Hai
người đi tới con hẻm nhỏ mờ tối, nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, Giang Tiêu Nhiên đột nhiên nhớ tới giấc mơ kia. Cảm giác trong mộng mềm mại
mà chân thực, cô tựa vào vách tường, vừa đi vừa suy nghĩ.
Bước chân Cố Dư Lâm bỗng nhiên dừng lại, xoay người hướng về phía cô, đẩy cô tựa vào bức tường vững chãi.
?!
Cô đột nhiên mơ hồ, sợ đến nổi da gà cả người.
- Giang Tiêu Nhiên, mình cho bạn một cơ hội…
Nghe được Cố Dư Lâm ung dung nói một câu như vậy, trong nháy mắt Giang Tiêu Nhiên cảm thấy tóc gáy dựng thẳng đứng. Anh ấy biết điện
thoại do Hạ Nguyễn nhấn tắt sao? Bây giờ đây là… nghiêm hình bức cung,
cho cô một cơ hội hối cải sao?
Lỡ như nói thật, có khi nào anh ấy sẽ phát cáu mà đi tìm Hạ Nguyễn đánh nhau không?
Cô lắc đầu, thà chết chứ không chịu khuất phục:
- Không được, mình không muốn!
Anh nắm lấy cằm cô, ngăn cho cô không lắc đầu nữa.
- Cơ hội này rất quý giá…
Cô muốn tự tay muốn cầm bàn tay anh xuống, nhưng mà sức lực anh
ấy lớn, cô bất động, chỉ có thể đánh hai cái vào mu bàn tay của anh:
- Không được, dù quý giá mình cũng không cần!
Anh khống chế một cổ tay của cô, giơ lên thật cao, vỗ vỗ vách
tường sau lưng cô, cô không an phận, anh khóa luôn cả hai tay cô, đè lên tường.
Cho nên tình huống bây giờ là, hai tay Giang Tiêu Nhiên bị nâng
lên cao, bị anh dùng sức khóa lại. Phía sau cô là bức tường lạnh như
băng, trước mặt là thanh niên tràn đầy tinh lực.
Động tác như vậy làm cho cô không có cảm giác an toàn, cảm giác đây là loại sắp bị sỉ nhục, vô thức co rụt cổ lại.
Anh quả nhiên đưa tay dán vào cổ họng của cô, trượt một đường
lên chiếc cằm xinh xắn của cô, động tác này làm cô ngẩng đầu nhìn anh.
Đèn đường yếu ớt, mọi thứ đến không sống động bằng hai mắt của
anh, chất chứa sự khao khát và chờ mong. Anh ngả người về phía trước,
che khuất tầm nhìn của cô, tầm mắt cô chỉ còn lại hình dáng của anh.
Giọng anh khàn khàn, mang theo ngữ điệu mê hoặc lòng người:
- Hiện tại có cơ hội trở thành mối tình đầu của mình, Giang Tiêu Nhiên, bạn có muốn không?
Ôi chao?!
Giang Tiêu Nhiên mở to mắt nhìn anh, quên cả chớp mắt, hô hấp cũng không tự chủ được.
Hơn nửa ngày, anh bật cười, gọi cô:
- Giang Tiêu Nhiên?
- A?
Cô ngơ ngác gật đầu.
- Là mình.
Anh lại hỏi một lần nữa, mùi bạc hà lan tỏa đến mũi cô:
- Bạn có muốn hay không?
Giang Tiêu Nhiên mất 1 giây nhận rõ đây không phải là mơ, lại
mất 1 giây để tìm lý do, thêm 1 giây nhìn chằm chằm vào bờ môi anh.
Phản ứng kịp, cô dùng sức gật đầu:
- Muốn.
Anh nở nụ cười, có chút nghẹn ngào, lại vô cùng êm tai, vừa
khiêu khích vừa cấm dục. Anh nghiêng đầu, hướng dẫn từng bước:
- Muốn hôn mình sao?
Giang Tiêu Nhiên muốn, không muốn thì không phải là người Trung Quốc nha!
Vì vậy cô liền tiến lên.
Hàm răng hai người chạm vào nhau, đôi môi kề nhau, Giang Tiêu
Nhiên quyết tâm không thể lãng phí thời gian tốt nào, nếu như sau này Cố Dư Lâm đổi ý, thì có thể chưa chiếm đủ tiện nghi. Vì vậy cô vươn đầu
lưỡi, miễn cưỡng lại va vào răng của mình.
Đang chuẩn bị đường lui, lại bị người khác ngậm vào.
Tim vì động tác này mà rung động.
Cô mở mắt ra, thấy lông mi Cố Dư Lâm đang rũ xuống thật dài, tựa như chiếc quạt nhỏ, chạm nhẹ vào da mặt cô.
Cô nhắm mắt lại, lưng không dựa tường nữa, vươn tay ôm lấy hông của anh, nhào vào lồng ngực anh. Tay cô run nhè nhẹ.
Kỹ năng hôn của anh không thuần thục, hôn một chút cả hai đã thở không ra hơi, liền tách ra.
Môi cô có dấu răng, gò má đỏ bừng, ánh mắt chứa một tầng hơi
nước, trong veo và xinh đẹp, anh không hề dời mắt đi chỗ khác.
Cô ngượng ngùng mở miệng, giọng có chút khàn:
- Chúng mình được xem là ở cùng một chỗ rồi sao?
Anh cười, dịu dàng lại cưng chiều:
- Dĩ nhiên.
Ngày hôm sau khi Giang Tiêu Nhiên tỉnh dậy, biệt danh của mình cũng đã nghĩ xong.
Hãy gọi là “Người cướp đi nụ hôn đầu tiên của thần tượng”.
Càng nghĩ càng sôi trào, cô lại vùi vào trong chăn, cười ra thành tiếng.
Thời điểm tới trường, Cố Dư Lâm đã đến rồi, trên bàn cô có một
ly trà sữa, hình như đang cố gắng tạo sự khác biệt với Hạ Nguyễn.
Cô đặt túi xách xuống, ngồi xuống, lấy ống hút, đâm vào ly trà sữa, hút một hớp lớn.
Hôm nay Cố Dư Lâm không đọc sách, ngồi một bên, ánh mắt tràn đầy ý cười:
- Uống ngon không?
Như có bàn tay xoa bóp lòng cô, cô mím môi nở nụ cười, quay đầu nhìn anh, học cách nhấc lông mày của anh:
- Ok nha!
Cô không biết phương thức yêu thương bình thường, đời trước mặc
dù có nhiều người theo đuổi, nhưng có lẽ vì mắt nhìn của cô rất cao,
chưa từng yêu đương lần nào. Sau này nhớ lại thật hối hận, không thể
đường hoàng yêu sớm một lần.
Nhưng cảm giác yêu sớm - thật ra đến giờ này cô chỉ có thể nói
là, giống như có người đút một viên kẹo bạc hà vào miệng mình, cảm giác
vừa mát lạnh vừa tê dại, còn rất ngọt, cảm giác này khuếch tán từ cổ
họng ra, lan đến cả cơ thể. Khóe miệng như bị gì đó giữ lại, chỉ có thể
cắn câu.
Thật là kỳ diệu, vô cùng cao hứng, giống như có được một sinh mạng mới.
Tay Cố Dư Lâm vỗ vỗ lên chân ghế, sau đó lại hướng đến tay cô, nói:
- Nắm một chút.
Giang Tiêu Nhiên cảm thấy lúc này chỉ có thể biểu đạt suy nghĩ của mình một cách thô tục: M* nó, thật kích thích mà!
Lén lút yêu đương thật là có ý tứ!
Cô đem bàn tay đổ mồ hôi chà xát lên quần một cái, sau đó đưa
ngón trỏ ra, ôm lấy ngón tay của anh. Ngón tay kia rất nhanh tiến tới,
cọ cọ lòng bàn tay cô, đặc biệt mềm mại.
Cô nhìn chằm chằm vào ngón tay của hai người, giọng nói cũng mềm nhũn:
- Được rồi, một lúc rồi.
Anh cử động ngón tay, cào cào bàn tay cô, động tác không đứng đắn, nhưng hỏi một câu vô cùng nghiêm túc:
- Em làm bài tập xong chưa?
- Ừm, xong rồi. Còn anh?
- Anh viết xong rồi.
Cô nghiêng đầu:
- Vậy anh…
- Có người ngồi gần đó! Im miệng cho bố mày nào!
Lý Gia Viên tức giận, quay đầu, biểu cảm hung tợn:
- Nói chuyện gì mà thiếu dinh dưỡng thế không biết! Làm tao nổi da gà luôn! Mày khi dễ tao không có bạn gái bên cạnh à?
Giang Tiêu Nhiên cảm thấy buồn cười, nằm xuống bàn cười không ngừng, sau lại ngẩng đầu lên, nín cười nói:
- Vậy bạn đi tìm Gia Ánh đi, chẳng qua, hai người còn chưa nhàm chán, vậy mà còn nói bọn mình.
Sắc mặt Lý Gia Viên bỗng nhiên thay đổi, chân mày nhấc lên, ánh mắt trở nên ám muội:
- Hey, Giang Tiêu Nhiên, cổ của bạn…
Cô lập tức che cổ lại, mắt nhanh chóng di chuyển, nhìn Cố Dư Lâm, ánh mắt như đang nói:
- Hôm qua anh còn để lại dấu vết à?
- Trúng kế rồi! - Anh tự tay kéo tay cô xuống, đổi tư thế, nắm lấy tay cô, nhịn không được, cười nói:
- Cậu ta gạt em, không có gì cả.
Lý Gia Viên cười tủm tỉm:
- Không làm chuyện trái lương tâm, sẽ không sợ có dấu dâu tây.
- Xong rồi, bạn bị Gia Ánh làm hư rồi, noi chuyện cũng có vần điệu nữa.
Lý Gia Viên phất tay:
- Quên đi, hai người ở đây yêu đương, ta đây không nghe thấy nữa, ta chỉ muốn chìm đắm trong học tập thôi.
Lý Gia Viên đang xoay qua chỗ khác bắt đầu làm bài tập, Giang Tiêu Nhiên lấy thầy giáo đi tới, phía sau kêu một tiếng:
- Ôi chao, Gia Ánh!
Đầu cậu ấy ngẩng lên, lập tức ném bút đi, sau đó giơ tay dũng cảm:
- Gia…
Thầy giáo dạy văn đang ôm một đống lớn sách tham khảo, vẻ mặt như đang hỏi: Excuse me?
Một giây sau, Giang Tiêu Nhiên nghe được chữ “Gia” kia trầm bổng du dương, sau đó lại có giọng nói nối liền:
- Gia có cây sơn trà! Vợ Ngô tự tay trồng! Nay đã cao vút rồi!
Nói xong Lý Gia Viên đưa tay chìa tay ra, giống như nhạc trưởng kết thúc bài biểu diễn, sau đó ngồi xuống.
Thầy giáo vui mừng gật đầu:
- À, nhưng mà chữ đầu sai rồi. Phải là “Đình có cây sơn trà”. Tốt, học thôi.
(“Gia” trong “Gia Ánh” nghĩa là nhà)
Ở phía sau, Giang Tiêu Nhiên cười đến nghiêng trời lệch đất.
Cười xong rồi lấy lại tinh thần, Cố Dư Lâm đang nhìn cô, ánh mắt như nước mùa xuân. Cô bị nhìn mà ngượng ngùng, nhìn qua chỗ khác:
- Anh đừng nhìn em nha, đọc sách đi.
- Sách không đẹp bằng em.
Người đàn ông chính trực lấy đâu ra những lời tâm tình này?
Cô lại uống một ngụm trà sữa, dùng tay quẹt lấy môi một cái, lại nhớ ra gì đó:
- Được rồi, sắp đến tiết rồi…
Lần đầu tiên trong hôm nay anh tránh ánh mắt cô:
- Được, không nói chuyện.
- Sao? - Cô không hiểu.
Anh lè lưỡi, liếm môi trên một cái:
- Có chút muốn hôn em.
Không hiểu ra sao, cô nói tiếp:
- Hôn một cái thì anh liền tập trung nghe giảng sao?
Đầu anh gối lên trên hai tay, nhấc mi mắt nhìn cô:
- Không được, muốn hôn hai cái mới nghe giảng.
Còn nói:
- Tuy nhiên, anh đề nghị em làm mấy phiếu rút thăm, loại có ưu đãi.
Cô hứng thú hỏi:
- Ưu đãi gì?
- Có thể hôn thêm một cái…
Trước mặt có một tờ giấy Lý Gia Viên đưa tới, Giang Tiêu Nhiên
mở ra xem, chữ được viết tô đậm lên, thể hiện tiếng gầm gừ của người
viết:
- Cút!
Một tiết học cứ náo nhiệt một hồi như thế.
Chuông học vang lên, Cố Dư Lâm không nhúc nhích.
Thời điểm Cố Dư Lâm tan học đều vùi trên ghế.
Theo quan sát cô thấy được anh đặc biệt sợ lạnh, sợ mùa đông, ngoại trừ hoạt động cần thiết, nếu không sẽ không chịu ra khỏi cửa.
Tuy là không hợp lý nhưng mùa đông lại làm con người trở nên
trắng trẻo hơn, đốt ngón tay của Cố Dư Lâm vì lạnh mà hồng hồng, lúc đặt tay trên bàn, có vẻ đẹp rất khác lạ.
Bởi vì không khí lạnh, lớp học có người bị cảm, thầy giáo không
dám mở máy điều hòa, lúc mở cửa, từng cơn gió lạnh chui vào trong phòng. Anh tự nhiên liền đặt tay vào áo, cách một lớp tay áo mà cầm bút tính
toán công thức trên giấy nháp.
Giang Tiêu Nhiên vẫn còn viết đề bài, viết một chút liền thấy
lạnh, bàn tay lạnh lẽo, cô vừa suy nghĩ vừa dựa về phía sau, đặt bút
xuống, tay đặt lên cổ để giữ ấm, nhắm mắt thả lỏng một chút.
Đang muốn trò chuyện với anh hai câu, không ngờ người bên cạnh đột nhiên đứng lên đi về phía cửa.
Cô mù tịt duỗi cổ nhìn anh, dáng người cao lớn kia trong đám
người có thể nhìn thấy được, nhưng rồi lại biến mắt trong dòng người,
sau một lúc, lại trở về.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cố Dư Lâm - cả tỏ tình và đòi hôn đều dùng câu hỏi ngược lại.
A, yêu sớm vừa lén lút vừa quang minh chính đại thật tốt đẹp!
Tim đập một triệu lần! Hơn nữa đối tượng lại là người ngồi cùng bàn!
Lý Gia Viên: Đúng là ăn thức ăn cho chó mà! (ghen tị của với sự ngọt ngào của cặp đôi khác)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...