Trần Đình Y nhìn tin tức trên mạng, chỉ cười khẩy một cái, không nói gì gọi cho Mã Lương, bảo anh ta mua thêm bài từ các trang báo mạng chính thống. Nếu đã không giải quyết một cách bình lặng, thì y không ngại làm cho to chuyện thêm. Nữ minh tinh kia cũng không chỉ đích danh Lưu Diệp Minh, nên nếu có kiện cũng không thể được. Giờ này phía Lưu Diệp Minh hay công ty lên tiếng, cũng chỉ làm tăng thêm độ tin cậy của tin đồn. Anti sẽ dựa vào đó bảo Lưu Diệp Minh có tật giật mình.
Dựa theo những bình luận trên mạng, với người có thâm niên trong nghề như Trần Đình Y, rất dễ phát hiện có rất nhiều acc mới được tạo. Chắc chắn Nghị Úy đã bỏ tiền mua dư luận hắc nước bẩn vào Lưu Diệp Minh. Nếu ít người thì cũng chỉ là lời ong tiếng ve, nhưng số lượng đạt đến ngưỡng 50%, sẽ có nhiều người tin những lời đồn đó là sự thật.
Lưu Diệp Minh đời trước cũng vậy, khi bị hất nước bẩn, ban đầu còn ra sức thanh minh. Về sau lời chửi rửa càng ngày càng nhiều, đến mức bản thân Lưu Diệp Minh còn hoài nghi mình có phải hay không đã làm ra những chuyện đó.
…****************…
Trần Đình Y ngắt điện thoại của Mã Lương, đưa mắt nhìn bộ dáng nhếch nhác của bạn mình thì nhíu mày. Y đưa chân đá đá vào chân Chí Vân: “Cậu ở đây buồn rầu, cũng không kéo người về được đâu.”
Chí Vân điên cuồng vò đầu mình, cắn chặt răng: “Vậy cậu nói tôi cần phải làm gì chứ hả?”
Trần Đình Y nhìn dòng tin nhắn mà Lưu Diệp Minh vừa gởi tới, sau đó nói: “Chu Thanh Phong.”
Chí Vân nghe đến ba chữ này, khựng lại vài giây, như nhớ ra gì đó mà ánh mắt tối sầm lại: “Sao cậu lại biết cái tên này?”
Trần Đình Y nhún vai: “Lưu Diệp Minh gởi tin nhắn cho tôi, em ấy bảo trợ giảng của ba Tào Cận tên là Chu Thanh Phong, có vẻ người này cũng thích Tào Cận. Nên tôi đoán cậu cũng biết cái tên này thôi.”
Chí Vân im lặng. Lần đó khi Tào Cận rời đi, Chí Vân đã điều tra Chu Thanh Phong, biết được tên này theo học lớp võ của Tào Dung từ lâu. Mối quan hệ của Tào Cận và Chu Thanh Phong cũng rất tốt. Không cần Trần Đình Y nói, Chí Vân cũng biết rõ Chu Thanh Phong thích Tào Cận. Cái ánh mắt mà Chí Vân bắt gặp được khi Chu Thanh Phong nhìn Tào Cận khiến hắn sợ hãi, vì hắn cũng dùng ánh mắt ấy nhìn Tào Cận.
Trần Đình Y lại nói, lúc này giọng điệu cực kì hờ hững: “Cậu ở đây mà bê tha đi. Chu Thanh Phong nhìn kiểu gì cũng nhìn ra được là người tốt. Không hút thuốc, cũng không đào hoa. Cậu điều tra người ta rồi, chắc cũng nên biết tên này từ rất lâu đã có ý với Tào Cận. Khi đó Tào Cận còn thích cậu nên Chu Thanh Phong không có cơ hội. Hiện tại Tào Cận thấy cậu như vậy, đổi lại là người khác chắc cũng không ngấm nổi mà bỏ chạy.”
Nói xong không để Chí Vân trả lời, y liền rời đi. Mặc kệ lời mình nói có thật sự ảnh hưởng đến Chí Vân hay không. Trần Đình Y chỉ có thể chỉ hướng chó Chí Vân mà thôi, chuyện phải đi thế nào là quyết định của Chí Vân. Phía Lưu Diệp Minh cũng tương tự có suy nghĩ như vậy.
…****************…
Gác lại chuyện của Tào Cận và Chí Vân, mấy ngày sau đó Trần Đình Y và Tào Cận vẫn như thường ngày đến công ty, lên lớp dạy diễn xuất. Hạo Kì cả ngày hôm đó luôn như có điều muốn nói, lại như thế nào mỗi khi lại gần Lưu Diệp Minh đều có người chen vào.
Đến giờ giảng lao, Hạo Kì đằng đằng sát khí kéo tay Lưu Diệp Minh đi vào một góc khuất. Trần Đình Y theo ngay phía sau. Thấy mọi người hoang mang nhìn theo, Trần Đình Y trước khi rời khỏi đã nói: " Mọi người trong vòng 20 phút tự nghĩ ra kịch bản ngắn, chủ đề tự do, nhưng phải là diễn cảnh bi kịch."
Một câu này của Trần Đình Y khiến tất cả người có mặt ở đó đều méo mó. Kỉ Hoan đứng một bên quan sát toàn bộ biểu cảm của Trần Đình Y, Lưu Diệp Minh và Hạo Kì. Qua một lúc sau, phòng luyện tập không ai để ý đã thiếu đi hai người.
Hạo Kì nhìn trái nhìn phải, xác nhận không có ai ngoài bọn họ mới dám lên tiếng: “Chuyện tin đồn lan truyền mạnh trên mạng là sao?”
Lưu Diệp Minh nghiêng đầu bình thản, như thee đó là điều hiển nhiên: “Là Đình Y mua bài đấy.”
Hạo Kì nhìn qua Trần Đình Y, y chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Hạo Kì thở dài bất lực: “Không rõ vì sao, Nghị Úy mấy ngày này vẫn luôn chuyển khoản một số tiền lớn cho tôi. Tôi hỏi vì sao lại làm như vậy.”
Lưu Diệp Minh thấy Hạo Kì không nói tiếp thì hỏi: “Vậy Nghị Úy trả lời cậu ra sao?”
Hạo Kì nhếch miệng giễu cợt nói: “Lão ta nói muốn bù đắp cho tôi, cậu có tin không?”
Hạo Kì: “Hai người đừng thương hại tôi. Dù tôi có ngu ngốc thế nào đi nữa cũng là người bình thường có trí tuệ, không phải con nít lên 3. Thay vì gọi là bù đắp thì đúng hơn là, thứ nhất lão ta cần người giữ hộ số tiền đen chưa kịp rửa này, tránh khi kê khai tài sản bị phát hiện. Thứ hai, nếu mọi chuyện của lão bị bại lộ, tôi giữ số tiền này, hai người nói xem tôi phải ngồi tù bao lâu?”
Trần Đình Y: “Cậu sẽ tố cáo Nghị Úy không?”
Hạo Kì nhún vai: “Nếu Diệp Minh phạm tội, anh có thể tố cáo không?”
Trần Đình Y bị hỏi ngược lại làm cho câm nín, nếu chuyện đó xảy ra, y cũng không chắc bản thân sẽ vì người dân mà chính tay mình đưa Lưu Diệp Minh vào tù. Nhưng dù sao thì đó cũng chỉ là giả thuyết của Hạo Kì, chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra.
Hạo Kì nhìn biểu cảm của Trần Đình Y thì bật cười: “Tôi cũng như các người mà thôi. Việc tôi đưa thông tin mà tôi biết cho hai người đã là giới hạn rồi. Còn chuyện khác tôi e là không thể làm gì được.”
Lưu Diệp Minh: “Cậu vẫn nuôi hy vọng với Nghị Úy sao?”
Hạo Kì mỉm cười không trả lời mag quay đi. Lưu Diệp Minh khẽ lắc đầu, thấp giọng nói, như là nói với Hạo Kì cũng tựa như nói chuyện đời: “Anh nhìn xem, dù có là một tên ngu ngốc thì vẫn có quy tắc và niềm kiêu hãnh của riêng mình, huống chi là người bình thường như Hạo Kì hay như chúng ta.”
Trần Đình Y nhìn Lưu Diệp Minh, đưa tay xoa xoa đầu hắn vài cái: “Không cần suy nghĩ đến những chuyện đấy, Hạo Kì tự có quyết định của riêng mình. Nếu là anh, anh cũng sẽ rất ích kỷ, có khi là còn hơn cả Hạo Kì, sẽ không phản bội lại lòng tin của em.” Trần Đình Y là đang trả lời cho câu hỏi nếu Lưu Diệp Minh phạm tội vừa nãy của Hạo Kì đi.
Cả hai rời đi, đến khi khuất bóng khỏi ngã rẽ, từ một góc khuất khác, Kỉ Hoan từ từ bước ra, ánh mắt vẫn nhìn về phía ngac rẽ vừa rồi, khẽ cất tiếng: “Cậu bám theo tôi như vậy không mệt sao?”
Phía sau Kỉ Hoan một bóng dáng khác xuất hiện, Vu Cương dù đang mỉm cười, nhưng đáy mắt không hiện lên chút biểu tình gì: “Bị cậu phát hiện rồi.”
Kỉ Hoan không nhìn Vu Cương lấy một cái, khinh bỉ nói: “Muốn theo dõi người khác, tốt nhất cũng nên tránh những nơi có thể phản chiếu lại bóng dáng cira mình đi.”
Vu Cương nhìn về phía gạch ốp tường đối diện nơi Kỉ Hoan vừa trốn, chỗ đó vừa được thay gạch mới nên sáng bóng hơn những nơi còn lại, hiện tại đang phản chiếu rõ hình dáng của cả hai người. Vu Cương bật cười: “Là tôi sơ xuất quá.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...