Mang theo bài lệnh của Vương gia, chưa đến nửa chén trà nhỏ* sau, tổng quản vương phủ Hứa Nhược Lâm đã mang theo sáu hộ vệ nhất đẳng, một đội thân binh đi thẳng vào viện, chờ lệnh Vương gia.
* « chén trà nhỏ » ở đây là đơn vị ước lượng thời gian. Một chén trà nhỏ khoảng chừng 10 phút.
Sau khi Nhiếp Chính Vương tóm lược sự tình, hộ vệ liền dẫn theo đoàn thân binh lục soát khắp Thủy Phong Cảnh, đồng thời phái một nhóm thân binh đến canh gác tất cả các viện trong vương phủ. Không có khẩu lệnh của Vương gia, bất luận kẻ nào đều không thể ra vào.
Toàn bộ người trong Thủy Phong Cảnh đều bị tập trung lại. Nha hoàn, bà tử đứng ở trong viện, do thân binh canh giữ. Nhiếp Chính Vương cùng Ngô Lệ Quyên và Trương Quân Dao ngồi ở trên trường kỷ, còn Lan ma ma và nhũ mẫu thì ôm tiểu công tử đứng phía sau Trương Quân Dao. Duy Phương Đại công chúa, hai vị Quân công tử và Du Tiểu Vãn lúc này không cần lại tuân thủ nam nữ đại phòng, đều ngồi cùng một chỗ, chờ thân binh điều tra kết quả.
Quân Dật Chi rốt cục tìm được cơ hội nói chuyện với Du Tiểu Vãn, lén lút nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: "Chớ sợ, chỉ cần nói những gì nàng biết là được."
Du Tiểu Vãn gật đầu, lại không ra tiếng.
Quân Chi Miễn cũng nghiêng đầu, liếc mắt quan sát Du Tiểu Vãn từ trên xuống dưới, có chút ngoài ý muốn nói: "Không ngờ Du tiểu thư lại hiểu dược liệu."
Du Tiểu Vãn nhẹ giọng đáp lời, "Mới trước đây thân thể không tốt, gần như phải uống thuốc thay cơm, lâu bệnh thành y, dần dần cũng hiểu."
Quân Chi Miễn nhướn mày, "Ngay cả thuốc trợ sản cũng uống qua rồi sao?"
Du Tiểu Vãn cực lực trấn định, đáp, "Ngài hãy coi như là ta vì Ngô tỷ tỷ nên cố ý tìm hiểu."
Đụng phải một con thỏ nhìn như ngoan hiền, thỉnh thoảng lại xù lông nhím, ánh mắt Quân Chi Miễn càng dâng lên hứng thú. Hắn lại hỏi: "Vậy thuốc này rốt cuộc có hại gì?"
Du Tiểu Vãn không chút nghĩ ngợi, nhẹ nhàng lắc đầu, "Không rõ lắm."
Quân Chi Miễn lại chằm chằm không tha, "Không rõ có tai hại hay không, ngươi còn dám báo với Vương gia?"
"Có gì không dám?"
Quân Dật Chi vốn đang buồn bực vì Du Tiểu Vãn không nói chuyện với mình mà lại nói chuyện với Quân Chi Miễn, chợt phát giác Du Tiểu Vãn liên tục làm nghẹn họng tên kia, tâm tình trở nên cực kỳ sáng sủa, cười hì hì chen vào một câu, "Đúng vậy a, có gì không dám? Vô hại thì thôi, có sao đâu!"
Quân Chi Miễn nhàn nhạt liếc nhìn Quân Dật Chi một cái, "Chen ngang lúc người khác nói chuyện là cử chỉ vô lễ."
Quân Dật Chi chẳng hề để ý nói: "Ta cho tới bây giờ đều không nói mình là người thủ lễ a. Huống chi, người ta có muốn nói chuyện với ngươi hay không, mắt ngươi nhìn không hiểu sao?"
Du Tiểu Vãn nhịn không được che miệng cười khẽ một chút, nàng ngay từ đầu đã phát giác Quân Chi Miễn tựa hồ có ý dò hỏi mình, nên trong lòng có chút không vui, hiện tại đã hoàn toàn không thèm để ý.
Trong khi ba người ngồi đây đấu võ mồm, các thân binh nhanh chóng tìm ra trong một bình hoa nhỏ bằng sứ màu xanh lam trong phòng nghỉ có ba viên thuốc nữa, ngoài ra không còn tìm thấy viên thuốc ở nơi nào nữa.
"Du tiểu thư, ngươi thấy thế nào?"
Nhiếp Chính Vương mặt không chút thay đổi, lăn tới lăn lui sáu viên thuốc nhỏ trong lòng bàn tay, quay sang hỏi Du Tiểu Vãn.
Du Tiểu Vãn bị điểm danh, không chút sợ hãi chậm rãi đứng lên, hạ thấp người hành lễ, thế này mới trả lời: "Y theo ý tiểu nữ, đầu tiên phải tìm hiểu xem dược hiệu của viên thuốc này là gì, có chỗ gì không ổn đối với phụ nữ có thai. Tiểu nữ chỉ biết đây là thuốc trợ sản, còn dược hiệu cụ thể thế nào thì không biết."
Trương Quân Dao cười nhạo một tiếng, trầm giọng nói: "Vãn Nhi a Vãn Nhi, tỷ phải nói muội như thế là tốt hay không tốt đây? Muội cái gì cũng không biết, lại dám lấy viên thuốc này đưa cho Vương gia, nếu vạn nhất nghĩ sai rồi, lại làm hại Vương gia điều động tổng quản và hộ vệ đi vào, muội sẽ giải quyết chuyện này thế nào đây? Muội có đảm đương nổi tội quấy nhiễu hay không?"
Du Tiểu Vãn thần sắc không thay đổi, vén áo thi lễ, đang định đáp lời, Ngô Lệ Quyên lại giành lên tiếng trước, "Trương tỷ tỷ hù dọa Vãn Nhi làm gì vậy a. Vãn Nhi nói muội ấy nhận ra vị dược này, chỉ là không biết dược hiệu thế nào thôi. Muội ấy không phải là người luyện y thuật, không biết cũng là chuyện thường. Huống hồ Vãn Nhi sốt ruột như vậy cũng là vì muội muội đâ và thai nhi trong bụng muội, cũng là vì huyết mạch của Vương gia. Cho dù có chút khinh suất, cũng không thể coi là tội quấy nhiễu. Hơn nữa, cho dù nếu bàn về tội, cũng phải là do Vương gia định đoạt. Tỷ tỷ không phải thường xuyên nói tỷ và các biểu tỷ muội ở chung thập phần hòa thuận sao? Sao hôm nay Vãn Nhi một lòng muốn tốt cho Vương gia, tỷ tỷ lại dùng khí thế ép người đến thế?"
Trương Quân Dao ngày thường vì để tỏ ra bản thân dịu dàng hiền lành, hễ có cơ hội sẽ nhắc tới mình hiếu thuận cha mẹ cỡ nào, tôn kính huynh trưởng, yêu thương thứ muội ra sao, lại còn vô cùng thân thiết với các biểu tỷ biểu muội. Chuyện này giờ bị Ngô Lệ Quyên cầm đâm ngược trở lại, khiến Trương Quân Dao nhất thời nghẹn lời, không dám lại chằm chằm truy vấn Du Tiểu Vãn, vội chuyển sang giải thích: "Ngô muội muội hiểu lầm, tỷ là ái chi thâm, trách chi thiết*, e sợ muội ấy lưu lại ấn tượng không tốt đối với Vương gia."
* ái chi thâm, trách chi thiết = yêu càng đậm, trách càng đau; ý nói vì yêu thương một người nào đó nên khi người đó phạm lỗi, mình càng phải nghiêm khắc.
Cũng may da mặt nàng dày, mới có thể bước lỡ đến nửa đường rồi vẫn có thể cường ngạnh xoay lại.
Nhiếp Chính Vương tựa hồ không có hứng thú với cuộc chiến nước miếng của hai vị phi tử, chỉ hết nhìn viên thuốc trong bàn tay lại nhìn bộ dáng cúi đầu đứng thẳng của Du Tiểu Vãn. Sau một lúc lâu, hắn thản nhiên nói: "Nếu muốn biết dược hiệu, ngươi hãy ngồi xuống trước đi, đợi Thái y đến rồi bàn tiếp."
Du Tiểu Vãn cúi đầu cảm tạ, nhẹ giọng nói: "Vương gia, vị dược này có tác dụng là dựa vào phát ra mùi hương, tốt nhất đừng để quá gần thứ phi."
Hàng chân mày thẳng như kiếm của Nhiếp Chính Vương nhíu lại, bàn tay buộc chặt. Tổng quản thái giám Thân công công thập phần tinh mắt, lập tức phái người đi lấy một cái tráp nhỏ, dâng lên cho Nhiếp Chính Vương bỏ viên thuốc vào trong. Thân công công cẩn thận đậy kín nắp, đặt cái tráp lên một chiếc kệ cách khá xa nhưng vẫn nằm trong tầm mắt của Vương gia.
Trong phòng, tất cả mọi người đều không nói chuyện. Các hộ vệ nhất đẳng bắt đầu thẩm vấn hạ nhân của Thủy Phong Cảnh. Thanh âm loáng thoáng truyền vào, làm cho những nha hoàn ở lại hầu hạ trong phòng ẩn ẩn có chút run run.
Không bao lâu sau, Y Trưởng của Thái y viện, Mạnh Đạt Hải, dẫn theo ba vị Thái y dồi dào kinh nghiệm chạy tới phủ Nhiếp Chính Vương. Nghe xong Vương gia thuật lại ngọn nguồn, Mạnh Đạt Hải lập tức dẫn người nghiệm dược. Bốn người trao đổi ý kiến một lát, sắc mặt Mạnh Y Chính trầm xuống như biển lúc nửa đêm. Ông hành lễ với Nhiếp Chính Vương, cung kính bẩm báo: "Khởi bẩm Vương gia, đây đúng là thuốc trợ sản, hơn nữa là loại thuốc rất bá đạo, khiến lưu tử di mẫu*."
* lưu tử di mẫu = giữ lấy đứa bé, nhưng người mẹ sẽ chết
Mạnh Y Trưởng tiếp tục cẩn thận giảng giải cách dùng loại thuốc này, "Thuốc này dựa vào mùi hương tỏa ra để tác động đến thai phụ, khiến tử cung kịch liệt co rút, dẫn đến thai nhi sinh non hoặc sinh sớm. Tuy nhiên, sau khi sinh, thai phụ nhất định sẽ xuất huyết rất nhiều, khó có thể sống sót. "
Nhiếp Chính Vương hít sâu một hơi, chậm rãi hỏi: "Nếu chưa đến kỳ sinh nở đã sử dụng thì sẽ thế nào?"
Mạnh Y Trưởng chần chờ một chút mới đáp: "Chưa đến sản kì, đứa nhỏ sinh ra đương nhiên không có khả năng sống sót."
Nhiếp Chính Vương không nhanh không chậm lại hỏi, "Nếu thuốc này đặt ở bên trong đồ vật, chưa vào trong cơ thể, thì sẽ thế nào?"
Tựa hồ không ai dùng như vậy! Tính tình Mạnh Y Trưởng vốn cẩn thận, ông quay sang thương nghị với ba vị Thái y một chút, mới đáp: "Dược tính của loại thuốc này rất bá đạo, nên dù vậy vẫn có thể gây ra một vài ảnh hưởng trợ sản, ví dụ như thai nhi di động, mạch tượng bất ổn. Nếu ngửi phải loại thuốc này lâu dài, thai phụ nhất định sinh non, về phần sau khi sinh có xuất huyết nhiều hay không, thì tùy vào trình độ tích lũy dược hiệu. Nếu tích lũy quá nhiều, rất có khả năng xuất huyết nhiều mà chết, nếu ít thì còn có thể cứu kịp."
Nhiếp Chính Vương nheo mắt lại, cuối cùng hỏi: "Bao lâu thì sẽ có tác dụng?"
Mạnh Y Trưởng trầm ngâm một chút, nói: "Y theo vi thần phỏng đoán, nếu thường xuyên đặt dưới mũi ngửi, trong vòng bảy ngày sẽ có tác dụng. Nếu là để xa, khả năng hơn một tháng mới có thể có tác dụng."
Thuốc trợ sản thật ra là loại thuốc được thường xuyên dùng đến, ví dụ như thai phụ đã qua sản kì mà vẫn chưa vỡ nước ối, hoặc là thai phụ mới có thai lần đầu, cung khẩu mở chậm. Trong những trường hợp này, nếu không dùng thuốc, e là sẽ khiến đứa nhỏ bị nghẹn hỏng. Nhưng loại thuốc này tuy có thể cứu đứa nhỏ lại giết mất người mẹ, nên cũng là thứ không thể để lên mặt bàn, chỉ có những thầy thuốc tư chất kém và những bà đỡ bị người khác dùng tiền mua chuộc mới sử dụng chúng. Thông thường, chỉ có những vị chính thê không thể sinh con trai trưởng, phải mượn phúc người khác để sinh con giúp mình, lại không muốn lưu lại vị thiếp thất kia, sợ ngày sau phải chia tài sản, con trai không hiếu thuận mình, mới có thể lén sử dụng. Hành vi này kỳ thật tương đương mưu sát, nhưng nữ nhân sinh con vốn đã là đi quanh ba vòng quanh quỷ môn quan, việc xuất huyết sau khi sinh mà chết cũng không phải là chuyện không có khả năng, nên không ai điều tra ra được gì.
Đợi Nhiếp Chính Vương vừa hỏi xong, Mạnh Đạt Hải liền nhấc vạt áo, bùm một tiếng quỳ xuống, giọng nói tràn đầy đau đớn, "Vi thần thỉnh cầu Vương gia, lục soát biệt uyển một lần nữa, cần phải...... Cần phải......" Nói đến đây, âm thanh đã là nghẹn ngào khóc không thành tiếng.
Du Tiểu Vãn há hốc nhìn tình cảnh này, Quân Dật Chi lập tức xích người lại gần, giải đáp nghi hoặc, "Mạnh Y Trưởng chính là phụ thân của Mạnh nhũ nhân quá cố."
Du Tiểu Vãn bừng tỉnh đại ngộ, xem ra mấy viên thuốc này đã nhắc Mạnh Y Trưởng nhớ đến việc nữ nhi của mình đã khó sinh mà chết, cũng cho rằng nữ nhi bị chết oan khuất. Nàng lặng yên quay đầu nhìn về phía Trương Quân Dao, thấy người này vẫn rất trấn định tự nhiên, không khỏi thầm thở dài trong lòng. Sự việc đã trôi qua một tháng, loại thuốc này một khi bắt đầu phát tác dược hiệu, sẽ càng ngày càng nhỏ lại, thẳng đến khi biến mất tích. Hơn nữa vừa rồi, những viên thuốc đều được tìm thấy trong bình hoa, mà bình hoa thường có cắm hoa, bên trong ít nhiều sẽ có chút nước, như vậy dược hiệu sẽ phát ra nhanh hơn, viên thuốc cũng càng biến mất nhanh hơn. Theo nàng phỏng đoán, những viên thuốc này nếu không bị phát hiện, lâu nhất là bảy ngày sẽ biến mất tích. Khó trách Trương Quân Dao trấn định như vậy. Huống hồ, tuy nàng cho rằng Trương Quân Dao có hiềm nghi rất lớn, nhưng cũng không thể thể bài trừ những người khác có khả năng, dù sao còn có một vị nhũ nhân xuất thân cao quý, đến nay có thể mang thai.
Đối mặt Mạnh Y Trưởng thỉnh cầu, Nhiếp Chính Vương trầm ngâm không nói chuyện, hai vị phi tử đương nhiên cũng không dám nói thêm cái gì. Không khí trong phòng trở nên trầm mặc, có chút áp lực.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng xướng, "Vương phi giá lâm."
Không bao lâu sau, Nhiếp Chính Vương phi vịn tay Hứa ma ma chậm rãi đi vào, hành lễ vạn phúc với Nhiếp Chính Vương, "Bái kiến Vương gia." Hai vị phi tử cũng vội hành lễ với Vương phi. Vương phi phất nhẹ tay, "Miễn."
Ngô Lệ Quyên đứng dậy, nhường vị trí của mình, Nhiếp Chính Vương phi lại cười nói: "Muội muội ngồi đi, muội giờ có thai, ngồi trên nệm êm mới tốt."
Nghe nói như vậy, Trương Quân Dao không thể không đứng dậy, ngồi sang ghế bát tiên bên cạnh, nhường vị trí bên trái Vương gia cho Vương phi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...