Sáng hôm sau, đúng năm giờ sáng, Tô Tuệ Dung liền thức giấc.
Do cuộc gặp mặt hôm qua kết thúc khá muộn, trên đường lại gặp Từ Thanh Thanh, sau một hồi nói chuyện cùng với cô ta, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc không còn hứng thú tới chỗ giao dịch nữa, sau đó hai người trở về kí túc xá, nhưng ngay lúc trở về, hai người gặp Tô Lan, Tô Lan đợi cửa để đưa hai người chút dụng cụ hàng ngày, Tô Tuệ Dung không khách sáo mà nhận lấy.
Bên ngoài đã hửng sáng, Tô Tuệ Dung nằm ì trên giường, lười biếng không muốn rời giường.
Trong chiếc chậu là một khối băng lớn, nửa đêm Linh Úc vào không gian đã đổi một khối băng khác, đến bây giờ chỉ còn lại chút xíu, trong không khí còn lưu lại hơi lạnh từ khối băng tỏa ra.
Trên giường chỉ có một mình Tô Tuệ Dung
Tối hôm qua sau khi tạm biệt tô Lan, Tô Tuệ Dung bị Lam Linh Úc vần qua vần lại suốt buổi tối đến không chịu nổi, đúng lúc Tô Tuệ Dung muốn đá Lam Linh Úc xuống giường thì Lam Linh Úc đột nhiên có cảm giác muốn đột phá, lửa giận đang cháy bùng bùng vì bị dày vò suốt buổi tối như bị dội một gáo nước lạnh, tắt ngủm, Tô Tuệ Dung trực tiếp đem Lam Linh Úc vào không gian, kín đáo lấy mấy khối linh khí kết tinh đưa cho Lam Linh Úc, không như trước luôn ở bên trong không gian cùng Lam Linh Úc, lần này cô ra bên ngoài ngay lập tức rồi cứ thế đi ngủ.
Sau đó, Tô Tuệ Dung nằm một mạch tới năm giờ rưỡi sáng.
Cô vẫn muốn nằm tiếp, chỉ là bảy giờ đã phải tới đại sảnh nhiệm vụ để tập hợp, lại phải đi ăn sáng, rồi đưa Lam Linh Úc ra ngoài, vì vậy cô không muốn rời giường là việc không thể.
Ngáp một cái, Tô Tuệ Dung đang ở trên giường đi vào không gian.
Trong không gian, Lam Linh Úc đang đứng chỗ đất trống, đưa lưng về phía Tô Tuệ Dung, không biết đang làm gì.
Mùi hương của mì lan tỏa khắp không gian, hương vị bò luôn luôn có mùi thơm rất ngon.
Tô Tuệ Dung rón rén lại gần, đem tay đặt lên bả vai của Lam Linh Úc, giở trò đùa dai một chút.
Kết quả Lam Linh Úc rất bình tĩnh mà quay đầu lại, chỉ món mì nấu xong, "Cậu có muốn ăn không?"
Tô Tuệ Dung lắc đầu, "Mình ăn sáng rồi sẽ không ăn nữa, những người khác sẽ nghi ngờ đó."
Lam Linh Úc tắt đèn cồn, đứng lên, đem mấy món đã chuẩn bị xong đặt lên bàn gỗ: "Hoài nghi cái gì, người khác hỏi cứ bảo là cậu đang giảm cân."
Tô Tuệ Dung suy nghĩ một chút, mặc dù lấy cái cớ giảm cân sẽ khiến người khác oán hận một phen nhưng cũng không phải không chấp nhận được, nghĩ thế Tô Tuệ Dung liền ngồi cạnh Lam Linh Úc, nhìn bát mì đầy ập phía trước.
Món mì nấu cùng cà chua cùng một ít rau trồng, còn có mấy quả trứng chim không biết lấy từ đâu ra, món mì nóng hổi làm người ăn phải nuốt nước miếng.
Lam Linh Úc đứng dậy, đi ra đâu đó lấy một gói mù tạt, khẩu vị của Tô Tuệ Dung tương đối nặng cho dù có ăn mì cũng phải ăn chung với mù tạt.
Tô Tuệ Dung ăn bát mì, thoải mái thở dài một tiếng: "Đây mới là cuộc sống nha."
Lam Linh Úc nuốt sợi mì, nhìn qua nói: "Vậy sống ở đây cũng được."
"Như vậy sẽ điên đó." Tô Tuệ Dung ngẩng đầu lên nói: "Dị năng của cậu sao rồi?"
Lam Linh Úc vung tay, một đoạn của dòng suối cách đó không xa kết thành tầng băng mỏng, nhưng rất nhanh bị dòng nước cuốn trôi đi.
Lại vung tay một lần nữa, vườn rau bị bao phủ bởi tầng băng mỏng.
Lam Linh Úc nói: "Dị năng của mình đã tiến hóa tới cấp thứ hai, tinh thần lực tăng lên rất nhiều so với trước, khả năng sát thương cũng lớn hơn rất nhiều." Cô đưa tay ra, trong lòng bàn tay ngưng tụ một khối băng: "Đây là lá chắn, so với trước cứng rắn hơn rất nhiều, cùng hệ thổ không khác nhau nhiều lắm, thuộc tính nghiêng về phòng ngự khá cao."
Dừng lại một chút, Lam Linh Úc thu hồi lá chắn, tiếp tục nói: "Còn dị năng hệ tinh thần của mình hình như cũng tiến cấp, phạm vi xa hơn lúc trước.
Ngoài ra, tinh thần lực của mình cũng có thể biết người khác muốn gì, còn có thể công kích người khác, chỉ là hiện tại không có thí nghiệm nên mình cũng chưa chắc lắm."
Thiên phú của Lam Linh Úc thật sự rất mạnh, Tô Tuệ Dung kinh ngạc một chút rồi nhanh chóng cao hứng: "Có công kích, có phòng thủ, Linh Úc, hai dị năng này của cậu rất mạnh, khá thật đấy."
Lam Linh Úc ăn nốt bát mì, có chút nghi ngờ nói: "Mình cảm thấy dù dị năng của mình có tiến cấp làm cho tinh thần lực nhiều hơn chút, khả năng sát thương nhiều hơn chút thì cũng chẳng khác gì lúc trước."
"Thật ra như vậy cũng khá rồi, tinh thần lực nhiều hơn trước chính tỏ cậu có thời gian dùng dị năng nhiều hơn trước, uy lực mạnh hơn là có thể giết nhiều tang thi hơn."
Hai người dùng mười phút đồng hồ giải quyết bữa sáng, sau đó đi ra ngoài.
Bên ngoài đã bảy giờ.
Hai người dọn dẹp một chút, chuẩn bị ra ngoài.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Tô Tuệ Dung đi ra mở cửa.
Bên ngoài là Dương Lộ, còn Lâm Vũ không thấy đâu.
"Cùng đi ăn sáng không?" Dương Lộ cười hỏi.
Tô Tuệ Dung gật đầu: "Lâm Vũ đâu?"
Dương Lộ mất hứng nói: "Lâm Vũ tới chỗ anh của cô ấy."
Tô Tuệ Dung kinh hãi: "Anh trai Lâm Vũ?"
Dương Lộ là một cô gái tương đối đơn thuần, cái gì cũng thể hiện trên mặt, chỉ thấy bây giờ cô cười lạnh nói: "Anh trai của cô ấy cũng là sinh viên, bây giờ là dị năng giả, địa vị cũng không tệ, không biết lấy tin tức Lâm Vũ tới đây từ đâu, đêm hôm qua liền tới đón cô ấy đi rồi."
Tô Tuệ Dung cười nhẹ, an ủi Dương Lộ: "Bọn họ là anh em, dĩ nhiên dù ở chung một chỗ cũng không sao, mà chỗ này cũng không phải không thể rời đi."
Dương Lộ lắc đầu: "Tôi không phải vì lý do này, ban đầu anh Vương cứu cô ấy, cô ấy lại nói mình không có nơi nương tựa, một thân một mình tới Đại Học thành làm thêm, hi vọng Anh Vương có thể giúp đỡ cô ấy.
Bây giờ tôi mới biết, cô ấy lúc đấy nói như vậy để cúng tôi có thể thông cảm mà giúp đỡ, nhưng như vậy chẳng phải cô ấy lừa gạt mọi người? Cho dù cô ấy không nói như thế chúng tôi vẫn giúp đỡ mà.
Lúc mới tới đây, anh trai cô ấy tìm tới, Lâm Vũ việc gì cũng không nói cứ thế mà đi, cô ấy không coi tôi là bạn bè sao?"
Dương Lộ lớn tiếng nói, vừa nhìn là biết, cô rất tức giận.
Tô Tuệ Dung vỗ vai an ủi Dương Lộ: "Không nên tức giận, Lâm Vũ không có coi cô là bạn bè, cô cần gì phải vì một người như thế mà tức giận.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc không thân với Lâm Vũ, tự nhiên không có cảm giác bị phản bội, nhẹ nhàng an ủi Dương Lộ.
Dương Lộ không để ý tới bàn tay đặt trên vai mình, "Đừng quan tâm cô ta nữa, chúng ta đi ăn cơm, tý nữa còn phải tới đại sảnh nhận nhiệm vụ."
"Ừ." Tô Tuệ Dung gật đầu, đi ra ngoài cùng Lam Linh Úc, khóa cửa thật kĩ.
Dương Lộ nhìn Lam Linh Úc, có chút khó hiểu hỏi Tô Tuệ Dung: "Cô ấy có vẻ không thích nói chuyện nhỉ."
"Linh Úc xấu hổ." Tô Tuệ Dung bình tĩnh nói, dù sao mọi người bên ngoài luôn thấy Lam Linh Úc rất it nói chuyện, cứ bảo cô ấy xấu hổ cũng được, nhưng thực tế là Lam Linh Úc lười nói chuyện với người khác.
Dương Lộ không dám tin hỏi lại: "Xấu hổ?"
Tô Tuệ Dung gật đầu.
"Hai người bọn cô quan hệ tốt thật." Dương Lộ thấp giọng cảm thán, ngay sau đó nghĩ tới Lâm Vũ liền cảm thấy khó chịu, cô thật sự coi Lâm Vũ là bạn tốt.
Tô Tuệ Dung cầm tay Lam Linh Úc: "Tôi cùng Linh Úc từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đương nhiên so với người khác "thân mật" hơn nhiều."
Nhóm ba người cùng đi xuống dưới, cùng đường gặp mấy người khác cũng định đi ăn cơm, trừ Lam Linh Úc ra thì cũng không có dị năng giả nữ nào khác.
Trong hồ, hoa sen nở rực rỡ.
Lúc Lam Linh Úc đi qua hồ sen, dừng lại một chút, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
"Tuệ Dung, nơi này?" Lam Linh Úc thấp giọng hỏi.
Tô Tuệ Dung kinh ngạc nhìn Lam Linh Úc: "Bây giờ không phải lúc nói chuyện, trở về hãy nói." Hôm qua Linh Úc đâu có cảm nhận thấy gì.
Hôm qua trên đường tới kí túc xá, lúc thấy hồ sen này cô cũng thấy có gì là lạ, định nói nhưng lại thấy Lam Linh Úc không phát hiện ra, cô cũng không dám nói.
Lam Linh Úc không phát hiện dị thường chứng tỏ rằng hồ sen này có gì đó mạnh hơn hai người rất nhiều.
Hơn nữa hồ sen cũng không gây phiền phức gì, cô cũng không tự tìm phiền toái mà kể chuyện này ra.
Hành động của hai người rất kín đáo, không có đem lại sự chú ý, ba người từ từ đi tới căn tin.
Ăn một chút điểm tâm, ba người đi tới đại sảnh nhận nhiệm vụ.
Vừa bước chân vào đại sảnh nhận nhiệm vụ đã thấy một bảng điện tử treo trên tường được chia làm hai phần, một phần là nhiệm vụ cố định, phần còn lại là nhiệm vụ tự do và nhiệm vụ tư nhân, chỉ là nhiệm vụ tư nhân tới giờ cũng chưa ai hoàn thành, mà nhiệm vụ tư nhân cũng không có nhiều lắm.
Trong đại sảnh nhận nhiệm vụ có năm cửa, cửa nào cũng có người đứng xếp hàng, đó là những người thuộc đội ngũ tới nhận nhiệm vụ, có vẻ rất náo nhiệt.
Ba người nhìn một lượt, cuối cùng cũng nhìn thấy đám người Vương Mạnh.
.
Truyện Tiên Hiệp
"Tới sớm ghê! " Vương Mạnh cười chào hỏi.
Dương Lộ lại gần: "Anh Vương cũng tới sớm nha, đội trưởng An chưa tới sao?"
Vương Mạnh lắc đầu: "Chưa tới,"
"Vậy chúng ta ở đây chờ một loát." Dương Lộ đứng cùng chỗ Vương Mạnh.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc không thích ra mặt, tìm chỗ vắng người đứng.
"Trong cái hồ đó có gì vậy nhỉ? Tuệ Dung, sao cậu lại biết có gì đó trong hồ." Thấy không có ai chú ý tới hai người, Lam Linh Úc thấp giọng hỏi.
"Hôm qua vừa mới tới mình liền phát hiện ra, nhưng mình lại thấy cậu không có phản ứng gì nên không có nói." Tô Tuệ Dung cau mày nói.
"Cậu làm sao lại phát hiện ra trong hồ có cái gì đó>: Lam Linh Úc cũng cau mày: "Câu nói mình là dị năng giả, có tinh thần lực cường đại, tại sao cậu phát hiện ra mà mình lại không biết gì?"
Tô Tuệ Dung lắc đầu: "Mình cũng không rõ lắm."
Lam Linh Úc cầm tay Tô Tuệ Dung, mất hứng nói: "Sau này có chuyện gì phải nói với mình, không được phép dấu diếm."
Tô Tuệ Dung cười khúc khích: "Được, mình đã biết."
"Ngụy hội trưởng, Ngụy hội trưởng tới......"
"Ngụy hội trưởng......"
Bất ngờ trong đại sảnh truyền tới một trận ồn ào, nghe loáng thoáng mọi người rối rít gọi Ngụy hội trưởng.
Tô Tuệ Dung trầm mặc, Ngụy Nam Vũ tới đây sao? Liệu giờ nhét Linh Úc vào không gian kịp không nhỉ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...