Cô lập tức ngồi thẳng dậy:
- Ngủ chung cậu á?!
- Cậu ngủ ở phòng tớ, tớ ngủ phòng khách.
- Tớ ở lại đây cũng đâu có ý nghĩa gì…
- … - Anh thấp giọng cười - Ngủ chung?
Đương nhiên cuối cùng hai người vẫn không ngủ chung.
Bị Giang Tiêu Nhiên thúc giục, hai người lấy bài tập ra làm, làm xong hai đề đã mười một giờ rưỡi rồi.
Sau khi trao đổi đáp án, Giang Tiêu Nhiên nhìn thoáng qua thành tích của Cố Dư Lâm, rồi nhìn lại mình, ngồi xuống ghế.
Thành tích hiện tại của hai người có thể xem là cân bằng, thỉnh thoảng Giang Tiêu Nhiên gặp phải đề số học không giải được, Cố Dư Lâm luôn có thể đánh trúng chỗ yếu, nói cho cô mấu chốt trong cách giải.
Trong lòng Giang Tiêu Nhiên rất an ủi, rồi suy nghĩ lại, mình cũng nên cố gắng hơn một chút, nếu không… đến lúc không đuổi kịp anh, chắc là sẽ thảm lắm!
Cô dọn dẹp sách vở, kéo khóa túi xách, có chút hơi đau cổ:
- Được rồi, mau ngủ đi. Cũng may là ngày mai nghỉ, nếu không… hôm nay mưa thế này, mai đến trường chắc chắn sẽ rất mệt.
Nói đến ngủ, lại nói đến vấn đề có ngủ chung hay không.
Giang Tiêu Nhiên thì không sao cả, nhưng đến cuối cùng, người không muốn lại là anh.
Giang Tiêu Nhiên ôm gối, nhìn lên anh:
- Sao vậy?
- Cậu ngủ một mình đi - Anh nắm nắm tóc - Tớ sợ mình không thể khống chế được mình.
Trước khi đi, anh nhắc nhở:
- Ngủ nhanh đi, sáng mai tớ sẽ gọi cậu.
Cô thấy anh đứng dậy, bộ đồ ngủ rộng thùng thình màu trắng lộ ra thắt lưng gầy gò của anh, anh mang một đôi dép nâu, để lại cho cô một bóng lưng và mắt cá nhân nhỏ gầy.
Giang Tiêu Nhiên đem loại mùi vị này gọi là cảm giác an toàn, bởi vì ở bên cạnh khá lâu, làm cho cô cảm thấy mùi vị này như đã hòa hợp với hơi thở của bản thân.
Ban đêm lạnh lẽo, ngoài cửa sổ mưa đã tạt vào mái hiên.
Cô xoay người lần nữa, nhìn trần nhà, xuyên qua màn đêm sâu thẳm, nhớ tới một câu nói.
Nhà văn J.D.Salinger đã từng viết trong quyển “The Heart of A Broken Story”: “Có một số người nghĩ tình yêu là tình dục, là hôn nhân, là hôn nhau vào 6 giờ sáng, là những đứa con, có lẽ đều như vậy, cô Lester à. Nhưng cô có biết tôi nghĩ như thế nào không? Tôi cảm thấy tình yêu là vừa muốn gần gũi vừa muốn đẩy ra”.
… Đúng rồi.
Đối với con gái mà nói, so với cảm giác được nằm cùng người mình thích trên một cái giường thì hạnh phúc hơn là cảm giác bản thân được anh ấy toàn tâm toàn ý quý trọng!
Mưa rơi liên miên.
Giọt mưa rơi tí tách trên mái hiên làm Giang Tiêu Nhiên thức giấc, cô giật mình, cảm thấy ở không khí này, cơ thể cũng cảm thấy hơi ẩm ướt. Sờ sờ lưng một cái, thì ra lưng đã có mồ hôi.
Một tầng mồ hôi mỏng, tuy không quá khó chịu nhưng cũng không thể thoải mái.
Cô vừa mới tỉnh, còn mơ mơ hồ hồ, cảm giác cơ thể rã rời, tối qua dùng năng lượng để nhớ về đời trước, còn thêm làm hai đề bài, bây giờ xương cổ cũng đau gần chết.
Cô chỉ biết đi tắm một cái.
Bởi vì người ta nói lúc mới tỉnh, tâm trí con người thường bị tuột lại phía sau. Giống như lúc cô còn chưa kịp phản ứng thì bản thân đã bước vào nhà tắm.
Lúc từng tia nước nóng từ vòi hoa sen chiếu xuống đến đỉnh đầu cô, tác động bất ngờ làm cô run rẩy, sau đó như tỉnh từ trong mộng…
Đây là nhà của Cố Dư Lâm!
Cô ngay cả quần áo cũng không cầm theo mà đi tắm như vậy? Hơn nữa quần áo hôm qua còn đang phơi bên ngoài mà!
Hiện tại cô hận không thể cho mình một cái tát.
Nhưng cảm giác thư thái của cơ thể làm cô dễ dàng thỏa hiệp, quên đi, cứ tắm trước vậy! Tắm xong rồi tính.
… Ít nhất… cũng trải qua sự thoải mái.
Cô dùng dầu gội gội sạch tóc, nghĩ đến Cố Dư Lâm có lẽ còn chưa tỉnh dậy, liền bình tĩnh lại, lấy ít sữa tắm chà lên người.
Sau khi tắm xong, phòng tắm đã tràn đầy sương mù, trên gương cũng bám đầy hơi nước, cô đưa ngón tay lau lau kính, nhìn gương mặt mình trên đó.
Cũng không tệ lắm, nếu có mặt nạ dưỡng da thì tốt hơn.
Nói xong, cô thực sự đi đến ngăn kéo nhìn xem có mặt nạ hay không. Nhưng mà với quan hệ hiện tại của hai người, đắp mặt nạ cũng không quan trọng lắm.
Tìm tới tìm lui, trong đầu hiện ra một ít giả thiết không tốt.
Có thể có vật kia hay không nhỉ?
Cô vừa cầu nguyện hy vọng không muốn phải xấu hổ vừa tò mò không ngớt, động tác tìm kiếm cũng không ngừng.
Thật là không có vật kia?
Là ở bên trong phòng? Hay là… căn bản không có?
Một loại cảm giác bí ẩn thẹn thùng đột ngột tìm đến Giang Tiêu Nhiên.
Cảm giác vừa xấu hổ, vừa có chút vui vẻ.
Rốt cuộc đã tìm được mặt nạ dưỡng da rồi.
Thoạt nhìn giống loại dành cho con gái.
Tâm trạng của cô trở nên rất u ám.
Mang cảm xúc phức tạp mở mặt nạ dưỡng da, nghe được có người gõ cửa bên ngoài:
- Đang tắm hả?
Giang Tiêu Nhiên run tay, suýt chút nữa đem mặt nạ dán lệch từ mũi xuống miệng rồi.
- A… đúng vậy…
Cố Dư Lâm cười:
- Quần áo đâu, cậu có đem theo à?
Giang Tiêu Nhiên đem phần dư của mặt nạ dán xuống cổ, trả lời:
- Quần áo hình như không có đem…
Lúng túng nha! Tuy là cách một cánh cửa, nhưng nói chuyện trong tình trạng thế này, cảm giác rất quái dị. Giống như… Cố Dư Lâm có thể nhìn thấy cô lúc này.
Tuy là không nhìn thấy anh, nhưng cô cũng có thể nhớ lại thần thái giễu cợt của anh:
- Không có quần áo sao lại đi tắm?
- Lúc nãy tớ không thoải mái, không kịp suy nghĩ đã vào phòng tắm, quên mất đây là nhà cậu…
Anh tiếp tục hỏi:
- Khó chịu? Cậu bị cảm sao?
- Không có, chỉ là mồ hôi làm người hơi ẩm ướt khó chịu.
Cố Dư Lâm nói như hoàng đế ban thánh chỉ, mang theo mùi vị sủng hạnh nồng đậm:
- Cậu mặc quần áo của tớ đi!
Cô rướn cổ lên:
- Ừ.
Tiếng dép trên sàn gỗ dần dần đi xa, không bao lâu lại tiến gần, anh gõ gõ cửa kính phòng tắm:
- Cậu không mặc quần áo ư?
Nói nhảm mà! Nếu cô có mặc quần áo thì còn ở trong đây cằn nhằn với anh sao?
Giang Tiêu Nhiên không nói chuyện, nói mình không mặc quần áo thì thật xấu hổ, nghe thế nào cũng thấy phóng đãng.
Cố Dư Lâm nói:
- Không phải ý đó, để tớ đem quần áo lên cho, tuy là tớ không nhìn, nhưng… nếu cậu thấy xấu hổ thì có thể quấn khăn tắm lên trước.
Tuy là cô tránh ở sau cánh cửa, nhưng nam nữ khác biệt, trong lòng cô dĩ nhiên có trở ngại.
Cô nghe lời dùng khăn tắm bọc mình lại thật chặt:
- Rồi, tớ quấn kỹ rồi.
- Làm bánh bao nhân thịt người rồi à?
Anh mở cửa, tay vươn vào, đưa đến một cái áo thun trắng ngắn tay rất lớn và một cái quần.
Cô cầm lấy, hai gò má như lửa đốt, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu:
- Cảm ơn.
Sau khi đóng cửa lại truyền đến tiếng khóa cửa lớn, anh đi đâu? Mua đồ ăn sáng?
Cô ngừng lại, nghĩ đến anh còn chưa nổi tiếng, cũng chưa có tai họa bị người hâm mộ bao vây.
Gỡ mặt nạ dưỡng da ra, cô ấn ấn hai gò má, để hấp thu hết tất cả dưỡng chất, sau đó dùng khăn giấy lau sạch mặt.
Nhìn áo thun ngắn tay kia, ma xui quỷ thần xui khiến làm Giang Tiêu Nhiên dùng hai gò má mềm mềm dụi dụi lên, cùng lúc đó, truyền đến mùi bạc hà dễ ngửi.
Nhất định anh đoán không được sau này chính anh còn biết dùng nước hoa mùi mộc hương nhỉ? Chắc chắn không biết có vô số thiếu nữ điên cuồng yêu thích nước hoa của anh. Càng đoán không được các cô ấy sẽ phát điên cố gắng tìm ra thương hiệu nước hoa anh dùng, sau đó liền tìm mua, mua nhiều như bị bỏ bùa?
Nếu như có cơ hội, cô nhất định sẽ kiêu ngạo mà nói cho những người mê muội này là: loại sữa tắm và nước giặt quần áo thần tượng cô dùng, tôi đều biết hết đó!
Giang Tiêu Nhiên đem tay luồn vào áo, chuẩn bị mặc vào, ngón tay chà chà chất vải.
… Tại sao lại mỏng như vậy?
Hơn nữa áo ngực của cô còn đang phơi bên ngoài, bây giờ thì hay rồi, không có đồ lót, làm sao cô mặc trang phục xuyên thấu da thịt như thế này được?
Nếu không, thừa dịp anh ra ngoài, mình ra ban công lấy đồ đang phơi, sau đó dùng máy sấy sấy cho khô???
Được, cứ làm như vậy đi!
Cô dùng tốc độ ánh sáng mặc quần áo, đang muốn rón rén mở cửa phòng tắm, nghe được tiếng mở cửa chính vang lên, Cố Dư Lâm đã trở về.
Xong đời rồi!
Làm sao có thể để anh thấy mình cầm đồ lót được?
Giang Tiêu Nhiên thực sự gấp gáp muốn khóc luôn.
Cố Dư Lâm nói:
- Cậu mở cửa đi!
Ôi trời?
Cô che ngực, đưa tay kéo cửa phòng ra một khe nhỏ, dò xét:
- Cái đó, cậu có cái nào dày hơn không…?
Hai chữ quần áo còn chưa nói ra miệng, một cái túi lớn đã bị bỏ vào phòng.
Sau đó, rất sợ cô nói thêm câu nào, anh rất nhanh đóng cửa lại.
Giang Tiêu Nhiên không hiểu ra sao, mở túi ra, nhìn thấy có rất nhiều áo lót nằm trong đó.
Cố Dư Lâm suy nghĩ một chút, vẫn giải thích:
- Không biết… số đo của cậu, nên mua tất cả các loại.
Cô nghĩ đến lần trước kia, anh mua cho cô rất nhiều loại băng vệ sinh, cũng nói là: “Không biết cậu dùng loại nào, nên mua tất cả các loại”.
Được, rất có phong cách Cố Dư Lâm.
Đúng là có tiền không có chỗ xài mà. Dù cô đang phàn nàn, tuy nhiên lại không tự giác có cảm giác rất ngọt ngào.
Giang Tiêu Nhiên thật ghê gớm mà, thần tượng nổi tiếng tương lai đã mua đồ dùng hàng ngày và đồ lót của cô rồi! Cô còn có thể mặc quần áo của anh ấy! Đồng chí Giang Tiêu Nhiên thật may mắn mà!
Người may mắn kia đang tìm đồ lót phù hợp.
Người may mắn kia sửng sốt.
Vậy mà anh đều mua loại mở đầu bằng chữ A? Chẳng lẽ đang khinh thường cô à! Con người có thể phát triển mà, cô đã ngẩng cao đầu đi vào số nhỏ nhất trong đội ngũ B rồi!
Không có cách nào khác, cô chỉ có thể chọn loại A lớn nhất, cầm vào phòng tắm.
Cố Dư Lâm đang ở trong phòng khách làm bài, một tay xoay bút, một tay viết đề. Thấy cô xuất hiện, anh ngẩng đầu lên nhìn.
Gót chân trắng nõn tinh tế của nữ sinh lay động trước mắt anh, quần dài không dài, vừa vặn xuống tới bắp đùi, tạo cảm giác xinh đẹp khó nói.
Giang Tiêu Nhiên vuốt vuốt vạt quần áo, mất tự nhiên đi về trước hai bước:
- Đói không? Tớ nấu chút mì cho.
Anh nặng nề ‘Ừ” một tiếng.
Lúc nãy anh ra ngoài, chắc là có mua nguyên liệu nấu ăn, có một túi nilon ở phòng bếp, trong đó có những thứ như cà chua.
Giang Tiêu Nhiên rất nhanh nấu xong mì, bắt anh tới ăn:
- Mau tới ăn mì nha! Ăn nhanh kẻo hết nóng.
Anh gật đầu, nhìn cô một cái, bình luận:
- Bình thường nhìn cũng không nhỏ, sao mặc quần áo của tớ lại nhìn rộng lớn như vậy.
Giang Tiêu Nhiên lặng lẽ đảo mắt, anh cũng biết cô không nhỏ sao? Vì sao lại mua đồ lót nhỏ như vậy cho cô?
Nói đến đồ lót, cô thật sự cảm thấy dưới ngực bị nén lại, đặc biệt khó chịu, vô ý mà lắc lắc người.
Thời điểm ăn mì cũng thấy khó chịu, muốn tự tay đi chỉnh lại đồ lót, nhưng ở trước mặt Cố Dư Lâm thì không thể lấy tay chỉnh, chỉ có thể lắc lắc người, điều chỉnh kiểu này không tốt tí nào.
Cố Dư Lâm liếc mắt nhìn cô:
- Bị rối loạn chức năng hoạt động (ADHD) hả?
Cô giận mà không có chỗ trút giận:
- Ăn mì đi!
Lúc này Cố Dư Lâm mới ý thức được cái gì, nhàn nhạt quét mắt sang cô, áo sơ mi của anh hơi mỏng, rất dễ dàng thấy được chỗ xương sườn hai bên.
Nhỏ như vậy.
Giang Tiêu Nhiên ngẩng đầu, lại phát hiện khóe môi Cố Dư Lâm đang treo một nụ cười như không cười.
Cô tức giận, nhưng không tiện thể hiện, chỉ có thể đổi vấn đề khác để hỏi anh:
- Được rồi, tại sao ngăn kéo trong phòng vệ sinh lại có mặt nạ dưỡng da?
Anh trả lời:
- Mua cho cậu.
- Mua cho tớ?
- Nghĩ đến cậu có thể ở đây, nên chuẩn bị một chút - Anh ngẩng đầu - Cậu không phát hiện khăn mặt, bàn chải, kem đánh răng đều do tớ chuẩn bị sao?
Cô gật đầu, cau mày:
- Chuẩn bị nhiều như vậy, tại sao không chuẩn bị quần áo cho tớ?
Anh cúi đầu ăn mì, không trả lời cô nữa.
Tự nhiên, khắp nơi đều tràn đầy ý cười, còn không để cho cô cảm nhận được.
Nếu chuẩn bị quần áo cho cậu thì làm sao để cậu mặc quần áo của mình đây?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Giang Tiêu Nhiên: Không nghĩ tới rằng trong mắt anh, em nhỏ như vậy, giận rồi!
Cố Dư Lâm: Thì ra so với anh nghĩ còn lớn hơn một chút, vui quá!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...