Ngày chuyển sang Đức Cao, Giang Tiêu Nhiên dậy thật sớm.
Sáng sớm ở thành phố B rất yên tĩnh, an bình. Dọc đường phố đều vang lên tiếng kêu của các loại côn trùng không biết tên.
Ngày chuyển trường đầu tiên, Giang Tiêu Nhiên liền phấn chấn tinh thần.
Cô đi đến cổng trường Đức Cao, trong lòng đang cảm thấy tương lai của
mình thật có triển vọng, chợt nghe có người trong trường kêu lên:
- Này, Cố Dư Lâm và Hạ Nguyễn chuẩn bị đánh nhau trên hàng lang!
Nghe đến từ nhạy cảm, trong lòng Giang Tiêu Nhiên nhất thời rung lên hồi chuông báo động mãnh liệt. “Đánh nhau” + “Cố Dư Lâm” = Lịch sử đen tối.
Sau khi anh ấy thành công, quá khứ đen tối mới bị đào lại.
- Ha ha, vậy mà là ngôi sao ư, không biết đã qua lại với người nào, liền lấy được nhiều kịch bản, nhưng không thể thay đổi được sự thật mà.
- Một người hung hăng, mỗi ngày chỉ biết đánh nhau, lại giả vờ ngoan ngoãn trước mặt fan! Đáng ghét!
- Tôi là Cố Dư Lâm, từ xã hội đen, côn đồ đến bạn học, dám trêu tôi, chỉ có 3 chữ: Đánh cho chết!
Đây là muốn nói đến lần đó, có bọn côn đồ muốn đánh Cố Dư Lâm, kết quả
Cố Dư Lâm đánh người ta một trận. Có người quay được video đăng lên
internet, có người khen Cố Dư Lâm mạnh mẽ, có người cho rằng đây là một
vết nhơ.
Đối với mấy chuyện mắng chửi trên mạng này, Giang Tiêu Nhiên quá quen
thuộc, bởi vì khi đó cô đã nằm trong hội người hâm mộ. Nhưng mà Cố Dư
Lâm đánh người là sự thật, họ không hiểu lý lẽ, cố gắng tẩy trắng chỉ
làm người ta chán ghét, cô chỉ có thể kìm nén lại, ngậm đắng nuốt cay.
F*ck, cái loại muốn phản đối nhưng không thể phản đối, cảm giác đó thật sự rất khó chịu muốn bùng nổ!
Cho nên cô có cơ hội huỷ bỏ lịch sử đen tối kia, liệu cô có thể nắm chắc cơ hội này không?
Không nắm được thì không phải là “vợ” của Cố Dư Lâm!
Cô lấy điện thoại di động từ trong túi xách, lấy luôn bữa sáng kín đáo đưa cho Triệu Gia Ánh.
- Mình đi xem một chút, Gia Ánh, bạn nhớ quay video lại giúp mình nha!
Giang Tiêu Nhiên đã bị anti fan rèn luyện đến cực kỳ nhạy cảm.
Triệu Gia Ánh không hiểu ra sao:
- Bạn đi đâu?
Giang Tiêu Nhiên không rảnh trả lời cô ấy, đã xông vào bên trong.
Trên tay Cố Dư Lâm đang cầm một quả bóng rổ, vẻ mặt rất tà ác. Giang
Tiêu Nhiên đang suy đoán nội dung chính của sự việc, liền nghe Cố Dư Lâm nói:
- Chiều hôm qua lúc chơi bóng, ai đã làm Lý Gia Viên bị thương?
Giọng nói của học sinh nam đối diện cũng không thân thiện:
- Đều là không cố ý, được chưa?
- Không cố ý? Không cố ý mà cũng làm tới gãy xương? Còn nữa, ngay cả một câu quan tâm cũng không có?
Cố Dư Lâm lại hỏi lần nữa:
- Tôi hỏi một lần nữa, là ai?
- Dù là ai, nếu đã là người của Hạ Nguyễn này làm, mày tìm tao là được.
Thì ra học sinh này là Hạ Nguyễn, cắt kiểu tóc dài, kiêu căng lớn lối, làm ra vẻ đại ca.
Còn chưa đủ lông đủ cánh, lại học xã hội đen làm đại ca? Giang Tiêu
Nhiên cảm thấy buồn cười. Nhưng mà trường học là như vậy, càng trẻ tuổi
càng muốn làm ra vẻ người lớn, lúc nào cũng có cảm giác mình lạnh lùng,
độc ác, nhưng trong mắt người lớn thì chỉ là một đứa trẻ không có chủ
kiến.
Cố Dư Lâm không lên tiếng, bóng rổ từ trong lồng ngực bay ra ngoài, thiếu chút nữa nện thẳng vào Hạ Nguyễn. Anh cười:
- Thật ngại quá, tôi cũng không cố ý.
Đại ca trường học làm sao có thể chấp nhận người khác đối xử như thế với mình?
Dĩ nhiên, Hạ Nguyễn nhịn không được, đi đến đánh một quyền hướng bên trái, âm thanh vang lên như xương cốt bị đánh tan.
Mọi người xung quanh bắt đầu la lên, nhìn thấy Cố Dư Lâm lau khoé miệng, hơi nhếch môi, đó là báo hiệu anh đang tức giận.
Giang Tiêu Nhiên đã nhìn thấy có nhiều người lấy điện thoại chụp hình,
quay video, cô sợ hãi, không được, không thể để Cố Dư Lâm ra tay đánh
người được!
Giang Tiêu Nhiên bước lên trước hai bước, nhất thời không nghĩ ra cách
giải quyết, không biết ai thuận tay đẩy cô ra trước một cái, cô lảo đảo
hai bước, đúng lúc dừng tới trước mặt Cố Dư Lâm.
Chân mày anh nhíu chặt, sức lực cánh tay đã vung ra, tuy đã thu lại một
phần lớn sức mạnh, nhưng vì quán tính, lại va chạm vào bụng cô.
Thật ra không đau chút nào, bởi vì Cố Dư Lâm đã thu lại phần lớn sức mạnh.
Bản thân Giang Tiêu Nhiên lại cảm giác được, một khắc kia không rõ là mù mịt hay sợ hãi, theo bản năng, cô ngồi chồm hổm xuống.
Cố Dư Lâm cúi người, đỡ lấy Giang Tiêu Nhiên đang lảo đảo:
- Bạn… không có sao chứ?
Cô dây dưa một lúc, lúc này mới ý thức được, đột nhiên thấy lạ, bụng nhỏ đau quặn lên, có thể kinh nguyệt đã đến.
…
Trận đau này tới thật không đúng lúc, đau từng cơn, kịch liệt mà tê dại.
Cô nhịn không được, tay nắm chặt lấy tay áo Cố Dư Lâm, thốt ra vài tiếng “ừm ừm”.
Triệu Gia Ánh cũng hiểu sai tình huống, cho rằng cô bị Cố Dư Lâm đánh, cuống quít chạy tới, vội vàng hấp tấp nắm lấy tay áo cô.
- Có sao không? Có muốn đi bệnh viện không?
Tiếng người ồn ào, rầm rì bên tai Giang Tiêu Nhiên, đầu cô cũng đau theo, nhất thời không nói được, cũng không đứng lên nổi.
Chết tử tế cũng không được, chuông vào học đã reo.
Tiếng chuông như thúc giục cô: Ngày đầu đi học, không thể tới trễ!
Giang Tiêu Nhiên hít sâu một hơi, không kịp trả lời Cố Dư Lâm, liền ôm bụng chạy về phòng học.
Mọi người vây xem cũng cất điện thoại và dẹp bỏ tâm trạng hóng chuyện,
đối với việc ngoài ý muốn như thế rất bất ngờ, nhưng sau đó cũng vội
vàng chạy về lớp học.
Bởi vì không ngờ nên mọi người cũng không kịp quay video.
Một học sinh nam vừa chạy vừa sợ hãi: “Mình chính là người không cẩn thận đẩy người đó ra ngoài…”
Cuối cùng cũng chạy đến Ban 6, Giang Tiêu Nhiên tìm được chỗ ngồi, lúc này mới như trút được gánh nặng, ngồi co quắp lại.
Triệu Gia Ánh theo sau:
- Cuối cùng bạn có sao không?
Cô không còn sức lực, yếu ớt trả lời:
- Không có việc gì, chỉ là đau bụng quá thôi.
- Vì sao bạn phải cản đòn giùm Hạ Nguyễn như vậy?
Triệu Gia Ánh thật sự không hiểu, mắt mở to:
- Bạn biết Hạ Nguyễn? Hay là bạn có ý với cậu ta?
- Ai nói? Sao có thể như vậy?
Giang Tiêu Nhiên nói:
- Khi đó mình rất căng thẳng, vô thức đi lên phía trước, lại không rõ là ai đẩy mình một cái… Hơn nữa, mình không bị thương gì cả, cú đánh của
Cố Dư Lâm không hề đau chút nào, giống như lúc đùa giỡn bình thường
thôi.
- Vừa rồi mình ngồi xổm ở đó, do mình đau bụng, là kinh nguyệt đến.
Cô giải thích, giải thích hết như trút được gánh nặng, cô thở dài.
- Nhưng mà như vậy cũng tốt, hai người đó cũng không đánh nhau nữa. Nếu
như không có chuyện của mình, có lẽ họ sẽ đánh nhau thật, có khi còn lên cả công an, đến đó còn phải mang án tích…
Triệu Gia Ánh:
- Vậy mà bạn không nói sớm, lúc này thiếu chút nữa đã dọa mình sợ chết
khiếp, mình còn cho rằng phải lập tức chuẩn bị đám tang cho bạn nữa.
Giang Tiêu Nhiên cười:
- Đừng nhiều lời nữa, đưa cho mình xem điện thoại một chút.
Triệu Gia Ánh đưa điện thoại tới. Giang Tiêu Nhiên nhớ lại video đời
trước, cảm thấy quần áo Cố Dư Lâm mặc hôm nay không khác biệt lắm, nói
chuyện cùng một học sinh nam, suýt chút nữa đã đánh nhau.
Dù lần này không gây ra kết cục thảm hại, nhưng cô còn hơi sợ.
Rất nhanh giáo viên ôm sách vở vào lớp, gõ tấm bảng đen, bắt đầu tiết thứ nhất.
“Lật sách đến trang 10”.
Dù sao Giang Tiêu Nhiên cũng là chuyển đến, lần này học Ban 6 cũng cùng
cấp. Vì để nhanh chóng thích ứng trường học, cuối tuần cô còn cố ý lên
trường luyện thi, lúc nói với ba mẹ điều đó, họ rất kinh ngạc.
Đời trước, dù nghe nhiều đạo lý “Phải có nền tảng ở lớp 10, lớp 11”, nhưng đại đa số đều là đến lớp 12 mới tập trung học hành.
Trên đời có rất nhiều đạo lý, chỉ có người đã trải qua mới có thể hiểu, mới có thể trưởng thành.
Năm lớp 12 lúc trước, mỗi ngày Giang Tiêu Nhiên chỉ ngủ khoảng 4 giờ,
lòng đau như cắt, bây giờ nhớ lại, mình phải từng bước chuẩn bị kiến
thức thôi.
Hết tiết số học, đầu óc choáng váng, cô đang muốn nằm xuống ngủ một lúc thì một bạn nữ đeo kính đi đến, kêu cô một tiếng:
- Bạn là Giang Tiêu Nhiên đúng không?
Cô gật đầu:
- Đúng vậy, có chuyện gì không?
- Thầy chủ nhiệm mời bạn lên văn phòng một chuyến.
- Thầy chủ nhiệm?
- À, hình như liên quan đến sự việc sáng nay của Cố Dư Lâm và Hạ Nguyễn.
Thấy Giang Tiêu Nhiên đứng dậy, bạn nữ kia nhắc nhở:
- Hai người bọn họ đều không nên chọc, về sau bạn phải chú ý một chút.
Giang Tiêu Nhiên cười cười:
- Được, được, văn phòng ở đâu?
- Đối diện tòa nhà kia, phòng 501.
Nghĩ đến mình có thể gặp Cố Dư Lâm, tự nhiên Giang Tiêu Nhiên có chút
phấn khởi. Vừa đi xuống lầu, đang cúi đầu chú ý cục đá dưới chân, đột
nhiên thấy trước mặt tối sầm, ánh sáng bị một người che mất.
Từ trong bóng tối, cô ngẩng đầu nhìn, nhìn một lúc mới nhớ ra, đây là Hạ Nguyễn.
Cô lễ phép nói:
- Có chuyện gì không ạ?
Hạ Nguyễn cũng rất cao, mắt dẹp dài, hơi xếch, mi mắt mỏng. Cặp mắt kia vui vẻ nhìn cô:
- Cô thích tôi?
Tại sao mọi người đều nghĩ như thế vậy?
- Bạn hiểu lầm rồi.
Cô đặc biệt chân thành nói:
- Mình không quen biết bạn.
- Vậy tại sao lại chịu đánh thay tôi?
Đó là việc ngoài ý muốn được không? Giang Tiêu Nhiên yên lặng oán thầm, không muốn giải thích, cười xấu hổ:
- Vì hôm nay là ngày đầu mình chuyển đến trường này, không muốn nhìn thấy mọi người mâu thuẫn…
Hạ Nguyễn liếc mắt, xì khẽ một tiếng:
- Hừ, như là thánh mẫu.
Giang Tiêu Nhiên không để ý cậu ta, ngẩng đầu lên thì thấy bóng dáng Cố
Dư Lâm ở phía trước. Dưới ánh mặt trời, anh như được bao phủ bởi một
tầng vàng nhạt.
Cô nhắm mắt theo sau đuổi theo anh, hoàn toàn mặc kệ Hạ Nguyễn đằng sau đang mang vẻ mặt khó chịu.
Đi chưa được mấy bước, rất nhanh Cố Dư Lâm đã phát hiện ra cô, khẽ nghiêng người hỏi:
- Khá hơn chút nào không?
- Ừm, tốt hơn một chút.
Máu trên não cô dâng trào, giống như uống nhiều rượu.
Thời điểm lên lầu, cô còn có thể nghe được trên mùi thơm bạc hà trên
người Cố Dư Lâm, là bột giặt hay xà phòng? Là nhãn hiệu gì nhỉ?
Cùng đi với Cố Dư Lâm khiến cô rạo rực, nhưng phải leo đến 5 tầng lầu
làm cô mệt muốn chết, đến văn phòng thì mặt Giang Tiêu Nhiên đã đỏ bừng.
Thầy chủ nhiệm bảo ba người đứng thành một hàng, Giang Tiêu Nhiên vừa
vặn đứng ở trong, còn cố ý nhích lại gần Cố Dư Lâm ở bên cạnh.
Đầu tiên thầy chủ nhiệm mở miệng, cắt ngang tâm tư của cô:
- Nghe nói sáng nay các em đánh nhau, là có chuyện gì?
Không có người trả lời, Giang Tiêu Nhiên nhấc mí mắt nhìn thoáng qua Cố
Dư Lâm, anh vẫn có vẻ mặt nhàn nhạt, không định mở miệng.
Nhìn thấy hai nam sinh như pho tượng, không thèm trả lời, thầy chủ nhiệm đưa mắt chuyển sang Giang Tiêu Nhiên:
- Em tên là gì?
- Giang Tiêu Nhiên, cây trúc nhỏ cạnh sông, là…
Cô cố gắng giải thích một chút, chỉ sợ Cố Dư Lâm không nhớ được.
Thầy chủ nhiệm đẩy đẩy mắt kính:
- Giang Tiêu Nhiên đúng không? Nghe nói sáng nay em bị Cố Dư Lâm đánh, là thế nào, em kể lại cho thầy xem.
- Cũng không phải là bị đánh. Sáng nay em thấy bạn học vây xem một chỗ,
em liền đến nhìn, thấy hình như họ có chút hiểu lầm, sau đó Hạ Nguyễn
liền đánh anh… Cố Dư Lâm một quyền.
Cô chỉ chỉ Cố Dư Lâm.
- Bởi vì em căng thẳng nên bước lên 2 bước, lại có người đẩy em ra… nên…
Nói xong cô vội vàng giải thích:
- Nhưng mà em không bị thương, khi đó ngồi chồm hổm trên mặt đất là do đau bụng thôi ạ.
Suýt chút nữa cô đã gọi Cố Dư Lâm là anh rồi…
Thầy chủ nhiệm nhíu nhíu mày, hình như không tin lắm.
Giang Tiêu Nhiên nghĩ đến video trong điện thoại, liền trình lên “bằng chứng”.
Cô đánh đòn phủ đầu:
- Khi đó em đi ngang qua, biết rõ Cố Dư Lâm sẽ không đánh người. Có lẽ
cậu ấy chỉ hù dọa Hạ Nguyễn thôi, không phải chuẩn bị đánh thật đâu.
Tác giả muốn nói: Muốn biết lý do Tiêu Nhiên thích Cố đại thần đến như vậy, mời xem Chương 28.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...