Lục Hàn Tình mỉm cười ngồi ở một bên nhìn người nào đó lỗ tai hồng hồng, liền cảm thấy tâm nguyện của chính mình sẽ mau chóng đạt được, vẻ mặt càng nhu hòa thêm vài phần.
Hai người ăn cơm xong, Lục Hàn Tình liền lại đi thư phòng, An Á Phi lại lấy cớ chính mình muốn đi nghỉ trưa, đóng cửa nằm ở trên giường.
Thế nhưng không thật sự ngủ, buổi sáng ngủ thẳng đến gần trưa mới tỉnh, lúc này căn bản không có khả năng ngủ.
Trên người đắp chăn, trợn tròn mắt không biết phát ngốc cái gì.
Đã nghĩ thông suốt chuyện hai ngày này làm mình rối rắm khiến hắn có chút kinh ngạc, hắn nghĩ chính mình phải qua một thời gian nữa mới có thể thông suốt, nghĩ đến đây, lại nghĩ đến ánh mắt khi tiếp xúc với Lục Hàn Tình, tầng tầng sương mù ở trong đầu như được tản ra.
Tình tự rối rắm cũng lập tức hiện rõ ra, liềng giống như là ở trời nắng mà gặp sét đánh.
“Xe ngựa này có phải quá chậm hay không?” Trong xe ngựa, vẻ mặt Lạc Tịch gấp gáp, con ngươi trừng lớn nhìn Lục Thương bên người, “Ngươi không thể làm cho xe ngựa đi nhanh hơn được sao? Chậm trễ thời gian như vậy.”
“Tịch nhi, đây là ở trong thành, xe ngựa không thể đi quá nhanh.” Lục Thương bất đắc dĩ trấn an người bên cạnh sắp xù lông, “Hàn Tình cùng tiểu Phi dù sao cũng đã về nhà, ngươi vì sao phải gấp gáp như vậy.”
Lạc Tịch trừng mắt liếc hắn một cái, phất tay nói: “Ngươi thì biết cái gì, ngươi không thấy thư Hàn Tình gửi về hay sao, tiểu Phi hiện giờ không phải là tiểu Phi trước kia, nói không chừng đến từ một nơi giống ta, ngươi nói ta làm sao không gấp? Ta nếu không gấp thì mới trách. Ta hận trên người không thể mọc thêm một đôi cánh bay trở về.”
Lạc Tịch quạt gió cho chính mình, cảm thấy trong xe ngựa thật nóng chết người.
“Hàn Tình cũng chỉ là đoán, cũng không thể xác thực là thật là giả.” Lục Thương cảm thấy thật đau đầu, trấn an nói: “Người đều đã đến trong phủ, muốn gặp còn không dễ dàng sao.”
Lạc Tịch không để ý tới hắn, trong lòng kích động chịu không được, nghĩ đến con lớn trước đây gửi thư trở về, cảm thấy một khắc cũng không thể chịu được.
Nếu không phải thân thể quân hậu sau hậu sản suy yếu, phải cần hắn đi vào trong cung, sáng nay có thể nhìn thấy người.
Mặc kệ là thật là giả, nhìn thấy mặt, để cho hắn thử một lần chẳng phải sẽ biết sao.
Lục Thương lắc đầu, “Tịch nhi vẫn là đừng ôm hy vọng quá lớn, nếu là giả, ngươi nhất định sẽ thật vọng.” Tuy rằng có thể hiểu được tâm tình của phu lang chính mình, nhưng mà hắn vẫn cảm thấy có chút không tin được.
Tịch nhi có thể đến được nơi này, đã làm cho hắn cảm thấy chuyện này rất là khó tin, lại như thế nào có thể có người từ bên kia tới được.
“Hừ, không cần ở trong này dội nước lã cho ta.” Lạc Tịch hừ lạnh, “Ngươi thì biết cái gì, ta nếu có năng lực xuyên qua, vì sao người khác không thể xuyên tới đây, lại chuyện này, ai nói chắc được.”
Lời tuy là nói như vậy, trong lòng Lạc Tịch kì thật có chút không yên.
Chuyện con lớn nhất gửi thư về nói, thoạt nhìn giống như là báo cáo, nhưng cũng có khả năng tiểu Phi vừa đúng là biết thôi? Thế nhưng, trong lòng vẫn có suy nghĩ tiểu Phi cùng hắn là người tới từ địa cầu.
Lục Thương đem người ôm lại, nhẹ giọng nói: “Ta sao lại là giội nước lã, chính là không hy vọng đến lúc đó ngươi lại thất vọng khổ sở mà thôi. Loại chuyện huyễn hoặc này, không thể nào liên tiếp gặp được.”
Lạc Tịch cũng biết hắn nói có lý, còn cảm thấy người này càng nói về sau, quả thực chính là tựa đưa chính mình một tảng đá, liền bỉu môi nói: “Ta cảm thấy không phải là giả.”
Lục Thương bất đắc dĩ gật đầu theo, sợ chính mình nói không phải, đêm nay người này sẽ đuổi chính mình đến thư phòng ngủ, “Được, nhất định không phải là giả.”
Lạc Tịch liếc hắn một cái, trong mắt mang theo ý cười, tâm tình gấp gáp cũng dịu đi không ít.
An Á Phi đang nằm ở trên giường ngẩn người, chợt nghe trong viện vang lên tiếng bước chân, không khỏi có chút kinh ngạc là ai. Đông Viễn cùng Tây Nam đều biết chính mình đang ngủ trưa, Lục Hàn Tình lại đi thư phòng, hẳn là không có người trong viện mới đúng.
“Phu gia, lão gia.” Đông Viễn nghe thấy thanh âm, từ nhà kê một bên đi ra, nhìn thấy người tới có chút kinh ngạc.
“Haiz, Đông Viễn, tiểu Phi đang ngủ trưa sao?” Lạc Tịch nhìn xung quanh một chút sau đó nhìn chằm chằm cửa phòng.
“Vâng, công tử mới ngủ không bao lâu.” Thu lại kinh ngạc trên mặt, Đông Viễn cung kính nói.
Lạc Tịch vừa nghe, đi lại hai vòng ở trong sân, “Haiz, như thế nào lại ngủ rồi, cũng không phải ngủ đông.”
Lục Thương đứng ở một bên, đau đầu nhéo nhéo mi tâm, hiên nhiên đối với phu lang chính mình một chút biện pháp cũng không có.
An Á Phi nằm ở trên giường nghe trong chốc lát, thầm nghĩ, thì ra là a cha cùng phụ thân của Lục Hàn Tình, chính là không rõ, người này làm sao lại vội vàng muốn gặp mình như vậy, thế nhưng nghe giọng nói, người này tuyệt không giống một người đã làm a cha, tính tình lại vội vàng xao động như vậy.
Lại nghe trong chốc lát, thanh âm xa lạ cũng vẫn chưa rời đi, An Á Phi bĩu môi, nếu ngủ không được, vẫn là nên đứng dậy đi, cũng không biết người này rốt cuộc thích nguyên chủ của thân thể này bao nhiêu, mà lại vội vã muốn gặp như vậy.
An Á Phi nghĩ liền rời khỏi giường, ở trước gương đồng sửa sang lại tóc cùng quần áo một chút, lúc này mới kéo cánh cửa ra.
Trong viện, Lạc Tịch đang đứng tại chỗ xoay quanh, chợt nghe tiếng cửa phòng vang lên, liền lập tức quay đầu qua xem.
An Á Phi thấy vài người trong viện, trừng mắt nhìn, tầm mắt dừng ở trên hai người đứng ở trung tâm, người bên trái kia hẳn là phụ thân của Lục Hàn Tình, ánh mắt hai người có bảy phần tương tự, người ánh mắt tinh lượng kia, hẳn là a cha của Lục Hàn Tình đi.
Lạc Tịch nhìn thấy người đang ngủ trưa, ánh mắt sáng lên, nôn nóng trên mặt biến mất vô tung vô ảnh, “tiểu Phi.” Trong thanh âm có vài phần gần gũi.
An Á Phi quay đầu nhìn Đông Viễn ở một bên.
Đông Viễn hiểu ý thấp giọng giới thiệu nói: “An công tử, vị này chính là phu gia, a cha đại thiếu gia, một vị khác là lão gia, phụ thân đại thiếu gia.”
An Á Phi gật đầu, quay đầu cười nói: “Vãn bối gặp qua hai vị trưởng bối.”
Tin tưởng chuyện mình mất trí nhớ, hai người này hẳn là đã biết, nói như vậy, hẳn là không có gì đi.
Lạc Tịch nhìn thấy trên mặt hắn tươi cười, có chút giật mình, tuy rằng mỗi lần nhìn thấy người này, đều cảm thấy giống như gặp được bạn tốt của chính mình, nhưng mà vẻ mặt luôn có chút không giống, nhưng mà người hiện tại này, cũng không hiểu sao làm cho hắn cảm thấy quen thuộc như vậy.
Lục Thương vẫn chú ý cảm xúc của phu lang bên cạnh, thấy người vội vàng xao động lại lập tức thất thần không nói, có chút nghi hoặc, giơ tay giữ chặt tay có chút lạnh, đối với An Á Phi ôn hòa cười nói: “Tiểu Phi đừng khách khí.”
An Á Phi cũng có điểm kì quái nhìn người lập tức im lặng, a cha của Lục Hàn Tình thật đúng là thú vị, “Lục thúc thúc cùng Lạc thúc thúc vào nhà ngồi đi, bên ngoài gió lạnh.” Nói xong liền tránh ra thân mình.
Lục Thương gật đầu, có chút lo lắng lôi kéo Lạc Tịch đi vào trong phòng.
Đợi cho ngồi xuống trên ghế, Lạc Tịch mới từ trong nhớ lại hồi phục lại tinh thần, nhìn về phái vẻ mặt An Á Phi, mang theo thương cảm không hiểu cùng kỳ vọng, “Cái kia, tiểu Phi, nghe nói trước kia ngươi bị thương mất trí nhớ.”
An Á Phi gật đầu, “Nghe a cha nói, ta đi trong rừng hái rau dại, không cẩn thận bị cây đụng ngã.”
Cảm xúc trong mắt Lạc Tịch bốc lên, “Nghe Hàn Tình gửi thư nói, tiểu Phi tìm được một loại gia vị tên là ớt, xào với đồ ăn rất là ngon.”
Trong lòng An Á Phi có chút kỳ quái, Lục Hàn Tình viết thư cho a cha hắn, ngay cả việc nhỏ này cũng viết sao? Thế nhưng làm cho hắn càng kỳ quái chính là ánh mắt của người trước mắt này, ánh mắt kia, hàm chứa một chút tình tự làm cho hắn có chút không hiểu, “Vâng, sau khi đầu tốt lên, ở rừng cây trong thôn tìm được.”
Lạc Tịch thở sâu, có một điểm chơ mong gấp gáp muốn chứng thực ở trong lòng.
Lúc trước phát hiện chính mình không hiểu sao đi vào thân thể của người khác, lại là một mình ở dị thế, cái loại sợ hãi cùng bất lực này, cùng với tưởng niệm nhiều năm, làm cho hắn tuyệt không muốn chỉ dò xét được một chút như vậy.
Tuy rằng nơi này có ái nhân của chính mình, còn có ba đứa con, chính là, thời gian mười mấy năm cũng không thể làm vơi đi tưởng niệm người thân cùng bằng hữu ở bên kia, mỗi khi đến trung thu, ngày tết, đều làm cho hắn nghĩ tới sẽ rơi nước mắt.
Sở dĩ đồng ý hôn nhân của con lớn nhất cùng An gia, cũng là bởi vì người này cùng bạn tốt của chính mình thật sự là quá giống. Luôn đi trấn Bắc Khẩu, cũng là vì an ủi chính mình, làm cho tâm tình nhớ người thân cùng bằng hữu của chính mình, có thể được an ủi một chút.
Mà hiện tại, người này có thể đến từ một nơi giống với chính mình, cho dù không phải thành thị, cũng làm cho hắn ít nhiều có được an ủi.
An Á Phi kinh ngạc nhìn người rơi lệ, vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía phụ thân Lục gia đang ở một bên đau lòng, đây là làm sao vậy? “Lạc thúc thúc, ngươi không sao chứ.” Làm sao thấy chính mình liền khóc?
Lạc Tịch nghe thấy lời nói của hắn, giơ tay sờ sờ hai má chính mình, lúc này mới phát hiện chính mình thế nhưng khóc, nhất thời có chút ngượng ngùng, “Không có việc gì.” Bình phục một chút tưởng niệm trong lòng, Lạc Tịch nhìn về phía An Á Phi, trong thanh âm mang theo một chút âm rung, mang theo một chút tâm tình cẩn thận chờ mong, “Trước giường ngắm trăng sáng, nghĩ mặt đất phủ sương, ngửa đầu ngắm trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương.”
Trước kia, khi những người xuyên qua hoặc sống lại, luôn dùng những lời này để xác định thân phận người xuyên qua, còn có chút buồn cười, cũng hiểu được tác giả viết câu này thật sự là viết không tốt.
Chính là khi đến chính mình, những lời này, cũng thể hiện tâm tình của mình tốt nhất.
Còn An Á Phi còn đang kinh ngạc trong lòng, liền lập tức bị câu nói kế tiếp làm cho khiếp sợ ngây ngốc cả người.
Ánh mắt bỗng nhiên mở to, An Á Phi trừng mắt nhìn người đang rơi lệ, tim đập so với khi nhìn thấy ánh mắt của Lục Hàn Tình còn mau hơn, trong đầu hình như có sấm sét nổ ầm ầm.
Lạc Tịch thấy biểu tình này của hắn, nước mắt chảy càng nhiều, môi đều có chút run rẩy. Kiềm chế tiếng khóc lại mang chút kích động, ở trong phòng im lặng vang lên, “hu….”
Nghe thấy tiếng khóc này, hốc mắt An Á Phi lập tức đỏ, cũng quay lại nhìn, trong lòng người đối diện này, tưởng niệm đối với bằng hữu giống như hồng thủy mãnh liệt tiến vào trong đầu, làm cho hắn dùng sức cắn mạnh môi mình, mới không cho những tưởng niệm kia làm cho chính mình khóc lên.
Lục Hàn Tình nghe thấy Đông Viễn nói a cha cùng phụ thân chính mình trở lại, liền biết người nhất định đi đến sân của hắn, lập tức buông chuyện trong tay chạy lại đây, đi vào trong viện, còn tưởng rằng nghe thấy thanh âm nói chuyện vui vẻ, cũng không nghĩ là, nghe thấy lại là tiếng kìm nén cùng nức nở, trong lòng run lên, liền trức tiếp tiến vào phòng.
Đầu tiên liền nhìn thấy người ngồi đối diện cửa ánh mắt hồng hồng, muốn khóc lại kìm nén, trong lòng tê rần, bước vài bước đi qua, đem người kéo vào trong lòng ngực chính mình, “Phi nhi.”
Tiếp xúc đến ấm áp quen thuộc, An Á Phi dúi đầu vào, hung hăng hít sâu một hơi, lúc này mới ngẩng đầu, “An Á Phi, mười chín tuổi, đến từ chính thị.”
Ánh mắt Lạc Tịch mở to, khiếp sợ đến mức ngay cả nước mắt đều quên lau, quả thực không thể tin được những gì mà mình đã nghe. Trên thế giới, thật sự có chuyện trùng hợp như vậy? có phải là An Á Phi mà hắn nghĩ tới phải không?
Nghĩ như vậy, thanh âm run rẩy, nói ra lời, đều có chút nói lắp, “Tần….Tần Á Minh, mười chín tuổi, cũng…. Đến từ chính thị.”
Nói xong một đoạn này, Lạc Tịch liền khẩn trương nhìn đối phương, trong ánh mắt mang theo thủy quang làm cho tầm mắt có chút mơ hồ.
An Á Phi cảm thấy được thế giới này nhất định là có thần tiên, nếu không làm sao lại có sắp xếp như vậy? “Ha ha ha….” Tần Á Minh, Tần Á Minh, “Ha ha ha….”
Trong vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, An Á Phi lập tức từ trong ngực Lục Hàn Tình đứng dậy, đi qua vài bước, cúi đầu nhìn người đang ngẩng đầu hai mắt đẫm lệ nhìn mình, nhìn thấy sự mong chờ trong ánh mắt, vừa rồi cười, cũng lập tức biến thành nghẹn ngào, “Tiểu Minh….hu hu….Tiểu Minh.”
Lập tức ôm lấy người trước mắt, ôm rất chặt chẽ, chặt đến mức ở giữa hai người cũng không có khe hở.
Lạc Tịch còn đang trong khiếp sợ, sau một lúc mới lấy lại tinh thần, mang theo một chút cẩn thận mở miệng, “tiểu Phi?”
An Á Phi không nói gì, chính là không ngừng gật đầu, càng ôm người chặt hơn một chút.
Hắn xác định, thế giới này nhất định là có thần tiên, còn có thật sự có vận mệnh, bà nương vận mệnh, luôn làm cho người ta vừa yêu vừa hận.
Lục Hàn Tình nghiêm mặt nhìn hai người ôm cùng một chỗ, tuy rằng biết hắn ở phía sau ăn dấm chua như vậy, nhất là ăn dấm chua cua a cha chính mình, là chuyện tuyệt đối không nên, chính là, nhìn thấy tư thế ôm chặt của hai người kia, trong lòng vẫn cảm thấy không thích, rất muốn tiến lên đem hai người kia tách ra.
Chính là không đợi hắn hành động, đã muốn có người hành động nhanh hơn hắn.
Lục Thương ngay từ đầu kinh ngạc, liền lấy lại tinh thần. Đợi nhìn thấy hai người kia ôm nhau chặt như vậy, lập tức không được bình tĩnh.
Hắn có thể hiểu được phu lang chính mình kích động, cũng có thể hiểu được tâm tình của bọn họ lúc này, chính là, chỉ là hiểu mà thôi. Có đôi khi cảm tình còn hơn cả lý trí.
“Tịch nhi, bình tĩnh một chút, chúng ta ngồi xuống từ từ nói.” Lục Thương mỉm cười đem người kéo vào trong lòng ngực của chính mình, hơn nữa còn hung hăng trừng mắt con lớn nhất còn đang bên cạnh ngẩn người, một người bình thường không khéo như vậy, như thế nào đến thời điểm mấu chốt lại ngu như vậy.
Tiếp thu tầm mắt phóng tới của phụ thân chính mình, Lục Hàn Tình vô tội sờ sờ mũi, có thể trách hắn được sao? Thế nhưng nếu phụ thân đã kéo a cha ra, hắn cũng nên kéo Phi nhi qua đây, “Phi nhi, đừng kích động, chúng ta ngồi xuống từ từ nói.”
Tâm tình An Á Phi một chút cũng không thể tỉnh táo được, hắn cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới ở dị thế này lại có thể nhìn thấy bạn tốt đời trước của chính mình, chuyện như vậy, làm cho hắn nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng mà hiện tại cũng thật sự đã xảy ra, làm cho tâm tình hắn kích động đến dùng ngôn ngữ cũng không thể biểu đạt.
Hắn cảm thấy, những ngày sau này, tâm tình hắn cũng có thể kích động như vậy.
Lạc Tịch bị Lục Thương gắt gao ôm vào trong ngực, nhất thời liền không thỏa mãn, cũng bất chấp tâm tình kích động khi nhìn thấy bạn tốt, quay đầu trừng mắt nam nhân bên người, “Ngươi lôi kéo ta làm gì, không thấy ta đang cùng tiểu Phi nói chuyện sao?”
Mặt Lục Thương bình tĩnh, thầm nghĩ, các ngươi đó là đang nói chuyện sao? Nói chuyện mà dùng cơ thể nói chuyện sao? Ôm chặt như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng ôm chặt chính mình như vậy, không lôi kéo ngươi mới là kỳ quái, ngoài miệng nói: “Ta không phải là muốn cho các ngươi bình tĩnh một chút sao?”
Lạc Tịch trừng mắt hắn, “Vậy ngươi cũng không cần ôm ta chặt như vậy.” Hiện tại hắn rất muốn yên tĩnh được không.
Lục Thương cảm thấy khó chịu trong lòng sắp bộc phát ra ngoài, nhịn không được muốn nói, ta đem ngươi ôm chặt như vậy ngươi không vui, vậy tiểu Phi đem ngươi ôm chặt như vậy ngươi như thế nào lại rất vui. Đương nhiên, lời nói thật này tuyệt đối không thể nói ra, hắn tin tưởng, hắn dám nói ra lúc này, bảo đảm một đoạn thời gian dài trong tương lai, hắn cũng không được phép đi vào phòng ngủ.
An Á Phi sau khi được Lục Hàn Tình trấn an, tâm tình kích động cũng đã bình tĩnh không ít, lúc này chính là đang hồng hồng ánh mắt nhìn bạn tốt và lão công cãi nhau, cảm thấy tâm tình của chính mình trước này chưa bao giờ thoải mái như vậy.
Thấy hắn không phản đối, Lạc Tịch hừ một tiếng quay đầu, nhìn thấy bạn tốt đang cười nhìn mình, sờ sờ nước mặt trên mặt, cười nói: “Tiểu Phi, ta rất vui vẻ.”
Hắn thực sự rất vui vẻ, mười mấy năm nhung nhớ, vốn nghĩ đến, cả đời sẽ không gặp lại được thân nhân cùng bằng hữu, nào biết được, lại có thể gặp được bạn tốt ở kiếp trước, loại tâm tình này, làm cho hắn vui vẻ muốn cười to.
An Á Phi hồng hồng ánh mắt cũng gật đầu, “Ta cũng rất vui vẻ.”
Có thể không vui sao? Gặp được bạn tốt, loại chuyện này, trước kia hắn không hề nghĩ qua.
Lạc Tịch nhếch miệng cười nói: “Thật tốt, tiểu Phi, trước kia chúng ta là bạn tốt, hiện tại ngươi lại muốn gả cho con ta.”
Vừa nói xong, cả phòng đều im lặng.
Đông Viễn cảm thấy, hắn hẳn là nên đi trong viện chờ, mà không phải ở đây nghe những lời nói này.
Lục Hàn Tình trầm mặc nhìn thân thể người cứng ngắc trong lòng ngực, cảm thấy được hạnh phúc tương lại của chính mình thật xa vời thật nhấp nhô.
Lục Thương cũng bất chấp khó chịu trong lòng, giờ phút này trong lòng cũng không biết nói gì đối với phu lang của chính mình, cũng tràn ngập đồng tình đối với con lớn của chính mình.
Tuy rằng, hắn cũng không để ý quan hệ của tiểu Phi cùng phu lang của chính mình, thế nhưng hắn nếu không nghe sai lời, Tịch nhi vừa rồi hình như nói, bọn họ là bạn tốt?
Lạc Tịch vừa nói xong, cắp mắt kia liền trừng rất lớn, giống như phát hiện chuyện khủng khiếp gì. Trong lòng kích động khi nhìn thấy bạn tốt, trong lúc vô ý nói ra những lời này chấn động bay lên chín tầng mây.
Hắn vừa rồi nói cái gì?
Lạc Tịch dùng sức nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, sau đó quay đầu về phía ái nhân ở bên người chính mình, cũng là phu quân một đời, “Cái kia, A Thương, ta, ta vừa mới nói cái gì?”
Lục Thương ở trong lòng thở dài, đối với phu lang chính mình ý nghĩ hậu tri hậu giác như vậy không biết nói gì, “Ngươi vừa rồi nói, ngươi cùng tiểu Phi trước kia là bạn tốt, sau đó hiện tại tiểu Phi muốn gả cho Hàn Tình.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...