Trọng Sinh Dân Quốc Chí Tử

“Chị, sao chị lại đem theo nhiều người thế?”

Vu Chiến Nam quay đầu nhìn đoàn xe dài theo sau, hỏi Vũ Hân Nhã.

“Em trai của chị đến đây, chị phải làm cho long trọng chứ.” Vu Hân Nhã nói.

Vu Chiến Nam ngồi ở ghế phó điều khiển, Thiệu Hân Đường và Vu Hân Nhã ngồi phía sau, nhóc đầu dưa hấu ngồi trong lòng Vu Hân Nhã, thân thiết ôm cổ nàng.

“Anh rể đâu?” Vu Chiến Nam quay đầu hỏi Vu Hân Nhã.

“Nói tới.” Vu Hân Nhã nói:“Vốn là cách đây hai ngày phải ra nước ngoài làm chút việc, nhưng nghĩ các em sắp tới, liền hoãn hai ngày. Kết quả các em mới đến, việc của ảnh cũng không thể kéo dài được nữa, sáng nay mới vội vã đi. Khoảng tám hay mười ngày là về.”

“Không phải đã hẹn trước rồi sao, cả nhà chị đều chờ em, vậy mà sao giờ em mới tới?” Vu Hân Nhã hỏi.

“Có chuyện xảy ra đột xuất.” Vu Chiến Nam nặng nề nói.

“Chuyện gì thế?” Vu Hân Nhã hỏi.

Vu Chiến Nam trầm ngâm một chút, không nghĩ nói chuyện này trước mặt người khác, liền nói:

“…… Đều xử lý xong rồi.”

Vu Hân Nhã nghi ngờ liếc nhìn hắn một cái, quay đầu nói với Thiệu Hân Đường:

“Cánh đàn ông chính là như thế, chuyện gì cũng đều làm thành thần thần bí bí, Tiểu Đường em đừng học theo bọn họ.”

Em thì không phải là đàn ông à?

Thiệu Hân Đường ở trong lòng bối rối, cười cười với Vu Hân Nhã.


Làm một cảng mậu dịch lớn nhất cả nước, Thượng Hải quả thật phát triển hơn Đông Bắc nhiều. Bất kể là cảnh sát thành thị hay là trình độ sinh hoạt của người qua đường, vừa nhìn đã thấy hơn Đông Bắc.

Vu Hân Nhã lúc ấy gả cho con trai thứ ba của Thượng hải đệ nhất phú thương – Tô Khải Hiên, hai người lấy nhau được hai năm thì tách ra ở riêng. Nay Tô Chính Húc đã già, không quản công việc trong nhà nữa. Ba con trai của ông cũng không chịu thua kém, con trai cả làm tổng trưởng hải quan Thượng Hải, con thứ hai đang làm chính ủy Thiên Tân cũng rất suôn sẻ, tuổi trẻ anh tài. Mà con thứ ba Tô Khải Hiên, cai quản sự nghiệp mua bán trong nhà, nhìn thì có vẻ là đứa không phát đạt nhất trong nhà. Nhưng y có tiền, hai anh trai sở dĩ có thể ở giới chính khách làm ông lớn, không thể không có nguồn tài chính hùng hậu của y duy trì. Cho nên Tô Khải Hiên ở toàn bộ gia tộc, cũng là phi thường có địa vị.

Nhưng thực ra, bảy tám năm trước, Tô Khải Hiên không phải như thế. Khi đó, toàn bộ Thượng Hải đều biết Tô gia có một hỗn thế ma vương, cả ngày đeo ỷ vào tên tuổi cha mẹ mà không coi ai ra gì. Ai có thể nghĩ tới vị thiếu gia bất cần đời năm đó, qua vài năm, liền có thể làm chủ việc buôn bán của cả gia tộc, thậm chí vươn ra nước ngoài?

Năm đó Vu Chiến Nam đang trong lúc nước sôi lửa bỏng, nghe nói chị hắn phải gả cho một tên công tử chơi bời lêu lổng, tức giận không kiềm chế được, nói cái gì cũng không chịu. Nhưng Vu Hân Nhã cũng là người quật cường, quyết định chuyện gì thì đến em trai mà nàng yêu thương nhất cũng không lay chuyển được. Nàng vụng trộm tới Thượng Hải, cùng với Tô gia tổ mẫu và mẹ đẻ Tô Khải Hiên bàn bạc về hôn sự của chính mình, sau đó lấy cái chết ép Vu Chiến Nam, mang theo một đống đồ cưới lẻ loi một mình đi đến gia tộc trăm năm không biết sâu cạn ở Thượng Hải này, gả cho một công tử phong lưu xú danh vang xa này.

Vu Chiến Nam lúc ấy đang vội vàng đấu cùng người trong nhà lẫn kẻ bên ngoài, cũng đang cãi nhau với Vu Hân Nhã, nên đến cả hôn lễ của cô cũng không tham gia.

Nhưng mà nửa tháng sau, Tô gia liền chuyển tới một khoản tiền lớn. Cũng nhờ khoản tiền này mới giúp cho Vu Chiến Nam ở trong hiểm cảnh giành lấy thắng lợi cuối cùng.

May mắn nhất là, Vu Hân Nhã và Tô Khải Hiên tình cảm tốt vô cùng. Nếu không, không biết nội tâm Vu Chiến Nam phải chịu bao nhiêu giày vò nữa. Nhưng dù vậy, đối với người thân hết mực yêu thương hắn này, Vu Chiến Nam vẫn luôn cảm thấy áy náy. Từ nhỏ đến lớn, hắn đã giúp được chị chuyện gì, mà chị hắn, luôn luôn đứng phía sau ủng hộ hắn, thương yêu hắn, tại thời điểm mấu chốt lại không tiếc hy sinh hết thảy để bảo vệ hắn……

Cho nên đối với Vu Hân Nhã, hắn suốt đời mang ơn…..

Nhà của Vu Hân Nhã ở khá xa, chạy trong thành thị đông đúng hơn một tiếng, rốt cục tại một khu non xanh nước biếc thấy được nhà cô. Là một ngôi nhà ba tầng ngói đỏ theo phong cách châu Âu, tinh xảo xinh đẹp, hình thức rất khác biệt. Trước cửa còn có một dòng suối trong suốt chậm rãi chảy xuôi.

Bảo vệ ở Tô phú so với nhà Vu Chiến Nam còn nhiều hơn. Là do Tô Khải Hiên không yên lòng để vợ ở nhà một mình, nên bỏ một số tiền lớn thuê về.

Vu Hân Nhã có hai đứa con, một trai một gái, đứa con trai tám tuổi và con gái sáu tuổi. Hai nhóc ở nhà chờ đến không kiễn nhẫn, nhìn thấy Vu Nhất Bác đều rất thân thiết, mãi đến bữa cơm chiều tụi nhỏ mới xuất hiện.

Lần này Vu Chiến Nam cũng không làm khách, tự nhiên như đến nhà mình, không đòi ở khách sạn nữa. Vào phòng liền đưa Thiệu Hân Đường đi rửa mặt, sau đó mặc quần áo ở nhà Vu Hân Nhã chuẩn bị, liền xuống lầu kêu đói bụng.

Thiệu Hân Đường phát hiện Vu Chiến Nam sau khi gặp được Vu Hân Nhã, so với vị tư lệnh mặt lạnh lùng nghiêm túc thường ngày khác xa, luôn không tự chủ được mà làm nũng.

“Đã sớm chuẩn bị tốt, chờ các ngươi xuống dưới.”


Vu Hân Nhã cũng thay một bộ áo dài màu hồng phấn, tóc tùy ý buộc đuôi ngựa sau đầu, nhìn tựa như thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi, làm người ta không nghĩ nàng đã là mẹ của hai đứa nhóc.

“Hôm nay tạm ăn thế này, ngày mai chị sẽ tự mình xuống bếp, làm món cá chua cay mà ngươi thích.” Vu Hân Nhã một bên xếp đũa, một bên cười nói:

“Đúng rồi, Tiểu Đường thích ăn cái gì, ngày mai chị hai làm cho ngươi.”

“Em ăn gì cũng được……”

Thiệu Hân Đường còn chưa nói xong, đã bị Vu Chiến Nam cắt ngang, hắn oán giận nói:

“Em ấy chỉ thích ăn rau xanh, càng thanh đạm càng thích ăn, mấy món mặn trừ cơ bản như thịt, cá, còn lại thì không thấy ăn.”

“Khó trách gầy như vậy!” Vu Hân Nhã cười nói:“Vẫn nên ăn nhiều thịt một chút, em xem Tiểu Nam thân mình cường tráng, hồi trước nó còn không cao bằng chị đâu, hiện tại lớn lên giống người khổng lồ luôn.”

Mấy đứa nhóc được dạy dỗ tốt, người lớn chưa động đũa, cũng chỉ dám nuốt nước miếng nhìn thức ăn trên bàn, cũng không dám gắp miếng nào.

Vu Nhất Bác đói bụng lắm, nhìn mấy người lớn còn đang nói chuyện phiếm, không có chút sốt ruột nào, nhóc nhịn không được kéo kéo tay áo Vu Hân Nhã, mở to đôi mắt long lanh:“Cô hai, chừng nào mới được ăn ạ, cháu đói bụng quá.”

Vu Hân Nhã làm bộ sờ sờ cái bụng nhỏ nhỏ mềm mềm của nhóc, biểu tình nghiêm trang đùa thằng bé:

“Cô sờ vẫn thấy phình nha!”

Đùa làm cho thằng bé suýt khóc ra, Vu Hân Nhã mới cười lớn:“Nhanh ăn đi, đều làm cháu lớn của tôi đói bụng rồi kìa.”

Ngày hôm sau, Vu Chiến Nam cùng Vu Hân Nhã đi thăm lão gia Tô gia, Thiệu Hân Đường ở nhà với ba đứa tiểu quỷ. Vu Hân Nhã đối với chuyện này cảm thấy thật có lỗi, còn lôi kéo tay cậu nói vài lời riêng tư. Thiệu Hân Đường vốn sẽ không cảm thấy gì, mà cô lại nói mấy lời như vậy, ngược lại cậu lại cảm thấy Vu Hân Nhã thật không phải người bình thường. Thời đại này tiểu thư nhà giàu bình thường sao có thể giống cô cho phép em trai mình qua lại cùng đàn ông như thế. Cô còn khắp nơi ủng hộ, chăm sóc chu đáo. Thiệu Hân Đường tin tưởng, nếu hôm nay Vu Chiến Nam đem phụ nữ đến, thái độ của Vu Hân Nhã cũng không thể nào tốt hơn như bây giờ.


Thật sự là một cô gái kì lạ! Thiệu Hân Đường nhịn không được nghĩ.

Mà ở nơi cậu nhìn không thấy, hai chị em Vu Chiến Nam ngồi trên xe đi bái phỏng lão gia Tô gia, Vu Hân Nhã đã sớm chuẩn bị tốt quà cáp.

“Chị, cảm ơn chị!”

Ngồi trên xe, Vu Chiến Nam nhịn không được cầm tay Vu Hân Nhã.

“Cảm ơn cái gì?” Vu Hân Nhã kinh ngạc hỏi.

“Cảm ơn chị nhanh chóng chấp nhận Hân Đường, còn tốt với em ấy như vậy……” Vu Chiến Nam giọng nói khàn khàn.

“Đệ đệ ngốc…” Vu Hân Nhã giống như ngày xưa, tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của em trai, nói:“Chị hai cũng không phải người cổ hủ, chỉ cần em của chị sống vui vẻ hạnh phúc, như thế nào đều được.”

“Em tính tình quật cường, không dễ chịu, ánh mắt cũng cao, gặp được người thực lòng thương yêu, lại ở chung hòa hợp cũng không dễ dàng gì, chị cũng không quản được người ấy là nam hay nữ.” Vu Hân Nhã nói xong, nhẹ nhàng thở dài, chuyển để tài: “Nhưng chị thấy Tiểu Đường cũng không phải như tượng đất, sợ là cũng là người quật cường, em nếu muốn cùng cậu ta sống chung hòa hợp, qua cả đời, thì mọi việc cũng không thể khư khư cố chấp, nên cùng cậu ấy thương lượng mới tốt.”

“Vâng.” Vu Chiến Nam đáp lời, nắm chặt tay Vu Hân Nhã.

Chuyến này đi tới bảy tám ngày, mãi đến lúc Tô Khải Hiên trở về.

Mấy ngày này, bọn họ sống rất thoải mái, đi theo Hân Nhã chơi, đều là những nơi hưởng thụ tốt nhất Thượng Hải. Hôm Tô Khải Hiên trở về, đã gần hơn mười giờ tối. Ba đứa nhóc đã say ngủ. Bọn họ ba người đi đón, chỉ đem theo hai xe bảo vệ, rất khiêm tốn.

Dưới ánh đèn mờ nhạt của nhà ga, tuyết rơi trắng đường, trong xe cũng rất lạnh, mấy người đứng ở ngoài biên nói chuyện phiếm.

Thiệu Hân Đường thấy một người đàn ông mặc tây trang màu lam, đeo khăn quàng cổ màu lam, bị người vây quanh; hoàn toàn không thể tin được người đàn ông dáng người cao to, diện mạo anh tuấn, nghiêm túc đoan chính này là người mà mấy ngày nay hai chị em nhắc tới, làm cho Thượng Hải phải kinh thiên động địa – Tam công tử nhà họ Tô.

Tô Khải Hiên đi ra, dưới ngọn đèn tối, tầm nhìn rất mơ hồ, nhưng y chỉ cần nhìn một thoáng liền thấy được bóng dáng Vu Hân Nhã mặc sườn xám hồng nhạt, bên ngoài khoác áo khoác bông của Vu Chiến Nam.

Tô Khải Hiên bước lại đây, ôm cổ thê tử của mình, thanh âm khàn khàn trách:“Không phải đã bảo mọi người đừng đến đón sao, trời lạnh như vậy!”

Vu Hân Nhã cười né khỏi y: “Em trai của em đều ở chỗ này, anh nên có chút bộ dáng của anh rể đi.”

“Anh sao lại không có bộ dáng của anh rể chứ, anh rể đau lòng chị gái là đúng rồi! Anh mà không như thế, em trai em còn muốn xử lí anh ấy!”


Tô Khải Hiên nói xong, lộ ra một nụ cười có chút tà tứ. Cũng chính là nụ cười mang ý bất cần đời, khiến người ta tìm về một chút bóng dáng của vị công tử phong lưu thời ấy.

Giới thiệu Thiệu Hân Đường và Tô Khải Hiên cho nhau xong. Tô Khải Hiên đánh một đấm lên vai Vu Chiến Nam, cười tà:“Tiểu tử ngươi cũng thật có phúc!”

Vu Chiến Nam cười dương dương tự đắc, Thiệu Hân Đường lại đỏ mặt, may mắn ngọn đèn hơi tối nên không thấy rõ.

“Đi, mang mấy đứa đi ăn cua hấp ‘Đại Đường thực Phường’, vô cùng ngon luôn!”

Tô Khải Hiên hưng trí bừng bừng, tay quàng qua ôm sát Vu Hân Nhã vào lòng, chỉ sợ cô bị chút gió lạnh thổi vào.

‘Đại Đường thực phường’ là khách sạn cao nhất Thượng Hải, buôn bán suốt hai mươi bốn giờ, nổi tiếng nhất là món cua hấp.

Vài người ngồi trên dãy ghế được trang hoàng sang trọng gọi món ăn, đốt đến mười cái hỏa lò tinh xảo, làm những ngày tam cửu hàn thiên này đốt thành xuân ấm. Mấy người uống vài chén rượu, liền thấy nóng người, cởi áo khoác thưởng thức đồ ăn ngon, đều rất vui vẻ. Vu Chiến Nam cùng Tô Khải Hiên hai người anh một ly chú một ly, khuyên như thế nào cũng không ngừng. Tô Khải Hiên óan giận Vu Hân Nhã đối xử với em trai này còn tốt hơn với chồng. Hai người trò chuyện về chuyện ngày xưa khi y và Vu Chiến Nam gặp mặt lần đầu, nhớ lại lúc hai người ra tay quá nặng, sau đó cùng cười to. Không khí rất vui vẻ thân thiện.

Thiệu Hân Đường ngồi ở một bên nhìn bọn họ, chỉ thấy Vu Hân Nhã ngồi ở bên cạnh châm cho cậu một chén rượu, sau đó nhẹ nhàng nói:“Tiểu Đường, chị cũng kính cậu một ly!”

Thiệu Hân Đường vội nâng chén, cung kính giơ lên.

“Chị thật sự rất thích em. Tiểu Nam khi chưa đem em tới, chị còn nghĩ nó có thể đem về hạng người gì. Tuy rằng vẫn biết em chị ánh mắt rất tốt, nhưng không nghĩ tới nó lại đem về một chàng dâu tốt như vậy.” Vu Hân Nhã nói xong, nở nụ cười hiền lành, nụ cười này dưới ánh đèn cam lại càng có vẻ ấm áp.

“Làm gì tốt được như chị nói.” Thiệu Hân Đường nghe lời khích lệ chân thành của cô, lại nghĩ thành ý không tốt.

“Tốt, sao lại không tốt cho được!” Vu Hân Nhã nói xong, thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu:

“Chị cũng biết em chị tính tình không tốt, tật xấu cũng nhiều, nhưng nó thật sự thích em. Nó lớn rồi, da mặt mỏng, có thể nó chưa nói cho em, nhưng là chị là người làm chị nên thấy rất rõ, nó không muốn rời xa em, là thật lòng thật dạ muốn cùng em chung sống cả đời. Cho nên chị tại đây muốn nhờ em hãy bao dung đứa em xấu tính này của chị nhiều hơn một chút, có lẽ trước đây nó có làm một vài chuyện khiến em không vui, nhưng hiện tại nó rất thực lòng, em tha thứ cho nó đi, về sau cùng nó sống thật tốt. Được không?”

Thiệu Hân Đường cúi đầu nghe nàng nói những lời chân thành này, hàng lông mi dài ngăn trở ánh mắt, Vu Hân Nhã nhìn không ra cảm xúc của cậu. Qua một lúc lâu sau mới nghe cậu nói:“Kỳ thật chuyện trước đây cũng không có gì hay để mà so đo…. Chúng ta uống li này đi, chị hai.”

Thiệu Hân Đường nói xong, ngửa đầu uống cạn chung rượu trước. Vu Hân Nhã cũng vui vẻ theo.

Mà hai người kia uống đến hứng trí cũng không để ý bên này, đến rạng sáng, bốn người mới quay về Tô phủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui