Sau khi từ biệt Ngọc Thần, Nguyệt Oản Oản trở lại Huyết Nguyệt các. Vài ngày sau, thủ hạ thông báo có một đơn đặt hàng trọng đại, cần nàng tự mình định đoạt.
Nguyệt Oản Oản nhìn những dòng chữ đen lưu loát như mây bay nước chảy trong đơn hàng đặt trên bàn, khóe miệng khẽ nhếch lên ý cười. Xem ra người muốn đối phó với Tả tướng không chỉ có mình nàng a!
Gắt gao nắm chặt đơn hàng kia trong tay, Nguyệt Oản Oản thấp giọng tự hỏi, “Mẫu thân, nhiều năm như vậy mà nữ nhi vẫn chưa một lần hồi phủ gặp người, có phải người rất cô đơn?”
Vô Ngân ở Ám Nguyệt các nghe tin Huyết Nguyệt các có một vụ giao dịch lớn, liền vội vàng chạy về. Khi đến Huyết Nguyệt điện, hắn nhìn thấy Nguyệt Oản Oản lặng lẽ ngồi đó, ánh mắt không có vẻ tự tin, giảo hoạt như ngày thường, ngược lại có một chút bi thương, u uất. Vô Ngân không khỏi nghi hoặc, có phải mình đang nhìn lầm?
“Vô Ngân.” Vô Ngân còn chưa kịp nhìn kỹ, thanh âm đầy mị hoặc của Nguyệt Oản Oản đã truyền tới.
“Chủ tử.” Đưa mắt nhìn lại, vẻ phiền muộn trong mắt Nguyệt Oản Oản đã hoàn toàn tiêu tán. Con ngươi đen tối thâm thúy, giống như một lốc xoáy vô hình đem người ta hút vào trong.
“Đây là một vụ làm ăn lớn. Ta nghĩ ta sẽ tự mình đi trước. Ngươi theo sau tiếp ứng ta.” Nguyệt Oản Oản cánh tay vung lên, tờ giấy vốn nằm yên trên bàn vụt bay đến trước mặt Vô Ngân.
Từng dòng chữ mạnh mẽ hiện lên trước đôi mắt hắn:
“Tại hạ ra hoàng kim vạn lượng, mua thủ cấp của thủ lĩnh Đao Mạc, tử sĩ dưới quyền Tả tướng.”
Nhìn trên tờ giấy trắng chỉ có duy nhất một hàng chữ thanh tú, sắc mặt Vô Ngân khẽ biến.
“Chủ tử. Người nhất định muốn nhận lời vụ giao dịch này? Tuy Đao Mạc không quy thuận Tả tướng nhưng hắn đứng bài danh thứ tư trên giang hồ cao thủ bảng a.” Vô Ngân vẫn như trước, giọng nói lạnh như băng, nhưng sâu trong ánh mắt đang nhìn chằm chằm Nguyệt Oản Oản lại hiện lên một tia lo lắng.
“Giang hồ cao thủ bảng mười hạng đầu ngươi đều nhớ rõ sao?” Nguyệt Oản Oản không trả lời Vô Ngân, chỉ ngẩng đầu hướng đôi mắt đen láy nhìn hắn.
“Đương nhiên. Đứng thứ nhất là Nguyệt Ảnh lâu chủ. Thứ hai là Bạch Mi đạo nhân. Bài danh thứ ba là đương kim Hoàng thượng. Đứng thứ tư là Đao Mạc. Thứ năm là ta. Thứ sáu là Phó Kiền Lăng. Đứng thứ bảy là người. Thứ tám là Vũ Hiên công tử. Đứng hàng thứ chín là con trai đại tướng quân Thượng Quan Mộ Bạch. Và thứ mười là thiếu trang chủ Lạc Tuyết sơn trang Quân Lạc Tuyết.” Vô Ngân không rõ Nguyệt Oản Oản vì sao lại hỏi như vậy nhưng hắn vẫn trả lời rành mạch.
“Như vậy Vô Ngân cảm thấy, công phu của Vũ Hiên so với ngươi và ta thì thế nào? Công phu của ngươi so với ta lại như thế nào?” Nguyệt Oản Oản mỉm cười, nhưng trong ánh mắt nàng lại chẳng có chút ý cười nào.
“Vũ Hiên công tử công phu đã vượt xa chủ tử cùng ta. Mà công phu của chủ tử lại vượt trên Vô Ngân.” Vô Ngân trầm giọng trả lời. Hắn đã hiểu được ý tứ của Oản Oản.
Nàng chỉ là muốn nhắc nhở cho hắn biết, giang hồ cao thủ bảng chưa hẳn đã chính xác. Cho dù Đao Mạc đứng thứ tư, chưa chắc đã có thể so với công phu của Nguyệt Oản Oản đứng thứ bảy.
“Nhưng chủ tử cùng Vũ Hiên công tử sở dĩ thứ hạng không cao là vì các người ít khi xuất thủ. Còn công phu của Đao Mạc thiên hạ đều rõ ràng. Quả thật rất cao cường! Hơn nữa, những năm gần đây hắn làm công tác tử sĩ, hẳn võ công đã tinh tiến không ít.” Vô Ngân nghĩ nghĩ, rốt cục vẫn mở miệng khuyên nhủ.
Chỉ có khi đối diện với Nguyệt Oản Oản, Vô Ngân mới có nói nhiều như vậy. Khó trách Nguyệt Hiểu Hiểu luôn thầm oán trách hắn, chỉ khi ở bên cạnh Oản Oản, hắn mới thể hiện ra bản thân mình không hề bị câm điếc.
“Vậy ta lại hỏi ngươi, Phó Kiền Lăng võ công so với ngươi thì như thế nào?” Nguyệt Oản Oản hiểu được sự lo lắng trong lòng Vô Ngân. Nhưng chuyện lần này nàng không thể không đi. Phải là nàng đích thân đi! Đã nhiều năm qua không trở về phủ Tả tướng, có lẽ đã đến lúc nàng nên trở về gặp lại mẫu thân…
“Hắn không bằng ta.” Vô Ngân trả lời thành thật, không có một chút ba hoa nào. Võ công của Phó Kiền Lăng rõ ràng kém hơn Vô Ngân rất nhiều. Lần trước Vô Ngân sở dĩ bị hắn đả thương là vì Phó Kiền Lăng giở trò gian trá, chứ không phải vì Vô Ngân thua kém không bằng người.
“Cho nên, võ công cũng không hẳn là yếu tố duy nhất quyết định thắng bại. Còn nữa, ta chỉ mới cầm tiền đặt cọc mà thôi.” Nguyệt Oản Oản lạnh nhạt nói.
Theo quy định của Huyết Nguyệt các, nếu có trăm phần trăm nắm chắc thành công mới lấy toàn bộ kim ngạch trong đơn đặt hàng, còn nếu có khả năng thất bại khá cao thì chỉ lấy một nửa. Thất bại thì hoàn trả lại tiền đặt cọc, còn thành công thì lấy toàn bộ kim ngạch. Cho nên, bình thường những lần không lấy đủ tiền đặt cọc thường là những đơn hàng có giá trị lớn, mức độ khó khăn cũng rất cao. Từ trước đến nay, Nguyệt Oản Oản chưa từng chỉ lấy một nửa tiền trước như vậy.
“Nhưng Đao Mạc là người của triều đình, Huyết Nguyệt các đã có quy định là không động đến người của triều đình, hoàng thất.” Vô Ngân vẫn chưa yên lòng. Dù biết Nguyệt Oản Oản một khi đã quyết định điều gì thì sẽ không thay đổi, những hắn vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng mà nói. Dù sao hắn cũng không muốn Oản Oản phải mạo hiểm làm bất cứ việc gì.
Trên gương mặt Nguyệt Oản Oản lộ ra ý cười khinh miệt, “Chẳng qua là may mắn leo lên được một chức quan có chút địa vị, vậy mà cũng được coi là người quyền quý sao?”
Nàng thu hồi tờ giấy kia, sau đó lại lấy ra một cây bút màu đỏ chu sa, nhẹ nhàng viết xuống, “Thu tiền đặt cọc”.
Từng nét chữ thanh tú mà kiên định lẳng lặng hiện ra trên trang giấy trắng đã thể hiện quyết tâm của Oản Oản. Nàng nhất định sẽ không bao giờ thay đổi.
“Thuộc hạ sẽ cùng đi với người.” Vô Ngân biết Nguyệt Oản Oản đã quyết định, cũng không khuyên nhủ nữa mà nói.
“Ngươi ở ngoài phủ tiếp ứng là tốt rồi. Chỉ một mình ta đi là đủ.” Nguyệt Oản Oản đưa lưng về phía Vô Ngân, khiến hắn chẳng thể nào nhìn thấy rõ vẻ mặt nàng. Cũng chẳng biết Oản Oản đang suy nghĩ điều gì, thanh âm của nàng mang theo chút một cảm xúc khó nói thành lời mà phải tinh ý lắm mới có thể nhận ra.
Chậm rãi xoay người lại, Nguyệt Oản Oản nhìn về phía Vô Ngân, ánh mắt trầm tĩnh, “Không cần lo lắng, nếu không có cơ hội xuống tay, cùng lắm thì ta chỉ phải mất vạn lượng hoàng kim vừa đến tay mà thôi.”
“Vâng. Thuộc hạ cũng chỉ hy vọng chủ tử không phải mạo hiểm.” Vô Ngân nghe Nguyệt Oản Oản nói xong, ánh mắt mới lộ ra một phần yên tâm, lạnh lùng mà đáp.
Một thanh âm bất cần đời bất chợt truyền đến, “Oản Oản mỹ nhân, nghe Hiểu Hiểu mỹ nhân nói Huyết Nguyệt các ngươi lần này có vụ làm ăn lớn? Huyết Nguyệt các này kiếm tiền cũng thật quá dễ dàng a, ta đây khổ khổ sở sở cả nửa tháng trời cũng mới chỉ kiếm được vạn lượng hoàng kim mà thôi.” Nguyệt Vũ Hiên tùy tiện xông vào Huyết Nguyệt điện, Nguyệt Oản Oản cùng Vô Ngân tuy thấy nhưng cũng không thể trách cứ gì.
“Sự vất vả của ngươi có thể so sánh với sự liều mạng của Huyết Nguyệt các ta?” Nguyệt Oản Oản hờ hững nhìn hắn, không mặn không nhạt mà nói một câu, thật muốn học Hiểu Hiểu mà ném cho hắn một cái nhìn khinh thường. Nửa tháng đã kiếm được hoàng kim vạn lượng? Quốc khố Triều đình so với Ngân Nguyệt các của hắn thì cố gắng lắm cũng chỉ có thể ngang bằng chứ không hơn.
“Oản Oản mỹ nhân muốn đi liều mạng sao?” Nguyệt Vũ Hiên mang bộ dạng tò mò thích thú của một bộ tiểu hài tử thấy kẹo, giống như đối với hắn, việc liều mạng này là một việc tốt đáng mong chờ vậy.
“Vũ Hiên, không phải ngươi rất bận rộn sao?” Nguyệt Oản Oản ánh mắt lóe lên vẻ giảo hoạt, khóe miệng mỉm cười ngọt ngào nói.
“Ha ha, bận rộn thì sao?” Nguyệt Vũ Hiên tiếp tục cười cười, bộ dạng không đứng đắn, “Nếu Oản Oản mỹ nhân có việc muốn nhờ, cho dù bận đến tối tăm mặt mũi, ta vẫn sẽ cố gắng thu xếp thời gian.”
“Vậy ngươi đi cùng ta đi.” Nguyệt Oản Oản hào phóng nói. Dù sao, có Nguyệt Vũ Hiên đi theo thì mọi chuyện cũng sẽ thuận tiện hơn.
Nàng đi lần này không phải chỉ để giết Đao Mạc, mà trên hết, nàng muốn quay trở về xem lại “gia đình” ngày xưa, cái “gia đình” mà sớm muộn gì nàng cũng sẽ bắt những người sống trong đó trả giá.
“Không thành vấn đề. Ta còn nghĩ nếu Oản Oản mỹ nhân không buồn nhìn đến ta, ta sẽ lại đi tìm My My mỹ nhân vui đùa một chút.” Nguyệt Vũ Hiên cao hứng nói. My My mỹ nhân trong lời nói của hắn chính là danh kỹ Lâm My My nổi tiếng
“Ta như thế nào lại không thèm nhìn đến người?” Nguyệt Oản Oản cười yếu ớt, trêu tức nói, “Ta còn nghĩ tốt nhất là đem ngươi cùng với Ngân Nguyệt các lại đây, để ta tùy ý sai bảo cho thỏa thích.”
“Oản Oản mỹ nhân cũng thật nhẫn tâm a, nếu đem ta nô dịch đến chết, về sau ai sẽ xem bệnh chữa thương cho ngươi?” Nguyệt Vũ Hiên tỏ vẻ bi thương, nhưng rất nhanh sau đó hắn lại nhíu mày, nghiêm túc nhìn Oản Oản, “Nhưng, Oản Oản mỹ nhân, ngươi thật sự muốn ta cùng đi sao?” Hắn vừa rồi đã nghe thấy Nguyệt Oản Oản phân phó Vô Ngân chỉ cần tiếp ứng bên ngoài, không cần thiết cùng nàng đi vào trong.
“Ân, nhưng ngươi cũng sẽ cùng với Vô Ngân ở bên ngoài phủ chờ tiếp ứng cho ta.” Nguyệt Oản Oản không chút khách khí bổ sung thêm một câu, khiến cho Nguyệt Vũ Hiên chẳng còn biết nói gì thêm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...