Chưa đầy nửa tháng, Thẩm Liên Y đã thích ứng được với cuộc sống học tập mới, Đường Kiều cũng vui mừng thay bà.
Không gì có thể so được với việc người thân sống tốt.
Đường Kiều vui vẻ, Thẩm Thanh càng vui hơn, nhìn thấy em gái không bị chuyện ly hôn ảnh hưởng, ngược lại trở nên kiên cường, ông thật sự cảm ơn trời đất.
Nhiều ngày nay mọi người đều nhìn ra được Thẩm Thanh rất vui vẻ.
"Đường Kiều, mình nói với bạn..
A, kia có phải xe nhà bạn không?" Lê Vân Triều đang nói chuyện, ngẩng đầu liền nhìn thấy chiếc xe đậu ở cửa.
Đường Kiều nâng tay: "Bác!"
Cô cười tủm tỉm đi qua.
Quả nhiên, Thẩm Thanh đang chờ cô: "Vừa rồi bác có việc ở gần đây, thuận tiện đón cháu."
Đường Kiều gật đầu: "Thật tốt, chúng ta đưa Vân Triều về nhà trước, sau đó lại đi đón mẹ cháu."
Lê Vân Triều cũng không từ chối, mỗi lần từ chối đều không nói lại Đường Kiều a.
Sau khi đưa Lê Vân Triều về Lê gia, Đường Kiều cảm khái: "Bây giờ chúng ta đi thì phải chờ mẹ cháu rất lâu, hay là chúng ta cứ về nhà trước đi."
Thẩm Thanh: "Vậy.."
"..."
Đường Kiều đột nhiên ngắt lời Thẩm Thanh, nhìn về phía trước, cách đó không xa chính là Hứa Tịnh.
Hứa Tịnh đã nghỉ phép rất lâu, mấy ngày nay vẫn không đến trường.
Đường Kiều nhìn thấy Hứa Tịnh đỡ một người đàn ông trung niên, chân ông ấy hình như bị thương.
Đường Kiều nhẹ giọng nói: "Đó là bạn học của cháu."
Thẩm Thanh: "Có muốn dừng lại chào hỏi không?"
Đường Kiều suy nghĩ một chút liền lắc đầu, cảm thấy chưa chắc Hứa Tịnh đã vui mừng.
Cô nhìn thấy bọn họ đứng trước của hàng mỹ phẩm Kính Hoa: "Cửa hàng mỹ phẩm Kính Hoa là của Hứa gia sao?"
Thẩm Thanh không biết, chỉ là thấy Đường Kiều hỏi như vậy, ông nghiêng đầu nói: "Bác sẽ hỏi thăm giúp cháu."
Đường Kiều gật đầu: "Nếu phải, kỳ thực.."
Lời còn lại Đường Kiều không nói hết.
Đường Kiều như vậy làm Thẩm Thanh cảm thấy hơi kỳ lạ.
Đường Kiều cũng không nói gì thêm, chỉ cúi đầu trầm tư.
Kỳ thực cửa hàng mỹ phẩm Kính Hoa cô đã từng nghe thấy.
Nghe nói chủ cũ bởi vì gia đình sa sút nên bán lại với gia cực kỳ rẻ.
Đương nhiên, rất nhiều năm sau, cửa hàng nãy cũng không trở thành cửa hàng lớn, chỉ là có chút danh tiếng từ xưa, sản phẩm lại khan hiếm nên việc buôn bán vẫn được duy trì.
Tình huống cụ thể năm đó Đường Kiều không rõ ràng, nhưng cô cảm thấy, loại cửa hàng mỹ phẩm này rất cần thiết.
Đường Kiều tựa vào ghế xe, im lặng không nói tiếng nào.
Thẩm Thanh xuyên qua kính chiếu hậu nhìn cháu gái, hỏi thẳng: "Cháu muốn giúp bạn học sao?"
Đường Kiều lắc đầu: "Cháu đang suy nghĩ, nếu như muốn mua thì cần bao nhiêu tiền."
Cô cũng không thể nói thẳng ra, bây giờ nếu như cô muốn làm cái gì thì nhất định phải được bác và mẹ đồng ý.
Dù sao..
cô rất nghèo a!
Thẩm Thanh kinh ngạc nhướng mày, hỏi: "Vì sao?"
Đường Kiều cúi đầu nhìn chân, nghĩ nghĩ, nói: "Thế này đi, về nhà cháu sẽ viết một bản kế hoạch cho bác, ưu điểm nhược điểm nêu rõ ràng, bác xem giúp cháu được không?"
Thẩm Thanh nghe vậy bật cười, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ, nhưng làm việc gì cũng có chừng mực, còn biết viết bản kế hoạch a..
Ông là một người quê mùa, chưa bao giờ gặp người làm vậy, nhưng lại không đành lòng từ chối cháu gái.
Thẩm Thanh khác với những người đàn ông khác, ông vào Nam ra Bắc nhiều năm, ngay cả nước ngoài cũng đã đi qua, tư tưởng khai sáng hơn nhiều.
Bằng không, ông cũng không đồng ý việc Thẩm Liên Y ly hôn, càng không để Đường Kiều tự do làm việc.
Ông hiểu rõ, một người phụ nữ có năng lực luôn tốt hơn là sống dựa vào người khác.
Nếu Y Y có thiên phú kinh doanh, ông cũng nguyện ý bồi dưỡng cháu gái.
Mặc kệ khi nào, nắm tiền trong tay luôn là tốt nhất.
"Được, về nhà đưa cho bác xem.
Nếu khả quan, chúng ta mua cửa hàng này rồi tự mình kinh doanh.
Kỳ thực, bác luôn cảm thấy nghề thuyền biển này không thể làm lâu dài."
Đường Kiều nghĩ nghĩ, nói: "Cháu thấy nên chuyển nghề thì tốt hơn."
Chuyển nghề sớm một chút sẽ tốt hơn, tuy bây giờ thuyền biển nằm trong tay các cá nhân, nhưng Đường Kiều biết, chỉ sáu bảy năm nữa, vận tải biển sẽ bị quản lý nghiêm ngặt.
Nếu không có bối cảnh tài chính hùng hậu, sẽ không có cơ hội tiếp xúc.
Hơn nữa rất nhiều vật tư cũng bị quản lý chặt chẽ.
Tuy nhà họ là người đi đầu trong nghề này, nhưng đến lúc đó cũng không có khả năng được chia một chén canh.
Thay vì tranh giành chút lợi ích, còn không bằng bây giờ buông tay, tối thiểu cũng có thời gian mấy năm để xử lý ổn thỏa mọi việc.
Đường Kiều cảm thấy bác cô đúng là lợi hại.
Cô là vì trọng sinh mới biết được tương lai, nhưng bác cô cái gì cũng không biết, nhưng lại có thể đưa ra phán đoán như vậy, đúng là nhìn xa trông rộng.
Đường Kiều nghiêm cẩn: "Bác suy nghĩ một chút, sản nghiệp như vậy chắc chắn không có khả năng vĩnh viễn nắm trong tay một người.
Một năm hai năm có thể không ai động, hai ba năm sau cũng có thể, nhưng lâu hơn thì sao? Sáu bảy năm nữa đâu? Nếu thật sự muốn sang tay, chỉ sợ cuối cùng chúng ta cái gì cũng không được."
Đường Kiều hiểu rõ, rất nhiều người vất vả nhiều năm mới gây dựng được sự nghiệp, cuối cùng lại chỉ có thể lấy một cái giá cực rẻ bán đi.
Nghe Đường Kiều nói như vậy, Thẩm Thanh rất kinh ngạc, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, ông cũng thấy có lý.
Ông nghiêm túc nói: "Y Y nhà chúng ta đúng là thông minh, thiên phú trời cho."
Đường Kiều bật cười, nói: "Vậy nếu bác cảm thấy có thể mua thì phải cho cháu tiền nha."
Thẩm Thanh mỉm cười gật đầu: "Tất nhiên rồi!"
Thẩm Thanh tuy có tiền nhưng lại không dùng loạn, ngược lại ông rất cẩn thận, dù sao tiền ông kiếm được vô cùng vất vả.
Nhưng nếu mua một cửa hàng mà có thể giúp Y Y trưởng thành, học tập được nhiều hơn thì không gì là không thể.
Ông cảm thấy những kinh nghiệm đó không phải có tiền là mua được.
Đường Kiều ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của Thẩm Thanh, cười khanh khách.
Cô vỗ vỗ bả vai ông, trấn an nói: "Bác yên tâm đi, cháu sẽ không bắn tên mà không trúng đích."
Có lẽ Đường Kiều không học tốt nhất, tài nghệ khác cũng không bằng ai, nhưng giờ phút này cô lại vô cùng cảm ơn Thất gia.
Nếu không có Thất gia thì sẽ không có Đường Kiều ngày hôm nay.
Tuy rằng Thất gia để cô một mình ở Cáp Nhĩ Tân hai mươi năm, nhưng những gì cô học được ở đây lại nhiều hơn, có tác dụng hơn so với mười lăm năm ở Thượng Hải rất nhiều.
Đường Kiều tựa vào cửa xe, nhìn bên ngoài, nhẹ giọng: "Kỳ thực..
A?"
Đường Kiều vung cánh tay nhỏ bé, nhiệt tình gọi: "Thất gia!"
Cố Đình Quân nhìn thấy Đường Kiều cũng nở nụ cười.
"Dừng xe dừng xe!"
Đường Kiều xuống xe, ngẩng đầu vui vẻ nói: "Cảm ơn đồ ăn của ngài, ăn rất ngon."
Cố Đình Quân cuối cùng cũng hiểu vì sao anh luôn cảm thấy Đường Kiều đáng yêu, bởi vì lúc cô nhìn anh, ánh mắt như chứa muôn vàn ánh sao, sáng bừng lên, làm người ta không thích không được.
Anh cười: "Hôm nào lại làm cho cô?"
Đường Kiều cũng không khách khí, trực tiếp gật đầu, tính ra cô còn là ân nhân cứu mạng của Thất gia nha.
Đường Kiều nhỏ nhẹ nói: "Vậy Thất gia có cái gì cho tôi không?"
Cố Đình Quân nhướng mày, không biết bản thân nên cho cô cái gì, dù anh khôn khéo nhưng lúc này cũng đoán không ra.
"Cho cô?"
Đường Kiều gật đầu, nhẹ nhàng bước lên một bước, sợ Thẩm Thanh nghe được, còn cố ý ghé sát vào người Cố Đình Quân.
Da thịt Cố Đình Quân lập tức đỏ ửng cả lên.
Dáng người Đường Kiều hơi thấp, hơi thở phun ở cổ anh.
Cố Đình Quân cúi đầu nhìn, ánh mắt cô trong suốt: "Đúng vậy, ngài đưa viên đạn cho tôi a!"
Người này còn giữ một viên đạn của cô đấy!
Phải biết rằng, bây giờ thứ này tuy không ít, nhưng không dễ mua đâu!
Khóe miệng Cố Đình Quân hơi run rẩy.
Cố Tứ đứng đằng sau lập tức bị sặc.
Hắn xấu hổ lui về phía sau một bước, yên lặng nhìn trời.
Xin lỗi..
Hắn, hiểu sai rồi!
Đừng nói hắn, Cố Đình Quân cũng không đoán được nước đi này.
Nhưng rất nhanh anh liền bình tĩnh lại, mặt không biểu cảm nói: "Được."
Đường Kiều nghi hoặc nhìn anh, chẳng qua là cô lấy lại đồ của mình mà thôi, vẻ mặt đó là có ý gì?
"Có gì sao?" Đường Kiều không hiểu liền hỏi thẳng.
Nhưng..
Cố Đình Quân đâu thể nói rằng anh vì dáng vẻ mập mờ kia của cô mà hiểu sai chứ?
Cố Đình Quân hít một hơi thật sâu, xoa xoa đầu Đường Kiều, cười nói: "Về nhà đi, tôi sẽ đưa cho cô sau."
Đường Kiều a một tiếng, gật đầu.
Tầm mắt Cố Đình Quân rơi trên người Thẩm Thanh đứng sau lưng Đường Kiều.
Thẩm Thanh cảnh giác nhìn Cố Đình Quân.
Tuy rằng ông lớn hơn Cố Đình Quân, nhưng ở bến Thượng Hải, địa vị của bọn họ rất khác nhau.
Thẩm Thanh tiến lên một bước chào hỏi: "Thất gia, thật trùng hợp, ngày thường cháu gái tôi đã làm phiền ngài rồi.
Y Y chỉ là một đứa trẻ, đôi khi không hiểu chuyện, mong rằng Thất gia không để ý, nhà chúng ta nhất định sẽ dạy dỗ thật tốt."
Cố Đình Quân mỉm cười ôn hòa, nói: "Y Y rất ngoan."
Đường Kiều lập tức đắc ý vênh mặt.
"Lại nói, Y Y cũng giúp tôi rất nhiều." Cố Đình Quân mỉm cười, dưới ánh mắt chăm chú của cô, bổ sung: "Tôi thường xuyên vắng nhà, Y Y luôn thay tôi chăm sóc Cố Nhị Nữu."
Đường Kiều nghe vậy bật cười.
Giống như muốn phối hợp với lời nói của Cố Đình Quân, Cố Nhị Nữu lập tức từ trong nhà chạy vọt ra, vừa kêu gâu gâu vừa xông về phái Đường Kiều.
Đường Kiều hét lên, núp ra sau lưng Cố Đình Quân: "Nhị Nữu không bắt được đâu."
Cô chạy vòng quanh Cố Đình Quân, Cố Nhị Nữu lại đuổi theo cô.
Trò chơi này đúng là vạn năm không chán, làm không biết mệt.
Nhưng mà Thẩm Thanh lại nhăn chặt mày.
"Ai ui!"
Cố Nhị Nữu không quan tâm nhào tới, Đường Kiều lắc người, trực tiếp chui vào trong lòng Cố Đình Quân.
Thẩm Thanh: "..."
Mắt thấy sắc mặt đen như đáy nồi của Thẩm Thanh, Cố Đình Quân cảm thấy rất vui vẻ, cả người thư sướng, mỉm cười nhẹ giọng nói: "Được rồi, đừng đùa nữa, nếu không, cô dẫn nó về nhà chơi đi?"
Đường Kiều gật đầu: "Tuyệt vời."
Cố Đình Quân mỉm cười xoay người lên xe, chắc là có việc ra ngoài.
Đường Kiều cảm khái: "Cố Nhị Nữu, mày thật đáng thương, chủ của mày luôn vắng nhà."
Đến lúc vào nhà, Thẩm Thanh vẫn còn đang phiền muộn, suy nghĩ nên giải thích với cháu gái như thế nào về việc giữ khoảng cách với đàn ông!
Sầu a!
Nhà có cháu gái trưởng thành, thật đau đầu!
Đường Kiều lại không biết suy nghĩ của Thẩm Thanh, cô còn vội vàng viết bản kế hoạch nha!
Cố Nhị Nữu loanh quanh trước mặt cô, Đường Kiều vỗ đầu nó: "Ngoan, đợi tao làm xong sẽ chơi với mày."
"Gâu gâu." Đúng là một chú chó khôn ngoan,
"Vào đây vào đây, cứ coi như đang ở nhà cháu a!" Tiếng nói của Thẩm Liên Y truyền đến, Đường Kiều ra ban công liền nhìn thấy Thẩm Liên Y đang nắm tay bạn nhỏ Dương Tu Ngôn.
Đường Kiều: "Ai nha! Sao mẹ lại dẫn con nhà người ta về nhà vậy?"
Đường Kiều buông bút, vỗ vỗ đầu Cố Nhị Nữu: "Đi, tao dẫn mày xuống chơi."
Một người một chó xuống nhà, Dương Tu Ngôn ngoan ngoãn chào hỏi: "Chào chị."
Lập tức nhìn về phía Cố Nhị Nữu, nở nụ cười: "Nó thật đáng yêu."
Cố Nhị Nữu lập tức nâng bước chạy về phía bạn nhỏ Dương.
Đường Kiều cười nói: "Đúng là một chú chó nhiệt tình!"
Chỉ chốc lát, một người một chó đã thân quen, Đường Kiều tò mò hỏi: "Mẹ, sao mẹ lại đưa cậu nhóc về đây?"
Đúng là làm người ta không hiểu.
Thẩm Liên Y đồng tình nói: "Cha Tu Ngôn lại ra ngoài, bé như vậy phải một mình nấu cơm, sao mẹ có thể yên tâm.
Vì thế liền nói với nhân viên ở trường, sau đó dẫn thằng bé cùng về."
Bà bổ sung: "Nhà chúng ta cũng không thiếu cơm, mẹ vào bếp xem, thằng bé thích ăn thịt.."
Đường Kiều: "..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...