Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan

Duy Phương công chúa xưa nay được sủng ái, đi đến đâu đều khiến người người sợ hãi, chưa từng thấy có người nào như Tào Trung Nhã, dám hô to gọi nhỏ với mình , lập tức giật mình đứng cương tại chỗ, không biết tránh né. Mắt thấy móng vuốt của Tào Trung Nhã sắp cào lên mặt mình, Duy Phương công chúa sợ tới mức nhắm tịt hai mắt lại...... Nhưng cơn đau trong dự đoán không xảy ra. Nàng vội lặng lẽ hé mắt ra một cái khe nhỏ, thế này mới thấy Tào Trung Nhã bị một cô gái mặt mày như họa, khí chất như tiên bắt lấy hai tay.

Tào Trung Nhã đang muốn báo thù bị nhục, quay đầu nhìn lại, tức giận oa oa kêu to, "Du Tiểu Vãn, ngươi buông! Ta muốn đánh chết hắn!"

Đôi mắt Du Tiểu Vãn như tụ lên một lớp màn sương, nàng khẽ quát: "Hồ nháo! Người tới là khách, huống chi hắn là tùy tùng của Nhiếp Chính Vương điện hạ, muội sao có thể vô lễ như vậy? Mau mau xin lỗi!"

Tào Trung Nhã từ nhỏ chính là trân bảo trên tay Tào Tước gia và Trương thị, đã dưỡng thành tính tình ngạo mạn tự đại không coi ai ra gì, cho dù gặp quận chúa trong vương phủ, nàng cũng chỉ là ra vẻ cung kính ở mặt ngoài, dưới đáy lòng lại khinh thường, giờ sao có thể nguyện ý xin lỗi một thái giám? Nàng lập tức trợn to mắt, liên tục cười lạnh, "Tùy tùng của Nhiếp Chính Vương điện hạ thì thế nào, bất quá chỉ là một nô tài! Biểu tỷ về sau chính là trắc phi nương nương của Nhiếp Chính Vương điện hạ......"

Nhã Nhi thật đúng là không phụ kì vọng của ta. Trong mắt Du Tiểu Vãn thoáng hiện lên một tia quỷ dị tinh quang, hàng chân mày lại lo lắng nhíu thành một ngọn núi nhỏ, vội vã ngắt lời Tào Trung Nhã, "Chớ có nói bậy. Còn chưa trúng tuyển, làm sao có trắc phi nương nương?"

Tào Trung Nhã đắc ý cười, định đáp lễ một câu, chợt thấy có một trận gió, má phải bỗng đau xót, lại bị trúng thêm một bạt tai của Duy Phương công chúa. Duy Phương công chúa cười lạnh, "Có loại thân thích này như ngươi, chính là bôi nhọ uy nghiêm của hoàng gia, ta phải đi nói cho Vương gia, biểu tỷ nhà ngươi mơ tưởng trúng tuyển!"

Du Tiểu Vãn giành lên tiếng trước Tào Trung Nhã, vội vàng giải thích: "Tiểu công công thỉnh bớt giận, Quân Dao biểu tỷ đoan trang thục nhã, không phải là......"

"Tên là Quân Dao đúng không?" Duy Phương công chúa dùng sức ghi nhớ cái tên này.

Tào Trung Nhã định mở miệng mắng, chợt nghe phía sau có người hì hì cười hỏi, "Tiểu cô cô giận cái gì vậy?"


Lời nói vừa dứt, người cũng đã đến, Quân Dật Chi nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt đi tới, bộ dáng hết sức phong độ, áo choàng dài màu đỏ tía càng khiến hắn giống như trích tiên. Bối phận của hắn mặc dù nhỏ hơn một cấp, nhưng lớn hơn Duy Phương Đại công chúa hai tuổi, Duy Phương Đại công chúa thấy hắn đến, lập tức phác lại, nắm lấy cánh tay hắn, làm nũng, "Dật Chi, xú nữ nhân này dám mắng ta, đánh nàng cho ta!" Ngón trỏ xinh đẹp như cành ngọc lan chỉ vào Tào Trung Nhã.

Nguyên lai không phải nàng* chọc giận tiểu cô cô, trong lòng Quân Dật Chi chợt buông lỏng, cợt nhả nói: "Toàn nghe theo lệnh của tiểu cô cô." Nói xong còn thật sự vén tay áo lên.

* "Nàng" ở đây là Du Tiểu Vãn. Quân Dật Chi nhìn từ xa xa, tưởng là Du Tiểu Vãn đắc tội tiểu cô cô nhà mình nên chạy tới giải vây. Sau lại phát hiện ko phải nên mới hớn hở hùa theo tiểu cô cô ^^.

Tào Trung Nhã cả kinh, tay chân đều phát lạnh, nói cũng không dám nói. Nàng cho dù có tùy hứng làm bậy, cũng biết người hoàng tộc cao quý hơn nàng nhiều lắm, càng không nghĩ tới tiểu thái giám này cư nhiên là Đại công chúa, cả người như ngu si nhìn Quân Dật Chi đang bước tới gần mình.

Du Tiểu Vãn vội khom người thật sâu hành lễ, "Cái gọi là người không biết không có tội, vị này...... Chủ tử linh lung tuệ mẫn, giả trang thành cái gì đều rất giống cái đó. Biểu muội ánh mắt vụng về không nhận ra ngài, mới có thể nói năng lỗ mãng, thỉnh Quân Nhị công tử, và vị chủ tử này, khoan hồng độ lượng, tha thứ cho biểu muội lần này."

"Là vậy sao?" Quân Dật Chi tiêu sái thu hồi động tác, xòe quạt ra quạt quạt mấy cái, bộ dạng thập phần khó xử nhìn Duy Phương Đại công chúa, "Nếu thật sự là vô tình, tiểu cô cô dù sao cũng đã trút giận, không bằng như vậy thôi đi?"

Duy Phương Đại công chúa hừ một tiếng, chợt đắc ý hỏi, "Các ngươi thực không nhìn ra là ta giả trang?"

Du Tiểu Vãn đỏ hồng khuôn mặt nhỏ nhắn, xấu hổ lắc lắc đầu: "Nhìn không ra."


Quân Dật Chi ý vị thâm trường liếc nhìn nàng một cái, khóe môi gợi lên một chút tươi cười nghiền ngẫm, phụ họa nói: "Nếu không phải ta quen biết tiểu cô cô, cũng sẽ không nhanh như vậy phát hiện không ổn, cho nên Tào tiểu thư tuy rằng là có chút thô lỗ, nhưng cũng không tính là ánh mắt rất vụng về."

Tâm tình Duy Phương Đại công chúa nhất thời tốt lắm, "Ta đã nói là giống a, vậy mà hoàng huynh cứ nói là không giống!"

Đang nói chuyện, Tào Trung Duệ mang theo Hàn Thế Chiêu thở hổn hển chạy tới, miệng nói: "Quân huynh sao chạy đến nơi này......" Chuyển mắt thấy Duy Phương Đại công chúa, chợt ngẩn ra, hắn tuy rằng đoán ra nàng là ai, nhưng cũng không dám khẳng định.

Hàn Thế Chiêu là có quen biết, vội vái chào, "Bái kiến Đại công chúa."

Tào Trung Duệ thế này mới bắt chước vái chào thật sâu, giương lên nụ cười như mộc xuân phong, hi vọng lưu lại một ấn tượng tốt cho Duy Phương Đại công chúa.

Nghe nói Tào Trung Duệ là ca ca của Tào Trung Nhã, Duy Phương Đại công chúa bĩu môi, ấn tượng kinh diễm đầu tiên đã bị lau đi không ít, lại nhìn kỹ một chút, phát hiện chính là thiếu niên chật vật hôm kia, trong lòng lại càng thêm thất vọng, hoàng huynh còn nói người ta tuổi trẻ xuất chúng, là nhân tài có thể đào tạo, ta thấy cũng chỉ có như thế, còn không thể so với tên quỷ chán ghét Hàn Nhị này đâu!

Nàng nhất thời không có hứng thú, lười biếng hỏi: "Các ngươi sao lại đến đây?"

Nguyên lai là Tào Trung Duệ và Hàn Thế Chiêu đang trên đường đến thỉnh an lão thái thái, Quân Dật Chi nhàn rỗi vô sự, cũng nói đi cùng một khối. Đi đến nửa đường, Quân Dật Chi lại không biết bỗng dưng biến đi đâu, nên hai người mới chạy một đường tìm lại đây.


Duy Phương công chúa nói: "Vậy hiện tại vô sự, chúng ta cũng đến đại sảnh đi."

Tào Trung Nhã cảm thấy trên mặt hỏa lạt lạt đau, khẳng định có đã dấu ngón tay, liền cáo lỗi về trước rửa mặt chải đầu một chút. Duy Phương công chúa cười như không cười nói: "Ta không cho phép!" Dứt lời liền ngoảnh mặt đi trước.

Quân Dật Chi và Hàn Thế Chiêu thấy vậy liền đuổi theo. Tào Trung Nhã gấp đến độ muốn khóc, Tào Trung Duệ vội lén lút hỏi là chuyện gì xảy ra. Tào Trung Nhã đương nhiên chỉ vào Du Tiểu Vãn nói: "Còn không phải nàng......"

Lời còn chưa dứt, Duy Phương công chúa quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Còn không đuổi theo?"

Tào Trung Duệ không dám kháng mệnh, áp chế lòng tràn đầy nghi vấn, bước nhanh theo sau.

Du Tiểu Vãn mỉm cười, thần sắc lo lắng, ngữ khí lại rất hưng tai nhạc họa*, "Muội muội đắc tội Duy Phương Đại công chúa, ngày sau thế nào còn có khuê tú danh môn nào kết giao với muội muội? Nếu Quân Dao biểu tỷ thật sự có thể trúng tuyển làm trắc phi thì còn đỡ, nếu không thể thì...... Ai..." Dứt lời liền nhấc váy đi trước.

* hưng tai nhạc họa = vui mừng khi người khác gặp nạn

Tào Trung Nhã hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại nhất thời cũng không thể phát tác, chỉ có thể ủy khuất đi theo.

Hồ nước trong Tào phủ có mới nuôi mấy con thiên nga, tuyệt không sợ người, nghênh ngang đi ngang qua trước mắt đoàn người, sau đó nhảy xuống mặt hồ, tao nhã bơi đi.

Tất cả mọi người đều bất giác nhìn theo, Quân Dật Chi nhàm chán giật nhẹ khóe miệng, "Con vịt ngốc."


Duy Phương công chúa lập tức chê cười hắn, "Dật Chi ngay cả thiên nga cũng không biết sao?"

Quân Dật Chi ha ha cười, "Đi đường cứ lúc la lúc lắc, nhìn không giống vịt sao?" Ánh mắt nghiền ngẫm dạo một vòng trên mặt Du Tiểu Vãn, sau đó mới nhìn Duy Phương công chúa.

Duy Phương công chúa phì cười, những người khác cũng cười theo, chỉ có Du Tiểu Vãn cảm thấy, tên Quân Dật Chi này chính là đang nói nàng đêm đó đi đường lúc la lúc lắc, khẳng định là như vậy!

Đến Duyên Niên Cư, Tào lão phu nhân đã sớm nhận được tin báo, đang cùng Tào phu nhân và các khách nữa đứng chờ ngoài cửa lớn, cung nghênh Duy Phương Đại công chúa. Duy Phương Đại công chúa lúc này mới xuất ra uy nghiêm hoàng gia, vẻ mặt lạnh nhạt đoan trang nâng tay lên, "Miễn lễ."

Mọi người vây quanh nàng đi đến đại sảnh, đợi nàng ngồi xuống vào chỗ của mình, ban thưởng tọa, mọi người mới theo thứ tự ngồi xuống.

Tào lão phu nhân thay mặt Tào phủ khen tặng một phen, Duy Phương Đại công chúa đạm cười nói: "Ta bất quá là đi theo hoàng huynh lại đây chơi một chút, nhi tử của lệnh tôn đậu thứ hai kì thi Hương, thật đáng mừng a. Bất quá......" Ánh mắt nàng chuyển động, khẽ liếc Tào Trung Nhã một cái, "Nhi tử của lệnh tôn nếu muốn sống yên trong triều, tỷ muội trong nhà cũng phải tu tâm dưỡng tính, lời nói cẩn thận mới được nha."

Nàng dù chưa điểm danh, nhưng các khách nữ ở đây đều là các đương gia chủ mẫu, sao có thể không biết người mà nàng nói là ai? Tuy rằng thanh danh của Duy Phương công chúa cũng không được tốt lắm, ai nấy đều cảm thấy lỗi sai không nhất định là Tào Trung Nhã, nhưng nàng rốt cuộc là kim chi ngọc diệp, lại có cảm tình huynh muội vô cùng tốt với Nhiếp Chính Vương, đắc tội nàng, chẳng khác gì đắc tội Nhiếp Chính Vương, nhà ai còn dám muốn một cô con dâu như vậy? Nữ tử quý tộc năm mười một, mười hai tuổi, chính là thời điểm nghị thân, làm sao có thể bỗng nhiên xảy ra chuyện thị phi thế này?

Trương thị cả kinh nghẹn họng nhìn trân trối, cười lấy lòng hỏi: "Không biết tiểu nữ sai ở chỗ nào, thần phụ nguyện thay tiểu nữ xin lỗi Đại công chúa."

Quân Dật Chi cười nói: "Tiểu cô cô đâu phải là người so đo như thế?"

Đây chính là không cho Đại công chúa nói ra nguyên do sự việc, ngay cả cơ hội hóa giải cũng không có.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui