Vưu Kim Liên là một nông dân thuần phác, không biết gì về khoa học gần như là mê tín. Nghe cụ làng nói xong hoản loạn đến nổi quỳ rạp xuống đất, liều mạng thỉnh cầu ông ta giúp Thẩm Thiên Úc.
Ông ấy hừ một tiếng đồng ý, cách hai ngày thì cầm một bao giấy vàng để Vưu Kim Liên đốt, pha vào sữa cho Thẩm Thiên Úc uống.
Nhưng thuốc này có tác dụng hay không? Đáp án không thể xác định, bởi vì sau ngày Thẩm Thiên Úc uống vào liền mắc bệnh thủy đậu, bắt đầu sốt nhẹ cả người mơ mơ màng màng nằm trong phòng không có gió. Vưu Kim Liên hận người bị thủy đậu chính là mình, từ tối đến sáng đều thoa thuốc cho con trai, Trần Hạ Sinh thấy đứa em của mình như vậy cũng thở dài, đau lòng muốn chết.
Một tuần sau, Thẩm Thiên Úc khỏi hẳn bởi vì hắn nhịn rất tốt, thủy đậu cũng không bị vỡ trên mặt chẳng có vệt sẹo nào.
Cũng tại ngày hôm đó Vưu Kim Liên đi hơn mười dặm đến trường học, muốn cho Thẩm Thiên Úc đến trường đọc sách.
Cô tin tưởng lời ông cụ đó nói cũng không nghi ngờ tài trí của con mình, cô xác định ——
“Hoa Nha cũng giống ba nó, sẽ học giỏi. Đừng nói thánh nhân, nhất định có thể thi lên đại học ra ngoài thôn.”
Nhớ đến chồng mắt Vưu Kim Liên liền đỏ lên nhưng rất kiên định nghĩa: Em phải chờ con trai lên đại học mới đến với anh được. Thẩm Kiện, chờ em.
Tháng chín năm sau, Thẩm Thiên Úc chỉ mới bốn tuổi đã đi học. Bởi vì nhỏ tuổi, lần đầu đến trường vẫn do Trần Hạ Sinh cõng hắn. Đi hơn mười dặm khiến Trần Hạ Sinh phải thở hồng hộc mồ hôi ướt đẫm, Thẩm Thiên Úc lao xuống cả ngực áo đều ướt hết.
Thẩm Thiên Úc biết cách giáo dục ở vùng quê rất khác, nhưng tính hắn nhẫn nhịn chịu đựng rất giỏi, hắn cảm thấy mình sẽ thích ứng được sinh hoạt ở nơi này ngày đầu tiên đến lớp, hắn đã có thể làm quen với hoàn cảnh xung quanh.
Bởi vì chỉ vừa khai giảng học sinh ai cũng chăm chú nghe bài. Thẩm Thiên Úc thú vị nhìn thầy giáo số học đang kích động giảng bài và thầy giáo ngữ văn mặt mày đỏ bừng nói chuyện nước miếng bay tứ tung.
Tiểu học không có lớp tiếng Anh, cũng chỉ học buổi sáng, buổi chiều là mấy khóa thể dục và âm thanh, hơn ba giờ liền tan học sau đó ra vườn rau chăm sóc, bốn rưỡi có thể về nhà. Bởi vì nhà khá xa học sinh ai cũng ở lại đây ăn trưa.
Vưu Kim Liên để cơm vào hộp của Trần Hạ Sinh, giữa trưa hai người có thể cùng ăn chung.
Lớp hai tan học rất sớm còn chưa reo chuông hết giờ Trần Hạ Sinh đã xuất hiện trước phòng học của Thẩm Thiên Úc, còn há miệng cười với hắn.
Thẩm Thiên Úc không rõ, đứa nhỏ đen ngốc này chưa bao giờ đáng răng vì sao răng lại trắng như vậy.
Trong thôn giáo viên rất ít, mấy người đó cũng đã từng dạy Trần Hạ Sinh, đứ ng trên bục giảng trêu ghẹo:
“Đây không phải là Cẩu Đản sao. Đến tìm em trai à ẩu?”
Trần Hạ Sinh cười hắc hắc, ‘Ân’ một tiếng.
Lão sư nói: “Nếu năm nay cậu ở lại lớp lần nữa, thật sự sẽ học chung với em trai đó.”
Học sinh trong thôn rất ít, chỉ có một lớp.
“Không có việc gì.” Trần Hạ Sinh bóp bóp mũi, sảng khoái nói “Thầy nè, ruốt cuộc có tan học chưa vậy, Hoa Nhi nhà em đói lắm rồi.”
Từ ‘Hoa Nhi’ này khiến Thẩm Thiên Úc dở khóc dở cười. Người trong thôn ai cũng có nhũ danh, không ít cái tên khó nghe nhưng không ai nữ tính giống hắn như vậy.
Quả nhiên, mọi người nghe xong liền bắt đầu cười, giáo viên đẩy kính mắt cười nói: “Vậy tan học đi.”
Người trong lớp tốp năm tốp ba đi ra ngoài, Trần Hạ Sinh dắt Thẩm Thiên Úc đi đến dưới tàng cây, sau đó lấy bánh mì và dưa muối ra, vừa ăn vừa nói: “Hoa Nhi, nếu ăn không đủ thì qua bên kia mua thêm, anh sẽ đưa tiền.”
Kỳ thật Vưu Kim Liên đưa cho Trần Hạ Sinh một ổ bánh mỳ và một cái bánh bột ngô, vốn để hai bọn họ chia nhau ra ăn ai ngờ Trần Hạ Sinh liền đưa bánh mỳ cho Thẩm Thiên Úc, còn mình gặp bánh bột ngô. Hắn đang trong thời kỳ trưởng thành, hai ba cái liền hết, sau đó lại nuốt nước miếng ừng ực.
Thẩm Thiên Úc bị biểu hiện thành thật của cậu làm cho sửng sốt. Hắn nhỏ như vậy vốn ăn không vô gì cả, bình thường ở nhà cũng chỉ có uống sữa rồi ăn chút thức ăn là đủ. Hắn xé nơi đã bị mình cắn ra, sau đó đưa cho Trần Hạ Sinh nói:
“Cho anh.”
Trần Hạ Sinh lắc đầu, nói: “No rồi.”
“…” Thẩm Thiên Úc không động “Em ăn không vô.”
Trần Hạ Sinh lúc này mới tiếp nhận lấy một ít dưa muối ăn hết bánh mỳ.
Chỉ chớp mắt liền đi qua năm năm.
Thẩm Thiên Úc đến mười tuổi cũng giống như kiếp trước, cao cao gầy gầy làn da vĩnh viễn phơi nắng cũng không đen, thoạt nhìn có chút đơn bạc. Nhưng khác ở chỗ, bây giờ hắn đang mặc một bộ quần áo lớn hơn một số còn có chút cũ, phía sau là Trần Hạ sinh mười lăm tuổi.
Trần Hạ Sinh trưởng thành cao lên không ít, chỉ mới mười lăm tuổi mà đã cao gần mét tám, thanh âm hùng hậu gương mặt cũng rõ nét hơn, sóng mũi cao thẳng tứ chi thon dài có lực, khi chạy đều mang theo một vẻ của người lớn.
Lưng Trần Hạ Sinh đeo túi xách của Thẩm Thiên Úc, cùng hắn đến trường học.
Thẩm Thiên Úc năm nay lên lớp năm. Với năng lực của hắn trực tiếp thi lên đại học cũng không có vấn đề, nhưng kiếp trước Thẩm Thiên Úc đi học không thích cạnh tranh với ai cũng không cố ý biểu lộ gì cả. Hắn không muốn để người khách biết mình đã từng sống lại, vì thế hằng năm đều có danh diệu “Đứng đầu” “Đạt đủ điểm nhiều lần”, cùng một đám học sinh nhỏ tuổi học tập.
Thẩm Thiên Úc nhìn mọi thứ rất nhạt cũng không hề cảm thấy mất mặt, có đôi khi hắn thấy cuộc sống yên lặng như vậy rất tốt, chỉ muốn sống như vậy đến hết đời.
Nhưng Trần Hạ Sinh sẽ không để cho hắn được yên. Bởi vì anh đến trường trễ còn ở lại lớp, Trần Hạ Sinh năm nay cũng chỉ học lớp năm, hai người lại trở thành bạn học.
Trần Hạ Sinh rất vui vẻ, bởi vì anh có thể ở gần chăm sóc cho em trai. Nhưng từ khi lên lớp năm Trần Hạ Sinh có chút lo lắng, nếu anh ở lại sẽ không thể học chung với Thẩm Thiên Úc.
Vì thế anh bắt đầu suy xét vấn đề có nên chăm chỉ học hành hơn hay không.
“Hoa nhi, sao em vẫn gầy như vậy?” Trần Hạ Sinh đeo túi xách của hai người, đi lên bóp bóp vai của hắn “Chỉ còn xương thôi, có chuyện gì thế?”
“Em cũng không biết.” Thẩm Thiên Úc tùy tiện nói, “Nhưng em vẫn rất khỏe.”
Đúng là rất khỏe.
Có lẽ không khí ở nông thôn không bị ôm nhiễm, Thẩm Thiên Úc có đôi khi sẽ bị cảm nhưng chừng từng bị họ. Phải biết ở kiếp trước khi hắn mới mười tuổi, phổi có vấn đề đến mức làm giải phẫu. Vì hai giúp nhà trường làm việc, Thẩm Thiên Úc cũng mạnh khỏe không ít. Tuy không thể so mới mấy đứa nhỏ trong thôn, nhưng hơn kiếp trước rất nhiều.
Trần Hạ Sinh không hiểu niềm vui của Thẩm Thiên Úc, anh cay mày bộ dáng rất lo lắng.
Còn chưa vào lớp, Thẩm Thiên Úc đã thấy Xuân Dương đứng trước cửa. Đây là đứa nhỏ kế bên nhà rất thân với Trần Hạ Sinh, năm nay học lớp sáu, đứng ở đây cũng chỉ có thể chờ mình anh.
Trần Hạ Sinh đưa túi cho Thẩm Thiên Úc xoa xoa lưng hắn nói: “Em vào trước đi, anh nói chuyện với Xuân Dương một chút.”
Thẩm Thiên Úc đồng ý đi vào lớp. Thành tích của hắn rất tốt, tuy nhỏ tuổi nhưng lại được làm lớp trước, mỗi sáng phải lên bục giảng nhìn học sinh đọc sách.
Trần Hạ Sinh nhìn Xuân Dương người lùn hơn anh cả một cái đầu, hỏi: “Chuyện gì a? Mới sáng đã đến tìm tao.”
“Không có việc thì không thể tìm mày sao?” Xuân Dương cười, đập Trần Hạ Sinh một cái “Tối nay đến nhà tao, tao có cái này hay lắm.”
“Gì?” Trần Hạ Sinh nghi hoặc hỏi “Vì sao bây giờ không xem? Còn phải đến nhà mày?”
“Ừ, đêm nay cha mẹ tao đi ra ngoài, có mình tao ở nhà à.” Xuân Dương cười, như có điều suy nghĩ mà nói, “Là cái đó đó, mày có xem không?”
Trần Hạ Sinh nghe không rõ, sau lại thấy Xuân Dương càng cười càng đê tiện, mới hiểu ý cậu ta vội vàng khoát tay, nói: “Hạt dẻ trên núi rụng rồi, tao muốn cùng em tao lên đó nhặt, không đi đâu …”
“Tối nay đến đi, tao ngủ mày kêu tao dậy.” Xuân Dương nháy nháy mắt “Rất thú vị, mày không xem thật à? Tao thấy mày hiếu kỳ lắm rồi đấy.”
Trần Hạ Sinh do dự.
Ý của Xuân Dương chính là muốn cho anh xem mấy thứ đồi trụy. Người trong thôn thuần phác nhưng không phải không hiểu phong tình, ở cửa thôn có mấy ông cụ diễn mấy tiết mục ngắn thô tục, mỗi lần thấy Trần Hạ Sinh sẽ trêu ghẹo hai ba câu —— nhìn anh vừa cao vừa lớn ai lại nghĩ anh chỉ mới thành niên chứ.
Nhưng Trần Hạ Sinh chưa từng tiếp xúc qua mấy thứ này, anh cảm thấy mình vẫn còn nhỏ không thể xem. Bây giờ nghĩ tới, lại rất tò mò.
Trần Hạ Sinh rướn cổ lên nhìn vào phòng học, liền thấy Thẩm Thiên Úc đan đứng trên bục giảng, một tay chống bàn cúi đầu đọc sách, rất an tĩnh.
Vì thế Trần Hạ Sinh gật gật đầu, nói: “Vậy được rồi, tối nay chờ tao.”
Hai người lại trò chuyện mấy câu, sau khi vào cửa Trần Hạ Sinh thấy lớp phó học tập lên bảng điểm danh, một lát sau lại quay đầu nói với Thẩm Thiên Úc:
“Hoa Nha, viết cho tui vài chữ đi.”
Thẩm Thiên Úc ngẩng đầu không nói chuyện, cầm hai cây phấn màu trong hộp không chút để ý viết lên mặt bảng đen.
Ở trong này, nhũ danh là xưng hô thân mật, không phải người lớn không ai gọi như vậy. Nhũ danh cũng có thể dùng để trêu chọc nhau, nhưng cô bé lớp phó học tập này không có ý như vậy.
Trần Hạ Sinh giận dữ nghĩ: Cái gì là viết vài chữ ‘cho tui’, điểm danh không phải là nhiệm vụ của bà hay sao.
Trần Hạ Sinh biết cô bé tên Quý Liên này thích Thẩm Thiên Úc. Ở trong lớp ai lại không biết, nhưng người trong thôn rất sỉ diện. Để chủ nhiệm lớp biết, mẹ Quý Liên không đánh sưng mông cô bé thì không thôi. Nếu nói Quý Liên năm nay cũng mười sáu mười bảy tuổi, so với Hoa Nhi lớn hơn rất nhiều, bộ nhỏ không biết xấu hổ à.
Không chỉ Trần Hạ Sinh không thích, mấy bạn học trong lớp cũng không đồng ý, một cô bé quay về phía Quý Liên làm mặt quỷ, nói:
“Hay bà mang Thẩm Thiên Úc về nhà bà đi. Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường —— “
Quý Liên cúi đầu, e lệ mà hung dữ nói: “Xé rách miệng bà bây giờ! Chữ viết ổng đẹp như vậy, làm chút chuyện cho lớp không được sao?”
“Ai nha nha, không gọi ‘Hoa Nha’ à! —— Bộ bồ viết chữ không đẹp sao?”
“Bà còn nói nữa?” Quý liên đỏ mặt xông lên.
Thẩm Thiên Úc thì sao? Hắn hoàn toàn không thèm để ý đến mấy cô bé đang tranh cãi ầm ĩ này. Tính cách không nóng không lạnh khiến hắn đối với chuyện tình cảm rất trì độn, Thẩm Thiên Úc không rõ mấy đứa nhỏ này có hiểu thích là gì hay không? Giống như thần tượng vậy, diện mẹo đẹp, tiếng nói hay, liền đùa giỡn như thế không có ác ý cũng không biết yêu thích là gì.
Hắn ngưỡng cổ viết chữ. Đơn giản viết hai dòng ‘Thiếu niên cường thì quốc cường, thiếu niên phú thì quốc phú’, chưa viết xong đã nghe thấy tiếng Trần Hạ Sinh buồn bực rống lên: “Quý Giun, bà an tĩnh điểm danh được không?”
Nhũ Danh của Quý Liên chính là Con Giun, bởi vì mẹ cô bé sau khi hạ sinh vừa ra khỏi nhà liền đạp phải giun, dính ở đế giày. Ba cô bé rất trọng nam khinh nữ, vừa biết là con gái đã không vui vẻ, liền lấy nhũ danh là Con Giun.
Từ này vốn không dễ nghe còn đi theo họ, giống như đang mắng người. Quý Liên mặt đỏ lại xanh ‘Hừ’ một tiếng xoay người, tiếp tục viết bản, lúc trở về đi qua bàn Trần Hạ Sinh còn dậm chân một cái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...