Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan

Trở lại Tào phủ, Du Tiểu Vãn ngay cả áo khoác cũng chưa kịp đổi, đã bị thỉnh đến Duyên Niên Cư, cả nhà đều đang khẩn trương chờ nàng. Du Tiểu Vãn hành lễ chào lão thái thái và cậu mợ xong, cười khẽ đáp, "Chỉ là vì chuyện Tĩnh Văn quận chúa bị thương, lúc ấy con và quận chúa cùng chạy ở phía trước, nên Thái Hậu tuyên con đến để cẩn thận hỏi một câu."

Tào lão thái thái thở ra một hơi, ôm lấy Du Tiểu Vãn, lòng còn sợ hãi nói: "May mà không phải ngựa của con nổi chứng...... Về sau, con vẫn là đóng cửa ở nhà đi, nếu buồn, thì đem bái thiếp đến mời Liên Hương huyện chủ hoặc các thiên kim khác đến phủ chơi là được."

Du Tiểu Vãn nhu thuận đáp: "Vãn Nhi đều nghe tổ mẫu."

Mấy ngày sau, Du Tiểu Vãn thật sự đóng cửa ở nhà, mỗi ngày ngoại trừ giờ đi thỉnh an, bình thường cũng không ra khỏi đại môn của Mặc Ngọc Cư, nếu cảm thấy buồn, cũng chỉ đi dạo vài vòng ở hậu hoa viên. Nàng bình thường đều ở trong phòng thêu hoa, luyện chữ, lúc không có ai thì xem sách thuốc, cân nhắc thuộc tính, công năng của các loại thảo dược. Thẩm Thiên Hà* vẫn thường xuyên đến khu Cầu Vượt, mua chút vài loại thuốc viên hoặc thuốc bột cổ quái, thông qua Triệu ma ma đưa cho nàng làm thí nghiệm. Nàng vẫn thường xuyên tập võ, thời gian an bài giữa lúc đêm dài nhân tĩnh.

* Đề phòng trường hợp mọi người quên, Thẩm Thiên Hà là đồ đệ của Văn bá (Du Văn Biểu),kể từ lần trước vẫn đang giữ nhiệm vụ theo dõi Âu Dương Thần - cái tên đã làm chuyện "bậy bạ" với Trương thị (mợ của Tiểu Vãn) và Trương phu nhân (mẹ của Trương Quân Dao)

Sau chừng bảy, tám ngày bình lặng, một thái giám được Duy Phương Đại công chúa phái đến ân cần thăm hỏi Du Tiểu Vãn, "Đại công chúa một lòng nhớ thương Du tiểu thư, chỉ là gần đây sức khỏe của Mẫn thái phi không được tốt, thật sự không thể rảnh rỗi. Đợi khi nào công chúa rảnh, nhất định sẽ đến Tào phủ thăm Du tiểu thư."

Du Tiểu Vãn vội quỳ xuống về hướng hoàng cung để tạ ân, nhờ vị thái giám này nhắn giùm nàng rất biết ơn, lại tặng một cái hà bao lớn cho nội thị dùng trà. Thái giám kia lấy tay âm thầm bóp khẽ hà bao, thấy bên trong có hai tấm ngân phiếu, ý cười trên mặt càng thêm chân thành, ánh mắt khẽ đảo sang chỗ hai nha hoàn đứng hai bên. Du Tiểu Vãn hiểu ý, lập tức phái bọn nha hoạn đều ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại nàng và vị thái giám nọ.

Vị thái giám kia đè thấp giọng hỏi, "Đại công chúa bảo nô tài tới hỏi Du tiểu thư, ngài gần nhất có ra khỏi phủ không, có gặp qua người nào, hàn huyên cái gì không?"


Du Tiểu Vãn vội cẩn thận trả lời, "Từ sau trận đấu đua ngựa, vốn không có ra phủ, ngoại trừ đi thỉnh an trưởng bối, đều ở trong phòng thêu hoa luyện chữ. Nhưng là có chuyện gì?"

Thái giám kia khoa trương thở dài một hơi, "Du tiểu thư không ra ngoài thì tốt rồi." Dứt lời lại đè thấp giọng, ra vẻ thần bí, "Lần trước, lúc Tĩnh Văn quận chúa ngã ngựa...... Khụ, ngài cũng biết, vị tiểu thư nũng nịu kia từ trên lưng con ngựa điên kia ngã xuống, cái mạng nhỏ đều suýt rớt, thị vệ ở bên cạnh đương nhiên phải ra tay cứu giúp, nên phải...... Cái kia...... Hắc hắc......"

Hắn vươn tay làm tư thế ôm, hướng Du Tiểu Vãn chớp chớp mắt, biểu tình thập phần ái muội, "Sự cấp tòng quyền* thôi, vốn không phải chuyện gì lớn, bình thường cũng sẽ không ai nhắc lại. Nhưng lúc này, không biết vì sao, chuyện liền truyền ra ngoài, hiện tại tin đồn đã lan ra khắp kinh thành. Bình Nam Hầu phu nhân cầu đến trước mặt Thái Hậu, muốn tra rõ việc này, trả cho quận chúa...... Công bằng."

* Sự cấp tòng quyền = trong thời điểm khẩn cấp, phải tùy theo tình hình mà linh hoạt xử lý.

Du Tiểu Vãn nhíu mày, khó hiểu hỏi, "Chuyện này thì có gì khiến dư luận xôn xao?"

Bất quá là lúc bị cứu để người ta ôm một chút, cũng không phải mùa hè nhảy vào trong nước cứu người, hai người đều ướt sũng ôm thành một đoàn. Đằng này còn cách một lớp áo bông thật dày và khôi giáp nha, có thể có chuyện gì được? Hơn nữa loại sự tình này, bình thường khi đã phát sinh, sẽ bị người của Bình Nam Hầu áp chế, trọng thưởng binh sĩ đã cứu quận chúa, làm cho bọn họ câm miệng. Còn nếu thực sự truyền ra ngoài, người nghe hơn phân nửa cũng sẽ không để bụng.

Trừ phi là cố ý bôi đen.

Trong lòng Du Tiểu Vãn chợt động, nhớ tới lời Quân Dật Chi nói ngày đó, chẳng lẽ là hắn?


Tên thái giám kia nghe vậy, vẻ mặt thoáng có chút xấu hổ, muốn cáo từ rời đi, nhưng dù gì đã nói đến bước này, đành bổ sung một câu, "Lúc ấy Tĩnh Văn quận chúa sợ hãi, ôm người nọ không buông tay, liên tiếp gọi...... gọi 'Chi Miễn ca ca'."

Du Tiểu Vãn bật cười lắc lắc đầu, hỏi vị thái giám nọ, "Là sự thật?"

"Đương nhiên là thật! Dư luận xôn xao như vậy, Thái Hậu đương nhiên là muốn điều tra, lúc ấy có không ít binh sĩ hiện diện, đều có thể chứng minh...... Ai..."

Du Tiểu Vãn bừng tỉnh đại ngộ, tình hình này quả thật không ổn. Nam hôn nữ gả, quan trọng là cha mẹ chi mệnh môi chước ngôn. Tĩnh Văn quận chúa gặp chuyện lại kêu "Chi Miễn ca ca", cho dù nàng ta là quận chúa, cũng phạm vào tội tư tướng trao nhận*, huống chi còn ôm một nam nhân khác không buông tay, vậy không phải chỉ một câu "Sự cấp tòng quyền" là có thể giải vây được, Chi Miễn ca ca của nàng ta khẳng định sẽ cảm thấy đỉnh đầu bao phủ mây xanh...... Lần đó, Tĩnh Văn quận chúa phỏng chừng cũng bị dọa hoảng hồn.

* tư tướng trao nhận: tự ý gặp mặt, hẹn hò nhau.

Du Tiểu Vãn liền cười nói: "Tĩnh Văn quận chúa nghĩ muốn công bằng gì?"

"Đương nhiên là hy vọng nghiêm trị kẻ bịa đặt sinh sự, còn hy vọng Thái Hậu chỉ hôn, nhưng Miễn thế tôn không muốn, Tấn Vương gia liền cự tuyệt."

Vị thái giám nọ đi được chừng hai ngày, Duy Phương Đại công chúa liền tự mình đến Tào phủ tìm Du Tiểu Vãn. Sau khi công chúa tiếp nhận xong màn quỳ lạy của gia quyến Tào phủ ở Duyên Niên Cư, Du Tiểu Vãn liền mời Duy Phương Đại công chúa đến Mặc Ngọc Cư. Hai người cho lui hết nha hoàn bà tử, tựa vào ghế cùng nhau tán gẫu.


Du Tiểu Vãn hiển nhiên hỏi tới vấn đề này, "Thái Hậu có tra ra được là ai tung tin đồn không?"

Duy Phương Đại công chúa nhìn Du Tiểu Vãn, "Lần trước không phải cố ý phái người đến nói cho ngươi sao, chẳng lẽ ngươi thật sự không biết là ai làm?"

Du Tiểu Vãn âm thầm đỏ hai tai, cố gắng trấn định lắc lắc đầu, "Ngươi mau nói cho ta biết tiền căn hậu quả thôi."

Duy Phương Đại công chúa lại làm ra vẻ mặt táo báo cổ quái, cái miệng nhỏ nhắn hết mở lại đóng mấy cái, cuối cùng nhẹ nhàng thở dài, nói thầm một câu "Vẫn là để tự hắn nói đi", rồi đem diễn biến sự tình nói cho nàng, "Là một binh sĩ bình thường trong Ngự Lâm quân, đã bị điều tới hoàng lăng, nhưng lúc ấy có nhiều người, không áp xuống được. Chi Miễn ca ca lại không đồng ý, nói chỉ xem nàng ta như muội muội, mẫu hậu cũng không có cách nào, chỉ có thể chờ thêm một năm rưỡi nữa, lời đồn đãi sẽ chậm rãi bình ổn thôi."

Du Tiểu Vãn trợn mắt nhìn, đúng vậy a, mặt trên nếu có người cố ý chèn ép, lời đồn này sẽ chậm rãi tuyệt tích. Bình Nam Hầu tay nắm quyền cao, chỉ dựa vào quyền thế trong tay ông ta, Tĩnh Văn quận chúa cũng không đến nỗi khó lập gia đình. Không biết Quân Dật Chi có thấy rõ điểm này không, kế tiếp sẽ dùng đến biện pháp nào?

Tuy rằng biết việc khiến Tĩnh Văn quận chúa gả cho chỗ thấp kém là phi thường khó, nhưng trong lòng nàng lại ẩn ẩn có chút chờ đợi.

Duy Phương ở bên cạnh giễu cợt Tĩnh Văn vài câu "Tự làm tự chịu", liền thực trịnh trọng nói: "Vài ngày nữa, ta sẽ chuẩn bị bàn rượu, cho ngươi cùng Tĩnh Văn và Liên Hương Các giải hòa, bất quá mấy ngày này, trăm ngàn đừng ra phủ."

Du Tiểu Vãn bật cười, "Ta đâu có ngốc như vậy."

Duy Phương nghiêm túc trừng mắt nhìn nàng vài lần, thế này mới yên lòng, cười hì hì nói: "Phỏng chừng lúc này Tĩnh Văn đang trốn ở trong nhà ngồi khóc a."


Duy Phương Đại công chúa đoán một chút cũng không sai, Tĩnh Văn quận chúa lúc này quả thật đang ngồi ở trong nhà khóc để không thở nổi. Những thiên kim bạn tốt của nàng như Liên Hương huyện chủ, Ngải Như Ý và Tương Tiệp đều ngồi cạnh nàng, không ngừng an ủi, "Không sao đâu, qua chừng một đoạn thời gian nữa, tự nhiên sẽ không còn tiếng gió."

Tĩnh Văn quận chúa khóc một hồi, cảm xúc cuối cùng ổn định, nhưng nghe câu an ủi như vậy, liền tức nghẹn không có chỗ phát, "Cái gì mà không sao! Đây là do tên Quân Dật Chi kia cố ý hại ta, Thái Hậu lại nói chuyện này không liên quan đến hắn, làm sao có thể không liên quan! Hắn hại ta...... Hại ta thân bại danh liệt, ta cũng muốn khiến hắn nếm thử mùi vị thân bại danh liệt!"

Các thiên kim nghe vậy, không biết nói sao. Tên Quân Dật Chi quả thật rất hỗn trướng, lúc nào cũng làm bộ dụ dỗ, phong lưu háo sắc, khắp nơi lưu tình, còn ăn làm mạt tịnh cũng không nhận nợ, không biết bao nhiêu khuê tú vì hắn khóc đứt ruột đâu. Tấu chương buộc tội Sở Vương gia dạy con vô phương đã chất đống cao như núi. Khổ nỗi, Sở thái phi và Nhiếp Chính Vương phi đều sủng hắn, Thái Hậu và Nhiếp Chính Vương cũng không dám làm gì hắn.

Một tên vô lại như vậy, hắn còn có thân phận để bại sao, còn có thanh danh gì để liệt sao?

Liên Hương huyện chủ liền khuyên nhủ: "Quên đi, nữ nhân đấu với nam nhân là không thắng được."

Tĩnh Văn quận chúa đột nhiên cười cười, thần sắc âm ngoan, "Ngươi nói đúng, nữ nhân đấu không thắng nam nhân, bất quá, nữ nhân đấu với nữ nhân thì dễ hơn nhiều lắm. Ta muốn làm cho Du Tiểu Vãn thân bại danh liệt, làm cho hắn khóc chết đi!" Nàng nói xong, kéo lấy Liên Hương, "Liên Hương, ngươi phải giúp ta."

Liên Hương huyện chủ không khỏi rụt lui, "Ta...... Không được a, tỷ tỷ lần trước mới trách cứ ta."

Tĩnh Văn quận chúa bất mãn nói: "Chuyện này thì trách cứ ngươi làm cái gì, ngươi cứ nói là chủ ý của ta là được, dù sao Thái Hậu cũng biết, tỷ tỷ ngươi tức giận, cũng bất quá là vì được làm vua thua làm giặc, chúng ta làm cho nàng ấy mất mặt mà thôi." Dứt lời lại cầu xin, "Nhưng lần này thì khác, ta bị người khác khi dễ, ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta, ngươi sao có thể không giúp ta a? Chỉ cần ngươi giúp ta, chúng ta có thể rửa sạch mối nhục trước kia."

Liên Hương huyện chủ thật sự là sợ không dám làm, nhưng bị Tĩnh Văn và Tương Tiệp góp lời khuyên bảo, căn cứ vào nghĩa khí, chần chờ gật gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui