\*\*\*
Ngự Viên, Nhà chính Lục Gia.
Tất cả mọi người đều yên lặng nín thở chờ Lục Minh Tử Duệ tỉnh lại.
" Khụ..khụ..
" Trên giường Lục Minh Tử Duệ khẽ mở mắt ra.
Anh ngồi dậy giọng khản đặc anh hỏi :
" Đây là đâu ? Cha Mẹ Tiểu Vũ đâu rồi.
Cô ấy chưa về sao? "
Tất cả mọi người đều trầm mặc, không biết nói thế nào cho phải.
Lục Minh Tử Lăng và Thẩm Thanh nhìn con trai trở nên như vậy mà đau lòng.
Chu Phong Tác và Bạch Phiên càng đau lòng hơn, đứa con gái bảo bối của họ bị mất tích mà không một manh mối..
như vậy đã đành, giờ lại đến đứa con rể, thằng bé cư đơ ra như người mất hồn vậy.
Hai người chỉ có thể thở dài mà lắc đầu.
Có lẽ, Tiểu Vũ chính là mạng sống của nó..
Lục Minh Tử Duệ thấy không ai trả lời anh..
anh cũng không nói gì, chỉ yên lặng bước xuống khỏi giường..
Đôi mắt vô hồn nhìn về phía cửa sổ..Trăng đã lên rồi..ánh trăng thật đẹp..Nhưng nó đẹp thì được gì chứ? Không có Tiểu Vũ tất cả đều vô nghĩa.
Lúc này, Lục Minh Tử Hạo mới lên tiếng :
" Tử Duệ, cháu yên tâm..
Con bé Tiểu Vũ sẽ không sao đâu.
Ở hiền thì gặp lành.
Huống hồ cháu dâu của ta không phải là đứa yếu đuối.
Nó mạnh mẽ và rất thông minh.
Sẽ không có chuyện gì đâu.
Ta đã cho người đi tìm rồi, nhất định sáng mai sẽ có tin tức.
"
Chu Thanh Kỷ và Mạc Dao xúc động, bật khóc nức nở.
Nhìn hai cô gái trẻ khóc, mọi người ai cũng thương tâm..
Lục Minh Tử Lăng đi tới chỗ Lục Minh Tử Duệ..Ông đưa tay kéo cậu con trai vào lòng..
" Thằng nhóc này, con làm sao thế? Bộ dạng con như thế này có thể tìm được vợ con sao? Nếu con tiếp tục như vậy? Còn chưa tìm được Tiểu Vũ thì con đã xong đời trước rồi.
"
Nghe cha mình nói, Lục Minh Tử Duệ chỉ gật đầu.
Sau đó bước trở lại giường rồi nằm xuống nhắm mắt lại.
Dường như anh nghĩ, nếu đi ngủ anh sẽ gặp được cô vợ nhỏ của anh.
Sẽ không phải xa cô.
Thấy Con Trai mình chìm vào giấc ngủ, Lục Minh Tử Lăng nói với tất cả mọi người.
" Được rồi, chuyện cũng xảy ra rồi, chúng ta cùng cố gắng tìm con bé trở về.
Còn bây giờ đã muộn lắm rồi, mọi người ở lại Lục Gia nghỉ ngơi đi.
Sáng Mai rồi tính tiếp..
"
Mọi người nghe ông nói xong, dù không muốn cũng phải nghe theo.
Ai nấy đều về phòng, cả không khí u ám bao trùm cả Lục Gia.
\*\*\*
Sáng hôm sau.
Mặc dù cả Lục gia đã huy động một lượng lớn nhân thủ để tìm suốt một đêm, Hách Liên Thành cũng nói Tống Minh cử thuộc hạ của anh đi tìm khắp vùng lân cận quanh Hải Thành nhưng tất cả chỉ là con số không ! Chu Thanh Vũ như bị bốc hơi khỏi Hải Thành vậy.
Lẽ ra hôm nay, Hôn Lễ của cháu trai và cháu dâu của bà sẽ được diễn ra, vô cùng hạnh phúc vui vẻ mới đúng, giờ lại thành ra thế này.
Trịnh Thải Điềm thở dài.
Lục Minh Tử Hạo tức giận đùng đùng, rốt cuộc kẻ nào đã bắt cóc cháu dâu của ông, có chuyện gì cứ nhắm vào ông là được tại sao phải hại đến cháu dâu của ông.
Không lẽ...Lục Minh Tử Hạo cả người run lên, ông không dám nghĩ tiếp..ông thật không dám tin lão già Nam Cung Thành kia sẽ xuống tay với cháu dâu và chắt nội của ông.
Nếu như thật sự rơi vào tay Nhà Nam Cung 2 mẹ con nó sẽ vô cùng nguy hiểm.
Lục Minh Tử Duệ từ trên lầu đi xuống, cả một đêm qua, anh không thể ngủ được, cả khuôn mặt hốc hác, đầu tóc cũng chẳng trải chuốt rối bù cả lên.
Hai mắt thâm quầng như mắt gấu trúc vậy.
Xuống đến nơi, gặp Ông Bà nội, anh chỉ nói :
" Ông Nội, Bà nội, con muốn về biệt thự của con.
Con sẽ đi tìm Tiểu Vũ.
" Nói xong anh đi thẳng ra ngoài sân lớn, chiếc xe lao ra khỏi cổng rồi mất hút.
Lục Minh Tử Hạo nhìn theo bóng dáng của đứa cháu trai rời đi, khẽ day mi tâm..." Tử Duệ, ta phải làm gì cho con mới được bây giờ ? "
\_\_\_\_
Biệt Thự Vũ Duệ.
Lục Minh Tử Duệ mở cửa rồi đi thẳng vào phòng, căn phòng này thường ngày vô cùng ấm áp, nhưng sao hôm nay nó lạnh lẽo đến vậy chứ? Mỗi một nơi trong căn biệt thự này, từ vườn hoa cho đến phòng khách, phòng bếp đều mang đây hình bóng cô vợ nhỏ của anh.
" Ông xã à ! Tử Duệ à ! Lục Minh Thiếu gia à ! " cô luôn luôn gọi anh với giọng điệu trêu chọc anh như vậy.
Nhưng chính vì vậy mà anh lại yêu cô vô cùng.
Anh ngồi xuống giường, bất lực đưa hai tay vò vò đầu.
Mái tóc vỗn dĩ đã rối bù, bị anh vò xong lại càng rối thêm.
Nghĩ một hồi anh đi khỏi phòng tiến về chiếc tủ kê gần bếp.
Lôi ra một chai rượu.
Mang đến bàn ngồi xuống, rồi cứ vậy rót đầy ly lại uống cạn, đầy ly rồi lại uống cạn cứ thế không biết bao nhiêu ly, cứ vậy một đống vỏ chai rượu được vứt xuống dưới chân anh...
Ợ..hết uống nổi rồi, nhưng sao anh vẫn không thấy say..Lục Minh Tử Duệ ngửa đầu ra sau ghế, đôi mắt hằn lên tơ máu nhìn đăm đăm lên trần nhà.
Thật yên tĩnh, xung quanh chẳng có một tiếng động nào, im ắng đến mức khiến anh sợ hãi.
Nếu Tiểu Vũ ở đây, nhất định cô sẽ kể cho anh nghe rất nhiều chuyện cười, cô sẽ ôm anh, hôn trộm anh rồi chạy mất, cô sẽ luôn cười và chêu anh..
xà vào ngực anh rồi chọc chọc má của anh, đùa nghịch với mái tóc của anh...
Anh khi đó cứ nghĩ sẽ mãi như vậy, chỉ cần có cô là đủ.
Nhưng thật không ngờ, cô hôm nay lại bị mang đi khỏi anh, anh không tìm thấy cô.
Anh nhớ cô vô cùng, nhớ vẻ mặt của cô khi bị anh gọi là bà Lục, gọi là Lục thiếu phu nhân, hay chỉ đơn giản hai chữ Tiểu Vũ vô cùng ngọt ngào.
Nhớ đến nụ cười xinh đẹp với má lúm đồng tiền duyên dáng, nhớ đôi mắt đẹp khi nhìn anh rồi làm nũng..anh cứ nhớ rồi lại hồi tưởng..nhưng vậy thì sao đây, cô không bên cạnh anh, không có ở căn biệt thự này.
" Ngôi nhà này, sao lại ngột ngạt như vậy chứ..? "
Lục Minh Tử Duệ đứng dậy, đi vào phòng lấy chiếc áo khoác dài mà cô mua cho anh, anh khoác vào người đi ra nhà để xe ở phía sau..
Mở cửa, anh đi vào bên trong, một lát sau Chiếc Motor MV Agusta F4 RC được anh dẫn ra ngoài..
Cắm chìa khóa vào, khởi động xe, động cơ vẫn rất tốt..vì cô luôn nhắc anh đem xe đi bảo trì.
Vậy nên dù đã qua năm năm nó vẫn không hư hại gì..
Lục Minh Tử Duệ lên xe, rồi lái xe ra khỏi căn biệt thự.
Anh lái xe lang thang không có xác định điểm dừng, cứ vậy cứ vậy mà chạy hết cả một Hải Thành.
Còn nhớ năm đó, Cũng chiếc xe này, anh đưa cô đi vòng quanh Hải Thành, ngày hôm nay, cũng là chiếc xe này, anh cũng lái quanh thành phố, nhưng trống vắng, không có cô ngồi ở phía sau để ôm anh...
Anh cứ vậy mà tìm kiếm nguyên một ngày, đến gần tối, anh mới quay lại Ngự Viên Nhà Chính Của Lục Gia.
Mọi người từ khi biết anh về biệt thự một mình, lo lắng không thôi..vừa thấy anh vào nhà.
Tất cả tâm đều buông xuống.
Thẩm Thanh chạy tới ôm con trai, mùi rượu nồng nặc trên người anh khiến bà không thở được.
Bà vội nhắc nhở : " Tử Duệ, sao con lại uống nhiều như vậy chứ? Không cần mạng nữa sao? "
Lục Minh Tử Duệ ngước mắt lên nhìn mẹ anh, từ khóe mắt, nước mắt ứa ra..Anh nói vô cùng nhỏ...
" Mẹ..."
" Con không tìm được Tiểu Vũ..."
" Con tìm khắp Hải Thành rồi, vẫn không thấy cô ấy..."
"...Không tìm được..."
Giọng anh run rẩy, lẩm bẩm nói hoài chỉ mấy chữ đó...!Thẩm Thanh cũng bật khóc, bà vuốt ve khuôn mặt con trai rồi nói :
" Thằng bé ngốc này, con phải tin tưởng mọi người và bản thân con chứ?...Chắc chắn chúng ta sẽ tìm ra con bé mà.
"
Mọi người đều nhìn thấy một màn này, ai cũng đau lòng, Chu Thanh Kỷ nhìn anh rể mình vì tìm kiếm chị gái mình mà hốc hác, miệng lẩm bẩm chỉ mỗi câu đó, nước mắt cứ vậy mà chảy ra...
Chỉ sau một ngày, Lục Minh Tử Hạo già đi rất nhiều, tóc gần như bạc trắng gần hết.
\-\-\-\-\-
Đã năm ngày trôi qua, vẫn không có một manh mối nào, việc tìm kiếm Chu Thanh Vũ như mò kim đáy bể.
Cả một chút tin tức nhỏ cũng không có..
Lục Minh Tử Duệ càng tiều tụy hơn, cả người gầy đi hẳn một vòng, từ sáng tới tối anh chỉ biết chạy xe đi kiếm vợ anh..ngoài ra anh đều mặc kệ hết..
Tất cả mọi người ai cũng lo lắng, sợ anh sẽ gục xuống mất....
Năm ngày trôi qua đối với Lục Minh Tử Duệ dài như năm thế kỉ vậy..nằm trên chiếc giường, nước mắt cứ trực trào ra, đôi mắt sâu thăm thẳm..ôm chặt chiếc gối..anh khẽ gọi..
" Tiểu Vũ..."
" Trở về với anh đi.."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...