Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan

Du Tiểu Vãn thích ngắm mai, nhưng không thích ngắm mai trong bình, nên không thỉnh Quân Dật Chi hỗ trợ hái cành mai, mà là tự mình đi ngắm cảnh đẹp, đi càng lúc càng xa đoàn người. Đi dạo quanh trong rừng mai, các vị thiên kim dần dần không theo kịp cước bộ của Quân Dật Chi, đến lúc quay đầu nhìn lên thì sớm không thấy bóng dáng Quân Dật Chi đâu. 

Du Tiểu Vãn bỗng nhiên phát hiện dưới một gốc cây mai có một cây kim ngân, nhịn không được tiến tới nhanh vài bước, ngồi xổm xuống, tinh tế quan sát. Cây kim ngân mới mọc, còn rất non, nhưng đã có những cành lá nhỏ vụn vươn lên bám gốc mai. Cây kim ngân là thực vật dây leo, lá xanh quanh năm, dài nhất có thể đạt tới mấy trượng…… Nàng cẩn thận hồi tưởng lại miêu tả của cây kim ngân trong sách thuốc, nhẹ nhàng vỗ về cành lá xanh nhạt. 

“Chỉ có mấy cái lá nhỏ tí như vậy, ngươi cũng có hứng thú?” Thanh âm nhỏ nhẹ của Quân Dật Chi bỗng vang lên ở sau đầu, hắn không biết đã đứng ở sau lưng nàng khi nào, lúc này đang mang vẻ mặt tò mò quan sát cây kim ngân. 

Hắn hôm nay mặc một tấm áo choàng màu xanh da trời, búi tóc trên đầu được buộc bằng kim quan, hai sợi dây đỏ sẫm có sáu hạt ngọc buông thong xuống từ kim quan đến hai bên ngực, đón gió mà đứng, tư thế oai hùng ào ào, lại thêm mắt phượng liễm diễm, khóe môi mỉm cười, khó trách đám tỷ muội Trương gia và Tào gia đều nhìn hắn không chớp mắt. 

Nhớ tới bộ dáng ngốc nghếch vừa háo sắc vừa muốn giả bộ đoan trang của Tào Trung Nhã, Du Tiểu Vãn không khỏi cong lên khóe môi. 

Quân Dật Chi có chút chờ mong, lại có chút khẩn trương xoay tới xoay lui, một tay đặt ra sau lưng, một tay khẽ đặt trước ngực, bãi ra bộ tướng ngọc thụ lâm phong, đắc ý nhíu mày hỏi: “Xiêm y này của ta thế nào? Đây chính là ta thắng cược mà có.” 

Du Tiểu Vãn có chút không hiểu ra sao, chỉ là một bộ xiêm y mà thôi, cho dù là thắng cược mà có thì lại thế nào? Hai mắt tùy ý thoáng nhìn, mới phát giác chất liệu vải xác thực có chút bất đồng, lúc nãy rõ ràng là màu xanh da trời, nhưng giờ hắn nghiêng thân mình, chắn một phần ánh sáng, chiếc áo lại hiện ra màu đỏ tía sắc, hơn nữa màu sắc đậm nhạt không đồng nhất, hoa quang lưu chuyển. Nàng liền thật tình khen: “Không tệ, có thể đổi màu.” 

Quân Dật Chi bĩu môi một cái: “Nữ nhân chính là chỉ biết nhìn màu sắc, ngươi không chú ý tới ta hôm nay mặc quần áo cực ít sao?” 

Du Tiểu Vãn sửng sốt, thế này mới phát hiện quả thực quần áo trên người hắn không nhiều lắm, khó trách thấy thế nào đều cao ngất tuấn dật hơn người khác một ít. 

Quân Dật Chi xoay người một vòng, thế này mới đắc ý dào dạt nói: “Ngươi không biết chứ gì? Đây chính là chiếc áo làm từ lụa tàm ti, đông ấm hạ lạnh, khắp thiên hạ ước chừng cũng chỉ có mỗi chiếc áo này. Ta phải dùng nhất cả đêm mới thắng được.” 

Du Tiểu Vãn trừng mắt nhìn hắn, “Ồ” một tiếng, liền xoay người đi về phía tiểu đình. 

Quân Dật Chi bất mãn đi theo, “Ngươi sao không hỏi xem ta là thắng như thế nào?” 


Du Tiểu Vãn Thở dài, “Xin hỏi ngài là thắng như thế nào?” 

Quân Dật Chi đắc ý cực kỳ, “Ta đi đánh bài cửu, hắn thua ta chín mươi ba vạn lượng bạc, ta không cần hắn trả bạc, chỉ muốn lấy một tấm lụa tàm ti, hắn đau lòng muốn chết, nhưng không còn cách nào khác, đánh cược thua là phải chịu, chỉ có thể cho ta.” 

“Chúc mừng.” Du Tiểu Vãn không ngừng cước bộ, muốn mau chóng tìm thấy đám tỷ muội Trương gia hoặc Tào gia, miễn cho bị người ta nói cô nam quả nữ. 

Quân Dật Chi bị ngó lơ, tức tối nói, “Ngươi có nghe hiểu không vậy?” 

Du Tiểu Vãn thế này mới xoay người lại, vội lấy ra một nửa phương thuốc đã sớm chuẩn bị tốt từ trong tay áo ra, đưa qua cho hắn: “Hiểu, đánh cược thua là phải chịu, được chưa?” 

Ánh mắt Quân Dật Chi chợt lóe, hắn đưa tay nhận lấy, nói thầm một câu, “Coi như ngươi thức thời.” 

Du Tiểu Vãn khinh bỉ hắn, “Ta cũng không có ý mắc nợ ngươi.” 

“Các ngươi đang làm cái gì?” Thanh âm thanh thúy của Tào Trung Nhã đột ngột vang lên, thân ảnh nàng đứng dưới tàng cây mai, cách bên phải hai người không xa. Khóe miệng nàng mỉm cười, chính là vẻ hung ác nham hiểm trong mắt làm thế nào cũng che giấu không được. 

Ánh mắt Quân Dật Chi chợt lạnh, “Nói chuyện cái gì? Hai người chúng ta đứng xa nhau như vậy, có thể nói được cái gì?” 

Tào Trung Nhã bị vẻ âm ngoan thình lình của hắn dọa sợ tới mức không tự chủ được lui ra sau một bước. Từ trước đến nay, mỗi lần nàng thấy Quân Dật Chi, đều thấy hắn mang nụ cười bất cần đời trên môi, có khi nói chuyện kiêu ngạo một chút, nhưng chưa bao giờ âm ngoan như vậy. Ánh mắt hắn như một thanh đao bén nhón đâm thẳng vào tim nàng, khiến nàng đau nhức không thôi, hai đầu gối đều phát run lên. 

Nàng lắp bắp nói: “Ta…… Ý của ta là…… Các ngươi đang…… Tán gẫu cái gì.” 

Quân Dật Chi khinh thường liếc xéo nhìn nàng một cái, dùng ánh mắt nói cho nàng “Không liên quan đến ngươi”, liền tiêu sái nghênh ngang bỏ đi. 


Ngay cả nói cũng không nguyện ý nhiều lời cùng nàng. 

Tào Trung Nhã hung hăng siết chặt nắm tay, ánh mắt ngầm đầy hận ý trừng trừng nhìn Du Tiểu Vãn, nhưng vì không muốn để Du Tiểu Vãn nhìn ra, liền giả lả cười nói: “Biểu tỷ và Quân Nhị công tử tán gẫu thực vui, không biết hàn huyên chuyện gì?” 

Du Tiểu Vãn mỉm cười, “Cũng không vui bằng các ngươi tán gẫu lúc nãy.” Nói xong cũng thướt tha bỏ đi, để lại một mình Tào Trung Nhã ở trong rừng mai, muốn dậm chân rống to thế nào liền dậm chân rống to thế ấy. 

Tào Trung Nhã hung hăng chà xát bãi cỏ dưới cỏ một hồi, mới khôi phục lại bộ dạng thục nữ, nhấc váy bước nhẹ trở về tiểu đình. 

Trong tiểu đình, Hứa ma ma săn sóc nói, “Bên ngoài gió lớn, vẫn là vào trong viện cho ấm áp.” 

Nhiếp Chính Vương phi thấy người đã về đông đủ, liền nói, “Về thôi.”

Mọi người liền trở lại Tuyết Hải Các. 

Lúc này, lớp trang điểm trên mặt Trương Quân Dao tựa hồ đã vẽ lại một lần nữa, xem ra là vừa rồi đã khóc một hồi, Nhiếp Chính Vương phi chỉ làm như không biết. Hứa ma ma chỉ huy bọn tiểu nha hoàn mang nhuyễn tháp lại đây, đặt ở chủ vị, để Vương phi dựa. 

Tào Trung Trinh và Tào Trung Yến đều tò mò nhìn cành mai trong tay muội muội và các biểu tỷ muội, “Thật xinh đẹp.” 

Tỷ muội Trương gia nghe vậy, má chợt đỏ hồng hồng, “Là Quân Nhị công tử hái giúp.” 

Nếu không gặp phải một màn lúc nãy ở trong rừng mai, Tào Trung Nhã có lẽ rất cao hứng. Nhưng hiện tại vừa thấy hoa mai liền thấy chói mắt. Nếu thật sự phải hái, thì chỉ cần hái cho một mình nàng là được rồi, nếu ai ai cũng có phần, nàng cũng không cần, nàng muốn giống như biểu tỷ, được cùng hắn trò chuyện. Nghĩ như vậy, Tào Trung Nhã liếc xéo nhìn Du Tiểu Vãn, cẩn thận quan sát, cẩn thận nghiền ngẫm, chỉ cảm thấy nàng ngoại trừ nhìn đẹp mặt hơn mình một chút, quả thực không còn sở trường gì khác. Luận về gia thế, cho dù dượng còn khoẻ mạnh, cũng chỉ là quan địa phương, không thể sánh bằng quan ở kinh thành. 


Trương Quân Dao chủ động ngồi vào bên cạnh Vương phi, nhỏ giọng tán gẫu chút chuyện phong hoa tuyết nguyệt, rất có vẻ thê thiếp hòa thuận. 

Bỗng một tiểu nha hoàn của Tấn Vương phủ vén liêm đi vào, quỳ xuống hành lễ, bẩm báo: “Các vị thế tử muốn tới thỉnh an Vương phi, không biết ý của Vương phi thế nào?” 

Nhiếp Chính Vương phi liền nói: “Nơi này không tiện, đến chính viện đi.” 

Nói xong liền đứng lên, mọi người cúi người tiễn ra cửa, Quân Dật Chi cũng đi theo. 

Không còn người có thể áp chế mình, Trương Quân Dao liền bộc lộ bộ mặt hung ác, trừng mắt nói với Du Tiểu Vãn: “Ngươi quỳ xuống cho ta!” 

Du Tiểu Vãn ngồi bất động, trên môi hàm chứa cười nhạo, “Vì sao muốn ta quỳ?” 

Trương phu nhân và Trương thị đều giận tím mặt, “Muốn ngươi quỳ còn cần phải có lý do?” 

Du Tiểu Vãn chậm rãi nói: “Đương nhiên phải có lý do, ta đã hành lễ đầy đủ. Cho dù biểu tỷ là sủng phi của Vương gia, cũng không thể vô cớ xử lý ta.” 

Trương Quân Dao lớn tiếng nói, “Ngươi nói như vậy chính là muốn chống đối bản phi, phải quỳ xuống bồi tội.” 

Mặt Du Tiểu Vãn trầm xuống, giọng càng lạnh hơn, “Ấn theo quy chế, chỉ có lục phi* và chính thê của các Thân Vương** mới có thể tự xưng là bản phi, cho dù là chính thê của Quận Vương***, cũng không thể tự xưng như vậy. Biểu tỷ, tỷ đã vượt quy chế rồi.” Vượt quy chế, chính là bị cho có ý mưu phản. 

* Lục phi: là sáu vị phi tử có địa vị cao nhất dưới hoàng hậu. Trong số các triều đại phong kiến Trung Quốc, thì triều Kim là có quy chế lục phi. Sáu người này đều là chính nhất phẩm, chỉ thấp hơn Hoàng Hậu, lần lượt là Nguyên phi, Quý phi, Chân phi, Thục phi, Lệ phi, Nhu phi. 

** Thân Vương: Vị vương gia là anh em với đương kim hoàng đế. 

*** Quận Vương: Vị vương gia thuộc hàng cháu trở về sau của đương kim hoàng đế. 


Sắc mặt Trương phu nhân, Trương thị và Trương Quân Dao đều nháy mắt tái nhợt. Trương Quân Dao bất quá là cảm thấy tự xưng như vậy mới có sức uy hiếp, mới có thể hù dọa Du Tiểu Vãn, huống hồ trong phòng ngoài phòng đều là người của nàng, mới dám thuận miệng tự xưng như vậy, lại không ngờ nha đầu kia cư nhiên hiểu được nhiều như vậy, lập tức nắm được nhược điểm của mình. 

Trương thị khô khốc nói: “Ngươi mơ tưởng đe dọa ai, thử đi cáo trạng đi, đi đi!” 

Du Tiểu Vãn quay sang nhìn bà, kính cẩn cười, “Mợ quá lo lắng rồi, trong phòng ngoài phòng đều là người của các ngài, Vãn Nhi nào dám đi cáo trạng, không có người làm chứng, ngược lại thành vu cáo, sẽ bị xử phạt đòn, rất không có lời.” 

Đám người Trương thị đắc ý nở nụ cười. Du Tiểu Vãn nói xong, ngừng một lát, biểu tình vạn phần chân thành nói tiếp: “Vãn Nhi có lời tâm huyết muốn nói cho biểu tỷ nghe. Với trình độ tâm kế và thủ đoạn này, biểu tỷ vẫn là nên thành thật an phận một ít thì hơn, ta thực sợ biểu tỷ vạn nhất sinh một nữ nhi, ngày sau e rằng rất khó sống, dù sao lần này, còn có năm vị quý nhân cùng nhập phủ a.” 

Gương mặt tươi cười của Trương Quân Dao lập tức trắng bệch như tờ giấy, môi run run, ngón tay thật dài cơ hồ muốn chỉ vào chóp mũi Du Tiểu Vãn, “Ngươi, ngươi dám rủa ta?” 

Du Tiểu Vãn khoa trương thở dài, “Lời thật thì khó nghe!” 

“Đúng là thiếu giáo dưỡng! Mợ của ngươi không thể dạy ngươi, vậy thì để ta đến dạy ngươi!” Trương phu nhân đi tới liền giương tay định cho Du Tiểu Vãn một bạt tai, nào ngờ mới đi được hai bước, chân liền đạp phải váy, bùm một cái quỳ xuống về hướng Du Tiểu Vãn. 














Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui