Du Tiểu Vãn chỉ làm như nghe không hiểu ý khoe khoang trong lời nói của Tào Trung Nhã, cũng nhìn không thấy khi nàng ta nâng tay hất tóc, ống tay áo dài mà rộng thùng thình khẽ trượt xuống, lộ ra chiếc vòng bằng ngọc dương chi trong suốt vô giá, chỉ "À" một tiếng, "Nguyên lai là dùng phấn a, muội muội cần gì phải khó xử bản thân như vậy."
Tào Trung Nhã thiếu chút nữa nôn hộc máu, nguyên bản là muốn khoe ra, sao lại đến miệng của Du Tiểu Vãn, bỗng biến thành bản thân đang gượng gạo cười vui?
Thấy Tào Trung Nhã khó chịu ra mặt, Du Tiểu Vãn hảo tâm rót một chén trà nóng đưa qua, "Đến, uống chén trà, môi của muội khô đến nỗi rộp lên rồi kìa."
Tào Trung Nhã kinh hãi, vội lấy chiếc gương nhỏ cầm tay lên, cẩn thận nhìn trái nhìn phải, đúng thật là có một vết rộp nhỏ, nàng lập tức lớn giọng kêu lên: "Dừng xe! Mau dừng xe!"
Xa phu vội giật chặt dây cương, nha hoàn Hồng Nhi đang ngồi ở mặt sau xe ngựa vội chạy lại đây, gõ gõ lên cửa sổ, hỏi: "Tiểu thư có gì phân phó?"
Tào Trung Nhã vội mở cửa xe, "Mau, mau lên đây giúp ta đâm vết rộp."
Hồng Nhi vội lên xe, lấy túi kim chỉ trong hầu bao ra, dùng kim thêu cẩn thận đâm vỡ vết rộp, dùng khăn sạch lau khô nước mủ, rồi cẩn thận mở ra hộp trang điểm, lấy chút son tô lên môi Tào Trung Nhã. Đợi Hồng Nhi làm xong, Tào Trung Nhã lại lấy gương ra, tỉ mỉ soi một hồi, khi cảm thấy trang dung hoàn mỹ không chê vào đâu được, mới cho Hồng nhi xuống xe.
Du Tiểu Vãn ôm lò sưởi trong tay, lạnh nhạt quan sát hết thảy, trong lòng thầm sinh cảnh giác. Chỉ là đi một chuyến đến thăm Ngô thứ phi mà thôi, cho dù mợ muốn dẫn Nhã Nhi đến chỗ Trương trắc phi, cũng không tất yếu phải để ý dung nhan của mình như vậy, chẳng lẽ ở trong hậu trạch của vương phủ còn có thể nhìn thấy nam nhân?
Nàng vừa nghĩ như vậy không bao lâu, chợt nghe bên ngoài truyền đến một tràng vó ngựa. Thấy Tào Trung Nhã định vén màn xe nhìn ra bên ngoài, Du Tiểu Vãn liền đưa tay ngăn lại, "Muội muội, nếu bị người ta nhìn thấy, như vậy sẽ mất nhã nhặn."
Tào Trung Nhã đành phải cong cong miệng, ngồi yên ngay ngắn, lỗ tai lại dựng thẳng lên, lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Có người đi về hướng xe ngựa của Trương thị và Võ thị ở phía trước, lên tiếng thỉnh an, sau đó lại tiếp tục đi. Tào Trung Nhã nghe ra là giọng của Hàn Nhị công tử, thấy Du Tiểu Vãn tựa hồ cũng chú ý tới, ánh mắt khẽ lóe lóe, im lặng không nói chuyện.
Đến vương phủ, quản sự dâng lên bái thiếp, gia nô của vương phủ liền mở cửa hông, đưa xe ngựa đi thẳng vào nhị môn. Ngưu ma ma đã sớm dẫn một hàng thô sử bà tử đứng chờ ở nhị môn, thấy mọi người xuống xe ngựa, liền bước lên phía trước cung kính thi lễ, cười híp cả mắt: "Thứ phi đã sớm ngóng trông Trương phu nhân và hai vị Võ phu nhân, thỉnh các vị lên kiệu liễn."
Mọi người lại ngồi lên kiệu liễn đi vào nội viện của vương phủ, đầu tiên là đến thỉnh an Vương phi, sau đó mới đến Thủy Phong Cảnh, ân cần thăm hỏi Ngô Lệ Quyên. Trương thị và Đại Tiểu Võ thị lần lượt cất tiếng chúc mừng, Tào thị tỷ muội và Du Tiểu Vãn hành lễ thỉnh an, Ngô Lệ Quyên vội khẽ nâng tay đỡ, "Người một nhà đừng khách khí như vậy, mau ngồi đi."
Mọi người ngồi xuống, ai nấy đều thầm tinh tế đánh giá Ngô Lệ Quyên. Cả người nàng béo lên hẳn một vòng, càng có vẻ trắng trẻo nộn nộn, thần thái đáng yêu, nếu cười lớn hơn một chút, có thể thấy tận hai cái cằm.
Trương thị khinh thường nghĩ: Thật khó xem, rốt cuộc là thứ đến từ nông thôn, có thai là chỉ có biết ăn thôi, Dao Nhi thẳng đến khi sinh nở đều thoạt nhìn như nữ hài chưa cưới, từ đầu đến chân hoàn toàn nhìn không ra là đã mang thai. Nghĩ thì nghĩ vậy, Trương thị vẫn mở miệng khen tặng không ngừng, "Khí sắc của thứ phi thoạt nhìn thật tốt, xem ra là mang thai nam hài a."
Ngô Lệ Quyên e lệ mỉm cười, lấy tay nhẹ nhàng vỗ về cái bụng còn chưa gồ lên, "Là con trai hay con gái đều không cần sốt ruột, chỉ cần đứa nhỏ đừng lớn quá, không phải khó sinh là tốt rồi."
Ngưu ma ma ở bên cạnh nhiệt tình nói: "Không dối gạt Tào đại phu nhân, Vương gia đã sớm nói, giờ đã có con trai, nên đang mong có con gái, cho nên thứ phi sinh con trai hay con gái, đều được thương yêu."
Ngô Lệ Quyên càng đỏ mặt hơn, khẽ dỗi liếc Ngưu ma ma một cái, "Vương gia đối với đứa nhỏ nào đều yêu thương như nhau."
Dám khoe khoang mình được sủng thế nào trước mặt ta sao! Trương thị cố nén khinh bỉ trong lòng, cười toe toét nói, "Cũng phải, nếu Mạnh nhũ nhân và Khổng nhũ nhân đều sinh công tử, Vương gia hẳn là sẽ càng coi trọng nữ nhi này a."
Nụ cười trên mặt Ngô Lệ Quyên nửa phần không thay đổi, ôn nhu thục tĩnh, "Đương nhiên, có thể được sống trong vương phủ, chính là phúc khí đã tu luyện từ kiếp trước."
Không chọc tức được Ngô Lệ Quyên, Trương thị cảm thấy không thú vị, thuận miệng hàn huyên vài câu liền tìm cớ cáo lui, "Phải đi thỉnh an Trương trắc phi một chuyến."
Ngô Lệ Quyên đang định đáp lời, Lan ma ma - ma ma theo hầu Trương Quân Dao - bỗng lên tiếng xin phép đi vào, cúi người hành lễ chào Ngô Lệ Quyên, cười nói: "Trắc phi nghe nói có dì và các vị biểu muội đến, muốn gặp mặt một lát, mệnh lão nô tới đón người."
Ngô Lệ Quyên cười nói: "Tào đại phu nhân cũng đang muốn đi qua, vừa khéo ma ma đến đây."
Lan ma ma liền thỉnh mọi người đi qua, lưu Đại Tiểu Võ thị ở lại cùng Ngô Lệ Quyên.
Du Tiểu Vãn không nghĩ tới trong số người mà Trương Quân Dao muốn gặp còn có cả mình, lập tức tập trung tinh thần, quan sát một lượt, phát hiện thần sắc Tào Trung Nhã khó nén hưng phấn, liền tự cảnh tỉnh chính mình, cẩn thận để không phải đạp trúng bẫy. Nàng chậm rãi đi theo sau Tào Trung Nhã, Tào Trung Yến lặng lẽ tiến lên một bước, nhỏ giọng nói: "Trở về có thể đến phòng của tỷ xem tranh thêu được không? Sắp thêu xong rồi, không biết có ổn không."
Du Tiểu Vãn cười nói: "Kỹ thuật thêu của biểu tỷ tốt lắm, đương nhiên là ổn." Ngày hôm qua chỉ lo thân cận với lão thái thái, còn phải đi phân phát thổ sản mang về kinh, không dư thời gian trò chuyện với các biểu tỷ.
Tào Trung Nhã nghe hai người nói chuyện, liền quay đầu hỏi, "Cái gì tranh thêu?"
Không đợi Du Tiểu Vãn trả lời, Trương thị liền quay đầu trách mắng: "Đi đường không được nhìn đông nhìn tây."
Tào Trung Nhã vội quay thẳng lưng lại, ngoan ngoãn cúi mắt xuống, bước đi không động váy, cực kỳ thục nữ theo sau mẫu thân.
Lúc mọi người đến phòng khách của Thu Hải Đường, Trương Quân Dao đang ngồi ngay ngắn trên giường la hán. Nàng đợi mọi người hành lễ xong liền cho mời ngồi. Trương Quân Dao đã sớm ở cữ xong, dáng người đã khôi phục như lúc ban đầu, còn tăng thêm vài phần nhu tĩnh củ người mới vừa làm mẹ, so với thời thiếu nữ còn diễm lệ động lòng người hơn. Huống chi, nàng đã sinh ra thứ trưởng tử cho Nhiếp Chính Vương, vẻ quý khí trong mắt cho dù dấu đều dấu không được, cứ việc cực lực làm ra vẻ thân thiết gần gũi, vẫn có vẻ khí thế rất nhiều.
Trương thị khen tặng vài câu, đang định nói muốn thăm đại công tử một cái, ngoài cửa bỗng có người thông bẩm: "Tĩnh Văn quận chúa vội tới thỉnh an trắc phi."
Du Tiểu Vãn cảm thấy ánh mắt của Trương Quân Dao dừng lại trên mặt mình một chút, mới lại cười nói: "Mau mời."
Chân của Tĩnh Văn quận chúa đã tốt lắm, nàng vịn tay nha hoàn, đoan trang đi vào, còn chưa kịp hành lễ liền thấy được Du Tiểu Vãn ngồi trên ghế dành cho khách, ánh mắt nhất thời bạo xuất vạn trượng lửa giận. Trương thị và Trương Quân Dao đều thấy, trong lòng mừng rỡ không thôi. Trương Quân Dao ra vẻ giật mình, nói: "Tĩnh Văn quận chúa hôm nay sao có thể rảnh rỗi đến vương phủ?"
Tĩnh Văn quận chúa thế này mới thu hồi tâm tình, khẽ nhún người hành lễ, thản nhiên cười nói, "Huynh trưởng và Chi Miễn ca ca muốn tới tặng lễ trăm ngày cho đại công tử, ta liền cùng lại đây nhìn một cái. Bọn họ còn ở ngoại viện, một hồi nữa sẽ qua thăm đại công tử."
Trương Quân Dao tươi cười càng thêm rạng rỡ, sau khi mời Tĩnh Văn quận chúa ngồi xuống, liền chỉ vào các vị tiểu thư đang ngồi, lần lượt giới thiệu, "Đây là các biểu muội Tào gia của ta, vị này là Du muội muội."
Tĩnh Văn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Du Tiểu Vãn, cơ hồ là nghiến răng nói: "Ta và Du muội muội là người quen cũ, không cần trắc phi giới thiệu."
Du Tiểu Vãn mỉm cười gật đầu, "Đúng vậy, lần trước ta và Liên Hương huyện chủ cùng các thiên kim khác có đến Quy Hạnh Lâu tụ hội, đáng tiếc không gặp được quận chúa, sau đó ta lại trở về quê nhà ở Nhữ Dương. Tính ra, ta và quận chúa đã mấy tháng không gặp mặt."
Nhắc tới Quy Hạnh Lâu, sắc mặt Tĩnh Văn quận chúa liền thay đổi mấy lần, dùng sức cắn chặt răng, cuối cùng vẫn ẩn giấu câu chuyện. Ngươi cứ việc đắc ý đi, để xem ngươi còn có thể cười đến khi nào.
Đang lúc mọi người nói chuyện, nhũ mẫu ôm đại công tử đến, mọi người cùng bước lên xem. Đứa bé bộ dạng trắng nõn mập mạp, còn đang vù vù ngủ say. Cứ việc Du Tiểu Vãn không có một chút hảo cảm với Trương Quân Dao, bất quá đứa nhỏ là vô tội, thấy cục cưng bé nhỏ đáng yêu như vậy, nàng vẫn là thật tình khen vài câu, "Thật là đáng yêu."
Trương Quân Dao đắc ý cười cười, "Vương gia cũng nói rất đáng yêu, chiều nào hạ triều về, đều nhất định đến Thu Hải Đường chơi với Kỳ Nhi."
Trương thị kinh ngạc hỏi, "Vương gia đã đặt tên cho đại công tử rồi sao?" Không phải đều chờ đủ một trăm ngày mới đặt tên sao? Đứa nhỏ bình thường sau khi sinh ra chỉ gọi nhũ danh.
Trương Quân Dao mỉm cười, khó có thể che giấu đắc ý, "Qua ba ngày nữa liền đủ trăm ngày, Vương gia đã sớm chọn sẵn vài cái tên, muốn con chọn, con cảm thấy kỳ lân có dụ ý tốt, nên đã chọn tên Kỳ."
Trương thị thật sự là quá kinh hỉ, "Ngay cả chuyện này cũng để cho Dao Nhi chọn sao? Thật sự là vinh hạnh to lớn a."
Vẻ mặt Tào Trung Nhã cũng cực kỳ hâm mộ, việc đặt tên bình thường đều là chuyện của nam nhân, căn bản không có chỗ cho nữ nhân nhiều lời, biểu tỷ được như vậy, hẳn là rất được sủng ái a.
Ánh mắt Du Tiểu Vãn khẽ lóe lóe, kỳ lân sao có thể là tên mà người bình thường muốn đặt là đặt! Bất quá là con trai trưởng dòng thứ, tương lai chỉ có thể thụ phong làm Trấn Quốc tướng quân, cho dù muốn dùng cái tên này, cũng phải chọn từ lân phía sau mới tốt a? Đặt tên tùy tiện như vậy không phải là chuyện tốt. Dù sao, trong phủ này còn có ba vị thiếp thất đang có thai, nếu lại sinh con trai, Vương phi chỉ sợ kiên quyết sẽ không nhận đứa trẻ do Trương Quân Dao sinh ra làm con thừa tự...... Trương Quân Dao chẳng lẽ là vọng tưởng dùng đứa con này để đẩy ngã Vương phi xuống, đem bản thân nâng lên làm chính thất?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...