"Phách phách phách " Ba cái vỗ tay của quản gia Jill làm rung động cả hành lang hoa.
Hành lang này mang tên hành lang hoa bởi muôn vàn các loài hoa mọc vấn vít khắp hành lang, xa xa nhìn lại căn bản không thể nhận ra đây là một hành lang, mà tưởng đó là một quả núi xanh um, điểm vô số bông hoa tươi tỏa hương thơm ngát.
Quản gia Jill chắp tay sau lưng, thẳng tắp tiến lên vài bước, tán dương gật đầu, “Ailie đoán không sai, bác quả không nhìn nhầm cháu.
Không lạ khi Sofia chọn cháu làm người nối nghiệp, khả năng quan sát, phán đoán khá sâu sắc.” “Quản gia Jill đã nói vậy chứng tỏ phán đoán của cháu là chính xác.” Không ngờ được quản gia Jill sẽ tới đây vào giờ này, Ailie không biết quản gia Jill đã nghe được bao nhiêu, cào cào bay loạn trong lòng.
Sau khi quản gia Jill khẳng định phán đoán của Ailie, không khí cứng nhắc được điều hòa dịu xuống, Ailie mới đánh bạo hỏi.
“Ailie thông minh, lúc trước bác chọn cháu cũng có nguyên nhân này.” Quản gia Jill xuyên qua hành lang hoa, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, “Nhưng bác hy vọng loại chuyện này sẽ không tiếp tục xảy ra nữa, cháu biết Cổ Đức Sâm không cho phép một người phạm một lỗi hai lần! Chúng ta là người phục vụ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của bản thân, phỏng đoán lung tung ý của chủ nhân là hành vi bị cấm.
Chuyện này dừng lại tại đây, không được phép tái diễn! Chưa đến thời điểm báo tin vui cho thiếu phu nhân, hai người các cháu nên quản tốt cái miệng.” “Vâng, thưa quản gia Jill.” Ailie, Alan cúi đầu, chờ quản gia Jill đi khỏi, không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, nhún vai, chia đôi ngả đường, trở về phòng nghỉ.
...! “Bạn mang thai?” Tô Phi giật mình nhìn Tulip ôm hộp ô mai ăn không ngớt, không biết vì sao, Tô Phi cũng hơi thèm, màu đỏ đúng là kích thích vị giác.
Lạ thật! Bình thường Tô Phi không thích ăn chua.
Mới không gặp hai ba ngày, Tulip đã chuyển mọi quần áo, đồ dùng sang bà bầu.
Cái thai mới hai ba tháng, bụng hơi nhô lên, nhưng trên người Tulip đều là trang phục bà bầu tiêu chuẩn, mấy thứ vòng vèo đã mất dạng.
Tulip ngượng ngùng, nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhỏ lùm lùm, mỉm cười, “Lần chúng mình hẹn nhau ở tiệm bánh ngọt đó, mình đang chuẩn bị đi thì ngất xỉu, khi tỉnh lại, đã nằm trong bệnh viện, Arthur Nice kích động ôm mình...!Hóa ra cục cưng trong bụng đã ba tháng, mình còn tưởng mình béo lên, cứ lo mãi.
May mà mình không định giảm béo, nếu không thì nguy.
Bác sĩ dặn, mình phải bổ sung dinh dưỡng đầy đủ, nếu không cục cưng sẽ không phát triển khỏe mạnh.” “Mình có thể chạm không?” Được Tulip đồng ý, Tô Phi dè dặt cẩn trọng vươn bàn tay vuốt nhẹ bụng Tulip, cười dịu dàng, trong lòng có chút hâm mộ Tulip.
“Mình định xin lỗi bạn ngay lúc đó, nhưng Arthur Nice rối quá chừng, đến điện thoại cũng không cho mình cầm, còn cấm mình ra khỏi cửa.
Bác sĩ dặn, sau ba tháng đầu, cục cưng đã ổn định, cẩn thận một chút là được.
Nhưng Arthur Nice không đồng ý, còn lấy chocolate dọa mình!” Tulip nhăn chiếc mũi vừa cao vừa thẳng, oán trách, mắt to xanh biếc tràn đầy niềm hạnh phúc của người mẹ.
Nghe vậy, sắc mặt Tô Phi bỗng trở nên kỳ lạ, như nghĩ tới cái gì, “Bạn nói, Arthur Nice ngay cả di động cũng không cho bạn chạm vào, vậy còn các đồ điện tử khác?” “Bạn giận sao, Tô Phi? Mình xin lỗi mà, mình không cố ý lỡ hẹn, mình rất muốn xin lỗi, nhưng Arthur Nice không cho mình chạm vào di động, nói di động có tính phóng xạ, không tốt cho cục cưng, mình không dám chạm vào.
Hơn nữa, Arthur Nice xấu xa còn giấu hết sạch đồ điện, không cho mình chạm vào, nói mình sinh xong thì mới được dùng tiếp, bây giờ ở trong nhà thật chán...” Tulip có lỗi nhìn Tô Phi, Tulip thật sự không cố ý lỡ hẹn, chỉ là Tulip sợ cục cưng có vấn đề.
“Đừng kích động, cảm xúc mạnh tác động không tốt tới cục cưng, Arthur Nice chăm sóc bạn rất tốt.
Mình không giận bạn, mình đang nghĩ tới việc khác.
Mình xin lỗi đã làm bạn lo lắng.
Bạn không nên tự trách.
Bạn đang mang một trọng trách vĩ đại, đầy tự hào.” Tô Phi an ủi Tulip.
“Mình biết Tô Phi là người tốt nhất, sẽ không giận mình đâu.” Tulip thề son sắt nhìn Tô Phi, lấy trong túi ra mấy miếng chocolate được gói đẹp đẽ, tặng Tô Phi, “Đây là quà xin lỗi của mình, bạn nhất định phải nhận, không, mình không an tâm được.” “Cảm ơn.” Tô Phi nhận chocolate, cười khẽ, “Mình nhất định sẽ nếm thử, bạn đừng lo.
Bạn mà lo sợ, Arthur Nice sẽ tìm mình liều mạng mất.” “Anh ấy dám! Tô Phi là bạn thân nhất của mình, mình tuyệt đối không cho phép anh ấy tính sổ với bạn, hơn nữa, Jester yêu chiều bạn như vậy, nhất định sẽ không để ai bắt nạt bạn đâu.” Sau khi kết hôn, lá gan Tulip lớn hơn rất nhiều, chuyện này không thoát khỏi sự dung túng cố tình của Arthur Nice, bởi Tulip là chủ mẫu George, Arthur Nice hi vọng Tulip sẽ trở nên mạnh mẽ, dù Arthur Nice không ở bên, Tulip vẫn có thể đảm bảo an toàn cho bản thân.
“Đúng, Arthur Nice không dám.” “Arthur Nice cũng thật là, cục cưng mới ba tháng, Arthur Nice đã tra từ điển tìm tên, chọn cái tên không dễ nghe chút nào, mình không muốn tặng cục cưng cái tên khó nghe như vậy.” Lời lẽ oán giận mà ngọt như mật, tan chảy bất kỳ trái tim ai.
“Thiếu phu nhân, phu nhân George.” Ailie đột nhiên đi vào hành lễ, “Ngài George xin phép đi vào, đưa phu nhân George về.” Tô Phi hiểu rõ, vẫy vẫy tay, “Mời anh ta vào.” Hơn mười phút sau, Arthur Nice tất tả đi vào phòng khách, ánh mắt cắm chặt trên người Tulip, Tô Phi và Ailie hoàn toàn làm nền.
Mãi, hai người đang tập trung ôm ấp nhau kia mới chú ý đến sự tồn tại của hai vật thể khác trong phòng, Tulip xấu hổ cọ cọ trong lòng Arthur Nice, Arthur Nice sung sướng ôm vợ, khách khí xin phép Tô Phi, “Xin phép phu nhân Lance, chúng tôi sẽ không quấy rầy phu nhân thêm nữa, hẹn gặp lại.” “Gặp lại sau nhé, Tô Phi, có thời gian mình sẽ đến thăm bạn.” Tulip bị Arthur Nice ôm đi xa, Tô Phi nghe tiếng hét chỉ cười, không nói, bên tai truyền tới tiếng gầm hổn hển của Arthur Nice, “Đừng mong, em sắp thành mẹ rồi, ngoan ngoãn một chút, chờ sinh xong cục cưng mới được đi, bằng không...” Tối đến, sau khi hoàn thành mâm cơm phong phú, Tô Phi cùng Jester về phòng ngủ.
“Chi” Cửa phòng tắm mở ra, Jester khoác áo tám màu bạc, mái tóc hơi ẩm, nhìn đến ánh mắt vợ yêu đang ngơ ngác ngắm chồng, tâm trạng không khỏi vui lắm lắm.
Tiếp theo, nụ cười bên môi bỗng chốc đông lại, Jester nhanh chóng bước lại gần, ôm Tô Phi vào lòng, hai người đắp chăn nằm trên giường.
“Sao anh Jester không nói với em?” Tô Phi băn khoăn rầu rĩ nằm trong lòng Jester, dám gạt vợ chuyện lớn như vậy! Nếu hôm nay Tulip không nói qua, không chừng Tô Phi sẽ ngu ngơ ngây ngốc, chẳng trách sao dạo gần đây cảm thấy có vấn đề.
“Cái gì?” Jester nhất thời không kịp phản ứng, đầu óc nhanh chóng khởi động, liên tưởng đến phản ứng của Tô Phi trong bữa tối, rất nhanh đã tìm được điểm mấu chốc, nhàn nhạt hỏi một câu, “Em biết khi nào?” “Tulip mang thai, nhắc đến một số điều cần để ý, em nghe mới nhận ra vấn đề, rồi suy ra khả năng này.” “Tô Tô thật thông minh!” Jester thưởng vợ yêu một nụ hôn trán, “Anh định mấy tháng nữa mới nói cho em, không ngờ...” Jester đã phát hiện từ mấy tuần trước, do Tô Phi luôn nôn nghén vào buổi sáng, đáng mừng là mấy ngày nay tình trạng đã biến mất.
Đoàn thể bác sĩ riêng của gia tộc Lance được triệu tới, kết hợp cả chẩn đoán triệu chứng và kiểm tra sức khỏe, cuối cùng đưa ra kết quả chứng thực nghi ngờ của Jester.
Không ai hiểu niềm xúc động của Jester giây phút đó.
Đây là đứa con đầu tiên của Jester, là kết tinh của Jester và Tô Tô! Jester run run vuốt ve vùng bụng bằng phẳng của Tô Phi, kết tinh của hai người đang từng ngày lớn lên bên trong thánh địa này.
Tô Phi ấp bàn tay đẹp của chồng, nhẹ giọng hỏi: “Anh Jester mong con trai hay con gái?” “Con trai.” Jester không chút nghĩ ngợi, trả lời.
“Anh Jester trọng nam khinh nữ!” Jester bắt ngược lại đôi bàn tay kia, thỏa mãn cười khẽ: “Gia tộc Lance cần người thừa kế đời sau, hơn nữa, anh trai xuất hiện thì vệ sĩ tốt nhất thế gian cho em gái mới ra đời...!Con gái chúng mình chắc chắn là công chúa nhỏ hạnh phúc nhất trên đời này!” “Anh Jester nghĩ xa quá, nhưng em sợ em không gánh vác nổi trọng trách làm mẹ.” Tô Phi nhăn làn mi thanh tú, lo lắng, làm sao bây giờ? Cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu...! “Có ai sinh ra đã biết làm hết mọi chuyện đâu, vợ chồng mình cứ từ từ học là tốt rồi.” “Không biết con giống anh Jester hay giống em nữa? Làm sao bây giờ? Em bắt đầu chờ mong rồi...” Tô Phi mỉm cười thầm thì, ôm chặt cánh tay Jester, ngủ gật, nụ cười hạnh phúc bên môi chưa từng nhạt đi.
Bảy tháng sau —— Tại phòng sinh sạch sẽ thơm mát dọc hành lang yên tĩnh dị thường trong bệnh viện, Tulip đã được tắm rửa, thay quần áo, nặng nề say ngủ trên giường cùng bé con trắng trẻo mập mạp bên nôi.
Arthur Nice vươn một ngón tay nhẹ đùa bé con, hớn hở vui mừng: “Con tên Eric, Eric George, người thừa kế duy nhất của dòng họ George.” Tô Phi tựa trước ngực Jester ngắm nhìn khung cảnh ấm áp, khó khăn quay thân mình thai nghén dưới sự giúp đỡ của chồng yêu, “Vợ chồng mình ra ngoài thôi, không nên quấy rầy nữa.” “Ừ.” “Anh Jester giận sao? Em xin lỗi, em lo cho Tulip, muốn nhìn tận mắt Tulip bình an mới an lòng.
Bé con của Tulip đáng yêu quá! Em thích lắm.” Tô Phi vuốt bụng, chờ mong cười nói: “Con chúng mình nhất định rất khỏe mạnh, đáng yêu, em hi vọng con sẽ giống anh Jester, như thế, em có thể chứng kiến quá trình lớn lên của anh Jester rồi! Thật tốt quá!” “...!Tô Tô.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...