Thẩm Liên Y nghe nói nguyên nhân Chu San San trốn khỏi nhà thì quyết đoán giữ người lại.
Hành động của bà làm Chu San San rất cảm động.
Đường Kiều sắp xếp cho Chu San San xong, mới có thời gian suy nghĩ đến lời Chu San San nói.
Lúc Chu San San nhắc tới Kỳ Bát gia vô cùng thương tâm.
Lúc đó Đường Kiều không hỏi cái gì, nhưng cẩn thận nghĩ lại, Chu San San trốn ở nhà cô, chỉ cần Chu gia có tâm muốn tìm thì nhất định có thể tìm được.
Còn một chuyện khác, không biết Chu Vũ Hiên đã tiếp xúc với Đoan Mộc Cảnh Dục chưa? Có lẽ bọn họ chưa chắc đã gặp qua người thật, không chừng chính là kẻ giả mạo mà mấy ngày trước cô nhìn thấy.
"Cốc cốc cốc" tiếng đập cửa vang lên.
Đường Kiều quay đầu, nói: "Mời vào."
Tứ Diệp nói: "Tiểu thư, ngài có khách đang đợi dưới nhà."
Đường Kiều phát hiện hình như hiện tại cô rất nhàn, bằng không sao lại có nhiều khách như vậy!
Cô đứng dậy, hỏi: "Là loại người nào?"
Tứ Diệp lắc đầu, nói: "Em không biết.
Là lão gia cho hắn vào.
Nghe nói hắn họ Hoắc, từ Bắc Bình đến."
Bước chân Đường Kiều dừng một chút, trong lòng kinh ngạc vạn phần.
Hoắc Hiếu? Làm sao hắn lại đến đây? Đường Kiều nhanh chóng bình tĩnh lại, đi ra ngoài.
Quả nhiên, người đang ngồi dưới phòng khách là Hoắc Hiếu.
Đường Kiều vừa bước xuống nhà vừa cười nói: "Hôm nay chắc mặt trời mọc từ hướng tây, Hoắc tiên sinh đại giá quang lâm, thật là vẻ vang cho kẻ hèn này."
Hoắc Hiếu ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang nơi Đường Kiều đang đi xuống, khẽ vuốt cằm.
Hắn không nói gì.
Đường Kiều mỉm cười hỏi: "Không biết ngài có gì chỉ giáo?"
Đang yên đang lành sao Hoắc Hiếu lại đến đây? Nghĩ thế nào cũng không hợp với lẽ thường.
Cô đi đến một bên sofa, ngồi xuống, ngẩng đầu trưng ra khuôn mặt tươi cười.
Khuôn mặt hồn nhiên vô hại của cô, chỉ cần cười một chút sẽ xuất hiện lúm đồng tiền nho nhỏ, nhìn qua đúng là một cô gái nhỏ ngốc bạch ngọt.
Nhưng nếu trang điểm diễm lệ một chút, khí chất cả người sẽ khác hẳn, mang theo vài phần sắc bén.
Ý cười đơn thuần lúc này hoàn toàn bất đồng với hành động ác độc mạnh mẽ lúc trước.
Hoắc Hiếu mở miệng trầm thấp nói: "Đường xa mà đến, tất nhiên phải đến thăm Đường tiểu thư một chút."
Đường Kiều mỉm cười thật tươi, tựa vào trên sofa, chậm rãi nói: "Ngài quá khách khí rồi, làm cho chúng tôi không biết làm sao cho phải! Nhân vật lớn như Hoắc tiên sinh đến Thượng Hải lại đột nhiên đến chơi nhà chúng tôi, nếu người ngoài nghe thấy, không biết sẽ suy diễn đến mức nào!"
Hoắc Hiếu nhìn Đường Kiều, bình tĩnh ngồi ở chỗ kia, nở nụ cười, nói: "Đường tiểu thư cũng không phải một người sẽ để ý đến ý nghĩ của người khác."
Đường Kiều bỗng chốc bật cười thành tiếng, rất thành khẩn nói: "Tất nhiên là tôi không quan tâm, nhưng thân phận của ngài rất đặc thù.
Ngài cũng không phải không biết chuyện ngài đến đây sẽ gây ảnh hưởng như thế nào đến chúng tôi."
Đường Kiều đi thẳng vào vấn đề, nói trắng ra như vậy làm Thẩm Thanh có chút kinh ngạc.
Hoắc Hiếu khẽ nhếch môi, tay nâng chén trà lên, chậm rãi nói: "Đây là lỗi của tôi."
Đường Kiều gật đầu cười: "Thật may là ngài cũng biết."
Tất nhiên Đường Kiều biết nói như vậy không ổn nhưng cô không muốn tiếp xúc nhiều hơn với Hoắc Hiếu.
Hoắc Hiếu này rất nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm.
Người như vậy, Đường Kiều không thích dây dưa.
Cô không sợ nguy hiểm nhưng lại bận tâm đến người thân.
Cùng là bối cảnh phức tạp, cô có thể tin tưởng Cố Thất gia bởi vì có ảnh hưởng từ kiếp trước, đôi khi cô có thể đoán được suy nghĩ của Cố Đình Quân.
Nhưng đối với cô, Hoắc Hiếu chỉ là một danh hiệu.
Cô không biết hắn là người như thế nào, không có lý do bắt buộc phải tiếp xúc cho nên Đường Kiều hy vọng hai người cách nhau xa một chút.
"Chúng tôi là nhà nghèo cửa nhỏ, Hiếu gia lại là người làm việc lớn.
Đây chính là đạo bất đồng bất tương vi mưu."
(Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Không cùng chí hướng thì không cùng đàm đạo được)
Đường Kiều cười khanh khách, lúc nói chuyện luôn mang theo ý cười.
Hoắc Hiếu nghe cô nói như vậy cũng không tức giận.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Đường Kiều, Đường Kiều nở nụ cười với hắn, cười vô cùng rạng rỡ.
Hoắc Hiếu đột nhiên ho khan một tiếng, hắn vội vàng chuyển tầm mắt, ngón tay nhẹ nhàng miết chén trà, nói: "Tôi không thể tới bàn chuyện làm ăn sao?"
Thẩm Thanh ngồi ở một bên làm đầu gỗ rốt cuộc cũng có cơ hội mở miệng: "Không biết ngài.."
Hoắc Hiếu ngẩng đầu cười, chậm rãi nói: "Tôi có hứng thú với chuyện thuyền biển của nhà ông, không biết có thể trao đổi một chút không?"
Hắn hơi hơi tựa vào trên sofa, cả người trầm tĩnh, nhìn qua không giống đang nói đùa.
Đường Kiều nghĩ đến gặp cô chỉ là ngụy trang thôi, bàn chuyện làm ăn mới là thật?
Cô buông tay: "Nếu vậy thì tôi ở lại có vẻ hơi dư thừa."
Thẩm Thanh: "Vậy mời Hoắc tiên sinh vào thư phòng."
Hoắc Hiếu đứng dậy.
Đường Kiều rõ ràng nhận thấy một chân của hắn có chút kỳ lạ, hình như..
Vô cùng cứng ngắc?
Lần trước là buổi tối, bọn họ đều khẩn trương nên không chú ý nhiều, nhưng lúc này Đường Kiều gần như có thể chắc chắn.
Chân của Hoắc Hiếu thật sự có vấn đề.
Mắt thấy hai người vào thư phòng, Đường Kiều dặn Tứ Diệp: "Chuẩn bị trà ngon cho bọn họ, còn nữa, canh chừng đừng làm cho người khác lại gần."
Tứ Diệp nghe thế thì bỗng chốc mở to hai mắt, lập tức gật đầu.
Tiểu thư tín nhiệm mình nhất!
Đường Kiều lên lầu.
Hai ngày này Chu San San đều ở trong phòng, cả người ỉu xìu.
Đường Kiều có chút không yên tâm liền đến thư phòng tìm cho cô ấy hai cuốn tiểu thuyết, kiếm việc để phân tán tư tưởng, không suy nghĩ miên man nữa.
Cô đi thẳng đến phòng Chu San San, gõ cửa, chốc lát liền nghe thấy giọng nói của Chu San San.
Đường Kiều cười khanh khách, nói: "Cô làm sao vậy?"
Hốc mắt Chu San San có chút đỏ, cô ấy giơ cuốn tiểu thuyết trong tay lên, nói: "Nhân vật nữ chính thật đáng thương."
Đường Kiều bất đắc dĩ cười cười, nói: "Sau này không cho đọc truyện nữa, vừa đọc liền khóc, thật là!"
Chu San San lắc đầu cười, hít một hơi thật sâu nói: "Sau khi đọc truyện tôi càng cảm thấy, vận mệnh nên tự mình nắm giữ, bằng không, tương lai vô cùng đen tối.
Tôi không dũng khí ly hôn như mẹ cô, Đoan Mộc gia cũng sẽ không cho tôi cơ hội này.
Nếu đã như thế thì ngay từ đầu không nên đi nhầm."
Đọc một chút lại có thể làm Chu San San thông suốt vài phần đạo lý, coi như cô ấy có ngộ tính cao.
Đường Kiều ngồi ở bên giường, nói: "Chính cô nghĩ thông là tốt rồi.
Cô không cần tôi báo tin cho mẹ cô sao? Bây giờ chắc hẳn bà ấy vô cùng lo lắng cho cô?"
Chu San San cũng nhớ người thân, nhưng vẫn cẩn thận nói nhỏ: "Có thể, có thể báo tin sao? Tôi lo sẽ bị cha và anh tôi nhìn thấy." Chu San San cũng vô cùng sốt ruột.
Đường Kiều mỉm cười: "Tất nhiên có thể, hơn nữa tôi cam đoan sẽ không bị lộ."
Chu San San lập tức giữ chặt tay Đường Kiều nói: "Vậy cô nói giúp tôi, nói cho mẹ tôi biết tôi rất ổn, bảo bà cứ yên tâm."
Đường Kiều cười yếu ớt: "Có chuyện gì mà anh cô không biết mà chỉ có hai mẹ con cô biết không? Chúng ta mua một cái quảng cái, đăng trên báo giấy.
Mẹ cô có hay xem báo giấy không?"
Chu San San gật đầu: "Mẹ tôi từng đi học một năm, cũng thường xuyên đọc báo.
Nhưng mà, nhưng mà tôi không xác định tôi không ở nhà, bà còn có tâm trạng đọc báo không."
Đường Kiều nhẹ giọng nói: "Vậy đài thì sao? Tôi biết thỉnh thoảng đài sẽ đưa tin tìm người hay gì đó."
Dù sao bây giờ còn có rất nhiều người không biết chữ.
Đôi khi muốn tìm người hoặc thông báo cái gì đều thông qua đài đưa tin.
Nghe và đọc luôn có khác biệt.
Chu San San vỗ tay: "Đúng, đúng rồi! Đường Kiều, cô thật sự quá thông minh!"
Chu San San ôm cổ Đường Kiều, nói nhỏ: "Tôi thật vui vì được quen biết cô."
Đường Kiều vỗ vỗ tay Chu San San, nói: "Đừng khóc, Chu San San mà tôi biết cũng không phải một người đáng thương dễ bị bắt nạt a.
Sau khi báo bình an cho mẹ cô, phải suy nghĩ thật kỹ xem nên phản kích như thế nào, chứ không phải ngồi một chỗ than trời oán đất.
Nếu còn như vậy thì cả đời cũng không có biện pháp giải quyết."
Kỳ thực Đường Kiều không rõ vì sao Chu gia lại không đến đòi người.
Dù sao bạn của Chu San San có hạn, nếu thật sự muốn tìm, tất nhiên họ phải tìm đến cửa.
Nhưng bọn họ hoàn toàn không làm như vậy.
Đường Kiều cũng lo lắng có phải có người nhằm vào nhà cô không, nhưng cô quan sát Chu San San hai ngày, cơ hồ có thể xác định Chu San San không có vấn đề.
Nói thế nào thì Chu San San cũng chỉ là một cô gái còn ít tuổi, không thể giấu diếm quá sâu!
Khổ sở và thương tâm của cô ấy là thật.
Đường Kiều nhẹ giọng nói: "Chuyện lần này, cô nên ngẫm lại từ đầu, nhìn xem có thể chui chỗ trống ở đâu, tác dụng của mỗi một người trong đó? Ai muốn làm gì, vì sao anh cô phải làm như vậy? Chuyện gì cũng có sơ hở."
Chu San San cắn môi nghiêm túc suy nghĩ.
Nửa ngày đột nhiên nói: "Hình như tất cả đều thay đổi từ lúc Đoan Mộc Cảnh Dục đến Thượng Hải, không biết anh trai tôi khuyên cha tôi như thế nào.
Bình thường cha rất thương tôi, nhưng lần này lại kiên trì nghe theo lời anh trai.
Đầu sỏ gây nên chính là anh trai tôi."
Nhắc tới Chu Vũ Hiên, Chu San San nghiến răng nghiến lợi: "Làm sao anh ấy có thể xấu xa như vậy! Chuyện giữa anh ấy và Đường Hành, những lời tôi nói đều là sự thật, tôi còn chạy đi cầu bùa cho anh ấy.
Kết quả đâu? Ở trước mặt cha mẹ, anh ấy oán hận tôi, nói tôi bôi nhọ Đường Hành.
Hồi nhỏ anh ấy rất thương tôi, bậy giờ lại hại tôi như vậy.
Anh ấy không niệm tình thân."
Đường Kiều vỗ vỗ tay Chu San San, nói: "Vậy còn Đoan Mộc Cảnh Dục..
Cô có biết được gì nữa không?"
Chu San San oán hận nói: "Không biết!"
Dừng một chút, cô ấy giật mình: "A, không đúng nha, tôi nhớ là Đoan Mộc Cảnh Dục thích cô mà! Tôi còn nhớ lần trước hắn đến.."
Đường Kiều lập tức ngăn lại, lắc đầu cười khổ: "Cô hiểu lầm rồi, hắn cũng không thích tôi.
Cô cẩn thận suy nghĩ mà xem, chân chính thích một người sẽ có dáng vẻ như thế sao? Tất cả chỉ vì lúc đầu hắn nằm bên cạnh phòng bệnh của Hồ Như Ngọc, có lẽ đã biết bộ mặt thật của Hồ Như Ngọc, cho nên mới đứng về phía tôi."
Chu San San nghĩ đến dáng vẻ của bản thân khi thích Kỳ Bát gia, so sánh mới thấy Đường Kiều nói đúng.
Dáng vẻ kia của Đoan Mộc Cảnh Dục không phải đang thích một người.
Nhắc tới Kỳ Bát gia và Hồ Như Ngọc, Chu San San lại nhớ đến một chuyện khác, vội vàng nói: "Xem tôi này, đứng là đầu óc heo, sao lại quên mất chuyện quan trọng như vậy chứ! Tôi cho cô biết nha, Hồ Như Ngọc được thả rồi."
Đường Kiều hơi híp mắt lại, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao cô biết được?"
Chu San San nói: "Là anh trai tôi cầu xin anh họ."
Chu San San nắm chặt tay, nói: "Tôi thật sự không anh họ tôi là dạng người gì."
Cô ấy nhẹ giọng nói: "Từ nhỏ đến lớn tôi đều rất thích hắn, nhưng tôi đột nhiên phát hiện, kỳ thực bản thân một chút cũng không hiểu hắn.
Rõ ràng hắn rất thích Hồ Nghệ Từ.
Đường Kiều, cô có biết tôi ghen tị với Hồ Nghệ Từ bao nhiêu không? Nhưng rõ ràng hắn biểu hiện rất thích Hồ Nghệ Từ, nhưng lại vẫn ở cùng Viên Phỉ Phỉ.
Rõ ràng là hắn giúp Hồ Nghệ Từ xử lý Hồ Như Ngọc, nhưng lại vì anh trai tôi cầu xin mà buông tha Hồ Như Ngọc.
Tôi thật sự không thể hiểu nổi, đến cùng thì anh họ muốn làm gì.
Vì sao lại làm như vậy?"
Chu San San vô cùng mê mang, vừa dựa vào Đường Kiều vừa thủ thỉ: "Có phải ngay từ đầu tôi đã không hiểu hắn rồi không?"
Ánh mắt Đường Kiều chợt lóe, nửa ngày, cô mới cất tiếng: "Có lẽ mọi chuyện không phải như cô nhìn thấy, cũng có lẽ đúng là vậy.
Nhưng cô phải biết rằng, mặc kệ khi nào đều phải dùng trái tim nhìn người.
Có lẽ rút đi cái áo khoác tên là thích kia, cô sẽ phát hiện Kỳ Bát gia chẳng qua chỉ là một người bình thường thôi, thậm chí còn là một tên cặn bã đối với phụ nữ.
Chu San San, bất kể lúc nào, cô đều phải biết bản thân sống vì cái gì."
Đường Kiều vỗ vỗ bả vai Chu San San, nói: "Vực dậy tinh thần, không cần nghĩ những chuyện phong hoa tuyết nguyệt, cẩn thận suy nghĩ xem nên viết cho mẹ cô như thế nào để chỉ có bà mới hiểu.
Những chuyện khác đều không quan trọng."
Chu San San vội vàng gật đầu.
"À đúng rồi, cái người hôm kia giúp chúng ta, tôi cảm tháy có chút quen mắt.
Chính là người mà cô nói là thân thích của hàng xóm nhà cô đó.
Tôi nhớ ra đã gặp hắn ở chỗ nào rồi."
Chu San San nghiêm cẩn nói: "Tôi từng nhìn thấy một trang báo được cắt ra kẹp trong quyển sách của anh trai tôi, người trong ảnh chụp trên đó chính là hắn.
Anh trai tôi còn vẽ một dấu sao rất to."
Đường Kiều a một tiếng, truy vấn: "Cô không nhớ lầm chứ?"
Chu San San lập tức lắc đầu.
Đường Kiều trầm mặc.
"Trí nhớ của tôi tốt lắm, chắc chắn không sai đâu.
Bảo sao tôi cứ thấy hắn có chút quen mắt."
Đường Kiều nở nụ cười nhạt, cảm khái nói: "Người cô cảm thấy có chút quen mắt này hiện tại đang làm khách ở nhà tôi đó."
Chu San San: "..."
Đường Kiều nói: "Cô đừng ngạc nhiên, dù sao cũng không có quan hệ gì với chúng ta."
Dừng một chút, cô lơ đãng hỏi: "Hình như tôi chưa hỏi cô, anh trai cô đi học ở đâu vậy?"
Chu San San ngẩng đầu: "Tôi chưa nói với cô sao? Là Đông Kinh."
Đường Kiều nga một tiếng thật dài: "Đông Kinh sao!"
Nếu cô nhớ không nhầm..
Đoan Mộc Cảnh Dục bị đóng giả kia cũng đi học ở Đông Kinh a?
Đường Kiều không biết trong đó có chuyện gì hay không, lúc này chỉ cười nói: "Được rồi, mau suy nghĩ chuyện kia đi, chúng ta sớm liên hệ với nhà đài, mẹ cô cũng sớm an tâm.
Đây mới là điều quan trọng nhất."
Chu San San vội vàng gật đầu.
Đường Kiều ra khỏi phòng, đi xuống nhà.
Cửa thư phòng vẫn còn đóng chặt, Tứ Diệp vô cùng nghiêm túc báo cáo: "Tiểu thư, tôi luôn canh giữ ở đây, không để cho bất luận kẻ nào tới gần."
Đường Kiều bỗng chốc bật cười, gật đầu nói tốt.
Cô ôm đĩa nho, đứng đó nhìn cửa thư phòng, trầm tư suy nghĩ..
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...