Thẩm Thanh phải về quê tế tổ, Đường Kiều nhìn Thẩm Liên Y vừa lầm nhẩm vừa chuẩn bị đồ đạc, mỉm cười nói: "Mẹ, sao con lại có cảm giác mẹ muốn đem hết đồ của Thẩm gia cho bác mang đi vậy a."
Cô chỉ chỉ đống đồ ăn, nói: "Mấy thứ này hình như không cần thiết nha?"
Thẩm Liên Y trừng mắt nhìn cô một cái, nói: "Con thì biết cái gì."
Đường Kiều ai một tiếng, hỏi: "Sao con lại không hiểu chứ! Mấy thứ này đều có thể mua trên đường nha.
Mẹ chuẩn bị thế này thì bác phải mang quá nhiều."
Đường Kiều nói rất đúng.
Thẩm Liên Y cũng biết đạo lý này, nhưng đồ mua bên ngoài có thể so sánh được với đồ của nhà sao?
Bà nhẹ giọng nói: "Con đừng xen vào việc người khác nữa, về phòng học bài đi."
Đường Kiều le lưỡi, nói: "Mẹ chính là không nói lại con liền đánh trống lảng nha."
Đường Kiều thở ngắn than dài, quả nhiên, tuổi nhỏ chính là tầng lớp thấp nhất trong nhà a!
A a a!
Dáng vẻ này của cô làm Thẩm Liên Y bật cười, bà mắng: "Con nhóc đáng ghét này!"
Mắt thấy con gái xoay người lên tầng, bà lập tức gọi lại, nói: "Đợi đã, con đừng đi vội, mẹ còn có chuyện hỏi con."
Thẩm Liên Y bất đắc dĩ nói: "Con nói cho mẹ nghe một chút, tại sao con lại lấy nhiều đồ của người ta như vậy a? Con nhóc con thật không biết xấu hổ!"
Thẩm Liên Y vừa nhắc tới chuyện này liền cảm thấy sốt ruột.
Nhà bọn họ cũng không thiếu những thứ này, nếu Y Y thích thì có thể tự mua được a.
Nhưng thế mà lại lấy của Cố Thất gia, bà luôn cảm thấy không tốt lắm.
Hai nhà cũng chỉ là hàng xóm thôi.
Người ta sẽ nghĩ như thế nào?
Đường Kiều nhìn bộ dáng hận sắt không thành thép của Thẩm Liên Y, mỉm cười nói: "Mẹ, người ta tặng mẹ quà, thì mẹ cũng có thể tặng lại người ta a.
Có qua có lại, quan hệ mới lâu dài, mẹ có hiểu không?"
Kỳ thật Đường Kiều biết tâm tư của mẹ cô, lo sợ cô nhận đồ của người ta thì bọn họ sẽ thấp hơn người ta một phân.
Nhưng bà lại không biết, có một số việc không phải nghĩ như vậy.
Vả lại, một cái cơ hội đều anh tới tôi đi như thế này chính là điều cô cần nha!
Đường Kiều cười cười, nói: "Mẹ, có phải mẹ làm bánh ngọt không? Mẹ có thể chuẩn bị một ít tặng cho người ta a!"
Thẩm Liên Y nhanh chóng gật đầu, nhưng vẫn nói thêm: "Nhưng mà người ta tặng tổ yến, chúng ta tặng lại bánh ngọt, khác biệt cũng quá lớn, làm vậy cũng được sao?"
Đường Kiều cười khanh khách, ôm cổ Thẩm Liên Y, nói: "Một lần không được thì tặng hai lần, ba lần a! Vì sao phải tính toán rõ ràng ngay chứ! Mẹ nói đúng không?"
Thẩm Liên Y cuối cùng vẫn gật đầu.
Bà cũng không có cách với con gái a.
Bây giờ nghe con gái nói có lý như vậy, chỉ đành gật đầu, nhưng vẫn không phục: "Nếu như con không nhận thì sao phải làm những việc này a?"
Đường Kiều phản bác nói: "Nếu chúng ta không nhận, có phải là không nể mặt không? Làm người không nên như vậy a.
Không phải mẹ vẫn thường nói, bà con xa không bằng láng giềng gần sao?"
Cô ngồi xuống sô pha, nói: "Mẹ, mẹ phải tin tưởng con và bác nha.
Mẹ xem, bác đều không nói gì là bởi vì bác biết, có quan hệ tốt với Cố Thất gia tuyệt đối không sai."
Thẩm Thanh đang yên đang lành thì bị cháu gái điểm danh, có chút bất đắc dĩ.
Nhưng ông cũng gật đầu phụ họa.
Đường Kiều cười khanh khách, nói: "Mẹ xem đi."
Thẩm Liên Y ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cũng gật đầu: "Được rồi được rồi, con nói cái gì thì là cái đó."
Đường Kiều lại nghĩ đến một chuyện, hỏi: "Mẹ, có phải sau tết Thanh Minh là mẹ bắt đầu đi học lại không?"
Lớp học ban đêm khai giảng muộn hơn trường học bình thường một chút.
Thẩm Liên Y gật đầu: "Đúng vậy, mẹ đã đăng ký rồi."
Lần này mẹ hành động thật nhanh nha.
Đường Kiều cảm khái nói: "Không thấy mẹ nói gì với con cả!"
Thẩm Liên Y nói: "Là Tu Ngôn đưa mẹ đi đăng ký.
Mẹ cảm thấy học kỳ 1 học rất tốt cho nên muốn tiếp tục học.
Con không đồng ý?"
Sao Đường Kiều có thể không đồng ý chứ? Cô đồng ý cả hai tay hai chân nha!
Cô nói: "Mẹ thích học, con tất nhiên rất vui a!
Cô lại nói nhỏ:" Con hy vọng mẹ hạnh phúc! "
Cô phát hiện Thẩm Liên Y bây giờ đã khác trước rất nhiều.
Bà mặc một chiếc váy liền bằng lông, kiểu dáng tân triều.
Cả người tươi mát thoải mái hơn nhiều, không còn cảm giác ưu sầu già dặn như trước kia.
" Kỳ thực mẹ là một đại mỹ nhân nha.
"
Đường Kiều cũng không nói dối, xác thực Thẩm Liên Y rất đẹp, hơn nữa là vẻ đẹp rạng rỡ quyến rũ.
Đường Chí Dong không thích như vậy, hắn càng thích phụ nữ dịu dàng như bách hợp.
Đường Kiều nghĩ đến những người đó, khẽ nhếch khóe miệng, thẩm nghĩ, quả nhiên ly hôn là một trong những quyết định sáng suốt nhất của mẹ cô!
Thẩm Liên Y được con gái khen ngợi, nói:" Con đó, suốt ngày nói hươu nói vượn, mai lên phòng học bài đi.
"
Đường Kiều le lưỡi, có chút bất đắc dĩ:" Rõ ràng là con..
"
" Liên Y, hay là lần này em cùng anh về đi.
"Thẩm Thanh đột nhiên mở miệng.
Thẩm Liên Y nghi hoặc:" Có chuyện gì sao? "
Thẩm Thanh ý vị thâm trường nói:" Có một ít! "
Ông cũng không dối gạt mẹ con Đường Kiều, nói:" Chắc những người đó lại muốn làm mối.
Anh nghĩ, không bằng em về cùng anh, ngang ngược một chút, được không? "
Đường Kiều rốt cuộc cũng hiểu ý của Thẩm Thanh.
Thẩm Liên Y còn chưa nói, Đường Kiều đã tựa vào tay vịn cầu thang, cười nói:" Bác a, bác nhìn dáng vẻ ôn nhu của mẹ cháu đi, đưa bà theo thì có ích lợi gì! Bà diễn cũng diễn không giống nha! Không bằng bác đưa cháu theo? Cháu đảm bảo sẽ làm cho bọn họ câm miệng.
"
Đường Kiều cảm thấy cô có thể phát huy thế mạnh của mình tốt hơn mẹ cô nhiều.
Cô nóng lòng muốn thử:" Ai dám lắm miệng, cháu sẽ cho người đó biết chữ Thẩm viết như thế nào! "
Nhìn dáng vẻ này của Đường Kiều, Thẩm Thanh rất đau đầu, ông cảm khái:" Cháu có thể để bác yên tâm chút không? "
Đường Kiều nháy nháy mắt:" Không phải cháu đang đưa ra biện pháp tốt nhất sao? Thật đấy, lựa chọn cháu tốt hơn mẹ nhiều.
"
Dừng một chút, cô lại nói:" Có điều, những người họ hàng ở quê đó, không phải bác có thể xử lý được sao? Hiếm thấy nha, còn cần mẹ cháu ra tay! "
Thẩm Thanh nói:" Người khác thì không sao cả, nhưng năm đó bác hai đối xử với ta rất tốt.
Tóm lại ta không đành lòng nói lời quá đáng với ông ấy.
Ông ấy thật lòng muốn tốt cho ta.
"
Không phải ai Thẩm Thanh cũng có thể thu phục!
Đường Kiều đã hiểu đôi chút, nhưng vẫn nói:" Thật ra, sao bác không tìm một người khác? Mặc kệ là bác hay là mẹ, cháu mong hai người được hạnh phúc.
"
Hiếm khi cô nghiêm túc như vậy:" Mỗi người đều có quyền lợi được hạnh phúc.
Đương nhiên, không phải ép buộc, chỉ là cháu hy vọng người thân của cháu không cần ôm nỗi đau suốt đời.
"
Thẩm Thanh phát hiện, đọc sách với không đọc sách thật sự rất khác nhau, rất nhiều thời điểm ông cảm thấy Y Y nhà bọn họ nói rất đúng.
Thậm chí, ông không thể phản bác nửa lời.
Nhưng tóm lại, ông không có ý định kết hôn lần nữa.
Thẩm Thanh nhẹ giọng nói:" Con người luôn có rất nhiều thứ khó quên, ta thật sự không có cách nào quên được bác gái của cháu.
Tuy rằng bà ấy không còn nữa, nhưng giọng nói, nụ cười của bà ấy lại rõ ràng trước mắt.
Ai cũng có điểm mấu chốt không thể động đến, của ta chính là bà ấy.
Ta và mẹ cháu không giống nhau.
"
Đường Kiều im lặng.
Thẩm Thanh cười một chút, nói:" Được rồi, cháu lên phòng học đi.
Chuyện về quê để ta và mẹ cháu thương lượng.
"
Đường Kiều gật đầu.
* * *
Đường Kiều còn cho rằng cuối cùng quyết định sẽ là Thẩm Thanh và cô về quê, không nghĩ tới, ông lại muốn dẫn hai mẹ con họ cùng về.
Lúc Đường Kiều nghe được tin này thì có chút giật mình, nhưng cũng không quá kinh ngạc.
Xác thật, tình tình ôn nhu như mẹ cô sao có thể diễn được vai người xấu a, cô thì khác.
Đường Kiều cười hì hì hỏi Thẩm Thanh:" Lần này cháu cần diễn vai cháu gái điêu ngoa phải không? Nếu cháu diễn tốt, bác có thưởng gì không? "
Thẩm Thanh mỉm cười hỏi:" Cháu xác định cháu phải diễn sao? "
Đường Kiều ai một tiếng, dậm chân nói:" Bác đây là đang bôi nhọ cháu! "
Thẩm Thanh trêu chọc:" Rõ ràng là cháu không cần diễn nha.
"
Đường Kiều bĩu môi, giận dỗi nói:" Bác bắt nạt cháu! Huhu..
"
Cô giả vờ khóc lóc một chút, sau đó nói:" Nếu cháu diễn quá đà, bác cũng không được mắng cháu nha.
"
Thẩm Thanh gật đầu:" Yên tâm, mặc kệ là ta hay là mẹ cháu, đều nghe theo cháu.
"
Đường Kiều cảm thấy ý chí chiến đầu đang sục sôi trong lòng.
" Có điều, bác hai đã lớn tuổi rồi, cháu chú ý một chút, đừng để xảy ra chuyện là được.
"
Đường Kiều lập tức gật đầu:" Điểm này bác không cần lo! "
Thật ra Đường Kiều không nghĩ tới cô lại có cơ hội theo về quê.
Tình cả hai đời, cô chưa từng về một lần.
Đời trước, hàng năm bác đều không ở Thượng Hải, tự nhiên không có ai đưa hai mẹ con đi cổ trấn Li Dương.
Rồi sau đó, cô lại càng không cần đi.
Nhưng Đường Kiều vẫn nhớ, sau khi bác qua đời, việc làm ăn rơi vào tay chi thứ hai ở quê, sau nữa, bọn họ nhanh chóng hợp tác với Lô Vũ Lâm.
Cho nên khi Thẩm Thanh nói bác hai của ông tốt cỡ nào, Đường Kiều không cho là đúng.
Biết rõ bác cô cùng Lô Vũ Lâm có mối thù cướp vợ mà còn hợp tác với hắn, cô sao có thể tin tưởng những người này thật sự đối tốt với bác cô chứ?
Đời này bác còn sống, Đường Kiều cũng không muốn quản nhiều, nhưng hiện tại xem ra, đám người nhà này chưa chắc đã ngồi yên.
Thậm chí, cô còn cho rằng, tai nạn đời trước chưa chắc đã là ngoài ý muốn!
Đường Kiều là người có bệnh đa nghi đặc biệt nghiêm trọng.
Sau khi sống lại, cùng là một việc nhưng cô suy nghĩ rộng hơn người khác rất nhiều.
Không có cách nào, chết qua một lần chính là như thế!
Cô biết bản thân như vậy là không tốt, nhưng lại không khống chế được chính mình.
Đời trước Thẩm gia bị hủy thật sự quá nhanh, nhanh đến nỗi cô không xác định được đến tột cùng có bao nhiêu người tham gia vào trong đó.
" Y Y, con đang nghĩ gì vậy? "Thẩm Liên Y duỗi tay lắc lư trước mặt cô.
Đường Kiều tỉnh táo lại, thấy Thẩm Liên Y cầm một cái hộp, liền hỏi:" Có chuyện gì vậy mẹ? "
Thẩm Liên Y bất đắc dĩ nói:" Con mang cho hàng xóm chút bánh ngọt, mẹ làm rất nhiều, còn có mấy món ăn sáng khác nữa.
"
Tuy rằng Thẩm Liên Y cảm thấy Cố Thất gia cách vách là người tốt, nhưng bà lại luôn thấy sợ hãi.
Tết nhất còn động đến súng, người như vậy sẽ là người đơn giản sao? Chỉ là Đường Kiều thích kết bạn với họ, anh trai bà cũng nói không có vấn đề.
Một khi đã như vậy, bà đành phải cố gắng thân thiện một chút.
Đường Kiều trêu chọc nói:" Không phải mẹ không hy vọng con quá thân thiết với họ sao? Hiện tại mẹ lại bảo con mang sang? "
Đúng là quỷ tinh tinh, Thẩm Liên Y bất đắc dĩ, nói:" Bảo con đi thì con đi đi, nói nhiều như vậy làm gì? Mẹ thấy con ngứa da phải không? "
Đường Kiều ai ui một tiếng, le lưỡi trốn tránh.
Cô nhanh chóng nhận lấy cái hộp rồi bỏ chạy.
Thẩm Liên Y thở dài một tiếng, nói:" Nhìn dáng vẻ này của nó, nào biết đâu rằng cái gì là thích a! "
Thẩm Thanh ở một bên nói tiếp:" Y Y chưa chắc đã dốc hết tâm can để thích.
"
Dừng một chút, ông cũng không nói thêm nữa.
Thẩm Liên Y tò mò hỏi lại, nhưng ông không chịu nói gì.
Thẩm Thanh luôn cảm thấy, Y Y tiếp cận Cố gia như vậy chưa chắc không phải vì năng lực của Thất gia.
Ông thở dài, trong lòng cảm khái chính mình vẫn chưa có đủ khả năng.
Nếu không, sao cháu gái phải làm như vậy, còn không phải vì không có cảm giác an toàn sao?
Thẩm Thanh nghĩ nhiều như vậy, Đường Kiều lại thảnh thơi gõ cửa nhà hàng xóm.
Cố Tứ mở cửa đón cô vào trong.
Cố Đình Quân vừa mới vận động xong, bước ra liền nhìn thấy Đường Kiều.
Trên trán anh có chút mồ hôi, cả người tràn đầy hơi thở nam tính.
Đường Kiều nhìn mà đỏ mặt, dáng vẻ này của Cố Đình Quân rất hiếm thấy.
Cô nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói:" Nhà chúng tôi có làm chút bánh ngọt, còn vài món khác nữa.
Tôi mang cho ngài một ít.
"
Cố Đình Quân nga một tiếng thật dài, ngay sau đó mỉm cười:" Đúng lúc, cơm chiều tôi còn chưa biết ăn gì đây.
"
Khóe miệng Cố Tứ run rẩy, phòng bếp không phải đã chuẩn bị xong rồi sao!
Đườn Kiều lập tức mỉm cười vui vẻ:" Xem ra, tới sớm không bằng tới đúng lúc a.
"
Cô nâng hộp lên:" Đều là mẹ tôi tự làm, đảm bảo ngài sẽ thấy ngon.
"
Cố Đình Quân nhướng mày:" Có muốn cùng ăn không? "
Đường Kiều sảng khoái đáp ứng, ngồi xuống nói:" Ngày mai tôi sẽ đi Li Dương.
"
Động tác của Cố Đình Quân dừng một chút, mỉm cười nói:" Về quê? "
Đường Kiều nháy mắt nhìn về phía Cố Đình Quân:" Ngài biết chuyện của tôi sao! "
Ngón tay nhỏ bé gõ từng nhịp trên bàn, nghiêng người về phía trước, nhẹ giọng nói:" Ngài..
Vì sao lại biết vậy? Quan tâm tôi ư? "
Ngón tay gõ nhẹ trên mu bàn tay anh.
Cố Đình Quân cúi đầu nhìn.
Đường Kiều cười khanh khách, vẻ mặt" Tôi biết hết đó ".
Cố Đình Quân trầm ngâm một lúc, rút tay lại:" Có ăn không a? "
Đường Kiều không buông tha, mỉm cười hỏi:" Có phải ngài rất quan tâm tôi, nhưng lại ngại không nói ra? "
Cố Đình Quân bất đắc dĩ nói:" Cô suy nghĩ nhiều rồi.
"
Đường Kiều cười đến vui vẻ:" Khẩu thị tâm phi!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...