Ngày hợp báo cũng đến, cánh nhà báo, phóng viên được mời đến đều tập hợp đầy đủ bên trong công ty. Các nghệ sĩ và diễn viên không phận sự đều không được đến phòng hợp trong thời gian này. Tào Cận chỉnh trang lại quần áo cho Lưu Diệp Minh, dăn dò vài lời: “Cứ nói thẳng ra hết mọi chuyện. Bằng cứ đều đã có đầy đủ rồi, em không cần phải lo lắng. Đừng căng thẳng, em hít thở thật sâu vào, phải bình tĩnh…”
Lưu Diệp Minh bật cười với quản lí nhà mình: “Anh Cận, anh bình tĩnh đi. Anh đổ mồ hôi rồi kìa, tay anh cứ run vậy có chỉnh mãi thì cà vạt cũng không ngay đâu.”
Tào Cận nghe Lưu Diệp Minh nói như vậy, ngước măt nhìn hắn, đầy đáng thương nói: “Diệp Diệp, anh căng thẳng quá.”
Chí Vân vừa hay nghe được câu nói này của Tào Cận, đưa tay vỗ vỗ vai trấn an: “Diệp Minh cậu ta không căng thẳng, em căng thẳng làm gì. Cũng không phải lần đầu hợp báo mà.”
Tào Cận hất tay Chí Vân, ghét bỏ đáp: “Lần hợp báo này không giống những cái khác.”
Trần Đình Y một bên nhận điện thoại, nói nói vài câu với bên kia rồi cúp máy. Y đưa mắt nhìn sang phía bọn họ, Chí Vân hiểu ý liền tìm cách kéo Tào Cận đi: “Tiểu Cận, chúng ta đi xem lại danh sách một chút.”
Tào Cận có hơi phản kháng, lại thấy hướng nhìn của Chí Vân, mới miễn cưỡng rời đi.
Trần Đình Y tiến đến gần Lưu Diệp Minh, từ phía sau ôm người vào lòng, dịu dàng hỏi: “Em căng thẳng không?”
Lưu Diệp Minh mỉm cười: “Không có.”
Trần Đình Y vùi đầu vào cổ Lưu Diệp Minh, hít hà mùi hương gây nghiện này. Hạ giọng thì thầm gì đó vào tai bé cưng. Lưu Diệp Minh mở to hai mắt kinh ngạc, kích động rời khỏi vòng tay của Trần Đình Y, xoay người nhìn thẳng vào mắt y: “Anh nói thật?”
Trần Đình Y véo véo má Lưu Diệp Minh: “Không gạt em. Mã Lương chiều nay sẽ đáp sân bay.”
Lưu Diệp Minh: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Xong hợp bái em muốn đi đón anh Mã.”
Trần Đình Y: “Không cần đâu, cậu ta có một việc khác phải làm. Làm xong sẽ đến gặp chúng ta.”
Lưu Diệp Minh hơi có chút tiếc nuối: “Vậy sao”
Lúc này cửa phòng bật mở, nhân viên công tác vào thông báo: “Đến giờ rồi, hai người mau ra đến đó đi.”
…****************…
Trong hội trường, mọi thứ khá là yên tĩnh, chỉ có thể nghe được vài tiếng xì xầm rất khẽ. Ánh đèn flash lấo lóe liên tục khiến những người khác phải chói mắt. Chỉ là Trần Đình Y và Lưu Diệp Minh đồng thời đồng dạng đều đã quá quen thuộc với chuyện đó rồi. Tiếng chụp ảnh cứ vang mãi không dừng, đến độ kết thúc hợp báo Lưu Diệp Minh đã phải nói: “Thời gian này em không chụp ảnh đâu, tiếng máy ảnh sợ hãi quá.”
Cả hai ngôig đối diện với một đám phóng viên, trên bàn bày cơ hồ là micro. Trần Đình Y lên tiếng trước: “Xin chào các bạn, hôm nay Hướng Thiên tổ chức sự kiện hợp báo nhầm mục đích giải thích toàn bộ những thông tin trên mạng xã hội mấy ngày nay. Để tránh việc xảy ra sơ xuất, khiến nhiều nhà báo không thể nghe được những gì chúng tôi nói. Nên chúng tôi sẽ phát trực tiếp buổi hợp báo hôm nay.”
Bình luận trên mạng nhảy điên cuồng.
Fan A: “Lâu lắm rồi mới được xem trực tiếp hai cục cưng của mị. Diệp Diệp cưng ơi, sao lâu rồi không xuất hiện vậy? Mhuhuhu…”
Fan B: " Đình Đình không hổ là ông chủ lớn, biết sẽ có người nhất định sẽ xuyên tạc, cắt ghép lời nên phát trực tiếp luôn. Sau này bọn họ có muốn đưa tin giật gân cũng không được."
Fan C: “Đình Đình làm vậy để giảm bớt thôi. Chứ tụi anti vẫn có thể cắt ghép hay xuyên tạc đó. Ai không xem livestream sẽ tin ngay.”
Fan D: “Đúng vậy nha. Nhưng mà… con trai ơi, hôm nay con đẹp quá… mami yêu con…”
Fan A: “Mấy ngày nay tui toàn vào vlog của người ta để tìm Diệp Diệp không á.”
Fan B: “Vlog của Vu Cương là có sự xuất hiện của Diệp Diệp nhiều nhất nha…”
Fan C: “Đúng vậy, nhưng mà Diệp cưng ơi, anh tự quay vlog đi…”
Anti: “Muốn mở hợp báo à, còn không phải là dùng tiền để chuyện này lắng xuống sao. Mở hợp báo, làm màu thật.”
Tất cả"…". Truyện Cổ Đại
Một phóng viên lên tiếng hỏi trước, chỉ là ngữ điệu của người này nghe ra có chút khinh thường bọn họ: “Thầy Lưu cho tôi hỏi, chuyện giữa anh và nữ minh tinh kia là sao? Anh bỏ mặc bạn gái một mình mang thai, cũng bỏ con luôn sao. Cô ta bảo anh không nhận con. Một mình cô ấy đối mặt, áp lực đến mức hư thai, anh là ảnh đế nhưng đạo đức lại như vậy sao?” *
Lưu Diệp Minh hơi mím mối, thở dài thường thượt rồi bật ra nụ cười nửa miệng: “Tôi hiện tại xin nói luôn, người mà cô minh tinh đó đề cập không phải là tôi. Cô ta cũng không nêu đích danh tên tôi, tôi cũng không biết cô ta là ai cho đến khi tin đồn được lan truyền. Chuyện cô ta hư thai tôi rất lấy làm tiếc.”
Phóng viên càng được nước làm tới: “Đây dù sao cũng là lời từ một phía của anh, bọn tôi tin nhưng cộng đồng mạng có tin không thì tôi không chắc.”
Trần Đình Y mặt không chút biểu tình lên tiếng đáp trả, dù vẫn là cách nói chuyện nho nhã như bình thường, nhưng người nghe lại cảm giác có một áp lực vô hình không thể nói thành lời. Hay đúng hơn Trần Đình Y từ đầu đến chân đều toát lên phong thái lãnh đạo.
Trần Đình Y: “Những gì chúng tôi nói đều là sự thật. Có thể định nghĩa về sự thật của chúng tôi và bạn khác nhau. Sự thật của bạn là những gì bạn muốn nghe và muốn tin. Còn sự thật của chúng tôi là những gì nó đã và đang xảy ra. Tôi cũng xin hỏi bạn có bằng chứng gì chứng minh những gì cô minh tinh kia nói là thật không?”
Tay phóng viên bị hỏi vặn lại, cả người tức đến nghẹn đỏ mặt. Gã trước nay luôn theo sự thật và lẽ phải, với gã mà nói phóng viên chính là người tìm hiểu sự thật, đưa sự thật đến tay mọi người. Vạch trần những người mang danh nghệ sĩ lại không có đạo đức. Lần này liên quan đến cuộc đời của một cô gái, gã ta mang trên mình chiếc áo chính nghĩa, nhất định sẽ không để yên chuyện này. (Tự tui viết tự tui buồn nôn…)
Phóng viên: “Vậy cho hỏi hai vị có bằng chứng gì chứng minh thầy Lưu không có mối quan hệ với nữ minh tinh ấy. Hình ảnh được chụp, dáng người đến quần áo đều giống với thầy Lưu thì giải thích thế nào?”
Lưu Diệp Minh trái với vẻ kích động của phóng viên kia, hắn rất bình tĩnh mà trả lời: “Quần áo tôi mặc thường đều là hàng bình dân, muốn tìm mua rất dễ. Lại thêm một người đã có lòng muốn hại người khác sẽ rất dễ dàng có cách.”
Lưu Diệp Minh nói xong, Trần Đình Y nhìn sang bên cánh gà ra hiệu cho nhân viên công tác. Màn hình chiếu phía sau hai người họ hiện lên một đoạn ghi âm.
Nội dung bên trong khiến tất cả đều chết lặng rơi vào trầm tư. Tay phóng viên như không tin vào những gì mình nghe được, hai mắt trợn tròn kinh hãi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...