Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan

Tuy rằng không biết Hàn Điềm Nhã vì sao lại đến phòng khách nhỏ này, nhưng đây thật là đã giúp Du Tiểu Vãn một cái ân lớn, hành động kế tiếp của nàng, nhất định sẽ kích thích Tào Trung Nhã.

Du Tiểu Vãn làm ra vẻ mặt cực kỳ hâm mộ, nhích lại gần Tào Trung Yến, nhỏ giọng nói: "Bộ dạng của Hàn tiểu thư thật là xinh đẹp, tỷ nhìn trang sức trên đầu nàng ấy xem, thực là sáng." Nói xong nhìn nhìn trang sức trên người Tào Trung Yến, không khỏi thật tình thở dài một hơi. Trương thị đối đãi thứ nữ thật không mấy rộng rãi, mà ánh mắt Võ thị lại có hạn, cho Tào Trung Nhã đeo bộ trang sức này, nhìn thì có vẻ quý báu nhưng hoàn toàn không hợp với khí chất văn tĩnh của nàng, trông có vẻ quá phàm tục.

Du Tiểu Vãn liền rút một cây trâm bạc khảm ngọc và một con bọ cánh cam vàng từ trên đầu mình xuống, cài vào tóc của Tào Trung Yến, "Thứ này tặng cho Yến Nhi biểu tỷ." Nói rồi, tay cũng rút cây trâm vàng quý trọng xuóng, làm dung sắc của Tào Trung Yến nhất thời rạng rỡ không ít.

Tào Trung Yến kinh hãi, vội vàng xua tay, "Rất, rất quý trọng."

Trên thân con bọ cánh cam có gắn hơn mười viên trân châu đồng dạng lớn nhỏ, xung quanh có khảm hai viên bạch ngọc cỡ ngón cái một nhỏ và tám viên hồng ngọc lớn cỡ hạt gạo, tổng cộng ít nhất cũng phải hai ngàn lượng bạc.

Du Tiểu Vãn vờ cả giận nói: "Không được từ chối, nếu không cần chính là khinh thường muội."

Tào Trung Yến lúng ta lúng túng ngậm miệng, kỳ thật nếu thật muốn nàng từ chối, trong lòng vẫn là rất luyến tiếc.

Tào Trung Nhã còn đang ghen tị nhìn cảnh Hàn Điềm Nhã được mọi người vờn quanh nịnh hót, chợt nghe đến động tĩnh bên cạnh, ngoái đầu nhìn lại, nhất thời càng thêm ghen ghét không thôi. Nàng thấy cây trâm trên đầu Du Tiểu Vãn bao nhiêu lần, liền ghen ghét bấy nhiêu lần. Chính là hiện tại nàng và Du Tiểu Vãn bằng mặt không bằng lòng, không dám lại giương giọng đòi này nọ của Du Tiểu Vãn giống như trước đây, nhưng thứ mà đáy lòng luôn mơ lấy làm của riêng nay lại ở trên đầu nhị tỷ, thử hỏi sao không khiến nàng ghen tị thành cuồng.

Tào Trung Nhã lập tức mở miệng, nói mà hoàn toàn không có suy nghĩ: "Biểu tỷ thật đúng là hào phóng, lấy di vật của cô để lấy lòng."

Du Tiểu Vãn nghe vậy, nói: "Bộ dạng Yến Nhi biểu tỷ xinh đẹp, tính tình lại nhu thuận, nếu mẫu thân còn ở trên đời, cũng sẽ nguyện ý tặng cho biểu tỷ làm vật quý cất dưới đáy rương."


Tào Trung Nhã bực mình không thôi, chính là thanh âm vừa rồi hơi cao một chút, đã khiến vài vị khuê tú quay đầu nhìn sang đây, nàng không thể không thu liễm vẻ giận dữ, miệng cong lên cười nhàn nhạt. Nàng đã 13 tuổi, biết thanh danh đối với nữ tử chưa đính hôn trọng yếu cỡ nào.

Tào Trung Yến thấy Tào Trung Nhã không lại náo loạn, liền an tâm, nhỏ giọng nói cảm tạ với Du Tiểu Vãn, "Sau khi trở về, tỷ sẽ cất thật kỹ dưới đáy rương, thứ quý trọng như vậy, thực sợ rớt mất."

Du Tiểu Vãn cười nhẹ, "Cây trâm này đã đưa cho biểu tỷ, biểu tỷ muốn dùng thế nào cứ dùng thế ấy."

Khóe mắt liếc nhìn sắc mặt của Tào Trung Nhã, thấy nàng ta nghe xong câu đó, ánh mắt không ngừng đảo tròn lấm lét.

Tỷ muội Tào gia và Du Tiểu Vãn không đến trước mặt Hàn Điềm Nhã giúp vui, chỉ ngồi quanh nói chuyện phiếm với nhau. Sơ Tuyết tranh thủ lại đây đáp lời, nói trong hoa viên có mấy nơi có vẻ yên tĩnh, trong số đó có Vọng Tiên Đình.

Không bao lâu sau, tiệc xuân bắt đầu. Ăn tiệc xong, khách khứa bắt đầu tản ra khắp bốn phía, người thì du hồ, người thì tụ tập nói chuyện phiếm, người thì đi ngủ trưa, nhóm khác thì ngồi xuống đánh bài.

Du Tiểu Vãn và Tào Trung Yến đều về phòng nghỉ ngơi. Tào Trung Nhã và Tào Trung Trinh vẫn nán lại trong phòng khách nhỏ, địa vị của các nàng đối với các tiểu thư quyền quý khác thật ra không được coi trọng mấy. Tào Thanh Nho nhậm chức Lại bộ hữu Thị Lang, chức quan mặc dù cao, bất quá đây là kinh thành, nơi mà Vương gia Hầu gia Quốc Công gia đi đầy đường, tính ra không thể coi là quyền quý.

Tào Trung Nhã thế nào cũng không nghĩ đến Du Tiểu Vãn sẽ tặng cây trâm kia cho Tào Trung Yến. Nàng thấy rõ ràng sau khi Tào Trung Yến cài cây trâm kia lên, nhiều danh môn thục nữ liền quay sang tán gẫu trang sức với nàng ta. Tào Trung Nhã oán hận hừ một tiếng, gọi một nha hoàn Lịch Vương phủ lại đây, hỏi phòng nghỉ của hai người kia ở đâu.

Tiểu nha hoàn dẫn nàng đi tìm phòng của Du Tiểu Vãn và Tào Trung Yến. Tào Trung Nhã thấy Du Tiểu Vãn đã nhắm mắt ngủ say, trong lòng mừng rỡ, vẫy tay gọi Tào Trung Yến cùng mình đi ra ngoài.


Tào Trung Yến không hiểu ra sao, bất quá thấy vẻ mặt Tào Trung Nhã nhìn mình, trái tim liền bùm bùm nhảy dựng, đi theo Tào Trung Nhã vào trong viện, quả nhiên nghe nàng ta nói, "Đưa cây trâm cho ta mượn."

Tào Trung Yến theo bản năng lui ra sau một bước, đưa tay bảo vệ cây trâm trên đầu. Lúc này trong viện không một bóng người, Tào Trung Nhã không cần phải bảo trì hình tượng thục nữ, lập tức trừng mắt lên, "Có cho mượn hay không?"

Bị bóng ma Tào Trung Nhã chèn ép đã lâu, Tào Trung Yến không dám phản kháng, chỉ nhỏ giọng hỏi, "Muội... muội... mượn bao lâu?"

Tào Trung Nhã không rảnh nói chuyện tào lao, lập tức đưa tay giật lấy cây trâm, chạy về phòng nghỉ, vừa nhìn vào gương vừa cài trâm lên tóc, nhìn từ góc nào đều cảm thấy rất đẹp, nheo mắt ẩn tình đưa tình cười với cái bóng của mình trong gương, thuận miệng có lệ nói với Tào Trung Yến chạy theo vào phòng, "Sau bữa tiệc sẽ trả lại cho ngươi." Dứt lời cảnh giác quay đầu nhìn về hướng Du Tiểu Vãn, thấy nàng còn ngủ say trên giường, vì thế yên tâm kéo Tào Trung Yến ra khỏi phòng, nhỏ giọng ra lệnh, "Ngươi đổi phòng nghỉ khác đi, không được để cho nàng ta nhìn trâm trên đầu ngươi đã không có."

Tào Trung Yến ủy khuất nhìn theo bóng lưng thướt tha của Tào Trung Nhã đi xa, lại ủy khuất đi tìm nha hoàn của Lịch Vương phủ, đổi một phòng nghỉ khác.

Tào gia tỷ muội rời đi không bao lâu, cung nữ lúc nãy liền tìm đến đây, nhỏ giọng gọi tỉnh Du Tiểu Vãn dậy, xin lỗi nói: "Làm cho tiểu thư đợi lâu, hôm nay bận nhiều việc, phải chờ đến bây giờ mới tìm ngài được."

Du Tiểu Vãn lơ đễnh, cúi đầu nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, vẻ mặt còn lộ ra vài phần xấu hổ. Cung nữ thấy vậy, thập phần an tâm, mỉm cười hầu hạ nàng ngồi dậy, hỗ trợ sửa sang đầu tóc và xiêm y, kỳ quái hỏi, "Trang sức trên tóc tiểu thư đâu rồi?"

Du Tiểu Vãn lấy mấy cây trâm của Tào Trung Yến ra, đưa cho nàng, ngượng ngùng nói: "Mang cái này đi, nhìn xinh đẹp hơn một chút."


Vàng ròng khảm hồng bảo, lam bảo, lục bảo, không phải không quý trọng, chính là chất lượng ngọc không phải thượng phẩm...... Cung nữ cực lực khống chế biểu tình trên mặt, miễn cho toát ra vẻ khinh bỉ, khen: "Quả thực xinh đẹp....... Bất quá cây trâm bạc sáng nay tựa hồ quý trọng hơn một chút."

"Cái kia rất đơn điệu."

Du Tiểu Vãn dứt khoát phủ quyết, cung nữ cũng không còn cách nào khác, giúp nàng cài trâm lên, thật tình cảm thấy khó coi, "Vẫn là cây trâm kia xinh đẹp hơn một chút."

Du Tiểu Vãn "A" một tiếng, thất vọng nói: "Ta đã đưa cho nha hoàn cất rồi....... Quên đi, không cần cài trâm, hắn từng nói, ta dù không cài trâm vẫn xinh đẹp."

Nói xong gục đầu xuống, ngượng ngùng đỏ mặt lên.

Cung nữ nhịn không nổi khách sáo vài câu trong lòng, thiếu chút nữa che giấu không nổi biểu tình trên mặt. Vị Du tiểu thư này, xinh đẹp thì có xinh đẹp, nhưng đầu óc chắc là bị sình cả rồi, may mà còn có dung mạo này, đủ để giữ cho nam nhân dừng lại nghỉ chân một thời gian, nếu thật sự làm một chủ mẫu, sợ là sẽ bị đám tiểu thiếp ăn sạch không chừa xương cốt.

Cung nữ lười tiếp tục nịnh hót, trực tiếp dẫn Du Tiểu Vãn đi ra ngoài. Du Tiểu Vãn chú ý sau khi đi ra ngoài sân, lúc ngang qua núi giả, cung nữ kia lén giơ tay ra dấu với một bóng người núp sau thân cây, nàng chỉ làm như không phát hiện, tiếp tục cúi đầu đi đường.

Lúc hai người đi xuyên qua khoảng rừng hoa đào, đột nhiên vang lên một đạo tiếng gió, cung nữ khẽ kêu một tiếng liền ngã xuống đất. Du Tiểu Vãn trợn mắt nhìn, hạt đào trong tay nàng còn chưa bắn ra a!

"Ngu ngốc!" Quân Dật Chi người còn chưa tới, thanh âm đã tới trước. Hắn nói xong mới lắc lư từ phía sau gốc cây đào ra, vừa đi vừa phe phẩy quạt, ánh mắt nhìn Du Tiểu Vãn có mấy phần phật ý, mấy phần tiếc rèn sắt không thành thép, "Thấy là Hàn Nhị công tử mời liền khẩn cấp đi gặp mặt sao? Hừ!"

Du Tiểu Vãn giận đỏ mặt, trừng mắt nhìn hắn: "Ai muốn ngươi xen vào việc của người khác!"

Quân Dật Chi còn định quở trách nàng, khóe mắt đột nhiên liếc nhìn thấy hột đào trong tay nàng, ngón tay nàng rõ ràng đang trong tư thế chuẩn bị bắn ra, tâm tình đột nhiên tốt lắm, nhướn mày cười nói: "Còn không ngốc lắm."


Du Tiểu Vãn liếc trắng mắt, nhấc váy đi vòng qua người hắn, tiếp tục đi về phía trước. Quân Dật Chi vội vàng đi theo, "Ngươi định làm gì? Đi theo ta đi, để ta dẫn ngươi đi xem trò hay."

Du Tiểu Vãn dừng chân lại, dùng ánh mắt hỏi "Trò hay gì?"

Quân Dật Chi dùng quạt chỉ chỉ một con đường mòn, dẫn đầu đi trước. Du Tiểu Vãn chần chờ một lát, liền đi theo hắn dọc theo đường mòn, đi vào một chỗ vườn trống có tường hoa bao quanh.

Hai người trốn kỹ vào một góc, không bao lâu sau, chợt nghe có một giọng thiếu niên quen thuộc vang lên, là Tào Trung Duệ đang nói, "Thật sự là hâm mộ Hàn huynh."

Tiếp theo nghe được Hàn Thế Chiêu nói, "Hâm mộ cái gì? Cưới công chúa chỉ có vẻ quang vinh ở mặt ngoài mà thôi. Thân là nam tử, lại phải hai quỳ sáu lạy thê tử của mình, đến nạp thiếp thất cũng run như cầy sấy, thật sự không phải chuyện tốt. Với nói, ta càng nguyện ý cưới một thiên kim danh môn thế gia, biết giữ lễ thủ quy củ, ôn nhu dịu dàng."

Tào Trung Duệ trong lòng không cho là đúng, cười nhạt nói: "Chỉ sợ rất nhiều người muốn cưới công chúa đều cưới không được. Hàn huynh là sợ người bên ngoài cực kỳ hâm mộ mình nên mới nói như vậy, đúng không?"

Hàn Thế Chiêu khẽ thở dài, lắc lắc đầu, "Tào hiền đệ không tin, ta cũng không có biện pháp. Kỳ thật ta cũng không có gì phải sợ, ta và Duy Phương Đại công chúa, coi như là từ nhỏ quen biết, nếu thật sự có thể tìm được một nữ tử hợp ý, ta sẽ đi nói rõ tâm nguyện của mình với nàng, ta nghĩ nàng sẽ không miễn cưỡng ta."

Thấy thần thái Hàn Thế Chiêu có vẻ nghiêm túc, trong lòng Tào Trung Duệ chợt động. Lời mẫu thân Trương thị như bay vòng quanh trong lòng, "Bộ dạng con tuấn tú lịch sự, cô nương nhà ai thấy con mà không phải đỏ bừng mặt, nếu có thể hấp dẫn vị quận chúa nào đó, Hà cô nương thì có tính cái gì. Chỉ cần cầu một đạo thánh chỉ, ả ta còn không phải ngoan ngoãn tự thỉnh hạ đường!"

Quận chúa còn có thể áp chết Hà Ngữ Phương, huống chi là Đại công chúa! Tào Trung Duệ có chút vội vàng hỏi: "Hàn huynh thật sự không muốn? Khả huynh...... có để ý nữ tử nào không?" Đột nhiên nghĩ đến chuyện tặng cầm, trong lòng phi thường không thoải mái hỏi, "Chỉ sợ là đã có rồi."

Mặt Hàn Thế Chiêu lộ vẻ ngượng ngùng, ánh mắt nhìn ra phương xa, hàm hồ nói: "Cũng không thể tính, không có dịp tiếp xúc gần gũi nhiều, chỉ cảm thấy thập phần có phong cách. Mẫu thân ta từng dạy, cưới vợ phải cưới vợ hiền, gia thế là quan trọng nhất, tướng mạo và nhân phẩm đương nhiên không thể thiếu, đối đãi với huynh đệ tỷ muội trong nhà cũng phải thân mật mới được."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui