Trọng Sinh Dân Quốc Kiều Tiểu Thư


Xe của Thẩm gia đang êm đẹp lại bị người chọc thủng lốp nên chú Vương mới đến muộn.

Đường Kiều bật cười thành tiếng.

Thẩm Liên Y thấy con gái còn cười được liền nghĩ, quả nhiên vẫn là đứa bé không hiểu chuyện.
Nhưng Đường Kiều cười xong lại nói: "Có người tính kế đến nhà chúng ta rồi."
Thẩm Liên Y không hiểu, lập tức hỏi: "Chuyện này có gì không ổn sao?"
Bất tri bất giác, bà đã có thói quen nghe ý kiến của con gái.
Từ khi đi học, tính tình Thẩm Liên Y cũng bắt đầu thay đổi, so với lúc trước càng thêm tự tin sáng sủa.

Nhưng đối với người trong nhà thì không thay đổi.
Đường Kiều cười nói: "Không có gì ạ, chuyện này con sẽ thương lượng với bác."
Dương Tu Ngôn sôi nổi chạy ra từ phòng bếp, nói: "Chị, hôm nay có gà nướng rất ngon đó."
Đường Kiều trêu chọc: "Chỉ biết có ăn thôi, em không xem mặt em đã tròn đến thế nào rồi."
Bắt nạt trẻ con, cô làm có lý do chính đáng.
Dương Tu Ngôn cười hì hì: "Chị ghen tỵ đúng không? Dì Thẩm đối tốt với em nên chị ghen tỵ!"
Đường Kiều bẹt bẹt miệng, cảm khái cậu nhóc nói đúng trọng điểm.

Bởi vì cô biểu hiện vô cùng rõ ràng, lần nào Dương Tu Ngôn cũng cảm thấy rất vui vẻ.

Tuy cô ghen tỵ nhưng rất thích cậu, mỗi ngày hai người đều tranh giành tình cảm, đặc biệt thú vị nha!
Chị Đường thật là trẻ con.
Chậc!
Đường Kiều không để ý tới cậu, tìm một quyển sách bắt đầu ngồi đọc.
Dương Tu Ngôn lại gần, nói: "Quyển sách này của chị em từng thấy chị Hồ đọc rồi."
Nhắc đến chuyện này, Đường Kiều giật mình nghĩ đến mội sự kiện.

Cô tựa vào sofa, cố ý hỏi: "Chị Hồ là ai?"
Dương Tu Ngôn: "Chị Hồ là con gái của dì Hồ a."
Cậu thấp giọng nói: "Nhưng em không thích dì Hồ."
Đường Kiều dừng một chút, hỏi tiếp: "Vì sao?"
Dương Tu Ngôn cười ha ha, nói: "Tóm lại là không thích."
Trẻ con không có nhiều tâm tư như vậy.

Cô nói chuyện khó chịu nhưng cậu nhóc cũng chưa từng nói một câu không hay a.
Đường Kiều nghĩ nghĩ, ngoắc ngoắc ngón tay.

Dương Tu Ngôn nghi hoặc: "Có chuyện gì ạ?"
Đường Kiều: "Trong phòng chị có bánh quy rất ngon, có muốn ăn không?"
Rốt cuộc vẫn là trẻ con, cậu nhóc lập tức mắc câu.

Đường Kiều dắt Dương Tu Ngôn lên tầng, hai người ngồi xếp bằng trên ghế, mỗi người một gói bánh, cô nói: "Không được nói với dì Thẩm đó, mẹ không thích những thứ này."
Có bí mật nhỏ liền không giống nữa, Dương Tu Ngôn gật đồng, nghiêm trang: "Tuyệt đối không nói! Chị cho em đồ ăn ngon, em sẽ không bán đứng chị."
Đường Kiều nở nụ cười.
Cô cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Nhà em cứ như thế này cũng không tốt a.


Cha em thật kỳ lạ."
Tuy Dương Tu Ngôn chưa từng nói, nhưng Đường Kiều đã biết hết.

Mẹ Dương Tu Ngôn bỏ lại hai cha con họ mà đi.

Nghe nói là đi làm vợ bé của một vị quan chức, sau này vì khóc sinh mà chết, một xác hai mạng.
Dương Tu Ngôn cũng là một đứa trẻ đáng thương.
Cô xoa xoa đầu cậu nhóc, nói: "Trời lạnh, cha em cũng không biết đường thay quần áo ấm cho em.

Thật quá đáng."
Dương Tu Ngôn lập tức nghiêm túc nói: "Cha em không phải không quan tâm em, ông ấy thật sự quá bận.

Hơn nữa, nếu cha không kiếm nhiều tiền, sao có thể nuôi em a.

Tương lai, em muốn xuất ngoại học tập."
Dương Tu Ngôn nghiêm túc như vậy, Đường Kiều thật bất ngờ.

Cô cười một tiếng, nói: "Em nghĩ thật xa a."
Dương Tu Ngôn gật đầu: "Bởi vì em muốn trở thành một người thật giỏi.

Em muốn học rất nhiều thứ, sau đó đền đáp quốc gia của mình.

Cha em nói, làm người phải có lý tưởng."
Đường Kiều bật cười khanh khách: "Còn biết không ít nha."
Dương Tu Ngôn cười tủm tỉm, lại nói: "Em không giống với người khác.

Cha dạy em làm người phải thật thà, trung thực.

Cha không nghĩ như dì Hồ đâu! Suốt ngày.." Do dự một chút, cậu nói: "Ai, nếu cha biết sẽ đánh chết em."
Đường Kiều hiểu rõ: "Chị không nói! Chúng ta cùng nhau giữ bí mật, em cũng không nói chuyện chị ăn đồ ăn vặt với mẹ là được.

Thế nào?" Đường Kiều nháy mắt.

Kỳ thưc cô rất muốn tìm cơ hội tiếp xúc với Hồ Nghệ Từ.
Tuy rằng cô không phải người lương thiện, nhưng cũng không muốn nhìn Hồ Nghệ Từ rơi vào kết cục của đời trước.
Dương Tu Ngôn nói nhỏ: "Thật ra không phải là cha em nói, là người khác nói với cha em, dì hộ muốn gả chị Hồ cho cha em, đối xử với em cũng tốt.

Nhưng sau này lại có người giàu có theo đuổi chị Hồ, dì Hộ lập tức không thích em nữa.

Dì ấy còn nói với người khác, loại con riêng như em, không có ai thích."
Đường Kiều: "..."
Mẹ nó, người phụ nữ này cũng là kẻ đọc sách sao!
"Lúc trước chị Hồ hay cùng em ăn cơm, bây giờ chỉ dám vụng trộm đưa đồ ăn cho em, nếu bị dì Hồ nhìn thấy sẽ bị ăn mắng.

Lần nào chị Hồ cũng không phản kháng, dì Hồ bảo chị ấy làm gì thì chị ấy làm cái đó."

Cậu nói đến chuyện này liền có chút lo lắng, than thở: "Em từng nhìn trộm người đàn ông kia, cảm thấy lòe loẹt không giống người tốt, nhưng đúng là đẹp trai hơn cha em rất nhiều.

Ai!"
Đường Kiều xoa bóp khuôn mặt mũm mĩm của cậu, nói: "Em đúng là lắm trò."
Đến lúc hai người xuống nhà, Thẩm Liên Y hỏi: "Sao hai đứa lại đi cùng nhau?"
Dương Tu Ngôn rất tốt bụng, chỉ có con gái bà là hay ghen tỵ, già mồm cãi láo, luôn luôn châm chọc cậu nhóc.

May mà Dương Tu Ngôn cũng biết phải trái, nếu không chỉ sợ không bao giờ dám đến đây chơi nữa.
Đường Kiều: "Con chỉ dạy chút đạo lý làm người mà thôi."
Đường Kiều nhìn thấy bánh nhân đường trên bàn, lập tức hỏi: "Có khách đến sao ạ?"
Nói xong lập tức tiến lên, cầm bánh mỉm cười.
Thẩm Liên Y bị hành động của cô làm cho kinh ngạc, vội nói: "Bác con mua về, con cho là..

Là cái gì?"
Đường Kiều bĩu môi, đưa bánh nhân đường trong tay cho Dương Tu Ngôn: "Cho em ăn đó."
Dương Tu Ngôn a một tiếng, cảm ơn Đường Kiều rồi im lặng ngồi trên sofa ăn bánh.
Thẩm Liên Y cảm thấy có chút không đúng, nhưng bà không nghĩ ra.
Vừa rồi còn mừng như điên, quay đầu liền biến sắc mặt.
Tất nhiên Đường Kiều không thể nói rằng cô tưởng đó là do Thất gia mua cho nên mới vui mừng.

Bây giờ biết không phải nên mới không có tâm trạng ăn uống.
Đường Kiều hơi mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Con hơi mệt." Lập tức cuộn mình ngồi trên sofa.

Dương Tu Ngôn nhích lại gần: "Em chia cho chị một nửa nhé?"
Đường Kiều lắc đầu, khoát tay từ chối, nhìn về phía Dương Tu Ngôn, thấy ánh mắt cậu nhóc lóe lên, có chút lo lắng, giống như sợ cô thật sự tức giận mà không thích cậu.
Đường Kiều đột nhiên cảm thấy xót xa, cô ôn nhu nói: "Em ăn đi."
Cô chống cằm, trầm tư: "Hình như Thất gia đã đi vắng nhiều ngày rồi."
Thẩm Liên Y nghe vậy cuối cùng cũng hiểu vì sao con gái không vui.

Bà dở khóc dở cười nói: "Con có thể dè dặt một chút không? Lại nói, con cũng ít sang nhà hàng xóm thôi.

Con không nghĩ xem một cô gái như con luôn xuất hiện ở nhà một người đàn ông, người khác sẽ nói như thế nào?"
Đường Kiều nháy nháy mắt, vô cùng vô tội: "Làm sao a, con còn ước gì có quan hệ với ngài ấy đó! Chỉ là người ta không đồng ý a."
Nghĩ đến lần trước gặp nhau, dáng vẻ anh ngồi trên ban công, Đường Kiều liền cảm thấy trái tim đập nhanh.
Cô ôm ngực, nhẹ nhàng nói: "Ngài ấy thật đẹp trai nha!"
Mọi người: "..."
Thẩm Liên Y phản ứng lại liền muốn xông lên đánh người: "Con nhóc chết tiệt này, ai cho con nói hươu nói vượn.

Đang yên đang lành con háo sắc cái gì chứ? Không có việc gì làm phải không?"
Đường Kiều vội vàng đứng lên, vừa kêu vừa né, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
"Con chỉ thuận miệng nói thôi mà mẹ cũng tin, mẹ đây là bạo lực gia đình a."
Dương Tu Ngôn nhìn hai người, hơi hơi cúi đầu, cắn một miếng bánh, nói: "Cha mẹ cũng giống như vậy."
Thẩm Liên Y nghe thấy liền dừng lại, cười ôm cậu nhóc: "Đến đây, Tu Ngôn.


Dì dẫn con vào bếp thử đồ ăn nha."
Đường Kiều nhìn hai người rời đi, thở ra một hơi, nâng bước đi tới thư phòng ở tầng một.

Gõ cửa, giọng nói của Thẩm Thanh truyền đến: "Mời vào."
Đường Kiều mỉm cười đẩy cửa.
"Bác có thời gian không? Cháu có chuyện muốn nói."
Thẩm Thanh sửng sốt, lập tức gật đầu: "Ngồi đi, bác tất nhiên là có thời gian."
Đường Kiều cười khanh khách đi đến sofa, ngồi xuống: "Bác có biết Chu gia không? Nhà của bạn cháu, Chu San San ý."
Thẩm Thanh trầm tư một lúc, nói: "Đã nghe qua, nhưng không tiếp xúc."
Đường Kiều cười như không cười: "Cháu nghi ngờ chuyện hỏng xe hôm nay là do Chu Vũ Hiên làm, hắn muốn tiếp cận cháu."
Đường Kiều nói thẳng: "Lúc trước hắn còn cố ý làm bạn với Đường Hành, cháu liền cảm thấy người này có ý đồ xấu.
Thẩm Thanh nghe vậy lập tức cảnh giác, tất cả những chuyện liên quan đến cháu gái, ông không dám lơi lỏng dù chỉ là một chút.

Lúc này nghe Đường Kiều nói vậy, nhíu mày nói:" Trước kia bác không ở Thượng Hải, mọi người khả năng còn chưa chú ý.

Nhưng bây giờ bác xử lý chuyện thuyền biển, lại mua mỹ phẩm Kính Hoa, tất nhiên sẽ dẫn đến sự chú ý của nhiều người.

Bọn họ muốn tìm hiểu từ chỗ cháu cũng không biết chứng.

"
Dừng một chút, tuy ông cảm thấy lời này nói với cháu gái thì không hay, nhưng cũng không kiêng dè:" Thật ra gần đây Hồ Như Ngọc ngẫu nhiên gặp bác hai lần, bác nghĩ có phải muốn câu dẫn bác không? "
Đường Kiều kinh ngạc a một tiếng.
Thẩm Thanh vội nói:" Nhưng cháu yên tâm đi.

"
Tất nhiên Đường Kiều hiểu, cô gật đầu, nhẹ giọng:" Cháu biết.

"
Cô ngồi xếp bằng tựa vào sofa, lười biếng nói:" Hồ Như Ngọc dù sao cũng là phụ nữ, nếu bác không tiện xử lý thì có thể giao cho cháu.

"
Thầm Thanh mỉm cười gật đầu, nhưng trong mắt lại không có ý tứ làm vậy.

Sao ông có thể để cháu gái tham gia vào chuyện này chứ.

Một cô gái tốt không nên tiếp xúc với những chuyện ghê tởm này.
Ông nghiêm cẩn nói:" Còn một việc nữa! "
Đường Kiều nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Thanh.
Ông trầm ngâm một chút, hỏi:" Thất gia nhà hàng xóm..

"
Đối với người này, Thẩm Thanh thật sự lo lắng.

Ông không sợ đám người Hồ Như Ngọc, cũng chắc chắn sẽ không cho bọn họ có cơ hội gây rối.

Nhưng Thất gia lại khác.

Nếu như Thất gia muốn làm cái gì, ông căn bản không phải là đối thủ của anh.
Thẩm Thanh cúi đầu suy tư, nói:" Bác biết có nói cháu cũng không nghe, nhưng cháu phải nhớ, một cô gái như cháu không phải đối thủ của Thất gia.

Tuyệt đối không được cảm thấy mình rất tài giỏi.


Bối cảnh của Cố Đình Quân, chắc chắn không chỉ đơn giản là người của Hồng môn đâu.

"
Đường Kiều nghe vậy thì cười yếu ớt, nhẹ giọng hỏi:" Vậy..

Bác có muốn cho cháu biết một chút không? "
Thẩm Thanh trừng mắt nhìn cô một cái:" Trọng điểm của cháu đặt sai chỗ rồi.

"
Đường Kiều bật cười thành tiếng, chậm rãi nói:" Sai ở đâu a? Bác không cần đem cháu trở thành đóa sen trắng thuần khiết, cháu sẽ cảm thấy không thoải mái.

"
Cô đứng dậy chuẩn bị ra ngoài, nghĩ nghĩ, lại nói:" Bác tìm vài người tin cậy giáo huấn Chu Vũ Hiên một chút đi.

"
Thẩm Thanh:"...!"
Chuyện này lại có thể dùng ngữ khí như đang nói" Tối nay ăn món gì "để nói như vậy sao?
Đường Kiều tựa vào cánh cửa, mỉm cười xinh đẹp:" Mặc kệ đàn ông hay phụ nữ, không có chuyện gì lại chạy đến trước mặt cháu tìm cảm giác tồn tại, cháu sẽ không vui.

Cháu thích trực tiếp làm cho bọn họ biết, việc bọn họ mồm thối, tay thối hay tim thối, ngoài cha mẹ bọn họ, không phải ai cũng sẽ tha thứ.

"
Thẩm Thanh:"...!"
Dừng một chút, ông cố gắng nặn ra hai chữ:" Được rồi.

"
Ông lại dặn dò khuyên nhủ:" Với người ngoài, không cần nói thẳng như vậy.

"
Đường Kiều a một tiếng, cười hì hì tiến đến bên người Thẩm Thanh, gắt giọng:" Tuy rằng nói thẳng khó nghe, nhưng tóm lại đó là sự thật.

Bác cũng không muốn nhìn thấy cháu nói dối đúng không? Còn chuyện người ngoài, cháu căn bản sẽ không nói a.

Chọc cháu, cháu sẽ không bỏ qua.

Không chọc cháu, tự nhiên cháu sẽ không dây vào.

"
Cô gõ gõ mặt bàn, mỉm cười:" Bác..

Hiểu không? "
Thẩm Thanh, không hiểu.

Y Y nhà ông là chú cừu nhỏ.

Tất cả là tại Đường Chí Dong và Hồ Như Ngọc, vì bị bọn họ bắt nạt nên mới trở thành như vậy!
" Hiểu, bác thấy bác phải cho bọn chúng biết thế nào là lễ độ.

"
Đường Kiều:"..."
A? Ông thật sự hiểu sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui