Thiệu Hân Đường vừa ở lại phủ tư lệnh chính là mấy ngày, hai lần ba lượt định chạy, đều bị Vu Chiến Nam cản lại
“Em vội vã bỏ về như vậy để làm gì, là ở đây không thoải mái, hay là bên kia có ai chờ em?”
Vu Chiến Nam rốt cục cũng nổi giận. Bản thân hắn hiện tại đang chìm đắm trong cảm giác say tình, luôn luôn không muốn rời khỏi cậu ta, không có chuyện gì quan trọng thì đều ru rú ở nhà chơi với cậu. Vậy mà cậu ta lại không biết tốt xấu, cứ muốn về cái gánh hát rách nát kia
Thiệu Hân Đường thầm liếc xéo khinh thường, nghĩ rằng cả hai cái nguyên nhân đều có nha. Chỉ là không thể nói ra, nếu không cái tên tư lệnh thật thổ phỉ này sẽ lại nổi điên mất thôi. Thiệu Hân Đường cũng chẳng muốn vô duyên vô cớ gây rắc rối cho mình, cậu đã nhận ra Vu Chiến Nam là loại người vì đạt được mục đích có thể không từ thủ đoạn. Người như thế nên thuận lông mà vuốt, không thích hợp lấy cứng đối cứng với hắn
Hơn nữa mình chỉ là một con hát nhỏ nhoi, dựa vào cái gì mà chơi cứng đối cứng với người ta, dù có phiền chán tính cách y hệt như thổ phỉ của hắn đến mấy, bản thân cũng sẽ có một ngày lưu lạc chân trời, vĩnh viễn tạm biệt với mọi thứ nơi này, điều này mang lại hy vọng cho cậu. Cho nên cậu phải gắng sức chịu đựng cái tính cách đáng ghét cả người lẫn thần đều căm hận của Vu Chiến Nam
“Con tôi đang ở đấy, tôi có thể không về được sao!” Thiệu Hân Đường cố gắng nói lý với hắn
“Con?” Vu Chiến Nam mặc đồ ở nhà, chiếc áo bằng tơ lụa chỉ gài hai nút, lộ ra mảng ngực lớn màu nâu đồng khỏe mạnh, đường cong cân xứng mà tràn ngập sức mạnh, như một con báo hoang dã vừa chạy xong đang lẳng lặng nghỉ ngơi, ngã người trên ghế bành dưới tàng cây trong vườn hoa
Đã vào thu, cho dù mặt trời vẫn tỏa sáng rực rỡ, nhưng trong gió cũng khó tránh có chứa một chút hơi lạnh. Chẳng qua cảnh trí trong vườn hoa của phủ tư lệnh ngược lại thật sự không tệ. Gốc phong cổ thụ chiếm cứ một khoảng đất rộng giữa sườn núi phía sau vườn hoa. Màu đỏ của lá phong càng ngày càng rực rỡ, liếc mắt một cái, đầy trời đầy đất đều là một màu đỏ rực tuyệt đẹp…
Thiệu Hân Đường cầm trong tay một quyển ‘Thủy kinh chú"[1] theo lối văn bạch thoại [2] trắng tinh, ngón tay thon dài thản nhiên lật trang giấy trắng tuyết, không thèm để ý đến gã đàn ông mặc rõ ít còn la hét nóng. Nhịn không được nghĩ ác một tí, hắn bệnh thì tốt, vừa hay chẳng có ai áp bức mình.
[1] “Thủy Kinh chú” của Lệ Đạo Nguyên thời Bắc Ngụy
[2] Bạch Thoại Văn (Hay Văn Bạch Thoại) là thứ văn viết được xuất hiện sau phong trào “Ngũ – Tứ” ( 4.5.1919). Trước đó thứ văn viết được dùng gọi là Văn Ngôn Văn (hay còn gọi nôm na là Cổ Văn) với hàng loạt các từ Chi Hồ Giả Dã rất khó hiểu. Sau khi phong trào Ngũ Tứ nổ ra, Trung Quốc đề xướng và lưu hành một thứ văn thông tục dễ hiểu, gần sát với ngôn ngữ cuộc sống hàng ngày – thứ văn này gọi là văn Bạch Thoại. Các tác phẩm của Lỗ Tấn và một số nhà văn khác trong thời điểm này được coi là đại diện của văn Bạch Thoại
Thiệu Hân Đường là nhất quyết sẽ không đồng ý với đề nghị đến thư phòng đọc sách của hắn. Mấy ngày nay chẳng biết Vu Chiến Nam bị làm sao, vô cùng rãnh rỗi, cả ngày ở nhà dây dưa với cậu. Mình thì buồn chán ở đằng kia lật sách đọc, hắn thì hoặc ở một bên quấy rối, hoặc cứ chăm chú nhìn mình mãi. Dù Thiệu Hân Đường đã quen bị mọi người quan sát, vẫn hơi không chống đỡ nổi ánh mắt trắng trợn của hắn…
Mà thư phòng của phủ tư lệnh hiển nhiên không phải là địa phương thần thánh gì. Vu Chiến Nam căn bản không thích đọc sách, chỉ thích múa kiếm dùng súng linh tinh. Cho nên sau lần thứ ba Thiệu Hân Đường đang tĩnh tâm đọc sách thì bị đè ngã trên bàn tử hình tại chỗ, cậu liền không dám đến thư phòng đọc sách nữa. Mỗi lần đều là thừa dịp Vu Chiến Nam không chú ý, chạy ào đến thư phòng chọn một hai cuốn sách cậu cảm thấy hứng thú, sau đó tìm một chỗ công cộng nhiều người qua lại để từ từ đọc
Đây đều là do tên sắc ma Vu Chiến Nam này cưỡng ép!
“Thằng con nuôi của em chẳng phải đã hơn mười tuổi rồi sao, còn muốn em chăm?” Vu Chiến Nam thấy Thiệu Hân Đường khó khăn lắm mới dừng cắm đầu vào sách, lập tức vội vã đáp lời cậu, đùa giỡn nói: “Nó muốn bú sữa hả?”
Chỉ là Vu Chiến Nam Vu tư lệnh vĩnh viễn không biết lời nói của mình đáng ghét cỡ nào, còn tự cho là rất thú vị ><
Mấy ngày qua, cậu và hắn gần như mỗi ngày đều dính vào cùng một chỗ, nên Thiệu Hân Đường dường như đã hơi quen với chuyện hễ mở miệng là hắn bắn ra mấy câu-cực-kỳ-khó-nghe-chỉ-lưu-manh-mới-có-thể nói. Cho nên lúc này cũng chỉ hơi khó chịu trong lòng, trên mặt vẫn không chút sứt mẻ, thản nhiên nói: “Tôi nhờ đoàn chủ Trầm tìm hộ trường học cho nó, chắc có tin tức rồi, tôi phải trở về sắp xếp một phen”
“Em cũng thật biết bỏ gần tìm xa” Vu Chiến Nam dường như không hề ngạc nhiên Thiệu Hân Đường đối xử quá tốt với đứa con nuôi không thân không thích vô cớ thòi ra này. Thời gian quen biết cũng chẳng phải quá dài, nhưng hắn dường như đã nhìn thấu Thiệu Hân Đường là dạng người gì. Mềm lòng mà trọng cảm tình, nhìn như yếu ớt vô lực, lại đã có tính quật cường của bản thân. Người như vậy đều có điểm bùng nổ của riêng họ, người khác trăm ngàn lần đừng chọc vào, nếu không cậu bướng lên thì cũng chẳng tốt lành gì…
“Thẩm Tài Điền tính là cái rắm gì, có thể tìm được trường tốt gì cho em, ngày mai bảo nó đi thẳng đến ‘Dân quốc liên trung”, ta cho Diêm Lương dẫn vào giới thiệu” Vu Chiến Nam nghĩ nghĩ lại nói tiếp: “Thôi, mai ta đưa bọn em đi”
‘Dân quốc liên trung’ là trường học tốt nhất trong khắp ba tỉnh đông bắc thời này, thầy giáo đều là danh nho và sinh viên từng du học. Thời này còn chưa có áp lực tiểu học phải thi lên sơ trung, bình thường chỉ cần có thể đọc sách tốt, không quá tệ, đều có thể lên lớp. Nhưng trường học tốt như ‘dân quốc liên trung’, cũng tương tự thời đại kia, chỉ có con nhà không quyền thì thế mới có thể được nhận. Ngay cả Vu Nhất Bác cũng đọc sách ở đây.
Thiệu Hân Đường luôn tin tưởng thầy giáo tốt vô cùng quan trọng. Chuyện này có Vu Chiến Nam hỗ trợ thì tất nhiên rất tốt, bản thân ngẫm cũng không có cái gì đáng mất tự nhiên. Cái gì uốn không cong, cái gì bảo trì thanh cao, đó đều là cái rắm! Ngủ đều đã bị ngủ, đè thì cũng đã bị đè, Thiệu Hân Đường không muốn dư hơi đi rối rắm, liền xem chuyện này thành bạn bè giúp đỡ. Dù sao chỉ cần mình không xem thường bản thân, mình sẽ sống được rất cao ngạo. Thiệu Hân Đường tuy rằng chưa từng cao ngạo bao giờ, nhưng cũng biết giá trị vốn có của bản thân, sống được rất tự tại. Cho nên cậu không xem chuyện này là do bán mình đổi được.
Nhưng bản thân cậu không cho rằng như vậy, cũng không có nghĩa người khác không nghĩ như vậy. Cậu không muốn cho con nuôi mình vào trường, thứ khác không học được, chỉ nghe người ta dèm pha cha nuôi mình, rồi bị khi dễ. Thế này sẽ không tốt cho sự trưởng thành khỏe mạnh của thể xác và tinh thần thằng bé.
Cho nên Thiệu Hân Đường cười trừ, còn nói thêm: “Không cần phiền ngài đưa, tôi tự đưa là được rồi”
Vu Chiến Nam cũng hiểu ý của cậu, không làm khó, chỉ nói: “Vậy ta cho Diêm Lương ngày mai lái xe đưa bọn em đi”
Kỳ thật không cần thiết, Thiệu Hân Đường cảm thấy tự thân đi mua sách mới, đồ dùng mới cho tiểu Kiện An, sau đó dẫn thằng bé đi chào hỏi thầy giáo, sau đó đưa nó đến phòng học, chỉ có hai cha con, cũng vô cùng ấm áp. Thiệu Hân Đường luôn thích trẻ con, đáng tiếc cậu là gay, đã định không có đời sau. Nhưng ông trời cho cậu sống lại, trả cho cậu một đứa con nuôi ngoan ngoãn nghe lời, làm cậu vô cùng cảm kích, cũng lập chí phải thật quý trọng duyên phận cha con mà trời cao đã ban cho…
Nhưng cậu không thể chối bỏ ý tốt của Vu Chiến Nam, liền gật đầu đồng ý, còn giắt theo một nụ cười khẽ
Vu Chiến Nam lơ đãng ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy nụ cười bình thản thoáng qua của cậu. Đột nhiên ngây ngẩn cả người, trong lòng có một cảm giác khác lạ, tựa như một luồng sáng không chút e ngại chiếu thẳng vào trong tim hắn, làm mảnh đất hoang vu u ám quanh năm này nháy mặt được chăm bón, được sưởi ấm, cũng có thể mọc ra thứ gì đó tươi tốt, tràn ngập phấn chấn…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...