Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan

Sau khi rời khỏi Tào phủ, Quân Dật Chi không cùng tổ mẫu về nhà, mà là lắc lư vài vòng ở hoa phố*, cùng vài kỹ nữ quen trêu đùa một trận. Sau khi tẫn hiển bản sắc phong lưu lãng tử, hắn nhìn trái phải thấy không ai phát giác, mới nhanh như chớp chui vào một cái hẻm nhỏ, đi vào cửa sau của Phẩm Mặc Trai, nhanh chóng nhảy lên căn biệt gian ở lầu hai.

* Hoa phố là khu kinh doanh kỹ viện, người hiện đại gọi là phố đèn đỏ

Đám người Hàn Thế Chiêu đã sớm đến đây, đang ngồi vây quanh cùng nhau chơi cờ, thấy hắn đến liền giễu cợt, "Nghe nói ngươi lại ở Mị Các bao hạ Như Yên cô nương mấy ngày liền, giờ sao lại chạy đến đây?"

Bọn họ cũng đều biết Quân Dật Chi bao Như Yên là vì che giấu hành tung, nhưng việc lần này mà Quân Dật Chi đi làm lại không nói cho bất luận kẻ nào. Là người sẽ có lòng hiếu kỳ, lúc này cả đám đều dùng ánh mắt sáng quắc nhìn hắn.

Cặp mắt phượng xinh đẹp của Quân Dật Chi hơi nhíu lại, lệ quang trong mắt chợt lóe, khuôn mặt tuyệt thế tuấn tú nháy mắt để lộ ra lãnh khốc hơi thở, lời nói ra miệng vẫn tùy tiện như cũ, "Đến thôn trang ở Nhữ Dương."

Đúng vậy, người đến Nhữ Dương chính là hắn mà không phải Điền quản gia. Cầm thư đề cử do Du Tiểu Vãn tự tay viết, hắn đã đến gặp rất nhiều người bạn cũ của Du gia, gặp cả cấp dưới và hạ nhân, kết quả điều tra là, Du Hầu gia thật sự là vô ý ngã chết. Cũng không phải nói cái chết của Du Hầu gia có gì khả nghi, nếu thật sự không thể nghi, bọn họ chỉ có thể dời tinh lực đặt lên việc khả nghi khác. Sau khi thuận đường giúp Du Tiểu Vãn giải quyết phiền toái, nguyên bản đã muốn không có việc gì, hắn lại tình cờ nghe được một tin khi Du Văn Biểu vô tình nói lỡ miệng: vào ngày Du Tiểu Vãn mới vào kinh ngày, thiếu chút nữa bị một chiếc xe ngựa không khống chế được đụng phải, mã phu chính là người của phủ Nhiếp Chính Vương.

"Ngựa bị chấn kinh cũng là chuyện thường, nhưng nếu là xe ngựa của phủ Nhiếp Chính Vương thì có chút bất thường." Ngựa của hoàng tộc đều là tinh khiêu tuyển ra, cực kỳ dịu ngoan, nếu không phải bị đâm, hoặc là bị kích thích đặc biệt lớn, thì không có khả năng bị chấn kinh, "Hơn nữa phản ứng của Tào Thanh Nho lúc đó cũng rất không bình thường, chính là cho người giam xa phu vào sài phòng, nếu thật sự là đau lòng Du cô nương, thế nào cũng phải là tát vài cái cái trước."

Mắt mấy người trong phòng đều sáng lên, nói như vậy, vương phủ là cố ý phái mã phu đứng chờ sẵn ở cửa Tào phủ để gây chuyện? Tào Thanh Nho lại có liên quan gì?

Vị thiếu niên trên chủ vị khẽ trầm ngâm, liền lạnh nhạt nói: "Vậy thì, Dật Chi, ngươi theo sát Du gia bên này đi."

Quân Dật Chi nao nao, có chút không tình nguyện nói: "Hàn Nhị đi theo dõi không phải vừa vặn sao? Hắn hiện tại là đồng môn với Tào Trung Duệ, có nhiều cớ để thường xuyên đến Tào phủ."

Không biết vì sao, khi nghe Du Văn Biểu nói xong chuyện ngày đó, hắn mới phát giác mình thế nhưng khẩn trương đến độ lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, lưng cương thẳng tắp, cả trái tim đều nhấc lên cổ họng, hô hấp đều dừng lại, thẳng đến khi nghe nói Du Tiểu Vãn không bị việc gì, lòng của hắn mới chậm rãi buông xuống, hô hấp cũng dần dần khôi phục bình thường...... Loại cảm giác này thập phần quỷ dị, lại không thể nắm chắc trong tay, không phải là thứ hắn thích. Hắn thích hết thảy đều nắm giữ trong tay, thích có thể thấy rõ, thích có thể phòng ngừa chu đáo, cho nên hôm nay khi đến Tào phủ, hắn mới cố ý thể hiện không kiên nhẫn, hy vọng sau khi tổ mẫu về nhà sẽ không lại bày vẽ nữa, hắn không muốn gặp Du Tiểu Vãn, một chút cũng...... Không muốn!


Thiếu niên trên chủ vị ước chừng cảm thấy lời hắn có đạo lý, liền quay sang nói với Hàn Thế Chiêu: "Văn gia bên kia tạm thời không có khác thường, vậy ngươi cũng giúp đỡ Dật Chi theo sát một chút. Dật Chi, ngươi dù sao cũng đã điều tra lâu như vậy, giờ cũng nên tiếp tục theo dõi đi."

Quân Dật Chi cũng không biết là trong lòng mình đang nhẹ nhàng thở ra hay thở dài chán nản, dù sao là ngũ vị tạp trần. Hắn mặt lạnh khẽ gật đầu, khốc khốc nói với Hàn Thế Chiêu: "Lấy ngươi làm chủ, muốn biết cái gì thì cứ tới tìm ta."

Tào phủ.

Bởi vì Tào Thanh Nho giúp Trương thị biện giải, cộng thêm quả thật không có chứng cớ giấy trắng mực đen, lão thái thái đành phải gỡ bỏ hình phạt cho Trương thị. Trương thị vốn định lại cong đuôi làm cao, lập tức nghĩ lại, cuối cùng từ bỏ, khi ra khỏi phật đường, còn không cho Du Tiểu Vãn xin lỗi, "Người một nhà đâu cần khách khí như vậy! Ngươi vốn chỉ hỏi mợ một câu, có gì sai đâu?"

Tươi cười quả nhiên là dày rộng hiền thục, thân thiết hòa ái.

Du Tiểu Vãn cũng chỉ là làm bộ làm dáng, nào có thực sự muốn xin lỗi bà, nương theo lời này liền đứng thẳng thắt lưng, mềm mại cười nói: "Thiếu chút nữa hiểu lầm mợ, may mà mọi việc đều đã sáng tỏ."

Bất quá Du Tiểu Vãn trong lòng cũng thầm cảnh giác, không sợ Trương thị làm ầm ĩ, chỉ sợ Trương thị không làm ầm ĩ, không làm ầm ĩ, thuyết minh bà đã trầm khẩu khí, ẩn nhẫn. Trương thị vốn là người rất biết ra vẻ, bằng không cũng sẽ không "Hiền lành" hai mươi năm, hơn nữa Trương thị là trưởng bối, nàng bất quá là một đứa bé gái mồ côi ăn nhờ ở đậu, về thân phận này, quả thật khó phân tranh. Trong mắt người đời, nàng, Du Tiểu Vãn chính là dựa vào Trương thị để kiếm ăn, phải cung kính, hiếu thuận, nịnh hót với Trương thị, đó đều là chuyện nên làm, nếu làm không được, chính là không biết vô lễ, không biết cảm ơn. Kiếp trước Trương thị thèm muốn tài sản của Du gia, khi đó nàng tuổi còn nhỏ, nhất thời khinh địch mới có thể liên tục bại lui, nhưng nếu Trương thị thật sự trầm tĩnh quyết tâm làm tằm từ từ ăn lên, chỉ bằng uy tín của Trương thị ở Tào phủ, cùng nhân mạch của Trương gia ở kinh thành, nàng đều rất khó ứng phó.

Bất quá, như vậy cũng tốt, vừa lúc có thể rèn luyện năng lực của nàng. Trương thị vẫn là người mà nàng biết chắc là còn mơ ước tài sản của Du gia, nếu thật sự mở cửa làm buôn bán, sẽ có không biết bao nhiêu kẻ ngầm có ý đuổi tà đuổi ma, nếu ngay cả kẻ địch trong sách cũng không thể trừ bỏ, vậy nàng cũng không cần mở tiệm, quản điền trang nữa, trực tiếp biến bán thành bạc, cất vào ngân hàng tư nhân cho rồi.

Huống hồ, kiếp trước Trương thị vì tiền bạc mà đẩy nàng vào chỗ chết, Du Tiểu Vãn vô luận thế nào cũng không tin tưởng, bởi vì không cần thiết! Khi đó, sổ sách của Du gia đều ở trong tay Trương thị, tin chắc là Trương thị đã sớm làm giả, khiến nàng không còn cửa cáo quan, hơn nữa, nàng không có bằng hữu ở kinh thành, hạ nhân trung tâm đều bị đuổi đi, lão thái thái cũng đã qua đời, Trương thị chỉ cần nhốt nàng trong một cái tiểu viện, nàng liền vĩnh vô thiên nhật*, làm gì phải để hai tay dính máu tươi? Càng nghĩ, cộng thêm thái độ duy hộ của cậu hôm nay, Du Tiểu Vãn kết luận, chỉ có vì thứ mà cậu muốn, mới có khả năng khiến bọn họ không thể để mình sống ở trên đời này.

* vĩnh vô thiên nhật = ko còn ngày thấy lại ánh sáng mặt trời


Nhưng, rốt cuộc là thứ gì? Mỗi lần yến hội, những dịp hỉ sự, Du Tiểu Vãn đã đưa cho cậu không ít thứ tốt, nhưng vẻ mặt cậu đều vẻn vẹn là vui sướng mà thôi, không có kích động, cũng không có thất vọng, thậm chí ngay cả hỏi nhiều một câu cũng không có. Chỉ có mợ là thường xuyên tìm hiểu, nhưng chủ yếu cũng là muốn xem xem nàng rốt cuộc có bao nhiêu tài sản mà thôi.

Nàng nghĩ tới những hòm xiểng của mình, nàng đã kiểm tra mấy lần, cũng chưa thấy qua vật gì đặc thù...... Thứ mà cậu muốn là cái gì? Sao lại cơ mật như vậy?

Kí ức rượu độc đổ vào họng, ruột gan quặn đau lại nảy lên trong lòng, hận ý đau đớn tâm phế, đáy mắt Du Tiểu Vãn biến thành một mảnh băng hàn, ánh mắt đảo qua cậu và mợ, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên nụ cười hết sức mềm mại nhu thuận, "Vãn Nhi đa tạ cậu mợ thông cảm."

Trương thị nhìn vẻ kích động mang theo chút ngượng ngùng tươi cười của Du Tiểu Vãn, cũng thầm nghĩ: Đứa cháu gái này không phải là hạng tâm cơ thâm trầm bình thường, ta không thể lại liều lĩnh như thế, nhất định phải chậm rãi tấn công. Bà mỉm cười vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Du Tiểu Vãn, tươi cười ôn nhu thân thiết, "Chỉ là hiểu lầm, bỏ qua là được, mợ sẽ không để ý, Vãn Nhi cũng không cần thiết để ở trong lòng."

Tào Thanh Nho lại cười nói: "Phải nên như thế, người một nhà không nên khách khí."

Lão thái thái nhìn cảnh thượng hoà thuận vui vẻ này, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, không dậy nổi nửa phần hưng trí. Trước kia, khi Tào phủ còn chưa tính là đại phú đại quý, gia đình vốn rất hoà thuận vui vẻ, nhưng kể từ lúc con được phong Tước, nhất là sau khi Vãn Nhi đến kinh thành, sóng ngầm trong nhà đã bắt đầu khởi động. Đầu tiên là chất nữ của Võ di nương di đến, có khả năng thượng vị, Trương thị liền thiếu kiên nhẫn, lung tung ngáng chân, rồi sau đó lại là Trương thị nhìn trúng gia tài của Vãn Nhi, thứ hạ tác thủ đoạn gì đều dám dùng, làm hại gia đình không yên...... Gia không hòa, vạn sự sao có thể hưng*?

* Câu gốc là "Gia hòa, vạn sự hưng" = gia đình êm ấm là nền tảng cho mọi sự hưng thịnh

Lão thái thái chán nản vẫy vẫy tay, ngay cả đến giờ ăn cơm cũng không giữ ai lại, bảo mọi người trở về hết.

Đỗ Quyên pha một ấm trà mới đem vào, rót trà cho lão thái thái, rồi lấy ra chiếc quạt lụa ra, cười hỏi, "Mấy ngày nay trời nắng gắt, giữa trưa có hơi nóng, lão thái thái có muốn quạt hay không?" Từ sau khi lão thái thái gả Thạch Lựu cho Tào Tước gia, nàng liền được cất nhắc lên thành nhà hoàn nhất đẳng.


Bất quá lão thái thái chỉ nhắm mắt dưỡng thần, không lên tiếng đáp lại, khiến tay Đỗ Quyên nhất thời cương tại chỗ, xấu hổ vô cùng .

Thược Dược vì chuyện âm thầm thân cận với Trương thị nên bị lão thái thái vắng vẻ, một tháng này làm việc đều là nín thở tĩnh khí, nhẹ tay nhẹ chân, tận lực không để chính mình bị nhìn thấy, rất sợ bản thân sơ suất lại khiến lão thái thái tức giận, ngay cả vị trí đại nha hoàn đều không bảo đảm, lúc này thấy Đỗ Quyên xấu hổ đứng ở đó, không khỏi cười thầm trong lòng, thực ngốc, lão thái thái chưa nói không, đương nhiên là muốn quạt!

Loại cơ hội gặp may này, nàng đương nhiên sẽ không nói cho Đỗ Quyên, mà là tự mình đi lấy một cây quạt tròn nhỏ, đứng ở bên kia nhuyễn tháp, nhẹ nhàng quạt cho lão thái thái.

Tào lão thái thái nhắm mắt lại cũng có thể nhận ra đây là Thược Dược, không khỏi than nhỏ trong lòng. Nha đầu Thược Dược này so với người khác đều thông minh và tri kỷ nhiều lắm, đây cũng là lý do khiến bà thích Thược Dược, nhưng Thược Dược lại phản bội bà, âm thầm cung cấp tin tức cho Trương thị, thật sự khiến bà quá thất vọng. Chẳng lẽ là vì thấy bà tuổi lớn, cho nên muốn dựa vào ngọn núi khác?

Nghĩ đến ngày đại thọ sáu mươi sắp tới gần của mình, nhân sinh thất thập cổ lai hy, có lẽ bà sẽ không còn bao nhiêu năm để sống, lão thái thái không khỏi lâm vào bi ai, khóe mắt liền có chút ướt. Thược Dược vội nhỏ giọng hỏi: "Lão thái thái có chỗ nào không thoải mái, có cần mời đại phu đến xem không?"

Đỗ Quyên cũng vội ân cần hỏi thăm, "Lão thái thái có chuyện gì xin cứ căn dặn."

Lão thái thái khẽ mở mắt, liếc nhìn Thược Dược một cái, chuyển mắt nhìn về phía Đỗ Quyên, nói: "Không cần đại phu, ngươi đến Hoàng Đào Hạng, mời Ấn ma ma đến đây."

Thược Dược thần sắc ảm đạm, Đỗ Quyên vui rạo rực đáp vâng, vội lui ra ngoài, chưa đến một giờ sau, liền mời Ấn ma ma vào phủ.

Vị Ấn ma ma này vốn là nha hoàn thị tì của lão thái thái, luôn được lão thái thái rất tín nhiệm, mấy năm trước già đi, đi đứng mất linh hoạt, được lão thái thái ban cho ân điển, cho cả nhà bà được giải trừ nô tịch, còn được thưởng một tòa viện nhỏ bốn gian, trở thành lương dân đứng đắn. Ấn ma ma là thật tâm cảm kích lão thái thái, nghe lão thái thái gọi đến, biết nhất định có việc, không nói hai lời liền đi theo Đỗ Quyên. Lúc vào phòng, lão thái thái còn đang ngủ trưa, Ấn ma ma liền kéo một chiếc ghế con ngồi xuống cạnh tháp, bóp chân cho lão thái thái.

"Ngươi đã đến rồi?" Tào lão thái thái cảm thấy chân mình được xoa bóp phá lệ thoải mái, liền mở mắt nhìn lên, quả nhiên là Ấn ma ma, mỉm cười nói với Thược Dược, Đỗ Quyên: "Pha cho Ấn ma ma một ấm trà ngon, dọn lên một dĩa trái cây tươi, lại đến nói với phòng bếp một tiếng, hôm nay giữ Ấn ma ma ở lại ăn một bữa cơm."

Đỗ Quyên lập tức nói: "Nước trà và trái cây đã sớm chuẩn bị tốt." Cũng biết lão thái thái đây là muốn cùng Ấn ma ma nói chuyện riêng, liền cùng Thược Dược nói, "Chúng nô tì đến phòng bếp gọi vài món thức ăn." Sau đó cùng lui ra ngoài.

Ấn ma ma nheo mắt cười nói: "Lão thái thái tinh thần thật tốt, nhìn cứ như mới bốn mươi."


Lão thái thái không khỏi bật cười, "Ngươi thật đúng là ba hoa, ta đã là một lão thái bà sáu mươi, nếu nhìn mà giống bốn mươi, không phải thành yêu tinh sao?" Trong lòng cũng là cực kỳ hưởng thụ.

Hai người ngồi nhàn thoại với nhau một chút, lão thái thái thế này mới chuyển tới chính đề, đầu tiên là thở dài một tiếng, "Ta già đi, không còn sống được vài năm, nay cháu trai cháu gái đều có, có thể ôm được chắt trai tất nhiên là tốt nhất, ôm không được cũng không cảm thấy tiếc nuối, duy nhất không an tâm chính là đứa cháu gái Vãn Nhi."

Ấn ma ma cười theo nói: "Ngài trường mệnh trăm tuổi, tiểu thư Vãn Nhi có lão thái thái chiếu cố, tất nhiên là có phúc khí."

Lão thái thái lắc lắc đầu, than nhẹ một tiếng, "Sao có thể trường mệnh trăm tuổi. Ngươi là người nhà mẹ đẻ của ta, ta cũng không gạt ngươi, đứa con dâu kia của ta a, ta đến giờ mới nhìn rõ, nàng ta kiến thức hạn hẹp, tâm cũng quá tham. Vãn Nhi lại là đứa có chủ ý, không nhu nhược như Thanh Liên, điểm này tốt lắm, nhưng, nếu ta đi rồi, nàng không có người thân hay bằng hữu gì để dựa vào, trở thành thân cô thế cô, thế này khiến ta làm sao mà yên tâm được?"

Lão thái thái không nói Tào Tước gia nửa câu nào, người làm mẫu thân đương nhiên là hướng về con, nam nhân là làm đại sự, làm chuyện gì cũng phải tốn nhiều tâm tư, huống hồ con cũng có khó xử, Trương thị là chính thất, phải duy hộ tôn nghiêm của chính thất, miễn cho trong nhà rối loạn quy củ.

Lão thái thái nói mấy câu đó, Ấn ma ma liền đoán được đại khái, cũng hiểu được dụng ý của lão thái thái khi đến tìm bà, suy tư một lát liền nói: "Lão thái thái nếu tin được lão nô, lão nô xin da mặt dầy đề cử một người, không biết lão thái thái có còn nhớ đứa con trai của tỷ tỷ lão nô không? Tên là Cổ Hồng Hưng, cả nhà đều là người thành thật, làm việc cũng còn rõ ràng lưu loát. Còn nếu lão thái thái muốn tuyển người hầu thân tín cho biểu tiểu thư, lão nô liền mặt dày đề cử cháu nhà mình."

Cả nhà tỷ tỷ của Ấn ma ma năm đó được bán cho chiêm sự Trần đại nhân thuộc Chiêm Sự Phủ, Trần đại nhân làm việc bất lợi, bị biếm xuống liền ba cấp, bị phái tới Lĩnh Nam, không biết có còn cơ hội hồi kinh hay không, liền định đem bán hạ nhân trong nhà. Tào lão thái thái cũng nghĩ đến việc này, Cổ Hồng Hưng ở nhà Trần đại nhân là đại quản sự ở ngoại viện, quen biết rất sâu với các lão gia, quản gia trong kinh thành, nhân mạch này rất có ích cho tương lai Vãn Nhi sau này. Bất quá việc này dù sao cũng phải nói trước với Ấn ma ma, bà mới có thể làm người ban ơn.

Hai vị lão nhân gia cứ thế thỏa thuận như vậy, sẽ để Tước gia ra mặt mua cả nhà Cổ Hồng Hưng, đem làm người hầu cho Du Tiểu Vãn. Lão thái thái lại nhờ Ấn ma ma hỗ trợ ở bên ngoài tìm người thích hợp, bà định đem Thược Dược gả ra ngoài. Ấn ma ma nhất nhất đáp ứng, cùng lão thái thái dùng cơm chiều xong liền vui rạo rực trở báo tin cho lão tỷ tỷ.

Lúc ra nhị môn, Ấn ma ma tình cờ gặp Khúc ma ma từ ngoài phủ trở về, hai người khách sáo chào hỏi nhau một phen liền ai đi đường nấy.

Khúc ma ma trở lại Nhã Ngũ Đường, trước bẩm báo việc đại sự ra phủ lần này, "Cữu lão gia nói ngài sẽ lo liệu tốt chuyện ở Nhữ Dương, thỉnh phu nhân không cần lo lắng." Lại đưa ra một phong thư có phong ấn sáp, "Cữu lão gia nói nơi này có một bí mật, cực kỳ hữu dụng."

Trương thị nung chảy sáp trên chậu than, sau khi nhìn thoáng qua, trong lòng mừng rỡ, lập tức đem tờ giấy bỏ vào chậu than, nhìn nó hóa thành tro tàn, trên khuôn mặt được bảo dưỡng thoả đáng tràn đầy ý cười âm hiểm: Võ di nương, Du Tiểu Vãn, ta sẽ một lưới bắt hết bọn ngươi!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui