Một đêm yên bình cứ thế nhẹ trôi hôm nay là cuối tuần cho nên Triệu Thần Huân cũng không có đến công ty mà cùng Mục Hy làm tổ trong chăn tiếng hành tiết mục chào buổi sáng.
Trên giường lớn Mục Hy ngồi trên người Triệu Thần Huân hai tay ôm chặt lấy cổ anh, cả cơ thể như đang trôi nổi trên mặt biển dập dềnh.
"Mệt rồi sao?"
Giọng nói anh trầm khán đến quyến rũ, yết hầu lên xuống nhấp nhô như đang trêu chọc người đối diện.
Mục Hy thở gấp di chuyển bàn tay nhỏ nhắn đến cổ anh nhẹ sờ sờ, ánh mắt đã sớm mông lung ướt át ủy khuất nhìn anh.
"Thần Huân..."
Dụ hoặc như thế Triệu Thần Huân làm sao kháng cự được, nhẹ đem cô đặt dưới thân đưa tay thay cô lau đi mồ hôi trên trán.
"Em hết bướng bỉnh chưa?"
Sáng sớm nổi hứng hoạt động giường chiếu tuy là anh cố ý bắt đầu trước nhưng cô gái này lại lớn mật đòi ở phía trên cho bằng được.
Anh liền cắn răng chiều theo ý cô để mặc cho cô đem mình giày vò xuýt thì buông súng đầu hàng.
Cô chơi mệt rồi lại làm nũng thế này anh thật muốn đánh không được muốn mắng cũng không xong.
Mục Hy bĩu môi đưa tay cô cổ anh xuống dùng hành động để trả lời cho câu hỏi của anh.
Cảm nhận được cái lưỡi mềm mại đang ra sức làm càng kia của cô Triệu Thần Huân cũng không nhân nhượng nữa bắt đầu tiến công lần nữa.
Sau vài lần luận động Mục Hy lại bắt đầu thở gấp mà tách khỏi môi anh nhưng Triệu Thần Huân không có ý bỏ qua, trực tiếp chế trụ cổ cô hôn xuống cành sâu.
Đem hai chân cô quấn lên eo mình một tay còn lại của Triệu Thần Huân cũng không rảnh rỗi mà chu du khắp cơ thể cô.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Bảo Bảo Phúc Hắc: Baba Mau Theo Đuổi Mẹ!
2.
Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
3.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
4.
Trọng Sinh Chi Sủng, Tra Nam Hóa Thê Nô
=====================================
Hôm nay anh phải cho cô biết lửa không thể tùy ý nghịch, đặc biệt là lửa tình.
Trong thoáng chốc khắp căn phòng chỉ còn lại tiếng ma sát của thân thể cùng tiếng ngân khẽ đầy dụ hoặc của Mục Hy.
Hai người trên tầng quấn quýt đến say mê lại không biết dưới tầng từ sớm đã có hai người khác ngồi đợi.
Quản gia Lý ái ngại mà đem lên tách trà thứ hai cho hai vị khách, nói:
"Lạc tổng, tiểu Đào, hai người thông cảm nhé vì là cuối tuần nên cô cậu chủ dậy có hơi muộn hơn ngày thường."
Đáng lý ra khách đến ông là nên đi lên tầng thông báo cho Triệu Thần Huân nhưng từ trước khi dọn về biệt thự anh đã hạ lệnh, tầng trên không có sự cho phép của anh bất kỳ ai cũng không được tùy tiện đi lên.
Cho nên ông thân là quản gia cũng không ngoại lệ, chỉ đành ở đây cố hết mình tiếp khách mà thôi.
"Không sao đâu bác Lý là cháu đến sớm thôi ạ."
Tiểu Đào tới biệt thự không ít lần cũng khá quen thuộc với quản gia Lý, nghe ông nói như thế liền mỉm cười trả lời.
Lạc Cẩn Du ngồi ở đối diện nhìn hai người anh chỉ nhẹ cong môi đem tách trà mới kia lên miệng nhấp một ngụm, từ tốn nói:
"Không trách được, Triệu Thần Huân lâu như thế mới lấy được vợ không tranh thủ ôm ấp thì chỉ phí của trời."
Nụ cười trên môi quản gia Lý co quắp, cái Lạc tổng này nói năng cũng hơi thẳng thắn rồi.
Mà tiểu Đào thì trực tiếp cúi thấp đầu xuống, làm việc trong giới giải trí gặp qua đủ loại người nghe đủ loại chuyện làm sao cô còn không hiểu ý tứ trong lời nói của Lạc Cẩn Du.
Hơn nữa đã gần trưa mà Chị Hy còn chưa xuống tầng nếu nói không có suy nghĩ không trong sáng trong đầu thì là giả.
"Vậy tôi xin phép lui xuống trước."
Dù gì cũng là chuyện của chủ nhà ông chỉ là quản gia cũng không tiện xen nhiều, Lạc Cẩn Du phất phất tay ý bảo ông đi đi.
Mà ánh mắt anh ngược lại liếc về tiểu Đào ngồi ở đối diện, tuy cô cúi đầu nhưng cái vành tai hồng hồng kia cũng không có giấu được ánh mắt anh.
"Cô nhóc lại gặp nhau rồi."
Tiểu Đào lần đầu bị điểm danh trong một tiếng qua thoáng ngẩng đầu gật đầu với Lạc Cẩn Du một cái.
"Vâng, chào ngài."
Lạc Cẩn Du bên môi vẫn câu lên nụ cười như có như không, một tay chống trán hỏi:
"Lần trước còn chưa biết tên nhóc đâu, tôi tên Lạc Cẩn Du."
Tiểu Đào cụp mắt xuống mím mím môi, nói:
"Tôi không phải con nhóc, năm nay tôi tròn 20 rồi."
Cô chỉ nhỏ hơn Mục Hy hai tuổi vì là sinh cuối năm lại thêm vóc người nhỏ nhắn cho nên nhìn vào tưởng đâu cũng mới 17 18.
Lạc Cẩn Du hơi nhướng lông mày, xem ra thỏ con cũng có lúc tức giận nhỉ?
Chỉ là bộ dáng của cô trong chỉ mới lớn cũng không tránh anh gọi là nhóc, nhưng anh cũng không so đo nhẹ gật đầu nói:
"Không là con nhóc, vậy em tên gì?"
Tiểu Đào lần này ngược lại dám nhìn thẳng vào mắt Lạc Cẩn Du, rất ngờ vực mà trả lời anh.
"Tôi gọi là tiểu Đào."
Không phải khi nảy bác Lý đã gọi tên cô rồi sao, người này bị lãng tai hay là mất trí nhớ tạm thời?
Lạc Cẩn Du ở trước ánh mắt nghi ngờ của tiểu Đào gật đầu một cái.
"Tôi biết em gọi là tiểu Đào rồi, cái tôi hỏi là tên thật của em kìa không phải em không có tên chứ?"
Lần này là tiểu Đào bị Lạc Cẩn Du hỏi đến nghi hoặc nhân sinh, cô hơi nhíu mày không tình nguyện lắm báo ra tên thật.
"Đào Lâm Lâm."
Lạc Cẩn Du trong rất vui vẻ mỉm cười một cái.
"Ừ, tiểu Lâm."
Tiểu Đào không phục sửa lại lời anh ngay.
"Là tiểu Đào!"
"Em cố chấp với tên thế à? Là ai đặt tên tiểu Đào cho em thế? Tiểu Đào nhi!"
"Tôi..."
Lạc Cẩn Du trêu người đến nghiện nhìn cô nhóc bị mình đùa giỡn nghẹn đến mức mặt ủ mày ê, tâm tình bực bội vì chờ người quá lâu cũng dần tiêu tán không ít.
Tiểu Đào nhìn thấy ý cười hiện lên trong đáy mắt anh rất tủi thân mà cúi đầu xuống đem ngón tay xoắn xuýt lại với nhau thành một đoàn.
Tên tiểu Đào là chị Hy đặt cho cô lại bị người này đem ra đùa giỡn, cô không thích người này chút nào chị Hy sao lâu như thế còn chưa xuống.
Lạc Cẩn Du thấy cô nhóc đối diện đã ũ rũ đến mức làm anh tưởng cô bị mình đùa giỡn sắp khóc đến nơi.
Hiếm khi nổi lòng trắc ẩn muốn dỗ cô nhóc thì ở đầu cầu thang đã truyền đến tiếng bước chân.
Mục Hy vốn còn đang tươi cười mắt thấy Lạc Cẩn Du ngồi ở chỗ kia dưới chân liền có chút run run, lại nhìn tiểu Đào bé nhỏ đang cúi đầu ngồi một góc ở kia cô xuýt thì bước hụt.
Vẫn là Triệu Thần Huân nhanh tay đỡ lấy cô, tưởng cô còn mệt mỏi liền trêu ghẹo.
"Lần sau còn dám khiêu khích anh không?"
Mục Hy mếu máo nhìn anh lắc đầu liên tục, liền nhanh chân hơn đi về phía phòng khách.
"Tiểu Đào qua đây với chị."
Cô hiển nhiên là không muốn qua gặp Lạc Cẩn Du cho nên là phải đem tiểu Đào đi chỗ khác.
Tiểu Đào đang ũ rũ nghe thấy tiếng cô liền ngẩng đầu mừng rỡ cười tươi rói không nói hai lời đã cất bước chạy đi.
Lạc Cẩn Du mắt thấy người đã chạy có chút không vui nheo mắt nhìn qua, Mục Hy âm thầm hít sâu một hơi may là Triệu Thần Huân đã đi đến chắn trước người cô.
"Cậu đến đây làm gì?"
Lạc Cẩn Du thu hồi tầm mắt nhìn rõ ý uy hiếp trong mắt Triệu Thần Huân anh cũng chỉ cười cười, đem tài liệu trong tay huơ huơ.
"Có chuyện mới tìm, chứ đâu ai rảnh ngày nghỉ còn không ở nhà ôm mỹ nhân chạy đến chờ cậu làm gì?"
Triệu Thần Huân mặt mày bình tĩnh không gợn sóng trước câu nói móc mỉa của Lạc Cẩn Du, còn Mục Hy lại không bình tĩnh đến vậy cơ hồ là xấu hổ muốn chết kéo tay tiểu Đào chạy đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...