Đi ra khỏi phòng học, trong lòng Thẩm Thiên Úc có chút lo lắng. Thành tích của hắn tuy tốt, nhưng chỉ chứng minh hắn học đều, mà được tuyển thẳng phải là người có mặt nào đó nổi bật, không biết có phải là cần hắn không.
Thành tích tổng hợp của hắn đứng đầu khối, nhưng có tổng cộng năm người được phỏng vấn, trừ hắn ra còn có một người thi học sinh giỏi toàn quốc môn sinh vật, có người giỏi toán, còn hai người còn lại cũng không phải là nhân vật đơn giản.
Thẩm Thiên Úc thở dài, nghĩ rằng không được tuyển thì cũng kệ đi, dù sao mình thi cũng rất tốt.
Hắn chưa bao giờ sợ mình thi trượt đại học, bởi vì với hắn mà nói, vô luận đỗ trường nào cũng tốt, hắn đều nguyện ý, ngành nào cũng không quan trọng. Thẩm Thiên Úc đã làm tốt tất cả chuẩn bị, không chút hoang mang, thản nhiên chuẩn bị thi đại học.
Thái độ nhàn nhã của hắn rất khác với các học sinh còn lại. Lúc này, trong mắt học sinh tràn ngập tơ máu, nắm chặt hai tay, mím chặt môi, trong ánh mắt đều mang theo quyết tâm, nắm chặt mỗi phút trôi qua. Sáng sớm năm giờ rời giường, nửa đêm bật đèn pin đọc sách trong chăn. Không có ai như Thẩm Thiên Úc cả.
Cảm giác này chính là khác biệt sau khi trọng sinh. Hắn nhìn tất cả bằng con mắt bình tĩnh, vô luận là tình yêu với Trần Hạ Sinh hay là đi học đại học, với hắn mà nói, đều là cuộc sống.
Cho nên khi hắn đi vào lớp, đối mặt với bốn thầy cô kia, hắn rất bình tĩnh. Câu hỏi của thầy cô tương đối bình thường, hắn trả lời cũng tùy ý, bởi vì không cố ý ghi nhớ nên sau này hắn cũng quên là lúc đó mình trả lời như thế nào.
Nửa tháng sau, giáo viên chủ nhiệm nói riêng với Thẩm Thiên Úc, hắn đủ tư cách để được tuyển thẳng. Về sau chỉ cần tham gia thi đại học, đỗ vào trường này đã là chuyện ván đóng thuyền rồi.
Ngay từ đầu Thẩm Thiên Úc còn chưa kịp phản ứng lại, theo bản năng hỏi: “Ngoài em ra còn có ai được không?”
Thầy chủ nhiệm cười đến mặt đầy nếp nhăn: “Chỉ có một mình em thôi. Trường ta chỉ có một suất mà.”
“…” Ý của Thẩm Thiên Úc, những người khác còn vĩ đại hơn hắn, vì sao hắn lại được chọn?
Chủ nhiệm không rõ tâm tư ấy của Thẩm Thiên Úc, dùng bàn tay to lớn vỗ vào lưng Thẩm Thiên Úc, mặt mày hớn hở: “Trường ta hàng năm đều có học sinh thi vào trường đại học đó. Cho nên họ cấp cho chúng ta suất tuyển thẳng, nhưng vẫn chưa có ai được. Trò chính là người đầu tiên trong hai mươi năm qua được tuyển đó. Được, quá tốt!”
Thẩm Thiên Úc trở lại phòng học còn có chút ngốc lặng, còn có cảm giác không xác định, lúc tan học gọi điện cho Trần Hạ Sinh, nói cho anh được tuyển thẳng.”
“Thật sao?!” Trần Hạ Sinh có vẻ vô cùng kích đông, Thẩm Thiên Úc cảm giác nếu hiện tại anh ở đây, khẳng định sẽ xông lên ôm hắn.
“Em được trường nào tuyển?”
Thẩm Thiên Úc khụ một tiếng, không biết vì sao có chút ngượng ngùng, lát sau mới nói ra tên trường đại học kia.
“…”
Trần Hạ Sinh trầm mặc rất lâu, sau một lúc mới cảm thán một tiếng: “Hoa nhi! Anh vui quá không biết nói gì nữa.”
Mãi đến lúc sau Thẩm Thiên Úc mới cảm thấy vui mừng, tâm tình này như là nước sông đóng băng, phải đợi một thời gian mới có thể chậm rãi hòa tan.
So với Thẩm Thiên Úc thì Trần Hạ Sinh còn vui hơn, anh nhịn không được nhảy dựng lên, chạy ra ngoài thét lên, còn đóng cửa để Thẩm Thiên Úc không nghe được, mãi một lúc sau mới trở về, hỏi Thẩm Thiên Úc: “Vậy về sao em chẳng phải là thoải mái sao?”
“Ách, cũng phải thi đủ điểm cơ bản đã chứ.” Thẩm Thiên Úc kiên nhẫn giải thích cho anh, “Vẫn là phải đến lớp.”
“Đi”, Trần Hạ Sinh bình tĩnh một chút, “Anh nói chuyện này nói cho cô, tối nay anh mời em ăn cơm.”
Hôm nay là thứ sáu, nghỉ học là có thể đi tìm Trần Hạ Sinh chơi.
Thẩm Thiên Úc ngăn cản Trần Hạ Sinh: “Em không muốn nói cho mẹ em biết… Chuyện này nói không chừng còn chưa xác định hẳn. Chỉ là nói với anh thôi, ngộ nhỡ việc không thành thì thật xấu hổ.”
Hắn sở dĩ nói với Trần Hạ Sinh đầu tiên là vì cho dù việc này có thất bại, Trần Hạ Sinh cũng sẽ không coi thường hắn, cho nên không mất mặt. Nếu nói cho Vưu Kim Liên, cô khẳng định sẽ cao hứng đi khoe khắp nơi, đến lúc đó khẳng định cả thôn đều biết, lúc đó Thẩm Thiên Úc có muốn dìm xuống cũng không được.
Trần Hạ Sinh nghĩ một chút rồi đồng ý.
Có điều Thẩm Thiên Úc muốn dìm xuống, nhà trường cũng sẽ không đồng ý.
Chiều hôm đó, chiếc bảng đen ngoài cổng ghi một dòng chữ đỏ chói to đùng:
“Nhiệt liệt chúc mừng học sinh Thẩm Thiên Úc đã đạt được suất tuyển thẳng của đại học XX.”
Bạn cùng lớp đều nhìn thấy, kéo đến hỏi Thẩm Thiên Úc, mấy anh em trong phòng cũng kinh ngạc, Trương Hoành trực tiếp đấm Thẩm Thiên Úc một cái, nói: “Chuyện này còn giấu anh em? Công tác bảo mật thật tốt nha!”
Thẩm Thiên Úc cười khổ, xoa vai, nói: “Còn chưa chắc chắn đâu, nói cho mọi người xong mà không thành, tớ không còn mặt mũi nào mà về ký túc xá nữa.”
“Cậu tự hạ thấp mình thế.” Tiền Thư Ngu đẩy đẩy mắt kính: “Đây là lúc nên lên mặt một chút. Buổi tối mời các anh em ăn cơm, không thể cự tuyệt.”
“Chủ nhật tớ mời, được không?” Thẩm Thiên Úc cười, xem tư thế khoa trương kia của trường học thì liền biết chuyện sẽ có khả năng thành công, nghĩ tối nay gọi điện cho Vưu Kim Liên, nghĩ rằng nhất định phải chậm rãi nói cho cô, không thể khiến cô đột nhiên cao hứng, thân thể có thể không chịu nổi.
Thẩm Thiên Úc có thể được tuyển thẳng, phần lớn mọi người đều mừng cho hắn. Có điều cũng có người không vừa mắt, ví dụ như mấy người cùng phỏng vấn với hắn.
Trong đó có một bạn vô cùng mất hứng. Người nọ xếp thứ hai, nhưng có thành tích đi thi giải toàn quốc môn sinh vật. Thành tích như vậy còn vĩ đại hơn Thẩm Thiên Úc, theo lý tuyết thì phải là cậu được tuyển thẳng.
Cho nên học sinh kia liền rất không vui, sau khi biết Thẩm Thiên Úc là người được chọn liền sầm mặt xuống, toàn buổi sáng đều là âm âm u u.
Buổi chiều hôm đó liền chế tạo lời đồn:
“Các cậu biết không? Thực ra hôm phỏng vấn đó, giám khảo đã xác định ngay được người được chọn.”
Lúc tan học, ‘sinh vật’ nói với bạn cùng bàn, dùng âm thanh không lớn không nhỏ nói, “Lớn lên nhìn đẹp mắt chính là có ưu thế. Con mẹ nó nếu tớ mà cũng đẹp, người được chọn chính là tớ.”
Cùng bàn ngượng ngùng cười, nhắc nhở “sinh vật” nói nhỏ thôi, bời vì Thẩm Thiên Úc ở ngay phía trước. Kỳ thật Thẩm Thiên Úc đã nghe thấy được nhưng chẳng làm gì, bởi vì mọi người đều biết thành tích của hắn tốt hơn so với “sinh vật” nhiều, người nọ học lệch rất nghiêm trọng, chẳng qua là ghen tị nên mới nói vậy.
Nhưng mà ‘sinh vật’ càng nói càng hưng phấn, còn cảm giác chính mình kết luận đúng, sau này dứt khoát chạy ra ngoài, đợi có người đến là bắt đầu nói chuyện về phỏng vấn không công bằng, giám khảo chỉ nhìn mặt mà chọn.
Thẩm Thiên Úc thực bất đắc dĩ, hắn chán ghét nhất là người khác nói về diện mạo của hắn, nhưng là lười không buồn vạch mặt ‘sinh vật’, bởi vì người khác khẳng định sẽ không tin.
Thẩm Thiên Úc cảm giác việc “được tuyển nhờ bộ mặt” này là lời đồn vô căn cứ, người có chút đầu óc liền không tin. Nhưng khi đó học sinh trung học đều rất đơn thuần, đương nhiên cũng có thể nói là ngốc, vừa khích động liền tin, bắt đầu đồng tình với ‘sinh vật’, nhìn Thẩm Thiên Úc bằng ánh mắt khác.
Thẩm Thiên Úc buồn bực, lúc tan học cũng rất không vui, lúc nói chuyện được chọn cho Vưu Kim Liên cũng có chút trầm mặc, cẩn thận dặn dò Vưu Kim Liên không được nói cho người khác.
“Làm sao a?” Cơm nước xong, hai người đang súc miệng, Trần Hạ Sinh hỏi Thẩm Thiên Úc: “Không vui?”
Thẩm Thiên Úc rũ mắt xuống, tỏ vẻ rất không vui.
Trần Hạ Sinh nhìn lông mi vừa dày vừa dài của hắn, nhịn không được cúi đầu hôn hôn hai má hắn, nói: “Hoa nhi sắp thành sinh viên rồi, như thế nào lại không vui?
Kỳ thật Thẩm Thiên Úc cũng không quan tâm đến cái nhìn của người ngoài. Ghen tỵ với tài năng của người khác là chuyện thường thấy, từ kiếp trước hắn đã có thể lấy nội tâm bình thường mà đối mặt với khen chê của người khác.
Hắn không thể chịu được chính là người khác đánh đồng diện mạo cùng với năng lực của hắn. Có thể là vì trước đây bị người ta cố ý cường điệu, Thẩm Thiên Úc đã có bóng ma tâm lý, hiện tại liền đặc biệt không thoải mái.
Thẩm Thiên Úc thở dài, xoay qua không để Trần Hạ Sinh hôn mình, mà cầm cổ tay Trần Hạ Sinh, kéo anh đến phòng ngủ, đặt ở dưới thân.
Hai người hôn nhau. Trần Hạ Sinh há miệng nhận lấy đầu lưỡi của Thẩm Thiên Úc, ngẩng đầu để hắn liếm hàm trên của mình.
Hàm trên là điểm mẫn cảm của anh, mỗi lần Thẩm Thiên Úc liếm vào chỗ đó, Trần Hạ Sinh liền sẽ run run, ôm lấy cổ hắn.
Nụ hôn quá mức sâu sắc, nuốt không ít nước bọt của đối phương. Thẩm Thiên Úc dùng mu bàn tay xoa xoa, sau đó tách chân Trần Hạ Sinh, cởi bỏ thắt lưng của anh.
Hai năm nay, bọn họ trừ bỏ không tiến vào thì cái gì cũng đều đã làm qua. Trần Hạ Sinh nói cho cùng vẫn để ý đến hẹn ước “mười tám tuổi” kia của Thẩm Thiên Úc, không dám bắt buộc hắn, vô luận Thẩm Thiên Úc như thế nào đều chiều theo, chỉ có ngẫu nhiên rất khát vọng muốn hôn môi hắn mới hôn lên hai má hắn, sau đó đến gần liều mạng ngửi hương vị của hắn.
Hô hấp dồn dập chậm rãi khôi phục bình thường, bọn họ nằm trên giường không nói chuyện, không khí lại rất tốt.
Thẩm Thiên Úc nghiêng người nằm trên ngực Trần Hạ Sinh, trong bóng đêm nhìn mắt anh, nói: “Em rất ghét người khác lấy diện mạo của em để bàn tán.”
“Sao thế?” Trần Hạ Sinh ngồi dậy, kề sát vào hôn tai Thẩm Thiên Úc.
Thẩm Thiên Úc nhột rụt cổ, nói: “Anh thấy bộ dáng của em ưa nhìn sao?”
“Không có ai đẹp hơn em.”
“Nhưng em là đàn ông, như vậy có ích gì?” Thẩm Thiên Úc buồn bực cúi đầu vô cùng nản lòng.
“Chính vì thế mà em không vui?” Trần Hạ Sinh có chút kinh ngạc nhìn Thẩm Thiên Úc chằm chằm, dừng một chút, lại ôm lấy hắn.
“Hoa nhi, anh cảm giác em dễ nhìn, là vì trong mắt anh em chính là tốt nhất.” Trần Hạ Sinh sờ sờ tóc của hắn. “Đó là vì anh thích em nên mới cảm thấy bộ dạng em tốt, không phải là vì bộ dạng em tốt mới thích em. Cho dù em lớn lên thật xấu, anh vẫn sẽ thích em, không liên quan gì đến diện mạo của em.”
Không phải như thế. Thẩm Thiên Úc muốn nói, em không hoài nghi tình cảm của anh đối với em, em chỉ là khổ sở vì người khác cho rằng em dựa vào diện mạo mới có thể thuận lợi hơn người khác.
Rõ ràng hắn cũng phải trả giá như những người khác, vì sao họ lại xem nhẹ?
Thẩm Thiên Úc thở dài, quyết định không suy nghĩ thêm nữa.
Những ngày tiếp theo cuộc sống càng đơn điệu. Thẩm Thiên Úc không cần cố gắng, chỉ cần lên lớp nghe giảng là được, chủ nhật tự học cũng trở thành hình thức, thậm chí thầy cô còn vỗ vai nói hắn không cần đến đây nữa.
Thế nhưng vẫn phải đến. Thẩm Thiên Úc vẫn kiên trì mỗi ngày mười hai giờ đi ngủ, sáu giờ dậy, chỉ là thời gian vận động tăng lên, ngoài mỗi ngày chạy mười km thì còn tập để tăng lực cánh tay.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Bài thi tốt nghiệp Thẩm Thiên Úc đứng thứ nhất cả khối, đứng thứ ba toàn tỉnh.
Hãnh diện!
Lúc cầm tờ phiếu điểm Thẩm Thiên Úc cười ha ha hai tiếng. Nhưng cuối cùng vẫn là chưa nói gì, chỉ là cất phiếu điểm vào túi sách.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...