cam đoan, cứ hai ngày nhớ đến em ít nhất một lần."

Quả nhiên vừa nói lời này ra, Thiên Nhan Duyệt trên mặt đã nở nụ cười hạnh phúc.

"Cám ơn anh, Tiêu đại ca" Vì chuẩn bị vào Anh Hoàng chính thức làm việc, lần này chia tay cũng không biết bao giờ có thể gặp lại,Thiên Nhan Duyệt chỉ hi vọng Tiêu Thu Phong không quên nàng.

Tiêu Thu Phong đối với tiểu nha đầu này có vài phần trìu mến, nhưng chuyện tình cảm thì không có gì, giờ phút này nói như vậy coi như là có phần trái với lương tâm. Vừa rồi nghe Viên Quốc Bình nói, hắn biết Anh Hoàng vì Thiên Nhan Duyệt đang chuẩn bị tuyên truyền đem nàng lên sân khấu quốc tế. Cho nên một một thời gian sắp tới nàng sẽ không ở trong nước


Thời gian có thể thay đổi tất cả, hy vọng lần sau gặp lại,tiểu nha đầu này có thể tìm được một người thích hợp với mình.

Sau khi dạ hội kết thúc Lam Thu Nhã, Thiên Nhan Duyệt cùng đi về phía Tiêu Thu Phong và chúng nữ nói lời cáo biệt. Nhìn Thiên Nhan Duyệt mắt đẫm lệ, chỉ mình Lâm Thu Nhã biết những giọt nước mắt ấy rơi vì người đàn ông kia.

Nữ nhân si tình thường dễ bị tổn thương,có lẽ vì vậy mà nhiều người không dám yêu.Nhìn thấy vấn đề tình cảm của Thiên Nhan Duyệt mà cũng không có cách nào nói nàng nên dừng lại.Làm chị, nàng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ,bởi vì nàng biết người nam nhân ấy cũng không phải là một kẻ chỉ vì một hai ý kiến mà thay đổi người đàn bà của mình. Phần chân tình này của Tiểu Duyệt,sợ rằng…sẽ phải chịu đau khổ một thời gian.

Lúc đến có hai chiếc xe nhưng lúc ra về lại có tới bốn chiếc. Đó là hai chiếc của Triệu Nhược Minh và Tư Mã Lạc tiện đường về cùng với nhau.

Tiêu Thu Phong nói qua cho Triệu Nhược Minh, bất luận xảy ra chuyện gì cần trợ giúp thì đến gặp hắn, lúc nào cũng được.Hắn làm vậy không phải vì Triệu Gia, mà làm vì người con gái của hắn.

Bỗng phía trước có ba chiếc xe tải quân dụng vọt lên đứng chặn ở trước mặt. Từ trên xe nhảy xuống rất nhiều người bao vây tứ phía,mà phía sau chúng là chiếc xe thể thao Keira đặc biệt của Hạng Phi Ca, hắn đang đắc ý nhe răng ngồi cười.

"Phiền toái này đến thật nhanh, quả là hiệu suất rất cao" Ruth nhìn mấy người đàn ông lực lưỡng này cười lạnh.

Tiêu Thu Phong từ từ điều khiển xe chậm rãi dừng lại, Triệu Nhược Minh tiến xe lên, có chút lo lắng nói:"Lão Tam, đó là tinh nhuệ đại đội thuộc binh lính bảo vệ doanh trại trong trong quân đội."

"Tiêu Thu Phong, xuất hiện đi,chẳng phải người đánh nhau rất khá sao? Ta thử một trăm người của ta xem liệu ngươi đánh được mấy người." Thanh âm kiêu ngạo của Hạng Phi Ca từ phía xa truyền lại.

Tư Mã Lạc đã muốn tức giận liền tiến lên hỏi: "Lão Tam, người này thực sự là làm quá, liệu có cần lão nhân gia của tôi ra mặt cảnh cáo hắn một chút không?"


Đinh Mỹ Đình lái xe tiến lên, trông nàng rất hưng phấn,không phải chỉ mình nàng mà trong xe ai nấy đều như vậy.Lúc bình thường các nàng bị chiếm chút tiện nghi thì kêu cha gọi mẹ nhưng gặp cảnh bạo lực này dường như sự hiếu động của tuổi trẻ được kích thích nên trông ai cũng vô cùng hưng phấn.

"Anh rể Tiêu, Mỹ Đình bảo nếu anh đánh được tất cả bọn họ, cô ấy nhất định gả cho anh, làm lẽ cũng được!" Những tiểu nha đầu này da mặt càng ngày càng dầy, nói lời như thế cũng không sợ Liễu Yên Nguyệt tức giận sao.

Tiêu Thu Phong nhìn Triệu Nhược Minh cười nói: "Chẳng phải cậu muốn biết tôi có thể đánh được bao nhiêu người sao."

Tiêu Thu Phong nói lớn lên: "Tối nay ta cho các ngươi biết cái gì mới chân chính là một vs một trăm."

Bốn chiếc xe cùng mở cửa nhưng chỉ có mình Tiêu Thu Phong xuống xe.

"Anh cẩn thận một chút, không nên làm mình bị thương" Liễu Yên Nguyệt vĩnh viễn là người ôn nhu nhất quan tâm nhất đến hắn.

Tiêu Thu Phong gật gật đầu,rồi ngẩng đầu bước tới.

"Yên Hồng, người anh rể ngốc của ngươi không phải là muốn một mình solo với một trăm hả?" Đinh Mỹ Đình giờ phút này cũng có chút lo lắng, vừa rồi chẳng qua là vui đùa mà nói một chút,đối với các nàng mà nói loại nam nhân có thể đánh đấm mới gọi là anh tuấn mà thôi. Bạn đang đọc tại chấm cơm.

Liễu Yên Hồng không biết được chút gì có chút luống cuống lắc lắc đầu. Chuyện phát sinh tối nay đã đem suy nghĩ của nàng hoàn toàn bị đảo lộn. Nàng đã có chút không hiểu được người nam nhân này rốt cục có phải là tên phong lưu công tử Tiêu Thu Phong mà nàng chán ghét hay không.

Một nữ sinh bên cạnh cười hì hì tiếp lời:"Đương nhiên là thật,vì muốn cho Mỹ Đình lấy thân báo đáp, anh rể Tiêu mới một mình ra ngoài, ngươi không được quên đó ngày mai đến Tiêu gia làm thiếp nha!"

" Tiêu Thu Phong, ngươi giỏi lắm,các ngươi nhớ kỹ cho ta không cần đánh chết, đem hắn đánh cho tàn phế là được." Tuy rằng đã bỏ đi quân phục, nhưng những người này trên người vẫn toát ra một loại hơi thở cường hãn làm cho người ta không thể khinh thường, mà Hạng Phi Ca đương nhiên cũng biết nếu đánh chết người có thể làm to chuyện, tuy rằng hắn không sợ nhưng có lẽ là rất phiền toái.


Cho nên chỉ cần đem nam nhân này đánh cho tàn phế sau đó ở trên người của hắn đái một bãi, tất cả uất hận kia chẳng phải được giải hết rồi sao.

"Ngươi đã thích chơi như vậy, hôm nay ta cùng ngươi chơi lớn một phen." Tiêu Thu Phong vốn không có tính nhẫn nại. Trong bóng đêm hắn chạy lên phía trước và biến mất một cách bí ẩn. Đột nhiên phía trước đầu xe tải một tráng hán bị đánh bay ra ngoài.

Trò chơi một vs trăm giờ phút này chính thức bắt đầu.

Không ai có thể nhìn ra Tiêu Thu Phong ở nơi nào, nhưng nhìn không ngừng nhìn thấy có người kêu thảm thiết, không phải gãy chân thì gãy tay.

Liễu Yên Nguyệt vô cùng lo lắng hai tay nắm chặt, thân hình không ngừng rung động, nàng sợ nam nhân của nàng bị thương.

Tư Mã Lạc lại vô cùng kinh ngạc, không phải nói là hắn hoảng sợ thì chính xác hơn.Hắn có chút không tin vào mắt của mình, lão Tam khi nào lại trở nên mạnh mẽ như vậy.Mạnh mẽ một cách biến thái.

Còn Triệu Nhược Minh vẻ mặt vô cùng hâm mộ cung muốn xuống thử tay nghề,vì hắn xuất thân cũng từ bộ đội mà ra. Đương nhiên hắn biết sự lợi hại của những tên lính hộ vệ này. Trình độ của hắn muốn đối phó với hai ba tên thì tạm được chứ đối với cả trăm người thì hắn chỉ có nước bị làm thịt.

Náo nhiệt nhất là xe của bốn nữ sinh.

Đây là lần đầu tiên các nàng thấy cảnh đánh nhau lớn đến như vậy quả là so với coi phim thì phấn khích hơn nhiều.

" Đánh, lại đánh, đánh hắn tiếp, những người này như thế nào vô dụng như vậy..."Một người nữ sinh có chút nản lòng và tức giận mở miệng mắng lớn.

" Ha ha ha... Anh rể Tiêu cố lên, tiểu lão bà của anh có thể lấy về nhà rồi." Những nữ sinh này không có ý tứ buông tha cho Đinh Mỹ Đình. Trông thấy giữa sân đánh nhau càng ngày càng kịch liệt, loại dự cảm này của các nàng càng ngày càng lớn vì những người này căn bản là không phải là đối thủ của anh Tiêu.

Mà Đinh Mỹ Đình bị trêu ghẹo làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, có chút hồi hộp nắm chặt hai tay, ánh mắt không nhìn đến chổ đánh nhau ở phía xa mà cũng chẳng biết là để tâm hồn bay tới nơi nào…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui