Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Nhìn Liễu Yên Nguyệt khóc, Tiêu Thu Phong cũng thấy có một số việc muốn nói với nàng. Mặt kệ có thừa nhận hay không, nàng cũng là nửa chủ nhân trong nhà, trong lòng không thể tồn tại vướng mắc, hơn nữa lại là chuyện hiểu lầm.

Hắn giang tay ôm nàng vào lòng, Liễu Yên Nguyệt vốn rất ôn hòa nhưng giờ lại giãy dụa, kháng cự: "Đừng ôm em, anh đến mà ôm cô gái ngoại quốc kia đi, dáng người cô ta là đẹp nhất. Tin rằng Tiêu thiếu gia vừa rồi rất hài lòng".

Tiêu Thu Phong không buông ra, mà không để ý đến sự giãy dụa của nàng, lần đầu tiên không để ý đến suy nghĩ của nàng, bế nàng lên đưa vào trong phòng mình.

Trong phòng ngọn đèn đê mê, làm cho bầu không khí trở nên khác thường. Liễu Yên Nguyệt hơi thất thần một chút, đỏ mặt quát: "Anh mang em vào đây làm gì,lúc gặp chuyện mới muốn nói lời ngon ngọt để gạt em sao?"

Thực tế nàng biết người đàn ông này có cô gái khác bên ngoài. Liễu Yên Nguyệt cũng hiểu được, có một số việc mình căn bản không thể khống chế, đây là số mệnh của mình, mà mình đã chấp nhận.

Nhưng làm cho Yên Nguyệt giận chính là Tiêu Thu Phong đã mang cô gái kia về nhà,căn bản không để ý đến nỗi khổ của mình. Đàn ông đi tìm gái, nàng có thể mắt nhắm mắt mở. Nhưng lại đường hoàng ngay trước mặt mình, thì nàng không chịu được.

"Yên Nguyệt, em không nên tức giận, thực ra anh và Ruth có quan hệ rất bình thường, không như những gì em tưởng tượng đâu" Tiêu Thu Phong giải thích.

Liễu Yên Nguyệt tức giận nói: "Không có gì mà phải đến tận nhà, nếu đó là không bình thường, chẳng phải là ngay cả vị trí em cũng không đáng gì sao?"

Tiêu Thu Phong dở khóc dở cười nói: "Tốt, anh kể em nghe một câu chuyện. Chuyện của Ruth".

Không cho Liễu Yên Nguyệt có cơ hội nói, Tiêu Thu Phong ôm nàng vào lòng, ngửi mùi hương cơ thể say lòng người, một câu chuyện rất xa xưa từ từ được kể ra.


"Trên đời có rất nhiều truyền thuyết, mà anh lúc này đang nói chính là truyền thuyết trong giới sát thủ, cả đời không giải thích được. Nhưng là trong giới sát thủ, người đàn ông tên Thiên Mệnh lại như một vị thần, anh ta đã giết mười sáu người, tất cả đều là những nhân vật có quyền có thế, chưa bao giờ thất bại"

"Anh trong lúc vô tình có quan hệ với anh ta, mặc dù thân phận giữa bọn anh không giống nhau, nhưng uống rượu rất sảng khoái, trở thành bạn bè, một quan hệ bạn bè rất kỳ lạ. Bởi vì lập trường giữa hai bên rất khác nhau, điều này nói ra, chỉ sợ rất ít có người tin".

"Nhưng người cuối cùng cũng sẽ chết. Anh ta cũng không ngoại lệ. Trước khi chết, anh ta muốn anh chiếu cố con gái anh ta, cũng chính là Phong Linh đứng thứ ba trong giới sát thủ. Hơn nữa muốn con gái anh ta đến ám sát anh ba lần mới có thể giao tài sản cho cô ấy. Bây giờ chỉ còn một lần, sứ mệnh của anh sẽ hoàn thành".

Trong mắt Liễu Yên Nguyệt bắt đầu hiện lên vẻ tò mò và suy tư, không những không tiếp tục phản kháng, ngược lại rất quan tâm, xoay người lại, vội vàng hỏi: "Ruth chính là con gái của anh ta, cô ấy muốn giết anh?"

"Ruth chính mình cũng không biết, cô ấy vẫn chỉ biết anh ta là sư phụ. Anh cũng không biết nên nói với cô ấy như thế nào".

"Xin lỗi, xin lỗi, Phong, em thực không nên nghi ngờ anh. Ruth nhất định rất nguy hiểm, anh sao lại muốn cho cô ấy ở lại trong nhà?"

Tiêu Thu Phong cười cười, nói: "Đối với người khác mà nói thì rất nguy hiểm, nhưng đối với anh mà nói lại rất an toàn. Để cô ấy ở lại, thật ra anh cũng rất mâu thuẫn.Nhiều lúc,anh có thể chỉ coi cô ấy là một cô bé xa quê hương, không coi cô ấy là Phong Linh".

Hai mắt Liễu Yên Nguyệt lộ ra những tia dịu dàng, nói: "Phong, đều là em sai, em không nên ghen. Nhưng mà người ta thấy anh đi từ trong phòng cô ấy ra, thực không nhịn nổi"

"Anh đi vào phòng cô ta, chính là cảnh cáo cô ta không nên làm loạn, không phải đi làm việc đó, cho dù muốn, anh cũng sẽ đến phòng em" Tiêu Thu Phong cũng không trách nàng. Liễu Yên Nguyệt để ý, nói lên rằng nàng thực sự quý trọng tình cảm này, cũng quý trọng những thứ hiện tại. Là đàn ông nên cảm thấy hạnh phúc mới đúng.

Vẻ quyến rũ trong mắt Liễu Yên Nguyệt nhất thời nồng đậm thêm một chút, nhăn nhó gắt giọng nói: "Anh còn nói, người ta từ hôm đầu tiên về đây ở, đã chờ anh. Nhưng anh chưa bao giờ đi qua, anh nên biết, Yên Nguyệt tự nguyện mà"


Tình cảm thăng hoa, có quan hệ trực tiếp với khao khát dục vọng. Khi Liễu Yên Nguyệt ngẩng khuôn mặt tuyệt đẹp kia lên, đôi mắt mê man như sương mù, hiện ra một tình cảm nồng nàn, tay Tiêu Thu Phong không biết từ lúc nào đã đặt lên bộ ngực sữa của nàng.

Quả chín ngọt, đã đến lúc phải hái.

"Yên Nguyệt, tối nay em sẽ không đi" Tay chuyển động trên ngực, giờ phút này đã xuyên qua vạt áo ngủ, chạm vào da thịt mịn màng, bàn tay trên mông từ từ buông ra, phong cảnh tuyệt đẹp đã lộ ra một phần da thịt tuyết trắng. - https://truyenfull.vn

Liễu Yên Nguyệt xấu hổ khẽ gật đầu, ngoan ngoãn như nai con, cả người trong nháy mắt đã mất hết sức lực, mềm nhũn nằm trong lòng Tiêu Thu Phong.

Ngày này, nàng đã chờ đợi rất lâu, giờ phút này là thời khắc mà nàng hưởng thụ hạnh phúc.

Mặc kệ người con gái kia là ai, nàng đã có được người đàn ông này, không phải sao?

Tình yêu ngọt ngào như ngọn lửa kích tình mãnh liệt, đôi nam nữ hạnh phúc trong đêm xuân mộng, chìm vào trong hạnh phúc ướt át của nhân gian, từng cơn từng cơn sóng rung động tận tâm linh để cho hai người hòa hợp lại với nhau. Giờ phút này, hai người đã thuộc về nhau.

Xuân tiêu nhất khắc, tình hoa nở hương thơm, mang theo một đóa hoa đỏ thắm, làm Tiêu Thu Phong rất mê say. Đêm nay, hắn hoàn toàn có được người con gái này, đây chính là Bách Hợp trong Đông Nam tam hoa.

Sáng hôm sau, Liễu Yên Nguyệt nằm trên giường, khi ánh mặt trời chiếu vào, nàng mở đôi mắt vẫn còn si mê ra, nhưng được Tiêu Thu Phong ôm ấp, nàng không muốn rời đi, trong đôi mắt đẹp đó như muốn nói hãy ôm em thêm một lát.

Nhưng mà bên ngoài phòng lại truyền đến tiếng gọi gấp gáp: "Tiểu Phong, Tiểu Phong, mau dậy đi, mau dậy, xảy ra chuyện, xảy ra chuyện"


Tiêu Thu Phong đang đắm chìm trong xuân tình bị dọa nhảy dựng lên, đây là một loại cảnh giác trời sinh, quên mất đang ôm Liễu Yên Nguyệt trong lòng, gần như không hề tự hỏi cửa đã mở.

Ngoài cửa đúng là mẹ hắn, bà giữ chặt tay Tiêu Thu Phong, vội vàng nói: "Tiểu Phong, hỏng rồi, không thấy Yên Nguyệt đâu cả, không thấy Yên Nguyệt đâu cả"

Yên Nguyệt?

Tiêu Thu Phong lúc này mới nghĩ đến, đêm qua cô gái này ngủ cùng hắn, Liễu Yên Nguyệt đang trùm chăn kín đầu, nhưng trên mặt đỏ hồng, vẻ ngượng ngùng đáng yêu đó, đây là lần đầu tiên Tiêu Thu Phong nhìn thấy.

Tiêu Thu Phong không nghĩ đến, Điền Phù lại khẩn trương như vậy. Thấy Yên Nguyệt chưa dậy liền đến thăm, thấy nàng không ở trên giường liền vội vàng tìm xung quanh, nhưng cũng không thấy người đâu, lúc này mới chạy vào phòng con trai.

"Mẹ, con..."

Giọng nói đột nhiên vang lên, làm Điền Phù giật mình nhảy dựng lên, không ngượng ngùng không được.

Con bé Liễu Yên Nguyệt này, lại ngủ trên giường con trai mình, đúng là làm náo loạn cả Ô Long Viện.

"Không sao, không sao, mẹ chỉ cảm thấy thời tiết hôm nay rất đẹp, không thấy gì hết. Tiểu Phong, các con ngủ đi, các con ngủ đi, mẹ đi chuẩn bị bữa sáng"

Nói xong, một giây cũng không dám lưu lại, xoay người đi.

Tiêu Thu Phong đóng cửa lại, xoay người, Liễu Yên Nguyệt đã trốn vào trong chăn. Hôm nay, nàng nhất định không dám gặp người.


"Ha ha ha..." Chạy xuống tầng, Điền Phù mới không thể khống chế được mà cười phá lên, không biết là do cao hứng hay là xấu hổ.

Tiêu Viễn Hà đang cầm tờ báo, có chút kỳ quái kêu lên: "Bà xã, em làm gì mà cười ngây ngô như vậy. Yên Nguyệt đâu, tìm được không?"

Điền Phù mặt đầy thần bí, chạy đến bên cạnh Tiêu Viễn Hà, rất khiêu khích nói: "Ông xã, anh có biết Yên Nguyệt ở đâu không. Anh đoán xem, nhất định anh không đoán được"

Thấy Điền Phù như vậy, Tiêu Viễn Hà liền biết, bà xã lập tức muốn nói cho mình biết. Bởi vì Điền Phù là người trời sinh không dấu được chuyện."

"Yên Nguyệt ở trong phòng con trai mình, hai đứa nó đêm qua ngủ với nhau, ha ha ha, chúng ta rất nhanh có cháu bế"

Đây đúng là nằm ngoài suy đoán của Tiêu Viễn Hà, bỏ tờ báo xuống, hỏi: "Bà xã, em có nhìn nhầm không đó"

"Điều này sao có thể nhìn nhầm chứ, chỉ là quấy rối giấc mộng của hai đứa, thật có lỗi quá. Đợi lát nữa em bảo Ngọc Thẩm, sau này không nên quét dọn phòng con sớm, Yên Nguyệt tự mình biết dọn dẹp"

"Bà xã, kế hoạch của chúng ta phải tiến hành sớm thôi, nếu không Yên Nguyệt còn chưa kết hôn đã lớn bụng ra, vậy không tốt lắm. Hay là hôm nay đi đến Liễu gia, ấn định ngày kết hôn vậy? Anh bây giờ đi gọi Tiểu Phong, chuẩn bị lễ vật cho tốt, hôm nay đi luôn"

Nhưng Tiêu Viễn Hà đang hưng phấn lại bị Điền Phù kéo lại, mắng: "Ông già này, sao lại hồ đồ như vậy. Em vừa xông lên một lần, thật xấu hổ, anh còn muốn lên lần nữa, đi chết đi, chưa kết hôn bụng to thì đã sao. Em chỉ cần có cháu bế, kết hôn hay không kết hôn, do hai đứa quyết định, dù sao đều là người của Tiêu gia, sợ cái gì"

Mọi người đều là như vậy, nếu là con gái của mình, giờ phút này sợ rằng không phải ép người ta đi vào Giáo đường. Cũng may đây là con trai mình, Điền Phù cũng giống như hầu hết những bà mẹ khác, chỉ cần có cháu, còn các cái khác không cần biết.

Hơn nữa, có cháu, cho dù muốn chạy, con bé Yên Nguyệt cũng chạy không thoát, không phải sao? Cho nên, bà cũng không có gì mà phải lo lắng.

Đôi trai gái trong phòng đang rất xấu hổ, đương nhiên không biết suy nghĩ của hai cha mẹ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui