Trọng Sinh Đích Nữ Phủ Thừa Tướng Chỉ Muốn Sống Yên Ổn


Cái gọi là cầu mà không được vốn dĩ là vì mong muốn trong tim quá nhiều, nhiều đến mức có thể lấp đầy cả biển rộng, xâm chiếm cả sao trời.

Chung quy chấp niệm của nàng đời trước, cũng là do nàng quá tham lam mà thành.
Nhưng giờ Cố Lạc Khanh đã tỉnh ngộ rồi, tình cảm nàng dành cho ngài ấy chung quy cũng vẫn là đuổi theo những thứ hư vô bất định chẳng bao giờ chạm tới được mà lại bỏ quên những thứ tốt đẹp vốn dĩ thuộc về nàng.

Để rồi khi quay đầu lại, chỉ còn lại cảnh còn người mất, hối hận muộn màn, lệ chảy thành sông, vạn kiếp bất phục.
Sống lại một lần nữa, nàng chỉ muốn trân trọng những điều trước mắt, chỉ muốn sống thật yên ổn mà thôi.
Đoạn hồi ức cố chấp yêu hận đó cũng nên cẩn thận đem toàn bộ niêm phong lại rồi.
...•••...
Tiết trời vào xuân đã ấm áp lên không ít.

Trời trong nắng ráo, vạn vật cũng bắt đầu một chu kì mới, chậm rãi vận hành.
Tại một góc trong hoa viên phủ Tể tướng, trên mặt hồ rộng lớn xanh màu ngọc bích, những đóa sen ưu nhã đua nhau nở rộ phủ kín một góc hồ, tỏa ra mùi hương thanh khiết, tạo nên một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp.
Một bóng hình mảnh mai bận y phục tinh xảo màu hồng nhạt tựa như trích tiên, đang nhàn nhã ngồi bên cạnh hồ sen, đôi chân trắng nõn nhẹ nhàng đung đưa trong làn nước mát.
Thiếu nữ đẹp như tranh vẽ mơ màng ngồi đó, mái tóc đen dài như mực theo làn gió khẽ lay động, bộ dáng lười biếng hiếm có của nàng làm cho Cố Diệp vừa mới hồi phủ có chút thất thần.

Cố Diệp ngắm nhìn bộ dáng lười nhác hiếm có của muội muội mình, trong lòng thầm nghĩ những lúc như vậy nhìn Cố Lạc Khanh mới thực sự giống như đang sống, không còn tồn tại như một khúc gỗ vô tri vô giác nữa.
Cố Diệp mỉm cười vui vẻ bước từng bước thật nhẹ đến bên cạnh Cố Lạc Khanh rồi bất ngờ bế bổng nàng lên.
Thiếu nữ đang yên đang lành bất ngờ bị bế bổng lên, gương mặt tinh xảo lộ rõ vẻ ngỡ ngàng, nàng theo bản năng quay đầu lại nhìn người đang bế mình.

Những giọt nước còn đọng lại trên đôi chân nàng theo đó mà tí tách rơi xuống.
"Ca?"
Cố Duật mỉm cười ôn nhu nhìn nàng.
"Nhẹ quá, Tiểu Khanh, sao muội đã 17 tuổi rồi mà vẫn nhẹ như hồi còn bé vậy?"
"Đại ca nghe nói muội mới ốm dậy, thế nào đã khỏi hẳn chưa mà đã ra ngoài rồi?"
Cố Lạc Khanh nhìn rõ người trước mắt là đại ca nhà mình lúc này đầu óc mơ màng mới chợt thanh tỉnh trở lại.

Giọng nói trong trẻo cất lên:
"Diệp ca ca, huynh về lúc nào vậy?"
"Ta nghe tin muội ốm liền muốn trở về rồi, nhưng việc trong điện lại quá nhiều khiến ta trậm trễ tới tận bây giờ mới có thể trở về gặp muội đây."
" Vừa cấp tốc trở về, hỏi hạ nhân trong phủ mới biết muội đang ở đây liền nhanh chân chạy tới, nào có ngờ lại bắt gặp dáng vẻ kinh tài tuyệt diễm này của Tiểu Khanh nhà ta chứ."
Cố Diệp chọc ghẹo tiểu muội nhà mình đến vui vẻ, bắt gặp gương mặt mơ hồ không hiểu của muội muội nhà mình cũng chẳng cảm thấy sượng trân chút nào, vẫn vui vẻ như vậy, dường như đã quen rồi.
Thiếu niên tuấn mỹ tự cười vui vẻ một hồi rồi quay đầu lại ra hiệu cho Tiểu Nhu đang đứng phía sau, sau đó nhẹ nhàng bế Cố Lạc Khanh đến đặt xuống ghế đá trong hoa viên cách đó không xa.
Tiểu Nhu hiểu ý lập tức đem khăn lau đến cung kính đưa cho Cố Diệp.
Cố Diệp nhận lấy, quỳ một chân xuống nhẹ nhàng lau đi vết nước còn đọng lại trên chân Cố Lạc Khanh, rồi lại mang tất và giày lại cho nàng thật ngay ngắn chỉnh tề.

Từ đầu đến cuối động tác nào cũng ôn nhu tỉ mỉ không chút hời hợt.
Làm xong tất thẩy, Cố Diệp lại một lần nữa ôn nhu mỉm cười ngước lên nhìn Cố Lạc Khanh.

Ngữ khí tràn đầy quan tâm cùng yêu chiều.
"Muội còn chưa trả lời câu hỏi của ta đấy, muội thấy thế nào rồi? Đã khỏe hẳn chưa?"
Cố Lạc Khanh mải mê ngắm nhìn vị ca ca đã cách trở cả một đời đến thất thần, mãi đến lúc giọng nói thân thuộc đã lâu không còn được nghe nữa ấy truyền tới tai nàng, nàng mới giật mình tỉnh lại.
"A! Đại phu nói đã không còn gì đáng lo nữa rồi, uống thuốc thêm vài hôm nữa là khỏi hẳn."

"Đại phu nói muội được phép ra ngoài rồi?" Cố Diệp hỏi lại một lần nữa để đảm bảo.
"Vâng." Cố Lạc Khanh nhẹ nhàng gật đầu.
Nghe xong lời khẳng định của tiểu muội, Cố Diệp không khỏi vui mừng, nụ cười lan tới khóe mắt.
"Vậy thì tốt quá rồi, Tiểu Khanh muội có muốn vào cung gặp Ninh Hinh không? Nàng ấy nghe tin muội ốm nặng liền lo lắng lắm đấy?"
"Khổ nỗi thân phận công chúa của nàng ấy lại không dễ dàng xuất xung đến đây gặp muội được.

Nàng ấy cũng nhớ muội lắm, nên là chúng ta vào cung gặp nàng ấy nhé Tiểu Khanh."
...•••...
Cố Diệp-trưởng tử của Tể tướng-đại ca của Cố Lạc Khanh, hiện tại đang nắm một chức quan khá quan trọng trong triều đình nên phải thường xuyên ở lại trong cung.
Khi nghe tin muội muội bảo bối ốm nặng liền cố gắng giải quyết thật nhanh công việc để nhanh chóng trở về.

Nhưng công việc chồng chất như núi, cũng phải mất bốn năm ngày mới giải quyết xong.
Cố Diệp lòng tràn đầy lo lắng vội vã trở về Tể tướng phủ, thấy bộ dáng nhàn nhã của Cố Lạc Khanh mới nhẹ nhàng thở phào, lúc này mới yên tâm hơn một chút.
[ Đứa nhỏ Tiểu Khanh này đúng là không thể làm người khác bớt lo được mà.]
Còn Ninh Hinh trong miệng mà Cố Diệp vừa nhắc tới, chính là Tam công chúa Chu quốc-Tiêu Ninh Hinh.

Mẫu phi nàng vừa hạ sinh nàng xong vì mất máu quá nhiều dẫn đến băng huyết qua đời.

Lúc đó Hoàng hậu mới nhập cung, còn cách thời gian sinh hạ Cửu hoàng tử một khoảng rất dài.


Nên Tiêu Ninh Hinh được giao Hoàng hậu chăm sóc, Hoàng hậu chăm sóc nàng rất chu đáo, lâu dần nàng cũng xem Hoàng hậu là mẫu phi thân sinh của mình.

Sau này Hoàng hậu hạ sinh Cửu hoàng tử, nàng cũng hết lòng đối đãi chăm sóc cho vị hoàng đệ này.
Xe ngựa của Tể tướng phủ chậm rãi lăn bánh trên con đường hoa lệ của kinh thành.

Cố Lạc Khanh đưa tay lên vén rèn quan sát cảnh vật bên ngoài.
Hai bên đường các toà lầu hoa lệ cao vút mọc lên khắp nơi, xung quanh ngựa xe như nước, người người buôn bán tấp nập.

Tất cả những điều ấy hòa trộn lại, tạo nên giáng vẻ phồn hoa thịnh thế mà chỉ có ở kinh thành mới có.
Ngắm nhìn phong cảnh phồn hoa vụt qua trước mắt, Cố Lạc Khanh bỗng nhớ lại một đoạn kí ức rất lâu về trước, kí ức của nàng trong kí ức đầu tiên.

Kí ức về đoạn tình cảm tươi đẹp của Cố Diệp và Tiêu Ninh Hinh.

Hai người họ lưỡng tình tương duyệt, nhất kiến \*\*\*\*\* \*\*\*\*...mãi cho đến khi tội lỗi kiếp trước của nàng nhấn chìm tất cả..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận