Ngồi bên trái và bên phải Tấn Vương phi là Nhiếp Chính Vương phi và Sở thái phi. Nữ quyến của Sở Vương phủ và Tấn Vương phủ, Trương trắc phi ngồi ở phía sau. Du Tiểu Vãn thì ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh chân Tấn Vương phi. Đây là hàng ghế cuối ở giữa, hai bên là các hàng ghế khách, dành cho Hàn Thừa tướng phu nhân, các vị Thân Vương phi, Quận Vương phi cùng gia quyến, ngồi dựa theo phẩm hàm.
Lúc này, gần trăm người già trẻ đều ngửa đầu nhìn sang bên này.
"Đây là Chi Miễn nhà ngươi phải không?" Sở thái phi cười khẽ hỏi.
Đích trưởng tôn của Tấn Vương phi, Quân Chi Miễn, rất thích hát hí khúc. Sở thái phi biết chuyện này nên liền đoán là hắn, trong lòng cũng thầm nghĩ, cư nhiên bỏ được mặt mũi, để cho tôn tử tự mình lên đài.
Tấn Vương phi sủng nịnh cười nói: "Còn là ai nữa. Miễn Nhi, còn không mau chào thái thái."
Quân Chi Miễn cười nói: "Để tôn nhi đi rửa mặt." Nói rồi chạy nhanh vào sau tấm rèm sân khấu, bảo nha hoàn hầu hạ rửa mặt, thay đổi thường phục, mới đi ra thỉnh an các vị trưởng bối đang ngồi.
Trên tòa viện lúc này có hơn mười ngọn đèn cung đình bằng thủy tinh. Ánh nến sáng ngời, xuyên thấu qua tấm thủy tinh khảm hoa văn nhiều màu, chiếu rọi vào mặt hắn.
Ánh mắt mọi người nhất thời cũng sáng lên.
Thiếu niên ước chừng mười sáu, mười bảy tuổi, màu da khá sẫm, nhưng mày kiếm mắt sáng, ngũ quan thâm thúy, đuôi mắt khẽ nhấc lên, rất là anh tuấn. Ngũ quan của hắn và Tấn Vương phi y hi tương tự, trong cặp mắt màu nâu nhạt lộ ra một cỗ thần thái trong trẻo nhưng lạnh lùng, khóe môi tuy rằng đang cười, nhưng lại khiến người ta cảm giác rất cao ngạo.
Ra mắt trưởng bối xong, Quân Chi Miễn lại chắp tay hướng Du Tiểu Vãn, vẻ mặt không nhu hòa như mới vừa rồi, có chút lãnh đạm, dường như bởi vì phía trước là đang diễn kịch nên mới cười với nàng. Ánh mắt hắn lúc này đang đánh giá nàng, có chút soi mói cùng xem kỹ, điều này khiến Du Tiểu Vãn thập phần khó hiểu.
Du Tiểu Vãn vội đứng lên, khẽ cúi người, chỉ dám chịu một nửa lễ, lại trả đủ lễ.
Sau khi thay đổi thường phục, trên người hắn tỏa ra một cỗ quyền quý đặc hữu về sự ưu việt và tiêu sái, cảm giác lợi hại thật ra không mãnh liệt lắm. Du Tiểu Vãn cúi đầu cụp mắt xuống, âm thầm suy nghĩ. Kỳ thật nam tử đêm đó che kín người từ đầu đến chân, ngay cả ánh mắt cũng không để nàng nhìn thấy, chính là vẻ sắc bén mới vừa rồi khiến Du Tiểu Vãn trong nháy mắt cảm nhận được cảm giác lưng cứng đờ quen thuộc, thế này mới liền kết luận là hắn...... Hiện nay, lại có vài phần do dự, Tấn Vương thế tử, chạy vào trong phòng mợ làm cái gì?
Quân Chi Miễn đáp lễ xong liền muốn đi tiền viện, Tấn Vương phi lại nói: "Ngồi nghe diễn giúp ta một lát đi, tai ta không tốt, con nói cho ta nghe."
Khuôn mặt tuấn tú của Quân Chi Miễn hiện lên một tia xấu hổ, hắn đi ra đi vào nội viện nhà mình thì không có gì, vấn đề là hiện tại ở đây tất cả đều là nữ quyến, vì thế ánh mắt liền mang vài phần cầu xin nhìn về phía Tấn Vương phi. Nhưng Tấn Vương phi không hề nhìn hắn, chậm rãi nói: "Ngồi ở chỗ này đi, đừng đi loạn."
Sớm đã có bà tử mang ghế lại đây, an trí tại phía sau bên phải Tấn Vương phi, Quân Chi Miễn đành phải ngồi xuống.
Sở thái phi nhìn nhìn Quân Chi Miễn lại nhìn nhìn Du Tiểu Vãn, thần sắc trầm xuống, liếc về phía tỷ tỷ, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi đây là ý gì?"
Tấn Vương phi chính là cười cười, không đáp lại.
Sở thái phi thầm hừ một tiếng, ngươi không nói ta cũng biết, đơn giản chính là nhìn trúng Vãn Nhi nhu thuận, tưởng đem về làm tiểu thiếp cho Chi Miễn. Nhưng Tào gia lão thái thái sẽ không để ngoại tôn nữ mình yêu quý làm tiểu thiếp.
Nhớ năm đó, bà nhìn trúng Tào Thanh Liên, chính là bởi vì Tào Thanh Liên nhu thuận, là thật rất nhu thuận, rất đáng yêu. Vốn định cưới về làm chính phi cho con, chính là không nghĩ tới tiên đế không đồng ý, cho nên bà mới uyển chuyển nhờ người nói với lão thái thái, muốn cưới Tào Thanh Liên về làm tiểu thiếp cho con. Lúc đó địa vị giữa hai nhà chênh lệch, làm như vậy cũng đã là cất nhắc Tào Thanh Liên, đổi thành người khác đều cao hứng không kịp. Ấy vậy mà lão thái thái đó lại lập tức gả nữ nhi đi xa, dường như rất sợ bà sẽ ỷ thế hiếp người, dùng sức mạnh cướp người đi.
Cho nên, bàn tính này của Tấn Vương phi, chỉ sợ là sẽ thất bại.
Sở thái phi cười nhẹ, nghiêng đầu che miệng, bảo ma ma đứng phía sau mang Nhị thiếu gia tiến vào. Dật Chi tuấn tú hơn Chi Miễn nhiều lắm, nữ nhi gia đều thích người hay cười, Chi Miễn nhà ngươi làm sao sánh được!
Sở Vương phi ngồi ở phía sau Sở thái phi, lập tức cúi người ra trước, nhỏ giọng nói: "Thái phi, như vậy không hợp cấp bậc lễ nghĩa."
Sở thái phi nhíu mày, "Ta chỉ muốn gọi tôn tử của ta đến nghe diễn với ta một chút cũng là không hợp cấp bậc lễ nghĩa?"
Rõ ràng biết ta không phải nói ý này! Sở Vương phi tức giận trong lòng, miệng nói mềm mại, nhưng thái độ rất kiên quyết, "Ngài muốn Dật Chi đến nghe diễn với ngài là không sai, chính là ở ngoài kia còn rất nhiều trò chơi, hắn lại đang tuổi mê chơi, ngài có ý thương hắn, thì hãy để hắn hôm nay chơi tận tình đi."
Sở thái phi liền cười nói: "Những trò đó ngày thường lý Dật Chi đều đã chơi ngán, hắn thường xuyên nói với ta, ta đều biết." Lại thuận thế răn dạy, "...... Nhưng mà ngươi a, đừng vừa thấy hắn chính là răn dạy, hắn cũng sẽ nguyện ý trò chuyện nhiều hơn với ngươi, hai mẹ con cũng sẽ không xa lạ như vậy."
Trên đài chiêng trống vang trời, hai mẹ chồng nàng dâu nói chuyện cũng nhỏ, nhưng Tấn Vương phi vẫn là nghiêng đầu sang liếc mắt nhìn một cái, không biết đã nghe thấy bao nhiêu, Sở Vương phi cũng không tiện nói gì thêm nữa. Quan hệ mẹ chồng nàng dâu trong nhà tuy có cứng ngắc, cũng không thể để người ngoài nhìn ra, bằng không sẽ chỉ cho là bà làm con dâu không đúng. Trong lòng căm tức, liền khinh thường trừng mắt nhìn cái ót của Du Tiểu Vãn một cái.
Bỗng nhiên có thêm một đích trưởng tôn hoàng tộc, người thừa kế vương vị của Tấn Vương tương lai, sân viện bắt đầu náo nhiệt lên. Nghe nói, vị công tử này mới mười lăm tuổi đã đậu Võ Trạng Nguyên, được tiên đế khen ngợi, nói ngày sau tất thành châu báu. Nghe nói, vị công tử này vốn đã đính ước với đích trưởng nữ nhà An Quốc Công, đáng tiếc vị tiểu thư kia không có phúc, bị bệnh thủy đậu đã qua đời, đến nay vẫn là độc thân......
Đủ loại nghị luận ong ong vang lên, tuy rằng mỗi người đều đã ép thanh âm xuống rất thấp, nhưng nhiều người cùng nói, hợp cùng một chỗ liền lớn lên. Du Tiểu Vãn lặng lẽ liếc mắt đánh giá Quân Chi Miễn, sâu sắc đồng tình với hắn. Tuy là con cháu hoàng tộc, nhưng chẳng khác mấy những món hàng trong cửa hàng nhà nàng, đều người ta đem ra bình phẩm.
Không bao lâu sau, Quân Dật Chi được người đưa vào. Hắn vốn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, vào trong mới biết là đến để nghe diễn cùng tổ mẫu, không khỏi có chút dở khóc dở cười. Đám nam nhân trong tiền viện cũng có nghe diễn, nghe hát, còn có thể đánh bài đấu rượu, có các mĩ cơ trong Tấn Vương phủ thường xuyên qua lại, mềm giọng oanh thanh, hồng tụ thêm hương, so với nghe diễn ở trong nội viện tự tại hơn, cũng khoái hoạt hơn...... Quân Dật Chi liền rầu rĩ làm nũng, "Lão tổ, có nhiều người cùng ngài như vậy, đều là nữ quyến, tôn nhi ở đây rất không tự nhiên a."
Sở thái phi thật muốn dùng quải trượng gõ vào đầu hắn, dùng ánh mắt liếc xéo Quân Chi Miễn một chút, "Ai nói đều là nữ quyến?"
Quân Dật Chi thế này mới thấy Quân Chi Miễn, không thể không chắp tay, "Chào Đường huynh."
Quân Chi Miễn gật gật đầu xem như đáp lễ, vẻ mặt lãnh đạm, có vẻ thập phần không muốn kết giao với vị đường đệ này.
Quân Dật Chi tuyệt không thèm để ý, lại liếc mắt nhìn sang Du Tiểu Vãn một cái, nàng ngồi ở phía dưới, nho nhỏ một đoàn, hắn mới từ đầu còn tưởng rằng là tiểu nha đầu đấm chân cho Tấn Vương phi. Quân Dật Chi lại liếc nhìn Quân Chi Miễn một cái, trong lòng hiện lên một tia phỏng đoán quái dị, âm thầm bĩu môi, lúc này thành thật ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Sở thái phi.
Sở Vương phi không dám nói gì nữa, trước hung hăng trừng mắt nhìn cái lưng của Du Tiểu Vãn một cái, lại trừng mắt liếc nhìn con một cái, ý tứ cảnh cáo phi thường rõ ràng. Quân Dật Chi vô tội cười cười với mẫu phi, cũng không phải ta muốn đến đây a.
Tấn Vương phi hỏi Du Tiểu Vãn, "Kịch nam này diễn cái gì?"
Trên đài đang diễn vở "Duyên Trạng Nguyên" do Hàn phu nhân chọn, lúc này nhân vật Sài quận chúa hát đến đạon "Cọc sự buồn này, ta đã nghĩ hơn trăm ngàn lần, không biết hắn có cùng suy nghĩ với ta không", Du Tiểu Vãn liền tinh tế thuật lại cho Tấn Vương phi nghe. Tấn Vương phi mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu, ngoái đầu nhìn sang chỗ tôn nhi, cười nói: "Đứa nhỏ này cũng là người thích kịch nam."
Quân Chi Miễn liếc nhìn Du Tiểu Vãn một cái, trên mặt hiện lên vài tia ý cười, "Du tiểu thư hẳn là càng thích kịch võ hơn đúng không?"
Du Tiểu Vãn đáp: "Vâng."
Kỳ thật, nàng không thích nghe diễn cho lắm, nếu phải so sánh, nàng càng thích kịch võ hơn, vô cùng náo nhiệt. Kiếp trước, Trương thị luôn giam lỏng nàng ở trong hậu trạch, khi các biểu tỷ lần lượt xuất giá, biểu muội lại bận lo việc xã giao, biểu ca phải học ôn hết bài vở mới có thể rảnh rang một chút, nàng mỗi khi một mình, ngoại trừ thêu hoa đọc sách, thì không còn trò tiêu khiển nào khác. Đang ở tuổi thiên chân rực rỡ, thích chơi đùa, ngày tháng như vậy đối với nàng thật sự là nhàm chán, liền cùng lão thái thái nghe diễn để giết thời gian. Y y nha nha hoa đán áo xanh, hễ một chút là khóc réo rắt thảm thiết ai oán. Đó chính là hình dung cuộc sống nặng nề xưa kia của nàng, làm sao còn có thể thích?
Quân Chi Miễn liền nói: "Kỳ thật kịch võ đòi hỏi nhiều công phu hơn, một khắc chung trên đài, bằng mười năm công luyện tập dưới đài."
Quân Dật Chi phì cười nói: "Cho dù là mười năm công luyện tập, cũng là khoa chân múa tay, không đẹp mặt bằng chọi gà, còn có thể đánh cược trợ hứng."
Sắc mặt Quân Chi Miễn trở nên có chút khó coi, ánh mắt sắc bén nói: "Chỉ cần đánh cược, sẽ có lúc nghiện, làm sao có thể nắm chắc chừng mực? Đã có biết bao nhiêu dân chúng bởi vì đánh cược mà táng gia bại sản, ta khuyên đường đệ đừng dính vào những chuyện như vậy."
Quân Dật Chi không chút để ý nói: "Ta cũng khuyên đường huynh không có việc gì liền đem sở thích của mình áp đặt lên người khác. Đường huynh thích hát hí khúc là chuyện của đường huynh, ta thíc bài bạc là chuyện của ta. Hát hí khúc cũng không thấy cao nhã bao nhiêu so với bài bạc, huống hồ đường huynh làm sao biết ta không thể nắm chắc chừng mực?"
Quân Chi Miễn cười lạnh, "Vậy đường đệ cứ việc tiếp tục đánh cực, cẩn thận đừng để ngày nào đó thua chỉ còn quần cộc, như vậy rất khó coi."
Quân Dật Chi bĩ bĩ cười, "Thỉnh đường huynh yên tâm, chờ ta ngày nào đó thắng được nhiều tiền, liền xây một sân khấu thật lớn, đánh bóng sáng choang, thỉnh đường huynh đến xướng tận tình."
Du Tiểu Vãn vội quay đầu nhìn về phía sân khấu kịch, thật không hiểu nổi giữa hai đường huynh đệ này rốt cuộc có ân oán gì, chỉ là một chút việc nhỏ như vậy mà cũng muốn ầm ỹ, thật giống tiểu hài tử! Nàng cũng rất thích xem náo nhiệt, nhưng trăm ngàn đừng lấy nàng ra làm bè.
Tấn Vương phi và Sở thái phi sợ nếu tiếp tục ầm ỹ sẽ làm cho mặt mũi khó coi, đều quay sang kiềm chế tôn tử nhà mình, hai người liếc xéo nhìn nhau một cái, mới lại đứng đắn xem diễn.
Thanh âm hai người không lớn, trên đài lại diễn rất náo nhiệt, khiến các khách nữ trẻ ngồi ở xa tuy rất muốn biết bọn họ đang nói cái gì, lại nghe không rõ, chỉ có thể ghen tị nhìn Du Tiểu Vãn.
Cặp mắt linh hoạt của Nhiếp Chính Vương phi đổi tới đổi lui, nhìn nhìn Tấn Vương phi lại nhìn nhìn Sở thái phi, lại nhìn nhìn ba tiểu bối đang ngồi thành hình tam giác, trong lòng cười thầm, hai vị tỷ muội này lúc còn ở khuê phòng là cỡ nào thân mật, sau khi xuất giá, dần dần có ngăn cách, bắt đầu có những tính toán nhỏ nhặt. Chẳng lẽ hai vị tôn nhi đều phối hợp? Xem ra tiểu nha đầu này rất được lòng người.
Sau đó, hai vị thiếu niên lại tìm cơ hội đấu khẩu vài câu, Du Tiểu Vãn đều chỉ làm như không nghe thấy, không dám quay đầu ra sau nhìn. Nghe diễn đến tận giờ Tuất, rốt cục tan tràng. Lúc hồi phủ, các vị khách đều đứng ở nhị môn chờ xe ngựa nhà mình, trong lúc nhất thời, có không ít người tụ tập lại đây. Đương nhiên, các vị phu nhân quyền cao chức trọng được lên xe trước, những người khác thì ngồi chờ trong phòng khác ở nhị môn một lát.
Thời gian chờ cũng không dài, lại có hơn mười vị tiểu thư nhiệt tình đến chào hỏi Du Tiểu Vãn, chỉ hàn huyên một hai câu, liền hỏi tới Quân Dật Chi và Quân Chi Miễn. Du Tiểu Vãn đành biến mình thành cái miệng hồ lô*, cười ha ha ha hàm hồ trôi qua.
* miệng hồ lô: ý nói kín miệng, không tiết lộ quá nhiều thông tin.
Các tiểu thư không thu được tin tức gì, ngoài miệng tuy không nói, nhưng trong lòng khẳng định là bất mãn. Tào Trung Nhã thấy vậy, vạn phần cao hứng, lúc hồi phủ, cố ý ngồi chen chúc trên xe ngựa dành cho các tiểu thư, nói với Du Tiểu Vãn: "Đừng tưởng rằng được Vương phi gọi đến ngồi bên cạnh chính là chuyện tốt, Vương phi bất quá là cảm thấy mới mẻ, tán gẫu với ngươi vài câu, nhưng số người mà ngươi ngầm đắc tội lại đếm không hết."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...