Nàng không phải người không biết tốt xấu. Thủ công của Kim Đại Nương có bao nhiêu quý giá, tự nhiên không cần phải nói. Làm nữ quan trong Thượng Y Cục, thời gian rảnh của Kim Đại Nương cũng không nhiều, tay áo này hẳn là phải thắp đèn thức nhiều đêm mới làm xong. Nghiêm ma ma cũng vậy, mỗi ngày đều phải dạy Tào Trung Nhã, thật vất vả mới có giờ rảnh lại phải phí mắt may quà tặng nàng.
Lại nói, cho tới bây giờ, Kim Đại Nương và Nghiêm ma ma đã giúp nàng không ít, nàng còn chưa có hồi báo bao nhiêu. Cửa hàng tơ lụa của nàng phải dựa vào chiêu bài của Kim Đại Nương bán y phục mới có thể thu được lợi nhuận nhiều như vậy. Hơn nữa Kim Đại Nương còn nhiều lần đến cửa hàng của nàng, chỉ đạo tay nghề cho các tú nương. Hiện tại, y phục bán tại cửa hàng không chỉ có kiểu dáng mới mẻ độc đáo, phong cách mỹ lệ, kỹ thuật thêu cũng thập phần tinh tế, phối màu cùng hoa văn đều thập phần xuất chúng lại không giống người thường. Tất cả đều là công lao của Kim Đại Nương. Du Tiểu Vãn vốn muốn chia hai phần lợi nhuận mỗi tháng cho Kim Đại Nương, nhưng Kim Đại Nương luôn kiên trì không nhận. Còn Nghiêm ma ma hiện tại tuy rằng không còn là ma Ma Giáo dưỡng của nàng, nhưng vẫn thường xuyên chỉ điểm lễ nghi ứng đối cho nàng. Nếu nàng gặp phải chuyện gì khó xử, chỉ cần nàng hỏi, Nghiêm ma ma nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn*, làm cho Du Tiểu Vãn thường xuyên cảm thán không biết nên báo đáp thế nào, nên lúc này mới có thể đề nghị sau này xin được dưỡng lão cho hai vị ma ma.
* tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: không biết thì không nói, nếu biết thì nhất định sẽ nói hết
Nghiêm ma ma như biết được tâm tư của nàng, khẽ mỉm cười nói: "Ta đã hiểu được ý của cô nương, nếu thật có dịp như thế, hai tỷ muội ta liền mặt dạn mày dày đến ở nhờ cô nương. Ta xin nói một câu không đúng mực, ta và lão tỷ tỷ của ta, trong lòng là xem cô nương như vãn bối nhà mình."
Đổi thành người khác, Nghiêm ma ma đương nhiên sẽ không nói ra lời vượt qua khuôn phép này, nhưng Du Tiểu Vãn sẽ không để ý, ngược lại nhu hòa cười: "Có thể được làm vãn bối của hai vị ma ma là phúc khí của Vãn Nhi."
Hai người còn trò chuyện một lát, Nghiêm ma ma mới cáo từ rời đi.
Triệu ma ma nhìn đồng hồ báo giờ, nhịn không được nói thầm một câu, "Ba vị biểu tiểu thư sao giờ còn chưa đến?
Du Tiểu Vãn cũng nhíu mày, trong lòng có chút dự cảm bất hảo.
Tuy hôm nay là sinh nhật của Du Tiểu Vãn, nhưng tỷ muội Tào gia vẫn là chủ nhân, hơn nữa thân phận của vị khách hôm nay đến quá mức tôn quý, lão thái thái còn phải nhắc nhở các nàng tiếp đãi cho tốt, một là đừng để người ta chê cười, hai là mở rộng xã giao.
Phàm là nữ tử quý tộc, bản sự quan trọng nhất là gì? Không phải hiền lương thục đức, không phải châm tuyến nữ hồng, mà là xã giao. Nữ tử quý tộc, cho dù gả cho ai cũng đều là quý tộc. Phải biết xã giao thì mới quen biết nhiều người, trước khi kết hôn có thể giúp nhà mẹ đẻ, kết hôn rồi cũng có thể phụ trợ phu quân. Nếu ngay cả một người quen đều không có, theo phương diện nào đó mà nói, chính là phế vật!
Du Tiểu Vãn vừa phái Sơ Tuyết đến Duyên Niên Cư hỏi thăm, Liên Hương huyện chủ lại đến trước.
Lại nói Liên Hương huyện chủ, sau khi chuyện ở Quy Hạnh Lâu bị ẩn ẩn truyền ra, đã bị tỷ tỷ Nhiếp Chính Vương phi triệu đến vương phủ, hung hăng mắng một trận. Nàng tự biết mình đuối lý, tuy tính tình xưa nay có chút kiêu ngạo, nhưng cũng không phải là loại âm hiểm như Tĩnh Thịnh quận chúa, nàng giúp Tĩnh Thịnh chẳng qua là vì nghĩa khí giữa bằng hữu, trong lòng vẫn cảm thấy xấu hổ. Do dự hồi lâu, nàng cuối cùng quyết định mang quà đến Tào phủ xin lỗi Du Tiểu Vãn. Du Tiểu Vãn lúc đầu cũng không thích Liên Hương huyện chủ, mặc dù ở mặt ngoài nhận lời tha thứ, kì thực là không thèm quan tâm, kiên trì không muốn nhận quà của nàng.
Liên Hương huyện chủ cũng không ngốc, tự nhiên biết người ta không tha thứ mình. Tiểu cô nương da mặt mỏng, ngượng ngùng lại đến xin lỗi, đành phải cách hai ba ngày lại phái người đưa đến vài món đồ chơi hiếm có đến. Tuy rằng khi đó Du Tiểu Vãn không ở kinh thành, nhưng những thứ này đều được chừng thành đống trong kho hàng ở Mặc Ngọc Cư. Lần trước đến phủ Nhiếp Chính Vương chúc mừng Ngô thứ phi có thai, Nhiếp Chính Vương phi còn mịt mờ hòa giải giúp cho muội muội, Du Tiểu Vãn không thể không cho Vương phi mặt mũi, nên hôm qua đã gửi thiệp mời cho Liên Hương huyện chủ.
"A, thư phòng của ngươi thật sự là sạch sẽ." Du Tiểu Vãn đưa Liên Hương huyện chủ vào phòng ngồi được một lát, Liên Hương huyện chủ nhất thời không biết phải nói cái gì, trái phải nhìn quanh, thấy trong phòng toàn là sách liền thuận miệng nói, trong lòng lại kỳ quái Du Tiểu Vãn vì lại đãi khách trong thư phòng.
Du Tiểu Vãn nhoẻn miệng cười: "Đây là phòng uống trà, lát nữa người đến đủ, ta sẽ mang mọi ngươi vào trong vườn chơi."
Phòng uống trà mà có nhiều sách như vậy? Liên Hương huyện chủ không khỏi lặng lẽ liếc nhìn Du Tiểu Vãn một cái. Hai người nhường lẫn nhau ngồi xuống, cái đệm còn chưa kịp nóng, lão thái thái đã phái Đỗ Quyên tới tìm Du Tiểu Vãn, nói là Sở Vương phi đến đây, muốn gặp nàng.
Chỉ sửng sốt một cái chớp mắt, Du Tiểu Vãn liền quay sang xin lỗi Liên Hương huyện chủ. Liên Hương huyện chủ lại nói: "Ta cũng cùng đi thỉnh an Vương phi."
Lại nói, Liên Hương huyện chủ và Sở Vương phi miễn cưỡng cũng có thể tính là thân thích, biết rõ Sở Vương phi đến đây, nếu không đi gặp mặt thì thật là không ổn.
Trong Duyên Niên Cư, khách đã lên tiếng, Tào lão thái thái không tiện cự tuyệt, đành phải cho người ta đi thỉnh Du Tiểu Vãn, miệng lại thử tham dò: "Đứa nhỏ này không biết có quấy rầy Vương phi không? Lại làm phiền Vương phi tự mình đến xem nàng."
Sở Vương phi chỉ nghiêm mặt không đáp lời, vẻ mặt lạnh lùng, tự nhiên mà dẫn ra khí thế hoàng gia uy nghiêm. Tào lão thái thái không khỏi khẽ nhíu mày, chẳng lẽ là vì......
Chỉ chừng một chén trà nhỏ sau, Du Tiểu Vãn liền tới Duyên Niên Cư, cung kính hành đại lễ với Sở Vương phi. Sở Vương phi nhướn cao đuôi lông mày, soi mói đánh giá Du Tiểu Vãn. Túi da xem ra vô cùng tốt, nhìn thế nào đều giống hồ ly, mới có chừng này tuổi mà đã yêu mị như vậy!
Đợi Liên Hương huyện chủ hành lễ xong, Sở Vương phi mới thu liễm cảm giác khinh thường trong lòng, vẻ mặt chuyển thành tươi cười khách sáo, quay sang Tào lão thái thái tùy ý khen một câu, "Ngoại tôn nữ này của lão phu nhân thật sự là xinh đẹp." Rồi lại hỏi Du Tiểu Vãn vài câu linh tinh như đọc những sách gì, nữ hồng thế nào.
Du Tiểu Vãn kính cẩn đáp lời, không dám nhiều lời. Nàng thật sự cũng không biết nên nói cái gì với Sở Vương phi. Rõ ràng thời điểm này ở kiếp trước, nàng và Sở Vương phi hoàn toàn không gặp nhau, sao kiếp này, Vương phi lại chủ động chạy tới xem nàng vào đúng ngày sinh nhật của nàng? Nàng chợt nghĩ đến Quân Dật Chi mấy lần ra tay giúp nàng, lại nhớ đến lần đua ngựa mùa xuân năm trước, Duy Phương Đại công chúa từng kể Sở Vương phi nói nàng còn đang giữ đạo hiếu. Trong lòng thoáng trầm xuống.
Tán gẫu xong những câu xã giao thông thường, Sở Vương phi chuyển đề tài, mỉm cười nhìn về phía Tào lão thái thái, "Lão thái thái là người có phúc phận, ngoại tôn nữ xinh đẹp như vậy, không thể ủy khuất nàng gả cho cửa nhỏ nhà nghèo. Bộ dáng như vậy, cho dù làm Quận Vương trắc phi đều có thể. Tương lai nếu muốn mời người bảo lãnh, cứ việc đến mời ta. Có ta ra mặt, cho dù là chính thê cũng không dám coi thường ngươi."
Lời này bên ngoài thì có vẻ là khích lệ, kỳ thật ám chỉ Du Tiểu Vãn không có gia thế, chỉ có thể dựa vào mỹ mạo để làm tiểu thiếp. Hơn nữa Sở Vương phi còn muốn ra mặt làm người bảo lãnh, tự nhiên là đang mị mờ nói cho Du Tiểu Vãn biết, nếu nàng muốn làm trắc phi thì đi tìm những Quận Vương phủ khác, chớ mơ tưởng gả đến Sở Vương phủ.
Du Tiểu Vãn không khỏi siết chặt chiếc khăn trong tay, chỉ là đang bàn chuyện hôn sự, nàng không tiện trả lời. Liên Hương huyện chủ cúi đầu, ánh mắt lại đảo nhanh như chớp.
Lão thái thái cười cười nói: "Đa tạ ý tốt của Vương phi, chẳng qua, chuyện hôn nhân, như con người ta uống nước, ấm lạnh tự biết, không phải là gả cho nhà đại phú đại quý mới là gả vào chỗ tốt. Ta không cần Vãn Nhi đi cầu phú phàn quý. Một đứa bé gái mồ côi cả cha lẫn mẹ như Vãn Nhi, chỉ cần chọn một gia đình môn đăng hộ đối, dân cư trong nhà đơn giản, cha mẹ chồng hiền lành, chị em chồng thuận thảo, mà nam nhân a, phải trung hậu, nhất là toàn tâm toàn ý đối xử tốt với Vãn Nhi là được."
Toàn tâm toàn ý? Sở Vương phi nheo mắt lại, không khỏi nghĩ đến chuyện mười mấy năm về trước, Tào lão phu nhân vội vội vàng vàng gả nữ nhi đi xa, thật đúng là gả cho một nam tử toàn tâm toàn ý với nương tử. Nói bà không hâm mộ, đó là không có khả năng...... Xem ra nhà này không có ý leo lên Sở Vương phủ, bất quá là bà bà mình đầu óc lẩn thẩn mà thôi.
Suy nghĩ xong xuôi, ý cười trên mặt Sở Vương phi trở nên chân thành hơn vài phần, "Lão thái thái quả là thương yêu con cháu. Làm ngoại tôn nữ của ngài thật là có phúc khí."
Bà nói xong, rút một chiếc khắn từ trong cổ tay áo ra, ấn nhè nhẹ lên trán. Ma ma theo hầu phía sau liền quan tâm hỏi, "Vương phi có phải cảm thấy đầu choáng váng? Nô tỳ đưa ngài hồi phủ thỉnh Trương thái y đến bắt mạch đi." Lại quay sang nói với Tào lão thái thái: "Vương phi nhà ta vốn có chút không khoẻ......"
Tào lão thái thái nghe vậy liền hiểu ý, vội cung kính đứng dậy tiễn khách. Trương thị đang ngồi bên cạnh xem náo nhiệt, chiêng chống vừa mới gõ mở màn đã bị lão thái thái nói mấy câu làm cho kết thúc, trong lòng tất nhiên là không muốn. Nhưng Vương phi thân thể không khoẻ, bà không thể cố giữ khách, đành đứng lên theo, bước nhanh lại gần đỡ Sở Vương phi, ân cần cười nói: "Vương phi đi bình an. Thỉnh nhờ Vương phi nói lời cảm tạ với lão thái phi. Toàn bộ Tào gia đã làm phiền lão thái phi nhớ thương, hôm qua còn cố ý tặng lễ cho Vãn Nhi." Dứt lời còn ngoắc Du Tiểu Vãn lại, "Vãn Nhi, mau hành lễ chào Vương phi."
Yêu cầu này không quá phận, Du Tiểu Vãn cung kính lại vén áo thi lễ, chính là đáy lòng cảm thấy Trương thị nói lời này nhất định có thâm ý. Quả nhiên, nghe xong lời Trương thị nói, ánh mắt Sở Vương phi khẽ chợt lóe, liền lại cười nói: "Không nhọc lão thái thái và Tào phu nhân, ta thấy Vãn Nhi như hoa như ngọc, khiến người ta càng nhìn càng yêu, cứ để nàng tiễn ta đi ra ngoài là được."
Tuy như vậy không đủ lễ nghi, nhưng Sở Vương phi đã tự mình đề suất, người ngoài không tiện làm phật lòng bà. Trong mắt lão thái thái hiện lên một chút ngạc nhiên cùng cảnh giác, bà thật sâu nhìn Vãn Nhi một cái, dặn dò nàng tiễn Vương phi đi cẩn thận. Đoàn người đưa đến trước cửa Duyên Niên Cư, Sở Vương phi lên kiệu nhỏ, Du Tiểu Vãn đi theo kế bên, càng lúc càng xa.
Đến khi nhìn không thấy bóng người, lão thái thái mới nói: "Về thôi." Trương thị trước lúc xoay người còn liếc nhìn con đường mòn một cái, vẻ mặt tràn đầy ý cười thư thái. Lão thái thái thấy vậy, ánh mắt trầm xuống, sau khi trở lại trong phòng, chỉ ngồi yên trên giường La Hán, trầm mặc không nói gì.
Trương thị đợi hồi lâu vẫn không thấy lão thái thái nói chuyện, liền hạ thấp người nói: "Lão thái thái, để con dâu đến phòng bếp mang thức ăn."
Lão thái thái thật mạnh hừ một tiếng, "Trương thị!" Đây là lần đầu tiên lão thái thái gọi Trương thị như vậy, khiến trái tim Trương thị bất giác đập mạnh một cái, "Vì sao Sở Vương phi đến?"
Trương thị thầm run lê trong lòng, vội lặng lẽ liếc nhìn lão thái thái một cái, bị ánh mắt vẩn đục của bà nhìn chằm chằm, cư nhiên cảm thấy bản thân như bị nhìn thấu. Bà vội áp chế hoảng hốt, làm bộ như suy nghĩ một phen, nói: "Hẳn là...... Bởi vì hôm qua lão thái phi tặng lễ, nên mới định đến gặp Vãn Nhi?"
Thực tưởng ai cũng là kẻ ngốc sao! Lão thái thái khinh thường liếc nhìn Trương thị một cái. Đứa con dâu này vào cửa đã hai mươi năm, bà coi như đã hiểu biết con người này. Nếu thực sự không quan hệ đến mình, thì khi vừa nghe câu hỏi có nghi ngờ này, Trương thị không hô oan trước mới là lạ. Hơn nữa vừa rồi trước khi trả lời còn dừng một chút. Mặc dù chỉ dừng lại trong chớp mắt, nhưng một cái chớp mắt này đã đủ chứng minh rất nhiều chuyện.
Tào lão thái thái cầm chén trà trong tay đập thật mạnh lên bàn, hừ nhẹ một tiếng: "Ngươi thật biết đoán. Có tâm tư này thì nên dùng nhiều ở trên người Tước gia, đừng chỉ biết nghĩ mấy trò đường ngang ngõ tắt."
Vì rốt cuộc không có chứng cớ, lão thái thái chỉ có thể răn đe bấy nhiêu. Trương thị nhẹ nhàng thở ra, lập tức nghĩ đến kế hoạch phía sau, trong lòng lại thả lỏng một chút, cũng không phản bác gì, chỉ cung kính đáp lời liền trở về Nhã Ngũ Đường.
Du Tiểu Vãn tiễn Sở Vương phi đến cửa hông. Sở Vương phi dọc theo đường đi đều không nói chuyện, đến lúc vịn tay nàng bước xuống kiệu, bỗng nhiên nói một câu, "Lão thái phi nhà ta thập phần thích ngươi, còn thường xuyên khen ngươi trước mặt ta. Lại nói, hôm nay tuy là lần đầu tiên chính thức gặp mặt, bất quá ta cũng đã nghe nói về ngươi hồi lâu."
Du Tiểu Vãn cúi đầu nhẹ giọng nói: "Thái phi ưu ái."
Thấy nàng không tiếp lời mình, Sở Vương phi bất mãn nheo mắt lại, "Thái phi có từng hứa hẹn với ngươi điều gì không?"
Du Tiểu Vãn cúi mắt nhíu mày, trong lòng hiểu rõ lời Sở Vương phi nói là chuyện gì, liền thản nhiên bày tỏ cõi lòng, ngữ khí vẫn rất là cung kính, "Hồi bẩm Vương phi, thái phi không có hứa hẹn điều gì. Được thái phi ưu ái, Vãn Nhi vinh hạnh vô cùng, nhưng thái phi không phải trưởng bối ruột thịt của Vãn Nhi, thật sự không cần thái phi hứa hẹn điều gì, Vãn Nhi càng sẽ không mặt dày đến nhờ vả."
Sở Vương phi đứng cạnh chiếc xe ngựa xa hoa nhà mình, mắt híp lại, đầu ngoảnh sang, cẩn thận đánh giá khuôn mặt trắng noãn láng mịn của nữa hài, thật lâu sau, mới gằn từng tiếng nói: "Con người a, có thể hưởng bao nhiêu phúc đều là do ông trời định sẵn. Ta thấy ngươi chính là có mệnh sống cô độc, khắc chết song thân, phúc khí quá mỏng. Cho nên, ngươi nhất định phải biết tự hiểu lấy mình, gả vào một gia đình bình thường, phu quân có mệnh số cứng rắn, an an ổn ổn sống cả đời, mới là lẽ phải. Nếu thái phi nhà ta sau này thật muốn hứa hẹn với ngươi điều gì, ngươi cũng phải suy nghĩ cho kỹ xem mình có cái phúc khí hưởng thụ đó hay không. Đừng tưởng rằng cành cao là dễ trèo lên như vậy."
Nếu lúc ở Duyên Niên Cư, Sở Vương phi còn nói bóng nói gió, thì những lời lúc này chỉ có vũ nhục trắng trợn. Du Tiểu Vãn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Sở Vương phi, khuôn mặt tươi cười khách sáo cung kính, chậm rãi đáp lại từng chữ một: "Vương phi quá lo. Vãn Nhi không có ý trèo cao, cũng không mặt dày đến như vậy. Người bên ngoài đồng ý cái gì, liền nhất định phải cầu xin thực hiện."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...