Tô Tuệ Dung nhíu mày, Lam Linh Úc cùng Thinh Kiến Vũ đồng thời quay lại, thấy Tô Cầm cùng một người phụ nữ khoảng năm mươi đang kích động đi tới.
Âm hồn không tan! Tô Tuệ Dung mất hứng nhìn họ, vốn muốn kéo Linh Úc rời đi, nhưng lại nhớ lần trước hoài nghi sau lưng Tô Cầm có người, vì vậy mới kiềm chế không vui trong lòng, chờ hai người họ tới gần.
"Chị." Tô Cầm vui vẻ nói: "Chị thật sự là chị em, em không có nhận nhầm người."
Theo quan hệ họ hàng, mẹ của Tô Cẩm là bác của Tô Tuệ Dung nhưng Tô Tuệ Dung căn bản không muốn nhận người thân.
Cầm lấy tay Lam Linh Úc ra hiệu, Lam Linh Úc hiểu ý thả tinh thần lực, chậm rãi thăm dò trí nhớ hai mẹ con kia.
"Tuệ Dung, không nghĩ tới bác còn có thể gặp lại con nha, năm đó bác đi tìm con rất lâu, còn nghĩ cả đời không gặp lại con được!" Mẹ của Tô Cầm vừa khóc vừa định cầm tay Tô Tuệ Dung thì bị Tô Tuệ Dung tránh được.
"Bà thật sự coi tôi không nhớ việc gì sao? Đi tìm?" Tô Tuệ Dung hừ lạnh: "Tôi còn chưa tìm mấy người báo thù, mà các người đã đến tìm tôi? Năm đó ăn sạch tài sản ba mẹ tôi, còn đoạt lấy tiền bồi thường, cuối cùng đem tôi vứt vào cô nhi viện, bà xem xem tôi còn chưa nhớ việc gì nữa không?"
Trên khuôn mặt mẹ của Tô Tuệ Dung nháy mắt lộ ra vẻ hốt hoảng, Thinh Kiến Vũ nhìn thấy liền tỏ ra mất hứng.
"Con nghe ai nói nha, Tuệ Dung, đó là giả, ba ba con chỉ có một người em, làm sao có thể bỏ con lại được?" Mẹ của Tô Cầm khóc lóc: "Con bị lừa, Tuệ Dung, đó là lừa gạt."
Lam Linh Úc kéo tay Tô Tuệ Dung, bày tỏ mọi việc đã được giải quyết, Tô Cầm cùng mẹ cô ta dù sao cũng là người bình thường, tinh thần lực rất dễ thâm nhập, kiểm tra một chút liền có kết quả ngay.
Nếu đã xong chuyện, Tô Tuệ Dung cũng lười đối đáp với hai mẹ con kia: "Tôi cùng mấy người không có gì để nói, chuyện lúc trước tôi không truy cứu, mấy người cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo."
Tô Cầm kinh hoảng, cuộc sống của nhà cô rất thảm, sau mạt thế tiền không còn giá trị, coi như mẹ cô bán cô đổi thức ăn nhưng thức ăn rồi sẽ hết, cả nhà cô đều là người bình thường, hơn nữa em trai cô lại sinh bệnh, cần được điều trị.
Vào thời điểm nhà cô tuyệt vọng, một người phụ nữ xuất hiện nói cho cô biết, người con gái cô gặp lúc chạy trốn chính là chị của cô, bên người con gái ấy còn có một dị năng giả cấp bao, chỉ cần được cô ấy che chở,cuộc sống của cả nhà cô không phải lo nữa.
Người nhà Tô Cầm cũng động tâm.
Mấy người cho rằng Tô Tuệ Dung khi đó còn nhỏ, lại sống trong cô nhi viện, rất khao khát người thân, chỉ cần họ nói mấy lời ngon ngọt, lưu chút nước mắt, Tô Tuệ Dung nhất định sẽ tha thứ cho họ.
Đến lúc đó, cả nhà họ không cần sống ở tầng ngoài nữa, lại không cần bán Tô Cầm để nuôi sống cả nhà.
Chẳng qua Tô Tuệ Dung không đáp lại mong chờ đó, không nhớ gì, mà cô thậm chí cái gì cũng nhớ, nhớ rất rõ.
"Chị, việc đó là giả." Tô Cầm lớn tiếng khóc, trực tiếp quỳ xuống: "Chị không nên bị người khác lừa, ba em là người bác duy nhất của chị thì làm sao có thể bỏ chị được? Chị hãy giúp nhà em một chút đi, nhìn đến quan hệ máu mủ của chúng ta, giúp nhà em đi?"
Tô Tuệ Dung lạnh lùng nhìn hai người: "Nếu không đi, thì mãi ở chỗ này đi." Giọng nói cô đầy bình tĩnh, lại dọa hai mẹ con không dám khóc nữa, nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng hai người, Tô Tuệ Dung rất hài lòng, nghĩ tới cái gia đình cô tưởng không bao giờ gặp nữa thì giờ lại xuất hiện trước mặt cô, thật phiền.
"Cứ thế thả?" Thinh Kiến Vũ không hài lòng.
Tô Tuệ Dung cười: "Làm cho họ sống không bằng chết.
Với tình hình hiện giờ, sống còn khổ hơn chết đó." Trực tiếp chết đi còn thích hơn, cô muốn cho họ sống đó mới chính là cái khổ lớn nhất.
Thinh Kiến Vũ gật đầu, không nói gì nữa.
Nói tạm biệt với Thinh Kiến Vũ, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc vừa đi vừa nói: "Cậu thấy gì?"
"Mình không thấy gì cả, chỉ biết đó là người phụ nữ.
Nhưng mình xem trí nhớ Tô Cầm cùng mẹ cô ta thì hoàn toàn không thấy mặt người phụ nữ kia, hơn nữa, người kia còn chủ động tìm Tô Cầm." Bởi vì không thấy được hình dạng người kia như thế nào, Lam Linh Úc có chút mất hứng, bất kì ai biết có người đánh chủ ý xấu với mình mà lại không biết đó là ai cũng sẽ mất hứng.
"Không thấy mặt à?" Tô Tuệ Dung thấp giọng hỏi: "Linh Úc, cậu có thấy người phụ nữ kia quen hay không?"
"Không." Lam Linh Úc lắc đầu, càng nghĩ càng mất hứng, không nhìn quen mắt đại biểu không phải là người quen, như vậy là ai?
Tô Tuệ Dung vươn tay ôm lấy: "Được rồi, đừng tức giận nha.
Dù sao cuối cùng chúng ta cũng biết người phụ kia là ai thôi, nên đừng có giận ha?"
Lam Linh Úc hôn lên đôi môi cô: "Mình chỉ không thích có người để ý tới cậu thôi.
Cậu là của mình."
Tô Tuệ Dung đáp lại nụ hôn ngọt ngào đó, "Mình là của cậu."
Ở chỗ hậu cần đổi tất cả nguyên tinh thành tích phân, một phần đổi thức ăn, ngay trước mặt mọi người, Tô Tuệ Dung đem đồ ăn vào không gian, nếu đã đồng ý anh em họ Tường tham gia nhiệm vụ, việc nàng là dị năng giả hệ không gian cũng không giấu được nữa, cho nên bây giờ tiết lộ sớm cũng tốt, có thể đỡ nghi kị của người khác.
Về phần cô đã bại lộ dị năng hệ mộc? Tô Tuệ Dung không lo lắng lắm, Lam Linh Úc đã tạo ám hiệu với Hà Hiểu Dung cùng Triệu Vi, bất kì chuyện gì gây bất lợi với hai người bọn cô hai người đó phải theo bản năng giấu giếm, mà đám đàn ông kia, sớm chết trong miệng động vật biến dị ở Tẫn Sơn rồi.
Thinh Kiến Vũ đương nhiên cũng không nói chuyện này cho người khác.
Buổi tối trước ngày lên đường, Thinh Kiến Vũ tới kí túc xá mà Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc đang ở.
"Tuệ Dung, anh mới nhận được tin tức, cả nhà Tô Cầm đã chết." Thinh Kiến Vũ nhàn nhạt thông báo.
Tô Tuệ Dung kinh ngạc: "Chết? Sao lại chết? Ai làm?"
"Nghe nói mấy dị năng giả tầng ngoài làm." Thinh Kiến Vũ nói: "Bọn họ để ý Tô Cầm, dùng bạo lực xâm chiếm Tô Cầm, cuối cùng còn giết cả nhà cô ta.
Mấy người đó đã bị trục xuất khỏi căn cứ, bất kì thế lực nào cũng không chứa chấp bọn họ."
"Tô Cầm không biết phản kháng." Tô Tuệ Dung cau mày: "Người như Tô Cầm, tuyệt đối sẽ không phản kháng." Những chuyện này người tình ta nguyện, Tô Cầm không thể nào chống đối dị năng giả, mà đám dị năng giả cũng không hạ thủ với người thường, căn cứ đều có quy định chung, vô cớ giết người sẽ bị trục xuất.
"Bọn anh cũng hoài nghi là cố ý giết người.
Nhưng đó là chuyện của Nam Thiên, chúng ta không có quyền giải quyết."
Tô Tuệ Dung lắc đầu: "Chết thì thôi." Cô không để ý mấy: "Nhà bọn họ không có quan hệ với tôi." Thầm nghĩ, có phải người đàn bà thần bí kia phái người tới?
Thinh Kiến Vũ cau mày, không nói gì nữa.
"Anh tới chỉ nói chuyện này thôi?" Tô Tuệ Dung nói sang chuyện khác.
"Bảy giờ sáng mai tập trung ở tầng ngoài, đừng tới trễ." Đây mới là mục đích mà Thinh Kiến Vũ tới.
"Được rồi, cảm ơn anh." Tô Tuệ Dung cười nói.
Thinh Kiến Vũ lắc đầu tỏ vẻ không sao.
Tô Tuệ Dung mím môi, nói: "Trong không gian của tôi có ít hạt giống." Chuyện này cô đã thương lượng với Linh Úc, Linh Úc cũng ủng hộ quyết định của cô, hạt giống giờ có thể nuôi sống rất nhiều người, chẳng qua lúc trước không có người tin cậy để giao ra, bây giờ, Thinh Kiến Tường chính là người có thể tin được.
Đại Học thành nhất định sẽ biến thành căn cứ lớn nhất ở phía Nam như kiếp trước, nhất định sẽ cho những người sống sót niềm hy vọng.
Thinh Kiến Vũ giật mình nhìn cô: "Sao em lại có."
"Trước kia tôi tình cờ lấy được." Tô Tuệ Dung nói láo, trước kia cô trồng không ít mầm móng trong không gian, sau đó vẫn còn dư lại không ít, chỗ hạt giống đó cứ để trong không gian mãi, ngày hôm qua cô ở trong không gian thu dọn một hồi, đem hạt giống có thể trồng được lấy được, Linh Úc tìm thấy không ít, hơn nữa còn có khoai tây cùng mấy loại trồng được quanh năm.
"Vậy thì tốt quá." Thinh Kiến Vũ nghe thấy Tô Tuệ Dung nói thì vui mừng: "Anh trở về nói một tiếng với anh Tường.
Chẳng qua, nhiệm vụ ngày mai vẫn phải đi." Có hạt giống là chuyện tốt, chẳng qua phải đem lại lợi ích cho người của mình, mới có thể cùng hợp tác với người khác, gia tăng uy tín, càng tăng thêm quyền lợi cho sự phát triển của căn cứ thì càng tốt.
Thinh Kiến Vũ sẽ không bỏ qua cơ hội này.
"Hy vọng Thinh Kiến Vũ cùng Thinh Kiến Tường không phụ sự tín nhiệm của cậu." Lam Linh Úc từ phía sau ôm lấy Tô Tuệ Dung: "Nếu như bọn họ gạt cậu, Tuệ Dung, cậu sẽ làm sao?"
Tô Tuệ Dung ngửa người ra sau, tựa vào Lam Linh Úc: "Mình tin tưởng bọn họ sẽ trở thành người quản lý tài giỏi, mình chỉ muốn được sống bên cậu, nhưng thế giới này không chỉ có hai chúng ta là tốt được.
Ngụy Nam Vũ không phải là một người quản lý thích hợp, anh ta vì cậu mà không do dự nói bên cạnh mình có dị năng giả hệ tiên tri, vừa nhìn là biết loại người vì mỹ nhân sẵn sàng đánh đổi giang sơn, mình không thể đem hạt giống cho hắn, Thinh Kiến Tường cùng Thinh Kiến Vũ không như vậy, mặc dù mình là em bọn họ, nhưng nhiệm vụ lần này, bọn họ muốn mình tham gia."
Tô Tuệ Dung vẫn có lương tâm, cô cùng Lam Linh Úc không có tính cách phản xã hội, cũng có hy vọng thế giới khôi phục lại như trước, nhưng tang thi ngày càng nhiều, loài người vì đủ loại nguyên nhân ngày càng ít đi, đói bụng liền bất chấp tất cả, cứ theo đà này, không cần tang thi, loài người rất nhanh rơi vào cảnh diệt vong.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc đều không muốn nhìn thấy cảnh như vậy.
Mùa hè trời sáng rất nhanh, đúng bảy giờ, ánh mặt trời đã len lỏi mọi ngõ ngách.
Căn cứ cũng tưng bừng sức sống, người người bắt đầu công việc của mình.
Người tới Đại Học thành ngày càng nhiều, chỗ trống ngày càng ít.
Bốn thế lực đã cho người ra ngoài thanh trừng tang thi, thành lập khu dân cư, theo phương hướng này phát triển, tang thi trong Đại Học thành nhanh chóng được dọn dẹp sạch sẽ.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc tới khá sớm, chung quanh không có bất kỳ ai, hai người cầm bánh ăn, ngồi tựa bên nhau, thỉnh thoảng nói chuyện gì đó, nhìn qua rất ấm áp.
Tiêu Dạ bị hai người để trong không gian cũng được thả ra, dù sao cũng là biến dị động vật, có thể giúp một tay.
Sau đó có mười mấy người tới, không có người quen nào, xem bộ dạng là ở bên thế lực được thống nhất từ hai thế lực khác.
Thế lực này im hơi lặng tiếng, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc chưa từng nghe thấy điều gì liên quan tới bọn họ, cũng không biết tên thống nhất sau này của thế lực này là gì.
Mười mấy người này sau khi tới lền tập chung một chỗ, chỉ chỉ Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc, mấy phút sau, một người đàn ông mang vẻ mặt bất đắc dĩ đi tới: "Hai người khỏe, tôi là Hà Thiên Lỗi, bên Tùng Nam, là dị năng giả hệ thạch, hai người là?"
"Tôi là Tô Tuệ Dung, đây là Lam Linh Úc ở Thanh bắc.
Tôi thuộc hệ không gian, còn cô ấy là hệ băng." Người ta có ý hoan nghênh, Tô Tuệ Dung đương nhiên cho người ta mặt mũi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...