Thánh mẫu: ý chỉ người tốt, hết sức vì người khác cho dù người đó có làm tổn thương đến mình.
Ở Đại Học thành thấy Hà Hiểu Dung thật sự ngoài ý muốn của hai người.
Đối với Hà Hiểu Dung, thái độ bên ngoài đương nhiên ngược lại với tâm tư của hai người, có thể giúp đã giúp, không giúp được thì không dây dưa đến, dù sao hai người cũng không dính dáng tới nữa, chuyện làm bạn bè là không thể, tốt nhất là như bây giờ - nếu như Hà Hiểu Dung có tự giác một chút họ sẽ giúp, còn không hai người cũng không muốn biết chữ thánh mẫu viết như thế nào.
Đợi hai giờ, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc ra ngoài thấy trời còn khá sớm, liền chuẩn đem đồ săn được trong Tẫn Sơn đổi lấy tích phân cùng chút thức ăn.
Mặc dù hai người không cần thức ăn nhưng việc giấu được thì cứ nên giấu.
Điều này, trước kia họ chưa từng nghĩ tới, nếu không phải hai người chưa từng thân quen ai, tần số xuất hiện trước mặt mọi người cũng ít, nếu không chỉ sợ đã có người cảm thấy kì quái.
Muốn che dấu cũng không phải là dễ.
Khu hậu cần nằm gần phòng chờ.
Đi qua hành lang tới cuối, xuống mấy bậc thềm là đến được khu hậu cần.
Đầu tiên đem đôi tích phân, lại đổi được ít lương khô có thể giữ được lâu, rất tiện lợi nhưng so với thức ăn bình thường thì đắt hơn nhiều.
Rời khu hậu cần, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc cũng không dừng lại nghỉ ngơi mà sách balo đầy thức ăn rời khỏi căn cứ.
Lần này, mục tiêu của họ là tang thi bên ngoài.
Mạt thế đã trải qua được bốn tháng, ở trong không gian ba tháng, lại vận lộn trong Tẫn Sơn hai mươi mấy ngày, hai cô ngược lại chưa từng giết tang thi, nhưng lại xử lý không ít biến dị động vật.
Rời khỏi căn cứ, đứng trên tường thành, Tô Tuệ Dung nhìn phía xa, nói: "Linh Úc, chúng ta đi thế nào đây? Dựa vào hai chân sao?"
Lam Linh Úc cũng sững sờ, "Xem ra chúng ta lên tìm ô tô trước."
Đi qua cầu gỗ, Tô Tuệ Dung cầm lấy tay Lam Linh Úc, thấp giọng nói: "Chờ mình thu phục được biến dị thực vật cấp ba kia, chúng ta rời khỏi Đại Học thành được không?"
Lam Linh Úc quay đầu nhìn: "Đi đâu giờ?"
Tô Tuệ Dung khẽ mỉm cười: "Chỉ cần chúng ta ở bên nhau, đi đâu cũng được."
"Sao đột nhiên cậu lại muốn rời căn cứ?" Lam Linh Úc không hiểu hỏi, không phải cô chưa từng nghĩ tới việc rời đi, nhưng vì Tô Tuệ Dung không có quyết định chính xác nên cô cho rằng Tuệ Dung muốn ở lại đây.
"Từ khi mới bắt đầu, cho dù là tương lai, mình chỉ muốn được sống an ổn với cậu thôi, mình từng nghĩ Đại Học thành là chỗ tốt nhất, dù sao căn cứ lớn nhất phía năm không phải là hư ảo." Tô Tuệ Dung nhìn vào ánh mắt Lam Linh Úc, rất nghiêm túc nói: "Nhưng hiện giờ, rất nhiều chuyện vượt qua khỏi dự liệu của mình, cũng có rất nhiều chuyện thay đổi, kinh nghiệm trước kia không thể dùng được nữa.
Ngụy Nam Vũ, An Tu Vũ, Thinh Kiến Vũ, ba con người này không phải đùa giỡn cậu thì trêu đùa mình, bây giờ lại có thêm Hà Hiểu Dung, thấy cô ta lại nhớ chuyện trước kia, mình thấy mọi chuyện quá đủ rồi."
Lam Linh Úc nở nụ cười: "Được, cậu muốn đi đâu thì chúng ta tới đó.
Coi như tận thế, thế giới này lớn như vậy, chẳng lẽ không có căn cứ nào chúng ta trú ngụ sao?"
Tô Tuệ Dung dùng sức gật đầu một cái.
Bốn trường đại học thành lập nên căn cứ, so với lúc đầu giờ cũng có nhiều thay đổi, trong căn cứ xây dựng lên mười mấy tòa nhà trung tâm, đầu tiên thanh lọc tang thi còn sót lại bên trong, thu thập vật tư, sau đó xây dựng tường thành, chia làm ba thế lực, việc xây dựng có xu hướng mở rộng.
Đến hiện giờ thì tạm ngừng, có hai lớp tường thành rộng lớn, chia thành tầng trong cùng tầng ngoài.
Tầng trong đương nhiên là chỗ sinh hoạt của những người ngay từ đầu sinh sống ở đây, tầng ngoài dành cho những người mới tới.
Tầng ngoài thành lập cũng khá lâu,tường thành cùng cửa lớn đã được xây dựng, mỗi người được phát một thẻ căn cước, cầm thẻ có thể tiếp nhận nhiệm vụ cùng đổi tích phân để sống sót.
Chẳng qua thời điểm ra bên ngoài, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc không nhịn được mà cau mày.
Ở bên trong họ không nhìn thấy, nhưng khi bước chân ra ngoài, họ vẫn không chịu được cảnh tượng trước mắt mình, cho dù là ban ngày, cũng không có tấm màn che sự thực, mọi việc cứ thế mà phơi bày.
Tại mạt thế, luật pháp không còn chút quyền lực, đạo đức đặt dưới ý thức sinh tồn, cho nên không ai để ý tới.
Những người đàn bà kia, chỉ vì cuộc sống của bản thân mà thôi.
"Đi đi." Tô Tuệ Dung kéo Lam Linh Úc: "Đây là lựa chọn của họ, không liên quan tới chúng ta."
Hai người bọn cô liệu có thể cứu được bao người? Họ không phải là chúa cứu thế, coi như có thể cứu nhưng một khi không gian bị tiết lộ, chờ đợi Tô Tuệ Dung chính là sống không bằng chết, có lẽ chỉ đợi đến khi họ mạnh đến nỗi không có bất cứ kẻ nào dám động đến, họ mới có thể cứu người.
Lam Linh Úc khẽ gật đầu.
Chẳng qua, hai người không muốn tìm phiền toái thì phiền toái tự động tới cửa.
Một người phụ nữ quần áo rách rưới từ trong góc chạy ra, ôm lấy chân Tô Tuệ Dung luôn miệng gọi chị chị khiến cho Tô Tuệ Dung hoàn toàn ngây dại.
Theo sau chính là một người đàn ông hơn bốn mươi, nhìn thấy Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc, khẽ cau mày, khác với vẻ bề ngoài, hắn lễ phép nói: "Người nhà của người này đã bán cô ấy cho chúng tôi, chúng tôi đổi lấy hai mươi cân thức ăn.
Chúng tôi đối xử với cô ấy khá tốt nhưng cô ta không muốn."
Mạt thế đã hơn năm tháng, quần áo là nguyên liệu không thể sống lại Lam Linh Úc cùng Tô Tuệ Dung mặc bộ quần áo dù hơi cũ một chút nhưng coi như khá chỉnh tề đại diện cho người không dễ dụng chạm,uy hiếp.
"Chị ơi cứu em, em là em gái chị đây." Người đàn bà tóc che mặt, chỉ có thể nghe thấy giọng nói "Chị, cứu em.
Chị ơi, em là em gái chị, chị không thể thấy chết không cứu."
Tô Tuệ Dung cau mày, người ta tình nguyện giao dịch, thù lao cũng đưa, bây giờ lại đổi ý, còn tùy tiện kêu người khác là chị, muốn dựa quan hệ tình thân, nếu như không phải cô là cô nhi, vào ngay người có em gái? Không phải tùy tiện kéo người khác xuống nước hay sao?
Tô Tuệ Dung đẩy cô gái kia ra, "Tôi không quen biết cô." Cô tựa tiếu phi tiếu nhìn cô gái thóc thút thít ngồi trên đất, lộ ra gương mặt xinh đẹp động lòng người, ngược lại có mấy phần quen mắt, "Tôi là cô nhi, không có em gái lớn như thế này."
Người đàn ông gật đầu tỏ hiểu, lôi kéo cô gái kia đi.
Lam Linh Úc khẽ cau mày, tựa hồ không đồng ý với cách làm của Tô Tuệ Dung.
Tô Tuệ Dung không thèm để ý nói: "Đây là người ta tình nguyện giao dịch mà thôi.
Hơn nữa, Linh Úc, hôm nay cô ta liên lụy tới chúng ta, cậu cho rằng người đàn ông kia sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Đây là mạt thế, không có trật tự, không còn đạo đức, nếu như chúng ta không đủ mạnh, vừa rồi cô gái kia kêu chúng ta là chị, cậu thật sự nghĩ chuyện đó là vô tình sao?"
Phái nữ, chính là rất dễ mềm lòng, nhất là đối phương là con gái, thậm chí khóc kêu cứu vì mềm lòng, họ sẽ không tự chủ được mà ra mặt.
Tô Tuệ Dung trầm ngâm, hơn nữa, nói khác, thật sự là em gái cô cô chưa chắc làm như hiện tại.
Lam Linh Úc hít một hơi thật sâu: "Thật xin lỗi, Tuệ Dung, mình sai rồi, mình đã nghĩ quá đơn giản." Cô nhất định phải thu hồi sự đồng cảm của mình với người khác.
Đường phố vắng tanh, ngay cả tang thi cũng không có.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc tách ra vòng quanh một lần nhưng cũng không tìm được phương tiện phù hợp.
Chuyện này thật sự nguy rồi,
Về phần tìm được có thể đi lại hay không? Cái này không vấn đề, chưa thấy heo chạy chả nhẽ chưa từng ăn thịt heo? Dù sao, hiện giờ cũng có cảnh sát giao thông bắt phạt.
Phía trước, một xe việt dã đè bẹp sáu bảy tang thi, dừng lại trước mặt hai người, phía sau cũng có hai chiếc lại gần.
Lam Linh Úc tiến lên một bước, che cho Tô Tuệ Dung.
Kính xe kéo xuống.
"Tô Tuệ Dung, Lam Linh Úc." Thinh Kiến Vũ lộ mặt ra.
Lam Linh Úc thấy Thinh Kiến Vũ thì không vui, bất quá họ không thể tìm phương tiện ngay bây giờ, phía trước tang thi sao đã bị làm thịt khá nhiều, nếu như không đi xa một chút thì không thể đạt hiệu quả như họ mong muốn.
Cuối cùng, Tô Tuệ Dung lên xe của Thinh Kiến Vũ, Lam Linh Úc khó chịu theo sau.
Lúc đi, gương mặt Lam Linh Úc đã đen đến nỗi không thể đen hơn.
Thinh Kiến Vũ ngồi ở vị trí tài xế, Tô Tuệ Dung vốn cho rằng hắn sẽ nói chuyện nhưng cuối cùng lại không cất tiếng.
Mục đích của ba chiếc xe tiến tới là Thành Nam - trung tâm mua bán lương thực trước kia, chỗ đó chưa bị thanh lý lần nào.
Chẳng qua muốn đi tới đó sẽ phải đi qua tiểu khu mua bán, vì số lương thực đó, lúc mạt thế mới bắt đầu, bốn thế lực đã từng phái người đi nhưng không những không lấy được gì mà lại tổn thất không ít người.
Sau đó, mặt trời máu xuất hiện, tang thi bạo động, nhân lực thiếu hụt, quản lí cũng không phái người tới đây, Thành Nam cứ thế để không như món hời, lần này có rất nhiều người tới căn cứ, thức ăn có chút eo hẹp, Thành Nam một lần nữa được gợi nhớ tới, Thinh Kiến Vũ cùng một số dị năng giả cấp ba tự động xin đi, vừa đúng lúc gặp Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc.
Tiếng xe việt dã đã dẫn tới rất nhiều tang thi, chẳng qua người lái xe trực tiếp tông qua cũng không có dừng lại, những xe phía sau cũng như thế.
Khoảng hai giờ sau, Thành Nam đã ngay trước mặt.
Xe không dừng lại mà trực tiếp chạy tới.
Vô số tang thi trước mắt, xe việt dã không tiến tới được nữa.
Dị năng giả trong xe đã bắt đầu động thủ.
Hỏa cầu, băng tiễn, vân vân không trật tự được phóng ra, những dị năng giả này đều thuộc cấp hai, người thấp nhất cũng ở hạng trung, lực sát thương rất lớn, mọi người cũng không ham chiến, quét dọn tang thi xung quanh xe rồi rời đi.
Tang thi thật sự quá nhiều, một nhóm rồi một nhóm thi nhau dọn dẹp, tốc độ xe lúc này thực sự quá chậm.
Trời dần tối.
Thinh Kiến Vũ đã sớm biết việc này sẽ không thuận lợi, cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị, đoàn người tìm một cửa hàng coi như an toàn, chuẩn bị nghỉ ngơi một buổi chiều.
Trong đoàn người lần này, trừ Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc hai người phụ nữ mới theo thì còn một người quen, chính là thanh mai trúc mã của An Tu Vũ – Từ Thanh Thanh.
Từ Thanh Thanh cùng Tô Tuệ Dung và Lam Linh Úc không ở cùng một chiếc xe, lúc dừng chân mới nhìn thấy hai người, nhất thời bị dọa sợ hết hồn.
"Hai người, hai người không phải đã chết rồi sao?" Kéo hai người ra một góc, Từ Thanh Thanh sắc mặt tái nhợt: "Ngụy hội trưởng nói hai người bị biến dị thực vật giết chết, Tu Vũ rất buồn, cuối cùng vẫn đánh Ngụy hội trưởng một cái." Cô đã biết Lam Linh Úc là em gái mất tích của An Tu Vũ, nói chuyện không đầy mùi súng giống như trước kia nữa.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc nhìn nhau, họ cũng không nghĩ lại gặp người Nam Thiên ở chỗ này, thậm chí còn là người quen.
"Chuyện này rất phức tạp, trong khoảng thời gian ngắn thì không thể nói rõ ra được." Tô Tuệ Dung nói: "Chẳng qua, cô có thể không đem chuyện chúng tôi còn sống nói ra được không?"
Từ Thanh Thanh nhất thời có chút khó xử, nhìn Lam Linh Úc: "Nghe thấy cô chết, Tu Vũ rất khổ sở, đến giờ cũng không như trước, tôi muốn..."
Lam Linh Úc gật đầu, "Nói cho An Tu Vũ cũng được, đừng nói cho người khác thì không sao."
Từ Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, cô đỏ mặt một chút, đối với Lam Linh Úc nói: "Chuyện trước kia thật xin lỗi."
Lam Linh Úc lắc đầu, bày tỏ không quan tâm, trước tình yêu bao giờ cũng mù quáng, nếu ai dám cướp Tô Tuệ Dung của cô, cô cũng làm như thế.
Từ Thanh Thanh là một trong số ít dị năng giả hệ không gian, lần này Thanh Bắc cùng Nam Thiên hợp tác, mọi thứ cơ hồ đặt trong không gian của Từ Thanh Thanh.
Trăng dần lên cao.
Trừ bước chân của người gác đêm, chỉ có tiếng thở đều đều của mọi người.
"A!" Tiếng kêu thảm thiết đột nhiên truyền tới, đánh thức mọi người.
"Chuyện gì?"
Dị năng giả hệ quang tạo lên một quang cầu, chầm chậm bay lên không trung.
Con ngươi nhất thời co rút, người gác đêm đã chết, trên ngược xuất hiện một lỗ thủng to, trái tim biến mất.
Thinh Kiến Vũ sắc mặt khó coi, vội vàng phân phó, tập trung mọi người lại một chỗ.
"Có tang thi." Âm thanh nhẹ nhàng của Lam Linh Úc phá lệ rõ ràng trong không khí an tĩnh ở đây.
Thinh Kiến Vũ trầm mặc, ba người thành một đội, tất yếu đem nơi này kiểm tra rõ ràng.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc đi cùng nhau, cự tuyệt vào nhóm với Thinh Kiến Vũ, dù sao Lam Linh Úc cũng là dị năng giả cấp ba, thực lực cũng không phải yếu kém.
Thinh Kiến Vũ tìm một cửa hàng rất lớn, bởi vì gần năm không có ai sinh sống nên bên trong lớp bụi thật dày bao phủ mọi thứ, không có dấu vết gì là có người tiến vào, vì để phòng ngừa, Thinh Kiến Vũ cong tự mình đi vào kiểm tra, căn bản không có phát hiện tang thi.
"Tuệ Dung, cẩn thận chút, con tang thi này rất có thể đã tiến hóa." Lam Linh Úc lôi kéo Tô Tuệ Dung, thấp giọng nói, tinh thần lực của cô chẳng qua chỉ bảo hộ xung quanh hai người, cho nên không có cảm giác cái gì tiến tới.
Tô Tuệ Dung trịnh trọng gật đầu.
Màu lam trên tường băng đột nhiên sáng lên, một móng vuốt màu đen cào lên tường băng tạo thành một vệt sâu.
Lam Linh Úc nghiêm túc, nhanh chóng dựng lên tường băng, vây kín con tang thi bên trong.
Móng vuốt tang thi cơ hồ cào nát tường băng.
Động tĩnh này đưa tới sự chú ý của người khác.
Nhưng không ai để ý, trong bàn tay của Tô Tuệ Dung, một mầm non hiện ra, màu xanh lá của Đằng Mạn.
Đêm tối là thời điểm thuận lợi nhất cho sự mờ ám.
Đằng Mạn chậm rãi quấn vào chân tang thi.
Tác giả: QAQ, lăn qua lăn lại......~(~o ̄▽ ̄)~o...!lăn qua lăn lại......o~(_△_o~) ~...!
Chương này thật ngắn, dầu gì cũng là chương mới, không thể coi ta thất hứa được, 23333 ( Ha ha ha).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...