Trọng Sinh Dân Quốc Chí Tử

Thiệu Hân Đường cảm thấy rất đau đầu, vốn dĩ việc tự dưng phải đeo một món nợ khổng lồ đã khiến cậu rất nóng mặt rồi, giờ còn bị một quân phiệt coi trọng nữa, quả thực quá xui xẻo mà.

Bế quan toả cảng chắc chắn sẽ dẫn đến diệt vong, con người tất phải sinh hoạt trong xã hội. Cho nên, sau một đêm suy nghĩ rối rắm, Thiệu Hân Đường quyết định ra ngoài tìm đường giải thoát bản thân.

Vị trí của đoàn kịch “Hồng mặc” có chút hẻo lánh, tại một căn nhà gỗ cũ trong một con ngõ ở phía bắc Thẩm Dương, mấy cái sân có diện tích không nhỏ gần đó được ban chủ mua về đập thông, nối liền gần bằng nửa khu phố.

Nắng đẹp, bầu trời xanh thẳm trong suốt như được rửa sạch bằng nước, làn gió dịu dàng đầu hè nhẹ nhàng thổi nhẹ cành liễu, trong sân có mấy đứa trẻ trong đoàn kịch đang được huấn luyện các loại kĩ nghệ, còn có một vị sư phụ tay cầm thước trúc, đứng ở một bên, thỉnh thoảng lại đánh một cái.

Thiệu Hân Đường ra khỏi sân của mình thì nhìn thấy tình cảnh náo nhiệt như vậy, sự lo lắng và nghi ngờ trong mấy ngày nay vô tình tiêu tán đi không ít, kìm lòng không được đi qua.

Lục Hải đang dạy dỗ một đệ tử, thấy đệ tử này không ngừng nháy mắt với hắn, quay đầu nhìn, đã thấy Thiệu Hân Đường đứng trong bóng cây, ngũ quan dưới bóng lá loang lổ cực kỳ xinh đẹp, cậu nhìn chăm chú mấy đứa trẻ đang luyện công.

“Thiệu tiên sinh” Lục Hải do dự một chút, sau đó vẫn đi đến chỗ Thiệu Hân Đường: “Thân thể đã khoẻ hơn chưa?”

Thiệu Hân Đường nghe thấy có tiếng động nên quay đầu, thấy người đến là Lục Hải, bộ dáng năm sáu chục tuổi, trên cằm có một chòm râu bạc, nhưng tinh thần vẫn rất hăng hái, không biết nên xưng hô với đối phương như thế nào, đành phải hơi hơi gật đầu, nói: “Khoẻ hơn nhiều rồi.”


Thiệu Hân Đường nghĩ rằng nói chuyện mà không kèm theo tính danh như vậy thì rất bất lịch sự, nhưng cậu không biết, trong mắt của người khác, cậu hôm nay đã là đặc biệt thân thiết rồi.

Thiệu Hân Đường bị Vu tư lệnh nhìn trúng, đêm trước khi đi phủ tư lệnh thì treo cổ trong phòng, chuyện này ai mà chẳng biết, giờ chết cũng đã chết một hồi, lại ra ngoài, tám phần là đã nghĩ thông một chút rồi. Hơn nữa, chỉ bằng dáng vẻ nhỏ nhắn xinh đẹp này của Thiệu Hân Đường, không chừng ngày nào đó lại trở thành ‘tiểu tâm can’ (tiếng gọi người tình, kiểu như em yêu trong tiếng Việt) của người ta, hiện tại đương nhiên người người đều muốn nịnh bợ lấy lòng.

Lục Hải nghĩ rằng vừa may đúng lúc tâm trạng của cậu tốt, sao hắn lại không nhân cơ hội tán gẫu thêm vài câu, khai thông một chút cảm tình với vị tiểu công tử tương lai khó đoán này…

Đầu óc của Lục Hải quay vòng vòng, chọn một đề tài truyền thống nhất, cười nói: “Thiệu tiên sinh tính lúc nào lên sân khấu, nhóm mê kịch mấy ngày nay nhất định muốn nghe kịch của ngài đến điên rồi.”

Nói đến hát kịch, tuyệt đối là thứ Thiệu Hân Đường thích nhất. Đây không chỉ là nghề nghiệp của Thiệu Hân Đường, mà càng là giá trị cuộc sống của cậu.

Kiếp trước, cậu sinh ra trong danh môn thế gia, phụ thân là chuyên gia nghiên cứu hí kịch Trung Quốc, mẫu thân là diễn viên hí kịch nổi tiếng, kì vọng của phụ mẫu đều gởi gắm trên người ba đứa con, lại chỉ có một mình Niếp Thư Dương cảm thấy hứng thú với hí kịch, hai anh trai trong nhà đến tuổi hiểu chuyện đều cự tuyệt tiếp tục học tập hí kịch. Anh cả sau này thành bác sĩ khoa não, anh hai mở công ty buôn bán ở bên ngoài, cũng đều coi như có chút thành tựu. Chỉ có một mình Thiệu Hân Đường kiên trì nghiên tập hí kịch, cuối cùng cũng thật sự thành công, nhưng trừ hí kịch, cậu thật sự không biết làm gì. Cho nên hí kịch đối với cậu mà nói, không chỉ là một loại nghề nghiệp, mà càng là sự kiêu ngạo của cậu. Nghe Lục Hải nói, cậu không khỏi nhớ đến những người mê kịch ở kiếp trước, trong lòng cảm thấy rất mất mát, thuận miệng đáp: “Còn chưa biết.”

“Thân thể của Thiệu tiên sinh còn chưa khoẻ, lên sân khấu không được, nhưng có thể nghe diễn. Đêm nay Nguyệt Quế diễn ‘Kinh thoa kí’[1] ở rạp kịch, Thiệu tiên sinh có hứng thú không?”


Kỳ thật nói xong câu này Lục Hải lại hơi hối hận, thầm nghĩ bản thân nhất thời hưng phấn nên quên mất Thiệu Hân Đường là dạng người nào. Đang hối hận, không ngờ Thiệu Hân Đường cư nhiên gật gật đầu nói: “Được!”



Buổi tối, trước khi đi, Thiệu Hân Đường lại nhờ Cẩu đản nói hết một lượt tình huống của những người ở xung quanh cậu, rồi mang theo Cẩu đản đi đến cuộc hẹn.

Rạp kịch ở cách đó hai dãy phố dài, có hai tầng. Bên phải là một tửu lâu buôn bán náo nhiệt, bên trái là một quán trà. Một cái biển gỗ thiếp vàng treo cao cao ở lan can giữa lầu một và lầu hai, phía trên viết bốn chữ lớn ‘Rạp kịch Hồng Mặc’, nhìn qua cũng có chút khí thế.

Thiệu Hân Đường chứng kiến ngón giọng của cô gái tên Nguyệt Quế, thật ra rất tốt, chỉ là sân khấu dựng khá thấp, càng không có đèn chiếu sáng tiên tiến của hiện đại, người nghe kịch ở phía dưới ăn uống nói dóc, nhao nhao ồn ào, ít nhiều ảnh hưởng đến hiệu quả.

Thiệu Hân Đường xem xong, rất thất vọng, càng nghĩ phải nhanh chuộc thân. Lúc này, đột nhiên nghe Lục Hải ngồi bên cạnh cảm khái: “Đêm nay Nguyệt Quế hát ra ít nhất cũng được hai ba chục đồng đại dương”

“Không phải cô ấy đã bán thân cho ‘Hồng Mặc’ rồi sao?”


Thiệu Hân Đường lơ đãng hỏi, ánh mắt nhìn thấy Cẩu đản ngồi ở cạnh bàn đang nhét thức ăn ở trên bàn vào miệng, bộ dáng như một con chuột nhỏ.

Lục Hải nhìn cậu kì dị, thầm nghĩ vị này không chỉ có bộ dáng không nhiễm chút khỏi lửa của nhân gian (chỉ những người không cùng nhân gian phàm tục tương đồng. Trong câu trên ý chỉ vẻ đẹp thoát tục), cũng không quan tâm đến chuyện trong ‘nhân gian’ a. Nói: “Cô ấy đương nhiên không phải, cô là con hát tạm thời. Bất quá dù là bán thân rồi, nếu không mời con hát đến, cũng được không dưới nửa đồng đại dương nha! ”

Thiệu Hân Đường đang châm trà cho Cẩu đản thì sửng sốt, thốt ra: “Bán thân rồi mà còn trả tiền?”

Lập tức nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Lục Hải, phản ứng kịp, đổi một giọng điệu khác: “Ý của tôi là trả cũng trả quá ít đi, không tính là gì!”

“Này cũng phải” Lục Hải đồng ý phụ hoạ theo.

Sau đó, hai người lại yên lặng xem kịch, nhưng trong lòng Thiệu Hân Đường kích động không thôi. Không ngờ bán thân hát kịch còn được trả tiền. Mấy ngày nay cậu cứ cân nhắc phải kiếm tiền như thế nào, nhưng chẳng có chút ý tưởng, kiếp trước trừ hát kịch vẫn là hát kịch, mọi thứ bên người đã có nam nhân kia chuẩn bị tốt cho mình, đã bao giờ cậu phải nghĩ đến vấn đề tiền đâu. Giờ kĩ năng duy nhất trong người của cậu có thể kiếm ra tiền, điều này đã cho cậu một sự cỗ vũ rất lớn.



Tối khuya trở về vừa vặn đụng tới Ban chủ Trầm Tài Điền. Hắn đầu tiên là mở miệng oán trách việc kinh doanh mấy ngày nay càng lúc càng kém, sau đó quanh co lòng vòng nói cho cậu tối ngày mai có một vở kịch, hỏi cậu có thể lên hay không. Thiệu Hân Đường lập tức đồng ý, làm cho Trầm Tài Điền thở phào nhẹ nhõm.

Danh vọng của kiếp trước cũng không phải là không có lý do, những kịch kí từ cổ đến kim không có quyển nào mà Thiệu Hân Đường không thể đọc làu làu như nước chảy, dù sao đã luyện nhiều ít lần rồi, mà cậu am hiểu nhất chính là kịch nam, nghĩ đến đoạn Nguyệt Quế hát tối nay, đối với cậu mà nói thật sự chỉ xem như một miếng bánh nhỏ.




Buổi tối, lúc đi ngủ, Cẩu đản ngồi xổm trước mép giường đòi cởi giày rửa chân cho cậu, bị Thiệu Hân Đường kiên quyết từ chối, phải nói Cẩu đản quả thật là một đứa trẻ tốt, nhu thuận hiểu chuyện không nói, mỗi ngày xoay vòng quanh cậu như chong chóng, phi thường thuận mắt. Thân thế của Cẩu đản cũng rất khổ, cha mẹ chết từ lúc còn rất nhỏ, trước khi bị bán vào ‘Hồng mặc’ luôn ở nhà của cậu ruột, mợ lại là một người phụ nữ không tốt, con nhà đó cũng nhiều, năm trước đã bán nó vào chỗ này, nói là cũng có thể học chút tay nghề, sau này có thể tự lực cánh sinh. Sau khi Cẩu đản nhận cậu làm cha nuôi, tuy rằng Thiệu Hân Đường trước kia đối xử không tốt với nó, nhưng cũng biết cậu là chỗ trông cậy duy nhất của nó, nên quyết tâm phải hiếu thuận với cha nuôi, dưỡng lão cho cha.

Thiệu Hân Đường biết những chuyện này thì cảm thấy chua xót, rất thương nó. Biết đứa trẻ này cũng coi như là trách nhiệm của mình rồi, nên cũng tính toán tìm một tương lai tốt cho nó. Nhưng hát kịch hiển nhiên không có tương lai trong thời gian này, Thiệu Hân Đường muốn cho nó đi đọc sách, nhưng đó là một kế hoạch lâu dài, cậu mới vừa đến đây, nhất thời còn chưa làm được, trước tiên phải tính toán đã.

Lăn qua lộn lại cả một buổi tối, thật ra nghĩ được một cái tên cho đứa trẻ này, dù sao gọi là ‘Cẩu đản’ ‘Cẩu đản’ mãi cũng không nên.

Mơ mơ màng màng, cho đến khi trời sắp sáng, Thiệu Hân Đường mới dần dần ngủ…

——————————————–

[1] Kinh thoa kí ( (chữ Hán giản thể: 荆钗记, chính thể: 荊釵記, latin hóa: Jīng chāi jì)) là vở kịch nổi tiếng thuộc thể loại Nam hí của Trung Quốc, tác giả không rõ, có thuyết cho là do người thời Nguyên là Kha Đơn Khâu sáng tác, theo học giả Vương Quốc Duy thì là do con thứ 17 của Minh Thái Tổ là Ninh Vương Chu Quyền sáng tác. Kinh thoa ký cùng với Bạch thố kí (hay còn gọi là Lưu Tri Viễn), Bái nguyệt đình, Sát cẩu kí và Tỳ bà kí được gọi là Ngũ đại truyền kì của văn học Trung Quốc.

Toàn bộ vở kịch Kinh thoa kí gồm 48 màn, nội dung kể về chuyện giữa hai nhân vật chính: Vương Thập Bằng và Tiền Ngọc Liên. Tiền Ngọc Liên cự tuyệt lời cầu hôn của phú hộ Tôn Nhữ Quyền mà đem lòng yêu chàng thư sinh nghèo ở Ôn Châu là Vương Thập Bằng. Sau đó Vương Thập Bằng đỗ Trạng nguyên, nhưng vì cự tuyệt lời cầu hôn của Thừa tướng đương triều nên bị đày ra làm quan ở Triều Dương. Ở nhà Tôn Nhữ Quyền giả mạo thư của Vương Thập Bằng, nói rằng Thập Bằng đã từ hôn với Ngọc Liên, mẹ kế của Ngọc Liên bắt nàng cải giá nhưng nàng kiên quyết không chịu rồi nhảy xuống sông tự vẫn, may nhờ có An phủ Phúc Kiến là Tiền Tái Hoà cứu sống, lại thấy Ngọc Liên cùng họ nên nhận nàng làm con nuôi. Ngọc Liên tưởng Thập Bằng đã chết nên để tang chồng. Năm năm sau, Vương Thập Bằng làm Thái thú tại Cát An, cũng tưởng Ngọc Liên đã chết nên làm lễ tế vợ ở trong Đạo quán, cùng lúc đó Ngọc Liên cũng vừa dâng hương trong Đạo quán đi ra, hai người gặp nhau sum vầy hạnh phúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui