Ngụy Liên Dương một thân trường bào màu xanh đậm, một đầu tóc đen chỉ dùng một đoạn gấm màu xanh biếc buộc ra sau đầu, tóc mai hai bên buông xuống tự nhiên, theo động tác của hắn, hai sợi tóc đen sẽ nhẹ nhàng đong đưa, phối hợp với gương mặt tuấn tú trầm ổn thanh nhã, tự dưng làm cho người ta đối với hắn sinh ra thêm vài phần cảm giác tin cậy.
Đây là lần đầu tiên An Á Phi nhìn thấy Ngụy Liên Dương, nhìn vẻ mặt của người này, liền biết người nọ thuộc loại người tùy tính, không phải hạng người ham thích quyền mưu.
Cảm giác được tầm mắt đánh giá, Ngụy Liên Dương hơi hơi ngẩng đầu, thấy là vị tiểu công tử bình dân kia, trong mắt cũng không xuất hiện vẻ hèn mọn khinh thị gì, mà là nhẹ nhàng gật gật đầu với hắn, sau đó liền cúi đầu uống một ngụm rượu, ăn một đũa thức ăn, quả nhiên là thích ý lại thanh thản, hoàn toàn không thèm để ý giờ phút này trên bàn đang giương thương múa kiếm.
Tâm tình An Á Phi rất tốt, cầm chiếc đũa bắt đầu ăn.
Khuôn mặt Tào Tử Tĩnh nhỏ nhắn ý cười trong sáng, giống như vừa rồi không xảy ra chuyện gì, “Hàn Tình ca ca, với thời tiết hôm nay, chúng ta ước chừng là khi nào mới tới được thành Bình Giang?”
Lục Hàn Tình lạnh nhạt nói: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nửa tháng là có thể tới.”
“Tuyết này cũng không biết có thể rơi lớn hơn không.” Vẻ mặt Tào Tử Tĩnh lộ vẻ lo lắng, “Hàn Tình ca ca, ta nghe nói, lần này tai nạn ở thành Bình Giang rất nghiêm trọng.”
Lục Hàn Tình liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên gật đầu.
Tào Tử Tĩnh trừng mắt nhìn, ánh mắt ngập nước có thể nói là bình thường.
An Á Phi gắp một đũa rau xanh cho vào trong miệng, đôi mắt tùy ý liếc hắn một cái. Không biết vì cái gì, lần này nhìn thấy Tào Tử Tĩnh, hắn luôn luôn có một loại cảm giác thực không thoải mái.
Hơi hơi nhíu mày, đối với loại cảm xúc tiêu cực không rõ nguyên nhân này, An Á Phi có vẻ thực bực bội.
Hắn tuyệt không thích loại cảm giác chính mình không thể nắm giữ được mọi chuyện này, lại càng không thích tình tự không hiểu từ đâu mà đến này.
Giảm như là cảm giác được tình tự của hắn, Lục Hàn Tình gắp một miếng thịt cho vào trong bát hắn, “Trời lạnh, ăn nhiều một chút.”
An Á Phi ngẩng đầu, thấy trong mắt hắn quan tâm cùng dịu dàng, trong lòng không khỏi ấm áp, cũng không biết vì sao cảm xúc tiêu cực kia cũng tan thành mây khói.
Tào Tử Tĩnh cúi đầu, che đi tình tự ở trong mắt. Khi ngẩng đầu, lại là gương mặt hoạt bát mang theo một chút khờ dại.
Trái lại hai huynh đệ Kha Mạo Khiêm cùng Kha Mạo Quân ở một bên, một sửa tính tình ương ngạnh ngày thường, một lại im lặng ăn cơm của chính mình.
An Á Phi có chút kinh ngạc, nhếch mày nhìn về phía Lục Hàn Tình, trong lòng tuy có chút suy đoán, lại vẫn không quá xác định. Động tác có phải quá nhanh hay không, hiện giờ Lương Nguyệt quốc còn là loạn trong giặc ngoài.
Lục Hàn Tình múc cho hắn một chén canh, khóe môi hơi hơi gợi lên, xem ra Phi nhi vẫn không giỏi mưu mô này.
Ăn qua cơm chiều, Lục Hàn Tình liền lôi kéo An Á Phi đi lều trại của bọn họ, không nhìn đến tấm mắt xen lẫn không cam lòng cùng oán hận, muốn nói lại thôi.
An Á Phi nhếch mày đi vào trong trướng bồng.
Lục Hàn Tình để cho hắn ngồi xuống ở trên giường, lại dặn dò Đông Viễn đi lấy một chút nước ấm vào.
Xuất môn tại ngoại, lại thêm phải liên tục chạy đi, tuy rằng tất cả đều giản lược, nhưng hắn cũng không muốn để Phi nhi chịu ủy khuất gì, huống chi thời tiết lại lạnh như vậy.
Rửa qua nước ấm, ngâm chân, thân thể sẽ ấm hơn chút.
“Phi nhi, có cái gì muốn hỏi ta.” Dặn dò xong, Lục Hàn Tình mới đi tới bên giường, mỉm cười nhìn hắn.
An Á Phi cười liếc hắn một cái, “Ngươi quan sát thật là cẩn thận.” Trong lòng cũng có chút ngọt ngào, thích người nào lúc nào cũng chú ý tới mình, còn có cái gì so với cái này làm cho người ta cảm thấy vui vẻ hơn sao?
Lục Hàn Tình cười, cùng ngồi song song với hắn, mỗi tiếng nói cùng cử động của Phi nhi, hắn đương nhiên là thời khắc chú ý, “Phi nhi chính là muốn hỏi huynh đệ Kha gia sao lại khác thường?” Không thể không nói, Lục Hàn Tình để ý An Á Phi, chỉ cần một ánh mắt, là có thể đoán trúng trong lòng hắn nghĩ cái gì.
An Á Phi gật đầu, Kha Mạo Quân còn chưa tính. Kha Mạo Khiêm, lấy thái độ bình thường của hắn, không có khả năng sẽ im lặng như vậy, mà sẽ châm biếm hắn vài câu.
Nghĩ bình thường người nọ vừa thấy mình liền kêu tên nhà quê, liền bĩu môi.
Đừng nói, hôm nay từ trong miệng người ta không nghe được, còn có chút không quen.
Nghĩ tới đây, An Á Phi đỡ trán, khi nào hắn lại có loại tâm lý chịu ngược như vậy.
Lục Hàn Tình kéo tay có chút lạnh lẽo của hắn, đặt ở trong tay mình ôm chặt, “Phi nhi còn nhớ rõ huynh đệ Kha gia làm sao lại đi theo chúng ta đến thành Bình Giang không?”
An Á Phi nói: “Không phải là nói bởi vì Kha gia góp không ít bạc giúp nạn thiên tai sao?”
Lục Hàn Tình cười lạnh nói: “Vậy Phi nhi có biết Kha gia vì sao phải quyên bạc hay không?”
An Á Phi nhíu mày, “Chẳng lẽ không phải là muốn lấy lòng ngươi, lấy lòng hoàng thúc phụ?”
Khóe miệng Lục Hàn Tình gợi lên một độ cong trào phúng, ánh mắt cũng lạnh hơn vài phân, “Đây chỉ là lý do đầu tiên mà thôi.” Cũng không lại tiếp tục thừa nước đục thả câu nữa, nói tiếp: “Phi nhi hẳn là vẫn nhớ rõ chuyện của Tào Tử Tĩnh đi, Tả thừa tướng chính là vì trả thù Nguyên Hằng, làm ra không ít chuyện đâu. Giúp nạn thiên tai lần này, vốn là cơ hội thâu tóm quyền lực tốt nhất, chỉ tiếc, Tả thừa tướng lần này ở trên triều đường ngậm miệng không nói, không vì Nguyên Mặc nói một câu. Trong triều đình, người nào không phải người tinh mắt, đương nhiên là hiểu được vài thứ. Thêm việc Diêu quốc, bệ hạ cũng vui vẻ như thế, tuy rằng bây giờ còn không thể làm gì Nguyên Mặc, nhưng cứ mặc kệ, đó là nhất định. Dù sao hiện nay biên cảnh còn cần Nguyên Mặc trấn thủ.”
An Á phi có chút giật mình, rồi lại sinh ra vài phần nghi hoặc, “Nguyên Mặc thì ta vẫn còn hiểu được, chính là, Tả thừa tướng thì sao? Không phải nói, hắn bởi vì trả thù Nguyên Hằng, mà cùng Diêu quốc hợp tác hay sao?”
Hắn cũng không rõ, nghe giọng nói của Lục Hàn Tình, chuyện Diêu quốc, hơn phân nửa là có liên quan đến Nguyên Mặc, vậy Kha gia đâu? Nếu hắn nhớ không lầm, Kha gia chính là đệ phu gia của Tả Trung Hồi, huynh đệ Kha gia, là cháu ngoại trai ruột của hắn.
Nếu đã đem Nguyên Mặc kéo vào, mà lại không có động tác gì với Tả thừa tướng, có phải hay không, hoàng thúc phụ cũng không có ý tứ đụng vào Tả thừa tướng, vậy thì có gì liên lụy Kha gia đâu?
Hắn cũng không có quên lúc trước Lục Hàn Tình nói với hắn, huynh đệ Kha gia thấy có lỗi, vậy thì tùy ý làm.
Giờ phút này, An Á Phi cảm giác chính mình vẫn còn quá non, đối với nhưng chuyện đấu đá này, quyền mưu, hắn vẫn là hiểu biết quá ít, không đủ thông hiểu.
Biết trong lòng hắn nghi hoặc rất nhiều, Lục Hàn Tình là đang suy xét, nên nói rõ ràng cho Phi nhi, hay là để cho hắn tự suy nghĩ. Hoàn cảnh trước kia Phi nhi sống, hắn có nghe a cha nói qua, nhìn thấy khuôn mặt bên người tuấn tú sau đó lại nhanh chóng nhăn lông mày lại, Lục Hàn Tình có chút đau lòng, Phi nhi của hắn, chỉ cần làm những việc hắn thích là được, việc này, cần gì phải phí tâm đi xem xét, bọn họ lại không tham gia vào triều đình.
Sau khi chuyện nạn lụt qua đi, hắn còn muốn mang theo Phi nhi sống yên ổn ở trấn Bắc Khẩu.
Nghĩ thông suốt điểm này, Lục Hàn Tình mỉm cười, trong lòng thở ra một hơi, hắn thật ra thông minh một đời hồ đồ nhất thời, nghĩ thầm cho Phi nhi hiểu biết một chút, cũng có đề phòng tốt hơn.
Hắn cũng quên, hắn vốn là không tính toán tham gia quá nhiều vào việc triều chính, hiện giờ, cũng chỉ do là thế cục bức bách mà thôi.
Vẻ mặt Lục Hàn Tình thoải mái nhìn về phía An Á Phi, vươn một bàn tay xoa xoa đầu mày của hắn, kể lại nói: “Việc của Tả thừa tướng cùng Diêu quốc, tuy là thật, thế nhưng cũng không đầy đủ, hắn chẳng qua là bởi vì rất hiểu biết Nguyên Mặc, mà từ giữa xe chỉ luồn kim, mê hoặc Nguyên Mặc. Chân chính cùng Diêu quốc mưu đồ bí mật, là Nguyên Mặc. Tuy là nói như thế, cử động này của Tả thừa tướng, cũng là không để ý đến đại cục, nếu không phải hắn mê hoặc Nguyên Mặc, Diêu quốc làm sao cùng lên kế hoạch được. Nói đến đây, hoàng thúc phụ suy cho cùng vẫn là nhân từ, nhớ kỹ ân cứu mạng của Tả thừa tướng, chỉ là, đối với Tả thừa tướng cùng Kha gia, cũng sẽ không che chở như trước kia nữa.”
An Á Phi sửng sốt, nghĩ Lục Hàn Tình sao có thể hiểu rõ như vậy. Thế nhưng không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận, liền nghe đến chuyện chưa nghe nói qua mà bị dời đi lực chú ý, “Ân cứu mạng?”
Lục Hàn Tình gật đầu, trong ánh mắt có chút bất đắc dĩ, “Khi đại hoàng tử còn nhỏ, bởi vì ham chơi, bỏ cung nhân hộ vệ bên người, một mình chuồn êm ra cung, ai ngờ bị người bắt đi, vừa vặn gặp được Tả thừa tướng, lúc này mới cứu hắn một mạng. Bởi vậy, hoàng thúc phụ đối với Tả thừa tướng lúc nào cũng cảm kích, cũng yêu ai yêu cả đường đi, đối Kha gia cũng chăm sóc nhiều hơn.”
Nếu không phải bởi vậy, huynh đệ Kha gia dây dưa với hắn cùng Thiểu Lan, bọn họ làm sao lại phải nhường nhịn nhiều lần. Chẳng qua là nhìn ở thừa tướng có ân cứu mạng với đại hoàng tử mà thôi. Cũng là vì huynh đệ Kha gia không chạm vào điểm mấu chốt của bọn họ.
Mà hiện giờ, Tả thừa tướng nghĩ sai thì hỏng hết, mặc dù không đến mức làm cho hoàng thúc phụ trách tội hắn, nhưng ân cứu mạng kia, cũng vì việc này mà tiêu rồi.
Huynh đệ Kha gia lần này có thể theo bọn họ đi thành Bình Giang, chẳng qua là nhìn ở bọn họ quyên nhiều tiền giúp nạn lụt mà thôi, mới đồng ý thỉnh cầu duy nhất của bọn họ.
Chẳng qua là đi theo mà thôi, cho dù hai huynh đệ kia không đi theo bọn họ, cũng sẽ tìm đi Bình Giang, còn không bằng nhân cơ hội này, đi cùng nhóm người chuyển tiền giúp nạn lụt, phải biết rằng, lần lũ lụt này, bạc trong quốc khố rất là khan hiếm. Có người vộ vàng tặng bạc, làm một người thương nhân, hắn lại như thế nào ngốc đến mức bạc đã đem đến cửa mà lại ném ra ngoài được?”
Chỉ cần hai huynh đệ kia an phận, không chậm trễ chính sự, không chạm đến điểm mấu chốt của hắn, đi theo thì đi theo.
Không có Tả thừa tướng che chở, không có hoàng thúc phụ chăm sóc, chỉ là một Kha gia nho nhỏ, có năng lực gì chứ?
Ngày thứ hai, tuyết lớn vẫn như cũ bay tán loạn, nơi nơi đều trắng xoa một mảnh, trên đường tính toán tạm biệt, chính là tuyết vẫn là rất dày, cuối cùng kéo dài hành trình, cũng may mắn là tuyết cũng chỉ ở gần những thôn trấn Lạc thành mới có, chỉ cần qua phạm vi Lạc thành, liền không có lo lắng gì.
Mọi người ở dưới tuyết chậm rãi mà đi, xe ngựa đi trong tuyết không quá nhanh, thêm bên trong đội ngũ chở lương thực cùng vật nặng, tốc độ có thể nghĩ.
Tới gần giữa trưa, cũng chỉ mới đi qua hai cái thôn trấn.
An Á Phi xuống xe ngựa, nhìn thấy cảnh tuyết trắng xóa, không khỏi cảm thán nói: “Không nghĩ tới tuyết nơi này lại lớn như vậy.” Trước kia ở trong tin tức cũng không ít lần nghe nói tới tuyết nhiều linh tinh, chính mắt nhìn thấy tuyết lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên.
Lục Hàn Tình nhìn thoáng qua vài binh lính đang nhóm lửa, lúc này mới quay đầu nhìn về phía hắn, “Phi nhi là lần đầu tiên nhìn thấy tuyết lớn như vậy sao?”
An Á Phi gật đầu, đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Kha Mạo Khiêm ngồi ở trong xe ngựa, thông qua bố liêm vén lên nhìn thấy hai người bên đống lửa, khuôn mặt oán hận vặn vẹo.
Kha Mạo Quân nhìn thoáng qua bên ngoài, nhẹ giọng nói: “Nhìn thì có lợi ích gì, nhìn Lục Hàn Tình thì hắn cũng sẽ không liếc nhìn ngươi một cái. Trong ánh mắt người ta, hiện giờ tràn đầy là tên nhà quê nông thôn kia, cũng không phải Kha đại công tử ngươi.”
Kha Mạo Khiêm nghe vậy quay đầu, hung hăng trừng qua, “Lời này của ngươi là có ý gì?”
Kha Mạo Quân bất vi sở động, ngay cả vẻ mặt cũng không có biến hóa, thản nhiên nói: “Ý tứ trên mặt chữ.”
Kha Mạo Khiêm đột nhiên cười ra tiếng, trên mặt cũng không có hung ác, ôn nhu nói: “Ngươi là đang chọc giận ta sao? Hoặc là nói, ngươi ghen tị với ta? Ghen tị ta có thể đi theo đội ngũ của Hàn Tình, mà ngươi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ti Thiểu Lan cùng Lam Nhan Phi đi cùng nhau?”
Kha Mạo Quân cũng không xấu hổ khi bị vạch trần, sắc mặt chỉ là bình thản liếc hắn một cái, châm biếm nói: “Ngươi vui sướng cái gì? Không có cách nào đi theo Ti Thiểu Lan, tuy rằng tiếc nuối, cũng không thể không nói là chuyện tốt, ít nhất cũng không cần giống như ca ca thân ái ngươi, chỉ có thể ở một bên nhìn người trong lòng mình tình chàng ý thiếp với người khác, ngươi nói phải không, ca ca?”
Tươi cười trên mặt cứng đờ, Kha Mạo Khiêm nghĩ đến hai người cười nói bên ngoài, trong lòng rất là khổ sở, trong mắt lại phức tạp, trong chốc lát lại bi thương, trong chốc lát lại ghen tị, trong chốc lát lại ngoan độc.
Nhìn vẻ mặt ca ca, trong lòng Kha Mạo Quân liền sảng khoái.
Chỉ có một mình hắn khổ sở làm sao được đây?
Hắn cũng không có quên hắn ở trong này là ai ban tặng.
Nghĩ đến đây, trên mặt Kha Mạo Quân liền cười lạnh. Vì chính mình, hắn liền đem đệ đệ vứt bỏ không thèm để ý, vậy ca ca, hắn lại vì sao phải đồng tình?
Không gục ngã, cũng là nhớ đến loại tình cảm huynh đệ này.
Hai người trong xe ngựa sóng ngầm mãnh liệt, giờ phút này An Á Phi một chút cũng không cảm nhận được.
Tuyết càng rơi càng lớn, nấu cơm cũng không thể có nhiều phức tạp, chỉ là nấu chút canh nóng, thuận tiện đem lương khô làm nóng, một chút cơm trưa liền như vậy qua đi.
Uống canh nóng, tuy rằng quá nóng, lại vẫn có chút mô mô cứng, An Á Phi không có chút oán giận, ăn vẫn là rất tao nhã, giống như là đang ăn mĩ vị, động tác như vậy làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Rất khó tưởng tượng một công tử ở nông thôn sẽ có động tác ăn cơm tao nhã như vậy.
Ngụy Liên Dương nhìn thoáng qua, liền thu hồi ánh mắt.
Tào Tử Tĩnh nhìn bánh cứng trong tay, mím mím môi, lại ngẩng đầu liếc mọi người chung quanh đang ăn uống, không tình nguyện cắn một miếng.
Chính là vừa cho vào miệng, liền nhổ ra.
Đây là thứ gì? Mô mô trước kia hắn cũng đã nếm qua, căn bản là không khó ăn như vậy.
Đông Viễn liếc hắn một cái, nhìn thấy An công tử ăn mô mô mà giống như đang ăn chân gà, lại đối lập với người nào đó, trong mắt hiện lên vẻ trào phúng, người như vậy, còn muốn những thứ không nên muốn, cũng không nhìn lại xem đức hạnh của chính mình.
An Á Phi đương nhiên cũng chú ý tới bên này, ngẩng đầu liếc mắt một cái, lại không phải chuyện liên quan đến mình liền dời đi ánh mắt.
Nói thật, hắn cũng là lần đầu tiên ăn mô mô cứng như vậy.
Không nói ở hiện đại, cho dù là đi vào thế giới này, hiện giờ tuy trong nhà không thể so sánh với nhà ở hiện đại, nhưng cũng sẽ không có hắn ăn loại mô mô cứng như thế này.
Mô mô là hỗn hợp giữa bột ngô mà bột mì, vị bộ mì làm mô mô cũng không tinh khiết mềm mại như vậy. Thêm vào thời tiết lạnh, cho dù là dùng bột mì tinh khiết làm mô mô, để một ngày, cũng đã sớm lạnh cứng ăn cũng không có vị gì.
Huống chi mô mô này không phải làm từ bột mì tinh khiết, tuy rằng đặt ở trên lửa nướng qua, ăn vẫn là thấy cứng, hơn nữa nhiệt độ kia cũng không quá nóng, chẳng qua ở mặt trên có một tầng nóng hầm hập mà thôi.
Cũng may là có canh nóng uống, một ngụm canh, một ngụm mô mô, cũng không đến nỗi không thể ăn vô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...