Cuối cùng Đường Kiều cũng không mua bộ tây trang kia, mà chỉ mua một cái khuy tay áo rất đơn giản.
Món quà này coi như cũng hợp với thân phân của cô.
Hai người không phải người yêu, nếu cô tặng quần áo thì có chút không thích hợp.
Tạm biệt hai cô bạn, Đường Kiều nhanh chóng trở về.
Cô không về nhà mà đi thẳng đến Cố gia, ấn chuông cửa.
Mấy phút sau liền thấy Cố Tứ bước ra, hắn cung kính hỏi: "Đường tiểu thư, có việc gì sao?"
Đường Kiều mỉm cười gật đầu, nhẹ giọng nói: "Thất gia có nhà không?"
Cô cười giơ túi nhỏ trong tay lên: "Tôi chuẩn bị một món quà để cảm ơn những đề thi mà lúc trước ngài ấy tặng cho tôi."
Cố Tứ tỏ vẻ đã hiểu, nói: "Thất gia đang có khách.
Xin ngài chờ chút, tôi vào thông báo một tiếng."
Nếu là trước đây, Cố Tứ sẽ trực tiếp dẫn cô vào nhà, nhưng hôm nay lại khác.
Đường Kiều nhìn theo bóng lưng hắn, lại nhìn chiếc xe đỗ trong sân.
Biển số xe không phải chiếc xe của Đoan Mộc Cảnh Dục nên chắc khách không phải hắn.
Lại nói, hôm nay Cố Nhị Nữu cũng không xông ra, đoán chừng đã bị nhốt lại.
Cô chu miệng, thắc mắc không biết là người nào.
Đường Kiều còn đang suy nghĩ đã thấy Cố Tứ quay lại, hắn nghiêm cẩn nói: "Đường tiểu thư, Thất gia mời ngài muộn một chút lại qua, ngài ấy không tiện phân thân."
Đường Kiều nhướn mày, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Nhưng dù là thế, cô vẫn gật đầu đồng ý, dảng vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Cô xoay người bước đi, chợt nghĩ túi quà trong tay, liền quay lại đưa cho Cố Tứ, cười nói: "Vậy thì làm phiền anh đưa cái này cho Thất gia giúp tôi.
Tối nay tôi không đến nữa, cũng không biết lúc nào mới thích hợp."
Cố Tứ sửng sốt một chút, lập tức nhận lấy, nói được.
Đường Kiều mỉm cười trở về nhà, vừa vào cửa liền nhìn thấy mấy cái thùng lớn để trên bàn trà.
Đường Kiều nghi hoặc, hỏi: "Mẹ, mẹ mua cái gì vậy?"
Không phải hôm nay mẹ cô không ra ngoài sao?
Lớp học ban đêm của Thẩm Liên Y không có kỳ nghỉ đông nghỉ hè.
Những người theo học đều là người đi làm hoặc bà chủ nhà, bởi vậy thời gian học đều cố định vào chiều tối mỗi ngày.
Thẩm Liên Y đi học rất vui vẻ, có thể là bị ảnh hưởng bởi con gái nên bà càng cảm thấy thú vị.
Đặc biệt là khoảng thời gian Đường Kiều ôn thi đại học, sự nghiêm túc khẩn trương đó ảnh hưởng lớn đến Thẩm Liên Y, hầu như ban ngày bà đều ở trong nhà học tập, rất ít ra ngoài.
Hơn nữa sáng nay hai người nói chuyện, mẹ cô đã nói là bà không định ra ngoài a.
Đường Kiều mở hòm ra.
A?
Những món bánh này không giống với đồ bản địa nha.
Bánh là giống nhau, nhưng phong cách trang trí lại khác biệt.
"Ai mua vậy ạ?"
Thẩm Liên Y nhếch miệng, nhìn về phía Đường Kiều, nhẹ giọng hỏi: "Con không biết?"
Lời này làm Đường Kiều như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, cả người mê mang! Tuy rằng cô không ngốc, nhưng lúc này thật sự không biết nha!
Cô nghi hoặc hỏi: "Con nên biết sao?"
Thẩm Liên Y nói: "Đây là tặng cho con.
Mẹ hỏi là ai, hắn không nói, chỉ nói là con sẽ biết."
Dừng một chút, bà ai u một tiếng, do dự nhìn thùng bánh, không dám ăn, nói: "Trời a, sẽ không phải là có ai đó muốn hại chúng ta chứ? Tặng bánh có độc cho chúng ta?"
Thẩm Liên Y bắt đầu tưởng tượng, càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng, không biết làm sao mới tốt.
Dáng vẻ này của bà làm Đường Kiều bật cười thành tiếng.
Cô nhẹ giọng nói: "Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi."
Thẩm Liên Y lắc đầu, sao lại là nghĩ nhiều chứ? Không thể chủ quan được.
Bà nghiêm túc nói: "Con đừng có coi thường mà không để trong lòng, không chừng thật sự như lời mẹ nói đó! Chuyện này không thể khinh thường, mẹ cảm thấy không ổn chút nào, mẹ.."
Thẩm Liên Y một bên khuyên can, Đường Kiều đã vươn tay mở thùng bánh ra xem.
Khi nhìn thấy trên hộp có ba chữ "thôn Đạo Hương", Đường Kiều trầm mặc một chút, nói: "Người mang đến có phải nói giọng Bắc Bình không?"
Thẩm Liên Y a một tiếng, mơ màng nói: "Mẹ mới học bao lâu, sao có thể phân biệt được giọng nơi nào với nơi nào chứ?"
Bà nhìn dáng vẻ này của con gái, đoán là đã nhận ra liền hỏi: "Sao vậy? Con biết ai tặng sao?"
Ngón tay Đường Kiều gõ vài cái trên mặt thùng, ngẩng đầu nói: "Chắc vậy ạ, chắc là người con biết.
Mẹ yên tâm đi, không có ai hạ độc đâu."
Hoắc Hiếu tặng cho cô?
Gần đây thật thú vị, ai ai cũng đến Thượng Hải là sao?
Chân trước có Đoan Mộc Cảnh Dục, bây giờ lại có Hoắc Hiếu?
Cô chống cằm, nhẹ giọng nói: "Nhìn ra có vẻ rất ngon nha."
Cô cầm một cái bánh lên, cắn một miếng, cảm khái nói: "Hương vị rất tốt nha."
Thẩm Liên Y thật bất đắc dĩ, cô nhóc nhà bọn họ sao lại tham ăn như vậy chứ! Không rõ nguồn gốc cũng dám ăn.
Đường Kiều ăn xong liền đứng dậy: "Con lên phòng thay quần áo."
Ra ngoài một chuyến, cả người đầy mồ hôi.
Đường Kiều tắm xong, thuận tay búi tóc lên.
Từ khi trời bắt đầu vào đông cô liền không có cắt tóc, bây giờ tóc đã dài hơn rất nhiều.
Cô ngồi trong phòng suy nghĩ một lát, dứt khoát xuống nhà.
Tóm lại, chuyện cũng không có liên quan đến cô.
Có điều, vừa xuống nhà liền nhìn thấy Cố Đình Quân đã ngồi ở phòng khác.
Đường Kiều lập tức nhảy nhót vui vẻ, cười nói: "Thất gia đại giá quang lâm, không biết có gì chỉ giáo a!"
Cố Đình Quân khẽ nhếch môi, mỉm cười: "Tất nhiên là đến nói lời cảm ơn, cảm ơn món quà của cô."
Cô bật cười khanh khách, ngồi xuống bên cạnh Cố Đình Quân, nói: "Ngài quá khách khí rồi.
Lúc trước ngài tặng tôi cả thùng đề thi chính là món quà tốt nhất với tôi.
Nếu so sánh với ngài, món quà của tôi nhỏ bé không đáng kể."
Cô chống cằm, lại hỏi: "Ngài thích là tốt.
Vậy, Thất gia có thích không?"
Ánh mắt cô sáng ngời.
Cố Đình Quân mỉm cười, gật đầu, vô cùng chân thành nói: "Rất thích."
Thẩm Liên Y ngồi một bên, tự nhiên cảm thấy bản thân thật dư thừa.
Nhưng dù có xấu hổ, bà cũng kiên quyết không đi.
Không biết vì sao, Thẩm Liên Y luôn cảm thấy Y Y nhà bà làm cho người ta có cảm giác thật kỳ lạ.
Bà nhẹ giọng nói: "Cố tiên sinh, mời ngài uống trà."
Cố Đình Quân gật đầu cười, nhìn về phía thùng bánh trên bàn.
Thẩm Liên Y cho rằng Cố Đình Quân thích, lập tức nói: "Mời ngài ăn bánh."
Nói xong liền cảm thấy không thích hợp, vội đứng dậy: "Xem tôi này, cũng không sắp xếp cẩn thận."
Bà cúi xuống ôm mấy thùng bánh vào trong bếp.
Nhìn thất Thẩm Liên Y đã rời đi, Cố Đình Quân mỉm cười sâu xa, khóe miệng khẽ nhếch, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Quả nhiên nhân duyên của Y Y thật tốt.
Cùng là khách từ Bắc Bình đến, lại không ai tặng quà cho ta.
Ngẩm lại là có thể thấy con người ta không được người khác thích!"
Đường Kiều cười khanh khách.
Mấy câu này của Cố Đình Quân, Đường Kiều còn gì không biết nữa!
Vị khách lúc chiều trong nhà anh chính là Hoắc Hiếu.
Cô nâng cằm, dáng vẻ nghiêm túc nói: "Vậy thì không còn cách nào, nhân phẩm của tôi tốt nên nhân duyên mới tốt.
Thất gia ghen tỵ cũng không được a!"
Tầm mắt hai người đối diện nhau, ánh mắt anh thâm thúy sâu xa, nhìn không thấu.
Đường Kiều nghịch ngợm nhẹ nhàng bẻ đốt tay, xê dịch đến bên cạnh anh, gõ nhẹ lên mu bàn tay anh vài cái rồi lập tức thu tay lại.
Cố Đình Quân không cúi đầu nhìn, nhưng bởi vì động tác nhỏ của cô mà hơi hơi nhếch môi, giống như rất vui vẻ.
"Cố tiên sinh nếm thử chút bánh đi." Thẩm Liên Y bê đĩa bánh đi ra.
Đường Kiều lập tức ngồi ngay ngắn, bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời mà không phải dáng vẻ như hồ ly nhỏ vừa rồi.
Trong lòng Cố Đình Quân cảm thấy buồn cười, ngoài miệng thì nói cảm ơn, cắn một miếng, nói: "Quả nhiên..
Thật khác biệt."
Một câu hai ý nghĩa.
Đường Kiều nở nụ cười: "Bởi vì đáng yêu a!"
Thẩm Liên Y không hiểu vì sao cái bánh này lại có thể dùng từ đáng yêu để hình dung.
Có phải Y Y dùng sai từ không? Bà băn khoăn có nên tìm giáo viên hỏi một chút không..
Cố Đình Quân cũng không ở lại lâu.
Ăn xong một cái bánh liền đúng dậy: "Cũng đã muộn rồi, tôi không.."
Đường Kiều đánh gãy lời nói của anh, nhẹ giọng hỏi: "Thất gia, ngài còn nhớ Đoan Mộc Cảnh Dục không?"
Cố Đình Quân không biết vì sao cô lại nhắc tới người này.
Theo lời của lão Bát, người này đối với Đường Kiều có chút khác lạ.
Anh nhướn mày, trong lòng có chút không vừa lòng với Đoan Mộc Cảnh Dục, hỏi: "Sao vậy?"
Đường Kiều sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới, không biết là có chuyện gì?
Cố Đình Quân cúi đầu nhìn về phía Đường Kiều, thấy cô cười nói: "Hôm nay tôi nhìn thấy hắn nha.
Đúng là con người dựa vào quần áo, ngựa dựa vào yên.
Hắn ăn mặc chỉn chu lịch sự liền khác hoàn toàn với dáng vẻ trước kia nha! Cả người toát ra hơi thở tinh anh, ngay cả ánh mắt cũng thâm trầm hơn nhiều.
Tôi còn cho rằng bọn họ là hai người khác nhau đâu!"
Đường Kiều bày ra dáng vẻ cảm khái vạn phần.
Cố Đình Quân trầm mặc một chút liền cười nhẹ, nói: "Vậy sao? Xem ra Đoan Mộc công tử đã quên ta.
Đến Thượng Hải chơi mà lại không tìm bạn cũ."
Anh lại nói: "Vẫn phải cảm ơn Y Y, món quà của cô..
Thật đúng lúc, tôi rất thích."
Đường Kiều nghiêng đầu, có chút không hiểu, cô nói: "Thì ra quà còn có thể dùng từ kịp thời để hình dung sao?"
Nói xong liền đứng dậy, nói: "Tôi tiễn ngài ra cửa."
Hai người cùng đi ra ngoài.
Cố Đình Quân đi tới cổng, dừng bước lại nhìn Đường Kiều: "Món quà có phải kịp thời hay không thì còn phải xem Y Y nghĩ như thế nào.
Có điều tôi nghĩ, Y Y thật sự quá thông minh rồi."
Nói xong liền mỉm cười rời đi.
Đường Kiều nhìn bóng lưng anh, đột nhiên hô lên: "Thất gia."
Cố Đình Quân quay đầu, tựa hồ nghĩ đến cái gì, bước về phía cô.
Đường Kiều nhẹ giọng nói: "Ngài còn nhớ lần trước tôi đã nói bản thân biết đoán mệnh không? Tuy rằng không biết vì sao, nhưng tôi luôn cảm thấy, thời gian tới ngài nên cẩn thận một chút."
Cố Đình Quân bật cười, nói: "Vậy có phải cô cũng biết đoán chữ không? Tôi không quá tin tưởng xem tướng đoán mệnh.
Tôi càng tin đoán chữ hơn."
Đường Kiều a một tiếng, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.
Cố Đình Quân nâng bàn tay nhỏ bé của cô lên: "Hay là tôi viết một chữ, cô xem giúp tôi?"
Đường Kiều mỉm cười, ngoan ngoãn gật đầu.
Cố Đình Quân dùng ngón tay nhẹ nhàng viết chữ trong lòng bàn tay cô.
Đường Kiều cúi đầu nhìn ngón tay anh.
Ngón tay anh thon dài, có lẽ bởi vì dùng súng nên có thể nhìn thấy vết chai nhàn nhạt.
Cố Đình Quân đang viết, cao giọng nói: "Không được phân tâm."
Đường Kiều nga một tiếng, anh đã viết xong nét cuối cùng.
"..."
A a a, chỉ lo ngắm tay anh nên không biết anh đã viết chữ gì.
Thật là mất mặt.
Cô nhẹ giọng nói: "Tôi..
Không nhìn thấy."
Thật áy náy.
Cố Đình Quân cầm bàn tay cô, cười trầm thấp, ngón cái nhẹ nhàng miết bàn tay cô một chút, nói: "Cô gái không ngoan thì không có quyền lợi xem lần thứ hai."
Đường Kiều phản bác đúng lý hợp tình: "Nhưng tôi là đại sư nha! Nếu ngài muốn đoán chữ, tất nhiên phải lấy lòng tôi mà không phải cò kè mặc cả bắt lỗi tôi."
Đường Kiều nâng cằm, mỉm cười đắc ý: "Hai người chúng ta, tôi chiếm quyền chủ động nha."
Cố Đình Quân bật cười, nga một tiếng thật dài, gật đầu: "Cũng có lý."
Đường Kiều nhanh chóng gật đầu, nói: "Đó là đương nhiên."
Cố Đình Quân mở lòng bàn tay cô ra: "Vậy lại cho cô một cơ hội nữa."
Lần này Đường Kiều không dám ham mê sắc đẹp mà tập trung tinh thần nhìn.
Chỉ thấy Cố Đình Quân viết từng nét, cuối cùng viết xong một chữ "Giả", cô lập tức híp mắt lại.
Cố Đình Quân cười nói: "Không bằng tính giúp tôi một chữ này đi?"
Đường Kiều cười rộ lên.
Cô sống lại một lần mới biết được, nhưng có người cho dù không sống lại cũng vẫn có thể nhìn thấy rất nhiều chuyện.
Từ đó có thể thấy được, nếu người thật sự thông mình thì không gì là không hiểu.
Đường Kiều nhìn chăm chú tay mình, nửa ngày mới nói: "Ngài muốn xem cái gì?"
Cố Đình Quân: "Cát hung."
Đường Kiều cười khanh khách, chậm rãi nói: "Kết quả tất nhiên là đại cát.
Chỉ là quá trình cần phải cẩn thận.
Có đôi khi a, càng là giả, mới càng hung ác! Ngài chọn chữ này, không tốt!"
Cố Đình Quân nắm chặt tay Đường Kiều, đột nhiên kéo cô về phía trước, hai người dán lại thật gần.
Đường Kiều thậm chí có thể cảm giác được hô hấp của anh.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt trong suốt.
Cố Đình Quân ghé vào bên tai của cô, thấp giọng nói nhỏ một câu liền lập tức buông tay, xoay người rời đi..
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...