Trọng Sinh Dân Quốc Chí Tử

“Thiệu tiên sinh, ngài đi đâu vậy?” Hai bảo tiêu thấy Thiệu Hân Đường thời gian dài như vậy vẫn chưa trở về, cảm thấy kì quái, liền ra ngoài tìm, kết quả trong nhà vệ sinh cũng không có, hai người mặt thoáng cái trắng bệch. Nhìn thấy Thiệu Hân Đường từ cửa sau đi vào, vội vàng chạy lại hỏi:

“Thiệu tiên sinh, ngài vừa mới đi đâu?”

“…… Vừa mới nãy tưởng là gặp người quen, thấy bóng lưng rất giống, vì vậy ta liền theo ra ngoài, kết quả là không phải.” Thiệu Hân Đường cười cười nói dối.

Hai bảo tiêu nhíu mày, nói: “Thiệu tiên sinh, về sau không nên tùy tiện như vậy thì tốt hơn, có chuyện gì thì cứ bảo bọn ta cùng đi theo, nhỡ gặp phải người xấu thì sao?”

Thiệu Hân Đường nghe lời gật gật đầu. Trên thực tế có chút không yên lòng.

Cậu hiện tại không thể nắm chắc chuyện trong tương lai nữa rồi. Trải qua một thời gian khảo sát thí nghiệm, cậu mới có thể quen được một người tương đối đáng tin cậy ở thị trường giao dịch đồ cổ, đồng ý giúp cậu tìm người làm thân phận giả. Người nọ lúc ấy vỗ vỗ bộ ngực cam đoan với Thiệu Hân Đường, kết quả vẫn là bị lừa. Thiệu Hân Đường cảm thấy trong lòng thực buồn rầu, cũng thực mơ hồ. Cậu hiện tại hoàn toàn không biết nên làm gì mới được, làm gì mới đúng, một phương hướng để đi cũng không có.

Chạy sao? Chạy thì nhất định phải chạy, nhưng làm sao chạy? Chạy đến nơi nào?

Thiệu Hân Đường cảm thấy chính mình quả là tứ cố vô thân, nội tâm như  bị phong bế trong một không gian nhỏ hẹp tối tăm. Làm cách nào cũng không thể thoát ra, tìm không thấy phương hướng, đến mức sắp hít thở không thông.

Buổi tối khi trở lại phủ tư lệnh, Vu Chiến Nam đã ở nhà rồi. Hắn bình thường đều luôn bề bộn nhiều việc, về nhà sớm như hôm nay quả thật rất hiếm thấy.

“Trời lạnh như vậy mà còn chạy đi chơi, bên ngoài có cái gì hấp dẫn em như thế?”


Vu Chiến Nam mặc áo ngủ màu đen đi tới, ôm lấy Thiệu Hân Đường vừa mới thay dép lê vào nhà, vuốt ve mái tóc y. Động tác vô cùng thân thiết, tự nhiên.

“Sao vậy, tâm tình không tốt?” Vu Chiến Nam nhìn kỹ Thiệu Hân Đường, liếc mắt một cái liền nhìn ra trên gương mặt y cất giấu nét mệt mỏi liền quan tâm hỏi han.

“Đều tốt, chính là có chút mệt mỏi.”

Thiệu Hân Đường ép buộc chính mình nở một nụ cười, so với không cười còn khó chịu hơn. Làm Vu Chiến Nam nhìn đến lông mày đều nhăn lại. Trầm giọng hỏi:

“Em rốt cuộc làm sao vậy, có chuyện thì nói thẳng xem nào.”

Thiệu Hân Đường đương nhiên không nói, cậu cũng không thể đem chuyện mình muốn chạy trốn kể ra đúng không. Kỳ thật, cậu cũng không muốn cho Vu Chiến Nam nhìn ra cái gì, nhưng mà miễn cưỡng cười vui thật sự quá khó khăn.

Cho đến ban đêm nằm ở trên giường. Thiệu Hân Đường cuộn mình vào chăn, che đầu lại chuẩn bị ngủ. Lại bị Vu Chiến Nam vừa bước vào phòng ôm dậy.

Vu Chiến Nam ngồi ở trên giường, kéo Thiệu Hân Đường đến ngồi đối diện hắn, đôi mày rậm chau lại. Trải qua một buổi tối hôm nay, hắn hiện tâm trạng đang không vui, thô lỗ hỏi Thiệu Hân Đường:

“Rốt cuộc là con mẹ nó xảy ra chuyện gì, em ngược lại không nói câu nào, em không nói ta làm sao giải quyết vấn đề cho em?”


Vu Chiến Nam tâm trạng không tốt, thô thanh thô khí. Thiệu Hân Đường ớn nhất chính là bộ dáng như thổ phỉ này của hắn. Nhưng hôm nay không biết bị làm sao, nghe thấy hắn dùng khẩu khí ngang ngược như vậy nói chuyện, trong lòng Thiệu Hân Đường đột nhiên nảy sinh ra một cảm xúc kỳ lạ, chua xót, mang theo một ít cảm kích, có lẽ còn có một chút cảm động mà cậu không thể nói rõ.

Trong thời điểm cậu gặp khó khăn nhất, mê man nhất, người vẫn luôn cật lực giúp cậu, xóa tan đi nỗi u sầu trên gương mặt cậu vẫn là gã đàn ông luôn bá đạo bắt buộc này. Hiện tại, người để ý cảm xúc của cậu nhất trên thế giới này vẫn là người đàn ông luôn làm tổn hại cảm tình của cậu.

Cậu thật sự không biết nên dùng từ ngữ như thế nào để hình dung cảm thụ của mình.

“Em mẹ nó có nói hay không, muốn làm ta tức chết chứ gì? Em không nói thì ta sẽ gọi người lại đây hỏi một chút, xem xem em hôm nay đi trên đường gặp cái gì.” Vu Chiến Nam nổi giận, nói xong liền ra vẻ muốn xuống giường.

“Không có gì, thật sự!” Thiệu Hân Đường vội kéo tay hắn, nghẹn nửa ngày mới nói ra vài câu dối trá, cậu ra vẻ khó xử, bộ dáng nhăn nhó giãy dụa không giống như đang nói dối, cậu bảo: “Ta chỉ là có chút nhớ nhà……”

Lời này tuy rằng là nói dối, nhưng lấy cớ như vậy cũng không phải không có nguyên nhân. Địa phương gọi là ‘nhà’’ này, vốn luôn là nơi cậu giấu kín trong tâm hồn. Sau khi trải qua biết bao khổ sở, ủy khuất, nghĩ đến khắp thiên hạ này, Thiệu Hân Đường đầu tiên nhớ đến, kỳ thực là ngôi nhà mà cậu đã từ bỏ rất nhiều năm …..

Năm ấy cha mẹ đem tất thảy hy vọng về hí kịch đều gửi gắm vào cậu, cậu lại so với bé gái còn mỏng manh hơn, khiến cha mẹ và các bậc trưởng bối yêu thương đến tận xương tủy, chỉ  hận không thể đem tất cả những gì tốt nhất trong thiên hạ cho cậu. Mặc dù có vài lúc khi luyện công phu rất mệt mỏi khổ sở, nhưng sau này lớn lên, trải qua biết bao nhiêu chuyện, như tình yêu, phản bội… Mỗi lần Thiệu Hân Đường hồi tưởng lại đoạn thời gian ấy, giống như nheo mắt lại nhìn vạn hoa đồng (hình như cái này là tên thuật trong Naruto thì phải), tốt đẹp mà mơ hồ, hạnh phúc đến mức cậu muốn khóc……

Cậu không biết cha mẹ về già sẽ sống ra sao, nếu biết chuyện của cậu, chắc chắn sẽ lại làm cho họ đau lòng vì cậu lần nữa…… Cậu cũng không dám tưởng tượng, nghĩ đến cha mẹ lúc bạc đầu dựa lên trên mộ của cậu khóc lóc, mỗi một khối da thịt trên cơ thể cậu đều đau như bị ai dùng dao cắt. Đó là hai người yêu cậu nhất trên đời này, cũng là người bị cậu làm tổn thương lúc cậu còn trẻ vô tri……

Nói hối hận thì đều đã muộn, Thiệu Hân Đường chỉ có thể vào mỗi khi nội tâm dày vò áy ná, liền thành tâm cầu nguyện trong lòng cho họ……


“Thần Vạn năng, xin hãy phù hộ cho cha mẹ con bình an vui vẻ, đừng thương tâm vì đứa con bất hiếu này……”

Vu Chiến Nam không thể chịu nổi nhất là bộ dáng ánh mắt lộ ra ưu tư, hồn phách như muốn bay về phía chân trời kia của Thiệu Hân Đường. Điều này làm cho hắn cảm thấy Thiệu Hân Đường đã thoát ra khỏi sự khống chế của hắn, bủa vây hỉ nộ ái ố của bản thân trong một thế giới riêng, mà cái thế giới ấy, ai cũng không vào được, kể cả hắn.

“Ta còn nghĩ là chuyện gì to tát.” Vu Chiến Nam làm đứt quãng sự suy tư của Thiệu Hân Đường, nói:

“Mấy ngày nữa ta đi Thiên Tân dự sinh nhật của cữu cữu, lúc đi ta cũng mang em theo, sau đó sẽ thuận tiện ghé về nhà xem.”

Nhà của cậu làm sao có thể lấy lại được?

Thiệu Hân Đường có chút ảm đạm hạ đôi mắt, nhẹ giọng nói:

“Không cần, đã sớm không nhớ được đường về nhà mất rồi.”

Thiệu Hân Đường nói là những gì Thiệu Hân Đường trước kia trải qua, Thiệu Hân Đường trước kia từ nhỏ đã bị bán vào gánh hát, căn bản không biết thân nhân là ai. Nhưng nói như vậy lại khiến người nghe là Vu Chiến Nam một trận đau lòng, hắn ôm Thiệu Hân Đường vào lòng, để cậu dựa vào lồng ngực rộng lớn của hắn, dường như là đang ùng động tác ngốc nghếch này để an ủi cậu.

“Kể cho ta nghe một chút chuyện trước đây của em đi.” Vu Chiến Nam nhẹ nhàng nói, trên mặt là vẻ ôn nhu nhất của hắn.

“Nói cái gì chứ……” Cũng không thể kể chuyện ở thế kỷ hai mươi mốt đi. Thiệu Hân Đường nói có lệ: “Cũng không có gì, chính là cả ngày đi theo sư phó luyện công phu.”


“Khi đó có phải mệt muốn chết hay không? Bộ dạng em nhỏ gầy mềm yếu như vậy, các sư huynh đệ có bắt nạt em không?” Vu Chiến Nam thanh âm nhu tình như mặt nước phẳng lặng trong bóng đêm, hắn nói: “Nếu khi đó quen biết ngươi thì tốt rồi, ai cũng sẽ không dám khi dễ em.”

Thiệu Hân Đường lẳng lặng nghe, cảm thấy thực không biết phải làm sao, người đem lại cho cậu sự nhục nhã nhất, thống khổ nhất, ngày hôm nay lại nói với cậu,“Nếu lúc ấy có ta ở đó, ai cũng không dám khi dễ em” như vậy.

Vu Chiến Nam hiện tại đối đãi cậu tốt lắm, tốt đến nỗi mọi người nhìn mà muốn rớt mắt ra khỏi tròng. Nhưng mà cái loại tốt này, là bất bình đẳng, là không tôn trọng. Giống như nếu cậu có ý tưởng gì, vĩnh viễn cũng sẽ không thật sự bày tỏ cùng Vu Chiến Nam, cũng như Vu Chiến Nam nếu xảy ra chuyện gì, sẽ vĩnh viễn không thương lượng với cậu. Thiệu Hân Đường nhận thấy, loại quan hệ này của hai người chỉ có thể là một loại tạm thời, quan hệ đơn phương cưỡng chế. Chỉ cần có một ngày nào đó, có một chút thay đổi nhỏ, loại quan hệ này sẽ ầm ầm sụp đổ……

Hai người nằm ở trên giường, Thiệu Hân Đường không thích khi ngủ phải tiếp xúc với cơ thể người khác. Nhưng Vu Chiến Nam mỗi lần đều dùng cánh tay mạnh mẽ ôm ngang, đem cậu ngăn ở lồng ngực. Cho nên Thiệu Hân Đường cũng dần dưỡng thành thói quen khi ngủ đưa lưng về phía hắn.

Có thể là vì thấy Thiệu Hân Đường tâm tình không tốt, Vu Chiến Nam phá lệ không bắt cậu làm chuyện đó, mà cùng cậu nằm trên giường tán gẫu, kể về chuyện hắn trước đây tùy hứng nghịch ngợm ra sao, kể chuyện hắn từ một thằng nhóc kiêu căng trong vòng tay bao bọc của cha và các dì trưởng thành ra sao, còn cả chuyện hắn từ lúc tám tuổi đã bắn không trật phát nào, mười hai tuổi liền theo cha ra chiến trường, mười tám tuổi đã cũng với những lão chính ăn tươi nuốt sống người kia đoạt quyền…..

Mấy câu chuyện này y như một đoạn sử kể về quá trình trưởng thành nhất đại kiêu hùng, Vu Chiến Nam từ nhỏ đã sớm tỏ rõ tài năng quyết đoán phi phàm, sau này trải qua gian khổ, cuối cùng cũng khẳng định được giá trị bán thân, không thèm để ý ánh mắt và dư luận của người khác…..

Tuy rằng chuyện của cậu Vu Chiến Nam hành xử rất không tốt, nhưng Thiệu Hân Đường vẫn không thể không thừa nhận Vu Chiến Nam là một anh hùng, một ngạnh hán. Dù là ở niên đại nào, chắc chắn hắn cũng sẽ trở thành một kẻ không tầm thường, chắc chắc sẽ tự tạo dựng được một mảnh trời riêng, không giống với cậu, ở nơi nào cũng đều thân bất do kỷ, đau khổ giãy dụa……

Nghe một lúc, Thiệu Hân Đường liền ngủ, thanh âm của Vu Chiến Nam càng ngày càng nhỏ, cuối cùng tất cả chìm vào yên tĩnh. Trong bóng đêm, ánh trăng phủ lên hai thân ảnh đang ôm nhau ngủ trên chiếc giường lớn trông vô cùng hài hòa……

Sau hôm đó, Thiệu Hân Đường không ra khỏi phủ tư lệnh nữa. Có lẽ là do trốn tránh, có lẽ là sợ sẽ gặp lại bọn Chấn Giang,Thiệu Hân Đường cũng không biết tâm lý của bản thân là loại nào nữa, cả ngày biếng nhác nằm ườn ở trong phong của Vu Chiến Nam. Vu Chiến Nam bèn cố ý bảo người làm một cái nhuyễn tháp đặt song song với vị trí của hắn trong phòng, mặt trên trải lớp lông thú mềm mại thật dày, thành một cái thảm tốt nhất. Bên cạnh nhuyễn tháp còn có đặt một cái bàn nhỏ ba chân, trên bàn cứ vài giờ sẽ có người đem đến một dĩa hoa quả tươi mới, bên cạnh còn có một ít đồ ăn vặt tinh xảo, đều là những thứ đồ ăn mà các vị tiểu thư quyền quý trong thành thích nhất. Vu Chiến Nam thật đúng là coi cậu như tiểu hài tử mà sủng.

Thiệu Hân Đường mỗi ngày miễn cưỡng nằm trên tháp, ánh dương xán lạn bên ngoài xuyên thấu qua tấm cửa kính mỏng manh mà chiếu lên người cậu, cậu lại càng thêm lười nhác, đọc sách thì chỉ vài ngày là xem xong một cuốn, đầu óc luôn trong trạng thái hỗn loạn.

Có khi cậu cũng sẽ nằm ngửa nhìn thẳng lên bầu trời rộng lớn, nhìn những cánh nhạn vút qua, rồi vô tung vô ảnh. Mỗi lúc này, cậu sẽ nhịn không được mà miên man suy nghĩ, nghĩ đến nếu bản thân trốn không thoát, Vu Chiến Nam có thể đối tốt với cậu như thế này cả đời hay không, nếu thật vậy thì cũng không tính là quá thảm…… Nghĩ nghĩ một lúc, rồi không nhịn được mà tự phỉ nhổ chính mình. Thiệu Hân Đường, chẳng lẽ ngươi cam tâm chờ đến ngày hắn chán ghét người, rồi bị người đuổi ra khỏi nhà sao……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui