Trọng Sinh Đến Nông Gia

Vưu Kim Liên tuy biết con trai mình sẽ được ‘tuyển thẳng’, nhưng bà biết cái gì gọi là ‘tuyển thẳng’ sao? Vừa nghe nói con trai cũng muốn tham gia thi đại học, trong lòng vô cùng lo lắng, sợ Thẩm Thiên Úc thi đại học sẽ phát sinh chuyện gì đó ngoài ý muốn, cuối cùng khi không lãng phí cơ hội tốt như vậy.

Sau khi bà biết được thành tích của Thẩm Thiên Úc, vui mừng đến hỏng mất. Bà hết sức lo sợ con trai vì được tuyển thẳng mà thả lỏng, hiện tại mới thật sự nhẹ nhàng thở ra.

Máy tính cùng di động đều là quá trình phát triển như vậy. Lúc ban đầu cao không thể với, ai có một cái đều sẽ treo ngay trên thắt lưng, mỗi khi có người liên hệ liền sẽ đặc biệt lên mặt lấy ra cho người khác xem. Sau đó đột nhiên có một năm, thậm chí là vào tháng đặc biệt nào đó, hai loại đồ vật này liền trở nên nhà nhà thông dụng, trên đường cái ai cũng giơ lên cái ‘di động cầm tay’, cười hoặc là rít gào liên hệ đối với người bên kia di động.

Bây giờ chính là thời đại như vậy. Thẩm Thiên Úc cùng Vưu Kim Liên dùng điện thoại liên lạc, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến Thẩm Thiên Úc, bình thường không dám gọi điện thoại nhiều cho hắn, thẳng đến khi nghe nói con trai được tuyển thẳng, hơn nữa thành tích còn tốt như vậy, mới triệt để buông ra, mỗi ngày đều gọi điện thoại cho hắn, biểu lộ tình cảm nhớ con sâu sắc của bà.

Thẩm Thiên Úc cũng bắt đầu thả lỏng, chỉ cần tập trung sức lực khi lên lớp là được, không giống các học sinh khác liều mạng như vậy. Cách thi đại học còn hai tháng, hắn từ từ điều chỉnh trạng thái của bản thân, đem phần lớn thời gian sau khi học xong đều đặt vào việc rèn luyện thân thể.

Tháng năm, là thời gian kiểm tra sức khoẻ của thí sinh. Học sinh cùng một lớp ngồi xe đến bệnh viện chuyên môn tiến hành kiểm tra đo lường thể chất, mất hết một ngày rưỡi, buổi chiều ngày đầu tiên phải lấy máu, kiểm tra có viêm gan B hay không, ngày thứ hai tương đối có hệ thống hơn, chiều cao, cân nặng, huyết áp…… Cái gì đều kiểm, lấy qua bảng kiểm tra sức khoẻ, Thẩm Thiên Úc cúi đầu xem, chiều cao bản thân là một mét tám mốt.

Kiếp trước lúc mười tám tuổi, chiều cao của hắn là một mét tám ba, bây giờ đã rất gần với con số này, không biết kiếp này tăng cường rèn luyện thân thể bản thân có thể cao hơn hay không.

Qua đợt kiểm tra sức khoẻ, thi đại học liền ngày càng tới gần. Thời gian còn có một tháng, lúc này kể cả học sinh không cố gắng nhất cũng bắt đầu liều mạng, khi đi WC cũng có người cầm một quyển sổ tay tiếng Anh học thuộc từ đơn, toàn bộ trường học hình như đều có mùi thuốc súng lượn lờ nhi.

Lập tức đã đến kỳ thi thử, giáo viên nói, học sinh tự mình đại khái có thể đánh giá được thành tích thi đại học. Vì trừ bỏ học sinh cái gì cũng chưa học ra, trong một tháng này có thể có cải thiện vượt mức, thì những người khác gần như đã không còn có thể tiến bộ thêm được nữa.

Thẩm Thiên Úc lại là càng ngày càng thả lỏng. Hắn cân nhắc nhiều hơn chính là việc mình sắp tròn mười tám tuổi, đó chính là lúc hắn cùng Trần Hạ Sinh chân chính ngả bài.

Thẩm Thiên Úc sẽ không hối hận, hai năm nay, thời gian hắn suy nghĩ đã đủ lâu. Hắn biết bản thân đến cùng là muốn cái gì. Hắn muốn cùng Trần Hạ Sinh cùng một chỗ, cứ như vậy.

Ngày thi thử chấm dứt vừa lúc là thứ sáu, Thẩm Thiên Úc thu thập một chút liền đi tìm Trần Hạ Sinh.

Đi ngang qua chợ để mua đồ ăn, Trần Hạ Sinh quyết định muốn hầm canh xương cho Thẩm Thiên Úc. Hai người sống ở ngoài, lại không thể mỗi ngày đều đi ra ngoài mua cơm ăn, thời gian lâu dài Trần Hạ Sinh liền học được nấu cơm, vả lại còn rất ngon, dù sao đi nữa thì Thẩm Thiên Úc cảm thấy không tệ.


Một ngày này vẫn như vậy. Thẩm Thiên Úc ngồi ở bên ngoài đọc sách, Trần Hạ Sinh ở trong bếp hầm canh, sau khi bỏ tiêu cùng hạt hồi, trong phòng bếp tràn ngập mùi thơm nồng đậm. Chờ khi cơm được nấu chín, Trần Hạ Sinh liền ra ngoài, ghé vào khung cửa phòng bếp hướng ra bên ngoài nhìn Thẩm Thiên Úc.

Thẩm Thiên Úc im lặng ngồi ở trước bàn làm việc, trên tay cầm bút, thường hay ghi chú vài dòng, trong phòng ánh sáng quá mờ, hắn liền bật đèn bàn. Dưới ngọn đèn Thẩm Thiên Úc có vẻ quá trắng nõn, rất có phong độ của người trí thức.

Lúc về nhà Thẩm Thiên Úc vội vàng tắm rửa một cái, hiện tại tóc còn chưa khô, ướt nhẹp dán trên trán, có vẻ hết sức dịu ngoan.

Trần Hạ Sinh nhịn không được đến phía trước, sờ sờ tóc của hắn.

Thẩm Thiên Úc buông bút, đè lại tay Trần Hạ Sinh, nói: “Lấy khăn mặt cho em, em lau một chút.”

Trần Hạ Sinh đứng im, trực tiếp giơ tay ôm lấy đầu Thẩm Thiên Úc, cọ cọ trên người mình.

Tháng năm, thời tiết còn chưa tới lúc nóng nhất, nhất là buổi tối, thời tiết vẫn khá mát mẻ. Mở ra cửa sổ, bên ngoài gió thổi vào, tựa hồ có chút hơi lớn.

Nghe trong gió trộn lẫn mùi ẩm ướt, Thẩm Thiên Úc nghĩ, mau đổ mưa a.

Hắn há mồm cắn cắn vị trí ngực Trần Hạ Sinh, quả nhiên nghe được tiếng hít thở của người nọ dồn dập tăng thêm.

Thẩm Thiên Úc vươn tay đem Trần Hạ Sinh ôm vào trong ngực, tách ra chân Trần Hạ Sinh khiến hắn khóa ngồi ở trên đùi mình, hôn cổ hắn.

“Anh muốn sờ sờ em.” Trần Hạ Sinh nghiêng đầu hôn lỗ tai Thẩm Thiên Úc, nói, “Nhưng cơm còn chưa nấu xong.”

“Không sao.” Thẩm Thiên Úc cúi đầu cởi thắt lưng anh, nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói với anh, “…Anh, em sắp trưởng thành rồi.”


Hô hấp của Trần Hạ Sinh tạm ngừng một lát ngắn ngủi, sau đó gắt gao ôm lấy cổ Thẩm Thiên Úc.

Hai người bọn họ đều biết lời này là ý tứ gì, trong lúc nhất thời tim đập đều rối loạn, trong phòng tràn ngập mùi thịt nồng đậm, tràn ngập tiếng hít thở càng ngày càng dồn dập của hai người đàn ông này.

Ngay khi Thẩm Thiên Úc thành công lột xuống quần Trần Hạ Sinh, lấy tay tách ra chân hắn, bàn tay vuốt ve nơi riêng tư của anh, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.

Hai người đều sửng sốt, trong chốc lát không có bất cứ phản ứng nào.

Thẳng đến khi người gõ cửa kêu lớn:

“Hoa nha? Cẩu Đản? Mau tới mở cửa a!”

Trần Hạ Sinh vội vã đứng lên, còn chưa kịp kéo quần lên, liền kéo Thẩm Thiên Úc đứng dậy, luống cuống tay chân sửa sang lại quần áo cho hắn, nói: “Mẹ em đến đây! Mau mở cửa cho cô đi, anh đến phòng bếp trước, trốn một chút.”

Thẩm Thiên Úc lúc này mới phản ứng lại, xoa xoa mái tóc hỗn độn do bị Trần Hạ Sinh ôm, cau mày hướng ra cửa đi.

Phân thân của hắn vẫn còn ở trạng thái bừng bừng phấn chấn, bộ dáng này đương nhiên không thể để Vưu Kim Liên nhìn thấy. May mắn là hai người bọn họ còn chưa làm đến một bước kia, không thì trong phòng khẳng định sẽ lưu lại mùi, nói không chừng sẽ bị Vưu Kim Liên ngửi được.

Thẩm Thiên Úc một bên nghĩ một bên hướng bên kia đi, Vưu Kim Liên đã nóng nảy, ‘Phanh phanh’ gõ cửa: “Hoa nha? Con ở đâu?”

“Ân, con đây.” Vừa mở miệng thanh âm còn có chút khàn khàn, Thẩm Thiên Úc khụ một tiếng che dấu đi, tiếp tục nói, “Đợi chút a, mẹ, con còn chưa đi giày.”

Vưu Kim Liên lúc này mới yên tâm, vừa rồi nghe trong phòng không tiếng động còn tưởng rằng trong nhà không có ai. Trước kia bà từng đến qua nơi Trần Hạ Sinh ở, cũng biết đường, bởi vì rất nhớ con trai nên không lo lắng nhiều được, thu thập ít đồ trực tiếp chạy tới, không nói trước cùng Thẩm Thiên Úc.


Thẩm Thiên Úc hít sâu một hơi, mở cửa đón bà, giúp nhận lấy đồ trong tay Vưu Kim Liên, hỏi: “Mẹ, như thế nào lại đột nhiên đến? Cũng không nói một tiếng với con?” Thiếu chút nữa hù chết con.

Vưu Kim Liên cười tủm tỉm, nói với Thẩm Thiên Úc: “Mẹ nhớ con. Thấy con bận rộn như vậy nên không nói con đón mẹ, dù sao mẹ cũng biết đường, tự mình đi đến đây.”

Bà nhìn chung quanh: “Cẩu Đản đâu? Như thế nào không thấy nó?”

“Đang ở trong bếp nấu cơm đâu.” Thẩm Thiên Úc cầm tay Vưu Kim Liên, không để bà đi xung quanh, nói, “Mẹ, ngồi một lát đi, con rót nước cho mẹ uống.”

“Được.” Vưu Kim Liên cười đến nhìn không thấy ánh mắt, ngồi trên ghế ở trước bàn làm việc. Hai người vừa rồi đã thân thiết ở chỗ này, trong lòng Thẩm Thiên Úc đột nhiên cảm thấy áy náy mạnh mẽ, cảm giác kia lại nặng nề như vậy, khiến ánh mắt Thẩm Thiên Úc cũng bắt đầu đau đớn. Hắn cúi đầu xoa xoa ánh mắt, mở miệng gọi: “……Mẹ.”

Vưu Kim Liên cùng Trần Hạ Sinh đều là người quan trọng nhất cả đời này của hắn, là hai người đều không thể thiếu, không cần phải hỏi hắn người nào quan trọng hơn.

Hắn hiện tại căn bản không biết nên như thế nào nói chuyện kia với Vưu Kim Liên, chỉ có thể tránh đi không nghĩ, tận lực giấu diếm.

Lúc này Trần Hạ Sinh từ trong bếp đi ra, cười chào hỏi cùng Vưu Kim Liên. Vưu Kim Liên vội vàng đứng lên, dùng sức xoa đầu Trần Hạ Sinh biểu lộ thân tình.

Thẩm Thiên Úc theo bản năng hướng hạ thể anh nhìn, vừa thấy nơi đó nhuyễn, mới nhẹ nhàng thở ra.

Vưu Kim Liên cùng Trần Hạ Sinh đi vào bếp, mẹ hô to: “Ai u, cái mùi gì đây a, Cẩu Đản cháu đem cơm nấu khét?”

“Không phải không phải.” mặt Trần Hạ Sinh đều đỏ, “Chỉ là không cẩn thận để lửa quá lớn. Cô ra ngoài chờ ăn cơm đi, cháu không sao — một mình cháu là được.”

Vưu Kim Liên không tin, lắc đầu: “Đàn ông các ngươi nấu cơm như thế nào chứ? Vẫn là để cô làm đi.”

Nói rồi đem Trần Hạ Sinh từ trong bếp đẩy ra. Mặt anh vẫn còn ửng đỏ, cũng không dám nhìn Thẩm Thiên Úc.

Thẩm Thiên Úc dọn dẹp sách gọn gàng lại trên bàn. Vừa rồi khi Trần Hạ Sinh kích động đem tay quơ trên bàn, sách đều bị đụng rơi xuống đất. Cũng không biết Vưu Kim Liên có thấy kỳ quái hay không.

Vì Vưu Kim Liên ở lại trong này, hai người cũng không dám lại có hành động thân mật gì, buổi tối thành thành thật thật nằm xuống ngủ, ngày hôm sau dậy liền đọc sách, làm việc.


Giữa trưa đi dạy học thêm cho Từ Tử Đào. Người nhà đó ngay từ đầu thực không hài lòng Thẩm Thiên Úc, vì hắn chỉ là học sinh trung học, bọn họ không cảm thấy Thẩm Thiên Úc dạy học sẽ tốt hơn so với giáo viên chuyên nghiệp. Thế nhưng từ khi nghe nói Thẩm Thiên Úc được tuyển thẳng, nhất là sau khi biết là tuyển thẳng vào đại học danh tiếng, người nhà Từ Tử Đào lại cảm giác yên tâm, chủ động tăng tiền học thêm mỗi giờ từ hai mươi đồng lên năm mươi đồng. Coi như là một loại khẳng định đối với năng lực của hắn.

Từ Tử Đào cùng Thẩm Thiên Úc thành anh em tốt. Nó cái gì cũng nguyện ý nói cùng người anh trai này, thậm chí đem bài tập làm văn của mình cho hắn xem, để hắn giúp sửa chữa.

Xem trẻ con nhỏ như vậy sáng tác văn quả thực là một loại giải trí. Thẩm Thiên Úc xem mà thiếu chút cười ra tiếng, chỉ có thể khen ngợi sức tưởng tượng của con nít.

Ví dụ như kể một chuyện khó quên, Từ Tử Đào muốn viết về đại hội thể dục thể thao, kết thúc bài văn đột nhiên lại là ‘Cố gắng lên, người trẻ tuổi!’ Để cho đủ số lượng chữ yêu cầu, còn viết câu như thế này ‘Bạn cười, tôi cười, mọi người đều nở nụ cười, thế giới cũng cười’.

Thẩm Thiên Úc thẳng thắn ngẩng mặt, cười đến thở không nổi, lại xấu hổ mình hơi quá đáng với Từ Tử Đào, xem xét đến việc tổn thương lòng tự trọng nho nhỏ của nó.

Ngày cứ như vậy chậm rãi qua. Tháng sáu đến, thời tiết nóng bức đến mức đòi mạng.

Qua bảy ngày nữa chính là thi đại học, trường học kết thúc năm học, giáo viên đều ngồi ở trong văn phòng nói chuyện phiếm, bài thi cùng sách giáo khoa trên bàn học sinh chất đống còn cao hơn so với người, một lần cúi đầu liền có thể giữ nguyên động tác này trong thời gian thật dài.

Dưới tình huống như vậy, Thẩm Thiên Úc không có khả năng không có áp lực. Có đôi khi nửa đêm sẽ đột nhiên bừng tỉnh, cả người đều là mồ hôi.

Ngày mùng bảy, ngày thi đại học đầu tiên. Từ rạng sáng trời liền bắt đầu đổ mưa, đến buổi sáng vẫn chưa ngừng. Thẩm Thiên Úc năm giờ liền ngủ không được, đành thức dậy đứng ở trên ban công ký túc xá, lẳng lặng ngắm mưa.

Trong không khí đều là mùi bùn đất thanh mát sau khi mưa, hắn nhắm mắt lại, liền có thể nhớ lại hình ảnh bản thân khi còn nhỏ ở nông thôn, nhớ tới Trần Hạ Sinh cũng vào một ngày mưa giống thế này, cõng mình ra ngoài chơi.

Hắn đứng yên thật lâu, sáu giờ thì rời khỏi ký túc xá. Hắn quyết định muốn đi tìm Trần Hạ Sinh, nói cho anh, đợi bản thân mười tám tuổi, liền cùng anh một chỗ. Hắn muốn cho anh một lời hứa.

Tám giờ, Thẩm Thiên Úc ngồi ở trong phòng thi. Hắn hít sâu một hơi, nhắm mắt lại ngừng hai giây để giảm bớt sự khẩn trương của mình, sau đó mới bắt đầu trả lời đề thi.

Từ phòng thi đi xuống, cách thật xa liền thấy Trần Hạ Sinh. Anh cầm dù che, duỗi cổ, nhón mũi chân ngóng vào trong trường học, sau khi thấy Thẩm Thiên Úc thì liều mạng vẫy tay.

Thẩm Thiên Úc nhẹ nhàng thở ra. Khi đó hắn nghĩ, dù cho mình thi kết quả ra sao, kỳ thật đều không quan trọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui