Trọng Sinh Dân Quốc Kiều Tiểu Thư


Thẩm Thanh nghe nói Thẩm Liên Y đã đăng ký đi học thì rất vui mừng.

Dưới cái nhìn của ông, em gái không bị ảnh hưởng bởi chuyện ly hôn là tốt nhất, những cái khác không quan trọng.
Đến lúc về nhà, Thẩm Liên Y lại khẩn trương, nghĩ đến sắp bắt đầu một cuộc sống mới, cùng học tập với những người khác, bà không biết làm sao cho phải.
Đường Kiều chống cằm nhìn mẹ mình đi lòng vòng quanh phòng hồi lâu, cuối cùng nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Mẹ a, chẳng qua chỉ là đi học thôi, không có gì ghê gớm cả."
Tuy biết như vậy nhưng trong lòng lại nghĩ khác, bà nói: "Đây là một sự kiện rất lớn đó."
Chuyện quan trọng như vậy, không thể qua loa được.
"Mẹ phải đi bái Phật."
Đường Kiều bật cười thành tiếng.

Cô đang nghĩ ngày mai có cần trốn học một buổi để đến trường cùng mẹ không, xong lại cảm thấy như vậy không tốt.
Bước đầu tiên này, nên để bà tự mình bước đi.
Nghĩ như vậy, Đường Kiều cũng yên lòng.
Đường Kiều bình thường rồi, nhưng Thẩm Liên Y vẫn khẩn trương như cũ.
Thế cho nên đến buổi sáng ngày thứ hai, Thẩm Liên Y xuất hiện với một khuôn mặt u buồn.
Đường Kiều đang thay giày để chuẩn bị đến trường, nhìn thấy bà như vậy, cô bật cười: "Mẹ, mẹ vẫn còn khẩn trương sao? Con tan học sẽ đến đón mẹ nha!"
Cô nhẹ giọng nói: "Kỳ thực mẹ không cần lo lắng đâu."
Thẩm Liên Y a một tiếng, cố gắng bình tĩnh nói: "Mẹ lo lắng cái gì chứ, con đừng nói bừa, cũng không cần đón mẹ, một mình mẹ có thể.

Một đứa bé như Dương Tu Ngôn còn tự mình đi học, không có lý nào mẹ lại không được."
Đường Kiều bật cười, cảm khái về sức ảnh hưởng của Dương Tu Ngôn đối với mẹ mình.
"Đi đi, con nhanh đi học đi, đừng lề mề ở đây nữa."
Đường Kiều đành gật đầu rồi ngoan ngoãn đi học.

Cô nghỉ học một tuần, lúc này quay lại, có chút mới lạ a.
Nhưng các bạn học vẫn nhiệt tình như cũ.
Lê Vân Triều đi đến bên cạnh Đường Kiều, thân thiết hỏi thăm.

Đường Kiều nói nhỏ vài câu, Lê Vân Triều lập tức hiểu rõ.
Tuy rằng các cô đều đã đoán được phần nào lý do Đường Kiều nghỉ học, nhưng lúc này nghe được tận tai vẫn có chút thẹn thùng.

Dù sao mọi người đều còn nhỏ a!

Lê Vân Triều bình tĩnh một chút, lập tức chuyển đề tài, nhắc tới một chuyện khác.
"Đường Kiều, bạn có biết không? Đường Hành a, cô ta đến học ở trường trung học Hạ An.

Mình nghe mẹ nói, là cha bạn..

Khụ khụ, hắn liên hệ giúp Đường Hành, sang năm muốn thi đại học."
Đường Chí Dong cũng coi như là tài tử từng nổi danh, có chút bạn bè cũng không kỳ lạ.
Mấy ngày nay Đường Kiều cũng không chú ý đến bên kia, nên không biết rõ tình hình của bọn họ.

Lúc cô vừa sống lại, chỉ hận không thể giết chết bọn họ.

Nhưng thời gian trôi qua, cô phát hiện như vậy không có gì hay cả, bọn họ là cái gì chứ?
Bọn họ đáng giá để cô phải đi đối phó sao?
Tất nhiên, nếu bọn họ chủ động trêu chọc, cô sẽ không bỏ qua a.
Bình thường cô cũng lười quan tâm, cuộc sống tốt đẹp như vậy, cứ dây dưa với bọn họ chẳng phải quá phí phạm sao.
Tuy nghĩ thế, nhưng Đường Kiều vẫn thích nghe bát quái, không có biện pháp, đó là bản tính con người rồi!
"Trung học Hạ An không phải là trường nam nữ sao? Hơn nữa kỷ luật và giáo dục không tốt lắm, hình như chỉ cần có tiền là có thể đi học?" Đã quá lâu rồi, cô cũng không còn nhớ rõ nữa.
Lê Vân Triều gật đầu.

Đúng vậy, trung học Hạ An là một trong những trường kém cỏi nhất ở đây, không có giáo viên giỏi, kỷ luật càng lỏng lẻo.
Nhưng người như Đường Hành, có thể đi học đã là không tồi, phỏng chừng cũng không thể yêu cầu nhiều.
"Mình cảm thấy Đường Hành đi học ở đó là xong đời rồi." Lê Vân Triều hiếm khi nói ra lời như vậy, làm cho mọi người rất kinh ngạc.
Lê Vân Triều cũng không giấu giếm: "Mình nghe nói học sinh ở đó không phải đều nghiêm túc học tập.

Với tính cách già mồm cãi láo, giả vờ yếu đuối của Đường hành, nếu không nhìn rõ tình hình mà thay đổi, không bị đánh mới là lạ! Trường bên đó thường xuyên xảy ra đánh nhau, bất kể nam nữ, giáo viên cũng không thèm quản."
Đường Kiều nhẹ nhàng gật đầu, những chuyện này cô không biết.
Lê Vân Triều biết được chuyện này cũng không dễ dàng, nói cho cùng bình thường Lê Vân Triều không bao giờ quan tâm vấn đề này.
Chắc là nhìn ra nghi hoặc của Đường Kiều, Lê Vân Triều cười khanh khách: "Là Hứa Tịnh nói với mình."
Đường Kiều a một tiếng, nhìn về vị trí của Hứa Tịnh, trống không..
Cô hỏi: "Hôm nay Hứa Tịnh không đến sao?"
Sắc mặt Lê Vân Triều có chút lo lắng, nhẹ giọng nói: "Hứa Tịnh đã trốn học ba ngày, không biết có phải trong nhà có chuyện gì hay không.


Hôm nay tan học mình muốn đến nhà bạn ấy xem thử.

Bạn có muốn đi cùng không?"
Đường Kiều hơi khó xử.

Cô nói thẳng chuyển hôm nay là ngày đầu tiên Thẩm Liên Y đi học, cô hơi lo lắng nên muốn đến sớm để chờ bà.

Lê Vân Triều nghe vậy giật mình sửng sốt, dì Thẩm đã lớn tuổi rồi còn có thể đi học, đúng là chuyện làm cho người ta khiếp sợ.
"Vậy thì một mình mình đi cũng được."
Lê Vân Triều vỗ vỗ bả vai Đường Kiều, hẹn buổi tối sẽ gọi điện thoại cho cô.
Đường Kiều suy nghĩ một chút nói: "Thôi, mình đi cùng bạn đi.

Tóm lại mẹ mình cũng không tan học nhanh như vậy được, mình đi cũng phải đợi một hồi.

Một mình bạn, mình lo lắng."
Hai người đều chưa từng đến Hứa gia, cũng không biết nhà Hứa Tịnh như thế nào, cô không yên tâm để một mình Lê Vân Triều đi.
Lê Vân Triều cũng hơi sợ, nhưng vẫn rất hiểu chuyện: "Mình không sao, bạn đến đón mẹ bạn đi."
Đường Kiều lắc đầu, kiên quyết: "Không được, mình lo cho bạn."
Lê Vân Triều nghe vậy liền cảm thấy ấm lòng: "Mình thích Đường Kiều nhất!"
Đường Kiều bật cười thành tiếng, ra vẻ khó xử nói: "Nhưng bạn thích mình cũng vô dụng thôi, mình không thể cưới bạn."
Lê Vân Triều sửng sốt, lập tức ôm bụng cười to.
Bạn bè xung quanh cũng cười theo.

Trong lòng mọi người đều cảm khái, vì sao lúc trước không phát hiện ra Đường Kiều hài hước như vậy chứ!
Tuy rằng hai người chưa đến Hứa gia, nhưng vẫn biết địa chỉ, sau khi tan học liền gọi xe kéo đi.
Nhà Hứa Tịnh ở gần tòa thị chính, đi qua ngõ nhỏ đằng sau là đến.
Đường Kiều ấn chuông của, một người phụ nữ trung niên ra mở cửa, nghi hoặc hỏi: "Xin hỏi ngài tìm ai?"
Đường Kiều mỉm cười nói: "Đây là nhà của Hứa Tịnh sao? Chúng cháu là bạn học của bạn ấy.

Mấy ngày nay Hứa Tịnh không đến trường, chúng cháu hơi lo lắng."
Vừa nói như vậy, người phụ nữ lập tức nói: "Mời hai vị tiểu thư vào trong, tôi đi gọi tiểu thư nhà tôi."

Sau khi dẫn hai người vào phòng khách, người giúp việc liền chạy lên tầng.

Đột nhiên trên tầng truyền đến tiếng thét chói tai, Lê Vân Triều phát hoảng, lập tức cầm tay Đường Kiều.
Đường Kiều nhìn về phía cầu thang, mấy giây sau liền nhìn thấy Hứa Tịnh sắc mặt tái nhợt đi xuống.

Không biết vì sao, mới mấy ngày không gặp, cô cảm thấy Hứa Tịnh trở nên già dặn, tang thương hơn..
Hứa Tịnh xấu hổ kéo khóe miệng, chỉ là nụ cười nhìn giống như cười khổ.
Hai người đứng lên, Đường Kiều nhẹ giọng hỏi: "Bạn có sao không? Chúng mình đến thăm bạn."
Hứa Tịnh lắc đầu, mời hai người ngồi xuống, mệt mỏi nói: "Cảm ơn các bạn đã quan tâm."
Người giúp việc bưng trà lên, Hứa Tịnh ngẩng đầu: "Dì Vương, dì lên tầng trông mẹ giúp cháu đi."
Dì Vương gật đầu, nhanh chóng lên tầng.
"Đúng lúc hai bạn đến đây, làm phiền xin nghỉ giúp mình một thời gian.

Mẹ mình, mẹ mình có chút chuyện, mình phải ở nhà chăm sóc bà."
Hứa Tịnh cười yếu ớt, có thể thấy được đã nhiều ngày chưa được nghỉ ngơi.
Đường Kiều gật đầu, nhẹ giọng nói: "Bạn cũng phải chăm sóc cho bản thân.

Mấy ngày nay bạn không đi học, bọn mình rất lo lắng.

Bây giờ biết bạn không chuyện gì thì bọn mình cũng yên tâm rồi."
Tuy không biết Hứa gia xảy ra chuyện gì, nhưng Đường Kiều cũng không muốn hỏi chuyện riêng tư của người khác.

Tiếng kêu vừa nãy của mẹ Hứa Tịnh, có chút đáng sợ a.
Hứa Tịnh cũng không muốn nói nhiều: "Cảm ơn các bạn."
Cô nắm tay hai người, nhẹ giọng nói: "Mình không sao, chỉ là mình không thể tiếp các bạn được.

Mẹ mình bị bệnh, mình phải lên chăm bà."
Đường Kiều hiểu, lập tức gật đầu: "Vậy bọn mình về trước, nếu có chuyện gì thì cứ gọi điện cho mình hoặc Lê Vân Triều nhé."
Hứa Tịnh nở nụ cười: "Được.

Kỳ thực mẹ mình cũng không bị gì nghiêm trọng, chỉ là bà bị dọa sợ, nghỉ ngơi một thời gian là tốt rồi."
Nói đến đây, Hứa Tịnh thở dài, nhẹ giọng giải thích: "Nhà máy của cha mình xảy ra chuyện, thiếu người ta rất nhiều tiền, nhưng không có tiền trả ngay nên bọn họ liền hù dọa mẹ mình.." Hứa Tịnh giải thích đơn giản, lại nói: "Ai, lần sau các bạn gặp mình, chắc mình cũng không được ở trong ngôi nhà này nữa.

Chỉ hy vọng cha mình sớm tìm được người mua, nếu bán được nhà máy, nhà mình có thể..

A, mình nói với các bạn chuyện này làm gì a.."
Tuy Hứa Tịnh nói chuyện nhẹ nhàng, nhưng giọng nói xót xa vẫn không giấu được.
Lê Vân Triều nghiêm túc nói: "Vậy bạn phải chăm sóc bản thân thật tốt."

Hứa Tịnh gật đầu, tiễn hai người ra ngoài cửa.
Đường Kiều và Lê Vân Triều đứng ở cửa, nhìn nhau không biết nói gì.
Lê Vân Triều ôm cánh tay Đường Kiều, nhẹ giọng nói: "May mắn có bạn đi cùng mình, bằng không mình không biết nên làm thế nào."
Lê Vân Triều không giỏi giao tiếp, nhìn thấy tình cảnh này liền cảm thấy cái mũi ê ẩm, cũng không biết nên nói cái gì.
Đường Kiều trầm ngâm một chút, nói: "Nhà Hứa Tịnh làm cái gì a?"
Câu hỏi này, Lê Vân Triều thật đúng là không biết.
Hai cô gái không thể làm gì hơn, Đường Kiều định đưa Lê Vân Triều đến cửa tòa thị chính, sau đó cô sẽ gọi xe đến lớp học ban đêm chờ Thẩm Liên Y tan học.
Đón mẹ tan học, cảm giác này thật kỳ quái a.
Đến cửa tòa thị chính, Đường Kiều vẫy tay: "Tạm biệt."
Lê Vân Triều gật đầu, cười nói: "Tạm biệt, đi đường cẩn thận, ngày mai gặp lại."
Đường Kiều: "Ngày mai gặp."
Mắt thấy Lê Vân Triều đi vào trong, Đường Kiều đang muốn xoay người rời đi liền nhìn thấy Đường Chí Dong đang vội vàng bước xuống từ trên xe kéo.
Cha và con gái đã lâu không gặp nhau, khoảng hơn hai tháng, lúc này có chút ngỡ ngàng, nhưng cũng không có cảm giác thân thiết gì.
Đường Kiều lạnh lùng nhàn nhạt nhìn Đường Chí Dong một cái, gật đầu coi như chào hỏi, liền chuẩn bị bước đi.
Đường Chí Dong lập tức mở miệng: "Y Y."
Đường Kiều quay đầu cười mỉm: "Có chuyện gì sao?"
Thật giống như hai người xa lạ.
Đường Chí Dong đúng là không biết quý trọng.

Lúc con gái ở bên cạnh thì nơi nơi không vừa mắt.

Bây giờ không còn ở bên, trong lòng lại khó chịu không nói nên lời.
Ông trầm mặc một chút, ngập ngừng nói: "Con, con có khỏe không? Lại cao hơn rồi!"
Đường Kiều: "Con rất tốt!"
Cô lại đánh giá Đường Chí Dong, đúng là không bằng lúc trước, cả người có chút chật vật.

Bây giờ đang là mùa hè, thời tiết nóng bức, không có gió, Đường Chí Dong ngồi xe kéo mồ hôi đầy đầu, áo sơ mi cũng có vết nhăn.
Đường Kiều rất lãnh đạm làm Đường Chí Dong không biết phải nói gì.

Lúc này ông lục túi, tìm tới tìm lui mới tìm được hai mươi đồng.
Đường Kiều yên lặng quan sát Đường Chí Dong, hai mươi đồng này chắc là toàn bộ tiền trên người ông đi.
Đường Chí Dong đưa cho Đường Kiều, nghiêm túc nói: "Cho con..

Mẹ con, đừng nói cho mẹ con, con cầm lấy mua ít đồ ăn vặt đi."
Đường Kiều cúi đầu nhìn hai mươi đồng, lại ngẩng đầu nhìn Đường Chí Dong.
Đường Chí Dong vô cùng nghiêm túc nói: "Con mau cầm đi!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui