Ngô Cử Chân vuốt râu cười nói: "Tuy nói là Vãn Nhi đề cử, nhưng phải nói là Mẫn Nhi văn vẻ làm tốt lắm, lí giải độc đáo, nếu được bồi dưỡng tốt, tất sẽ thành nhân tài của đất nước."
Tào Thanh Nho và Tào Trung Mẫn nghe được lời khen ngợi như vậy, trong lòng đều phi thường đắc ý, ngoài mặt vẫn phải khiêm tốn vài câu.
Trương thị trong đầu chỉ còn vang vọng một câu "Là Vãn Nhi đề cử", Ngô đại nhân thế nhưng có quan hệ thâm hậu với muội phu như thế, ngay cả lời đề của một bé gái mồ côi cũng để ở trong lòng? Bà quay đầu nhìn về phía Du Tiểu Vãn, cố rặn ra một nụ cười, hỏi, "Thật sự là Vãn Nhi đề cử sao?"
Du Tiểu Vãn rất không hiểu ý, gật gật đầu, "Là Vãn Nhi mặt dày viết một phong thư đề cử...... Một chút việc nhỏ, mợ không cần để ở trong lòng."
Không cần để ở trong lòng? Ngươi chừng nào thì qua lại gần với Mẫn Nhi như vậy? Ngươi nếu dám giúp hắn, ta sẽ cho ngươi biết tay! Trương thị hận đến hai tay ghìm chặt thành quyền, miệng lại nói: "Tìm được lương sư sao là việc nhỏ?" Hết nhịn lại nhẫn mấy lần, rốt cuộc nuốt xuống câu "Sao không đề cử Duệ biểu ca của ngươi?", gượng gạo nói, "Hầu gia và ta đều phải cám ơn con mới đúng."
Đến phút cuối, bà vẫn còn nhớ rõ, đối với bà, chỉ có Duệ Nhi mới là con trai của mình, nhưng đối với Hầu gia, cả hai đều là con, đều yêu thương giống nhau.
Trương thị tận dụng mọi thứ nói, "Duệ Nhi nhà ta cũng thích viết văn chương, Ngô đại nhân có thể chỉ điểm một hai?"
Một nữ tắc lại lướt qua phu quân để nói chuyện với khách nam, thật sự là một hành vi thất lễ. Xem ra thấy Mẫn biểu ca được Ngô đại nhân coi trọng, khiến mợ càng cảm thấy nguy cơ lớn, chỉ có cách xuống tay vào tiền đồ và tước vị thừa kế của Duệ biểu ca mới là hữu hiệu nhất, Du Tiểu Vãn âm thầm suy nghĩ.
Tào Thanh Nho trong lòng bất mãn, nhưng không tiện phát tác, trầm giọng nói: "Mới vừa rồi Ngô đại nhân đã muốn đọc qua văn của Duệ Nhi, còn nói muốn giới thiệu cho Trần Tử Thanh đại nhân."
Vị Trần Tử Thanh này cũng là Hàn Lâm viện học sĩ, là một học giả uyên thâm, tài danh không hề dưới Ngô Cử Chân, bất quá luận đến địa vị ở trong triều, liền hoàn toàn không thể so sánh với Ngô Cử Chân, cho nên Trương thị vẫn không hài lòng, còn muốn hướng Ngô Cử Chân đề cử con mình, vừa há mồm, đã bị Tào Thanh Nho ngắt lời: "Ngươi đi tiếp đại tẩu và khách đi, Vãn Nhi cũng về trước phòng đi."
Du Tiểu Vãn lập tức đứng lên hành lễ, Trương thị lòng tràn đầy bất mãn, ngón tay siết chặt, hận Du Tiểu Vãn một chút cũng không hiểu nhìn sắc mặt người khác. Ánh mắt Tào Thanh Nho dấy lên một đoàn lửa giận, Trương thị thế này mới cả kinh, vội đứng dậy cáo từ, mang theo Du Tiểu Vãn rời đi.
Vào nhị môn, Trương thị liền kéo Du Tiểu Vãn, hỏi phụ thân nàng còn có quan hệ tốt với vị quan nào trong triều, Du Tiểu Vãn lắc đầu nói: "Chuyện của phụ thân, Vãn Nhi chưa bao giờ hỏi. Ngô đại nhân đã tới Nhữ Dương một lần nên Vãn Nhi mới biết."
Làm con cái trong nhà, vốn không thể hỏi đến chuyện của cha mẹ. Nàng trả lời cẩn thận như vậy, Trương thị quả thật không bắt được nhược điểm, nhưng trong lòng chắc chắc nàng đã được thứ gì tốt ở chỗ Võ di nương, nên mới đối nghịch với mình. Ngữ khí của bà liền trở nên không tốt, khí thế bức nhân hỏi, "Sao không đề cử Duệ biểu ca của con? Con có phải là có hiểu lầm gì với ta và Duệ Nhi?"
Câu hỏi đánh úp như vậy, bình thường có thể phát hiện được nguyên nhân chân thực nhất dựa theo biểu tình của đối phương. Trương thị không nháy mắt nhìn chằm chằm Du Tiểu Vãn, ý đồ tìm ra bộ dạng xấu hổ vì bị phát hiện.
Du Tiểu Vãn giống bị sợ hãi dọa nhảy dựng, lui ra sau nửa bước, một tay ấn ngực, hàng lông mi dài như cánh quạt chớp chớp, khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn tràn đầy ủy khuất cùng bối rối, hoàn toàn không biết chính mình làm sai cái gì, mợ vì sao bỗng nhiên tức giận.
"Làm sao có thể? Vãn Nhi chỉ là thấy chức vụ của Mẫn biểu ca thật sự bận quá, không có thời gian giúp Vãn Nhi quản lý cửa hàng, lão thái thái lại thường nói muốn nghĩ cách giúp Mẫn biểu ca có tiền đồ tốt, cho nên Vãn Nhi mới thử viết phong thư gửi cho Ngô đại nhân. Mới vừa rồi Ngô đại nhân cũng nói, cũng là bởi vì Mẫn biểu ca làm văn tốt lắm......"
Ngụ ý chính là, văn của Duệ biểu ca cũng đã đưa cho Ngô đại nhân xem, nhưng Ngô đại nhân cũng không nguyện ý thu làm đệ tử, đâu có gì lạ!
Chỉ vì mấy gian cửa hàng kia của ngươi, ngươi liền giúp đỡ người khác ngăn cản tiền đồ của con ta! Trương thị tức nghẹn ở ngực, đau đau nhói nhói, lại không thể phát tác.
Bà lại nghĩ nghĩ, lão thái thái thực có nói qua như vậy, nói muốn giúp Mẫn Nhi có tiền đồ tốt? Càng nghĩ càng cảm thấy rất có thể, lão thái thái và Hầu gia đã chờ rất lâu đến cổ cũng dài ra, mới chờ đến đứa tôn tử Mẫn Nhi này, lúc trước khi Duệ Nhi sinh ra, Mẫn Nhi đều được Hầu gia tự tay ẵm bế nhiều năm, phân tình kia tuyệt không ít so với Duệ Nhi. Nói như vậy, nếu Duệ Nhi ngày sau không thể áp được Mẫn Nhi, tước vị này, không chắc sẽ rơi xuống đầu ai.
Trương thị thật muốn kéo Du Tiểu Vãn đi thẩm vấn, lão thái thái rốt cuộc là nói thế nào, nhưng bà biết mình không thể, đành phải âm thầm hít thở vài lần, đè nặng cơn tức nói: "Thì ra là thế."
Vừa vặn đến cửa Nhã Ngũ Đường, Trương thị liền qua loa vài câu, bỏ lại Du Tiểu Vãn để đi tiếp khách. Vì trong lòng có việc, nên bà cảm thấy thọ yến thập phần không vui, nhưng vẫn phải thể hiện chính mình vui vẻ trước mặt khách, quả thực chính là miễn cưỡng cười vui.
Gần đến giờ Thân, khách đã tan, ấn theo quy củ, Trương phu nhân phải đến thỉnh an Tào lão phu nhân, nói lời từ biệt. Trương thị liền cùng đại tẩu, mang theo vài vị chất nữ, đi vào Duyên Niên Cư.
Lúc này, trong đại sảnh truyền ra tiếng cười vui huyên náo, có nam có nữ. Trương thị ngẩn ra, vội hỏi Thạch Lựu đang đi ra đón, "Trong phủ có khách đến sao?"
Thạch Lựu cười mị mị giải thích, "Hồi bẩm phu nhân, Sở thái phi và Quân Nhị công tử từ ngoại ô trở về thành, đi ngang qua quý phủ chúng ta, liền ghé vào ngồi chơi. Cũng là vừa mới đến, lão thái thái đã cho người đi mời biểu tiểu thư."
Ánh mắt Trương phu nhân lập tức liền nhìn sang Trương thị. Bàn tay trong tay áo Trương thị dùng sức nắm thành quyền, thế này là thế nào, trong phủ có khách quý đến, cư nhiên không cho người đến báo cho bà một tiếng, rốt cuộc có xem bà là đương gia chủ mẫu hay không? Cũng không cho người đi thỉnh Nhã Nhi, lại thỉnh Vãn Nhi, lão thái thái là có ý gì?
Bà không muốn để đại tẩu coi thường mình, kiệt lực bảo trì trấn định, giơ lên một chút tươi cười: "Chỉ sợ là Quân Nhị công tử đến đây, bọn nhỏ Dao Nhi không tiện gặp, nên lão thái thái mới không cho người báo cho ta biết." Tìm thể diện lại cho mình xong, bà tiếp tục nói: "Không bằng bảo Dao Nhi và mọi người đến đông phòng chờ một chút?"
Trương phu nhân rất không tình nguyện.
Quân Nhị công tử là huyết mạch chính thống của hoàng gia, lại đang ở tuổi bàn chuyện hôn phối, là vị trí mà vô số danh môn khuê tú muốn leo lên. Trương phu nhân chỉ có Trương Quân Dao là đích nữ, đã có an bài khác, nhưng trong số các thứ nữ cũng có hai người thập phần xinh đẹp, tuổi cũng lớn hơn Tào Trung Nhã một chút, tuy không giống vẻ mỹ nhân bại hoại của Tào Trung Nhã, nhưng cũng là mỹ nhân hiếm có. Nếu có thể đưa chúng nữ nhi của mình vào, được Sở thái phi hoặc Quân Nhị công tử nhìn trúng, kết một cái quan hệ thông gia, ngày sau cũng có thể ra một phần lực lớn cho Trương gia. Nhưng Trương thị lại ngăn trở, bà cũng không thể mạnh mẽ kéo nữ nhi vọt vào, chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu, "Cũng được."
Thạch Lựu vội gọi nha hoàn bậc hai của Duyên Niên Cư là Đỗ Quyên đến, bảo nàng hầu hạ các vị chất tiểu thư đến đông phòng nghỉ ngơi, còn mình thì đưa Trương phu nhân và Trương thị vào, xong liền xoay người đến gian cách vách để pha trà.
Trương phu nhân thỉnh an lão thái thái và Sở thái phi, híp mắt nhìn thoáng qua bóng dáng yểu điệu bận rộn của Thạch Lựu, mới ngồi ngay ngắn xuống, cười khanh khách nịnh hót: "Hôm nay đúng là tam sinh hữu hạnh, được dịp nhìn thấy dung nhan của Sở thái phi. Vài nữ nhi của ta cũng muốn đến bái kiến thái phi, chỉ là sợ mạo phạm ngài......"
Sở thái phi mỉm cười nói: "Các khuê nữ cũng đến đây sao, ta thích nhất là tiểu cô nương, mau gọi các nàng vào đi."
Trương phu nhân mừng rỡ, đắc ý nhìn Trương thị. Trương thị đành phải bảo Thược Dược đi thỉnh các vị chất tiểu thư đến.
Du Tiểu Vãn cơ hồ là cùng bọn tỷ muội Trương gia tới trung thính, đầu tiên là hành lễ với lão thái thái và Sở thái phi, Sở thái phi lôi kéo nàng hàn huyên vài câu, rồi mới đến phiên những vị khách khác.
Các nữ nhi của Trương gia vốn dĩ rất xinh đẹp, khí chất cũng không tệ, tuổi đều từ mười hai đến mười bốn, đang ở thời kì xanh miết phấn nộn, ánh nhìn như nước trong veo, giọng nói kiều nhuyễn đáng yêu, lời nói đều có ý cát tường, khiến Sở thái phi liên tục khen tốt.
Quân Dật Chi cũng mị mắt nhìn các nàng, khóe môi cợt nhả cong lên, tạo thành những nếp nhăn hết sức phong tình trên mặt, cặp mắt phượng lòe lòe sáng lên, còn cười hì hì nói: "Tổ mẫu, các vị tiểu thư xinh đẹp này dỗ ngài vui vẻ như vậy, ngài dù sao cũng nên tặng một chút lễ gặp mặt mới được."
Sở thái phi lại cười nói: "Đây là đương nhiên." Sau đó cho vị ma ma đứng phía sau ban thưởng, mỗi người được tặng một vòng tay vàng ròng phân lượng mười phần.
Không thân chẳng quen, nếu không phải có hàm ý khác, bình thường cũng không tặng lễ gặp mặt, nhưng Sở thái phi lại bởi vì một câu nói của Quân Nhị công tử mà ban thưởng, đều nói Sở thái phi sủng tôn tử này đến vô biên, xem ra thật đúng là không giả.
Du Tiểu Vãn đạm nhìn lướt qua, trong lòng xem thường, đăng đồ tử*!
* Đăng Đồ Tử vốn là tên người, nhưng người đời sau đều dùng cái tên này để mắng những kẻ háo sắc. Nguyên nhân của chuyện này rất buồn cười, các nàng vào đây đọc để hiểu rõ ^^
Trương phu nhân lại vừa lòng vô cùng, không sợ hắn háo sắc, chỉ sợ hắn không háo sắc, chỉ cần trong số những nữ nhi của bà có một người chen được một vị trí tiểu thiếp, Trương gia coi như là hoàng thân quốc thích.
Trương thị thì gấp đến độ quýnh lên, Nhã Nhi còn chưa trang điểm xong sao?
Trương thị còn đang vất vả ngóng trông nữ nhi trang điểm phiêu lượng xinh đẹp, Tào lão phu nhân đã truyền lệnh dọn cơm, lại nghe nói Ngô Cử Chân cùng Hàn Nhị công tử đang ở trong phủ, liền cho người đi mời hai người ở lại dùng cơm chiều rồi hẵng đi.
Quân Dật Chi vừa nghe lời này liền nhíu mày, tựa đầu xoay sang một bên, căn bản không thèm chú ý tới trong phòng có thêm một người. Sở thái phi thấy bộ dáng của hắn như vậy, liền cười mắng: "Con nha, chính là không hợp ý tiểu tử Hàn gia kia. Lát nữa, con phải thành thật cho ta một chút, đừng sinh sự với người ta."
Quân Dật Chi bĩu môi, sao cũng được nói: "Con không phải người tự nhiên sinh sự, chỉ là không quen nhìn bộ dáng làm ra vẻ của hắn thôi."
Sở thái phi cười trừng mắt nhìn tôn tử một cái, nhìn Tào lão phu nhân giải thích nói: "Phụ vương hắn thường khen Hàn Nhị có tài hoa ở trước mặt hắn, bảo hắn cũng phải đọc thêm nhiều sách, hắn liền luôn bất mãn với người ta, thế này không phải ghen tị thì là cái gì."
Tào lão phu nhân không tiện nói tiếp, đành phải ha ha cười, "Hai người đều là nhân trung Long Phượng, nếu tôn nhi của ta bằng một nửa của hai người bọn họ, chính là phúc đức cho Tào gia."
Đang lúc mọi người vui vẻ nói chuyện, Tào Trung Nhã tranh thủ chạy vào phòng, bỗng phát hiện bản thân không có người để ý, đành lúng ta lúng túng trong sảnh. Trương thị vội nháy mắt, ý bảo nữ nhi lớn tiếng thỉnh an một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...